Chương 10: Chủ Nhật
Tôi và ông vào nhà vừa kịp lúc bữa tối đang được dọn ra. Phòng ăn sáng rực bởi ánh đèn cùng với ngọn lửa lập lòe, mọi người ríu rít ngồi chật kín cả phòng. Mẹ tôi, mẹ Dương và Linh Giang đang bận rộn chuẩn bị những món cuối cùng dưới sự chỉ đạo của bà và anh Sơn. Thực tình bà chỉ làm rối việc thêm thôi chứ chả có ý nghĩa gì, còn anh Sơn – tồi tệ hơn – đứng đó khiến người ta rối mắt. Tôi không biết anh Sơn đứng đó để coi chừng hay ngắm Linh Giang nhưng thỉnh thoảng hai người họ lại trao nhau ánh mắt thù hằn nảy lửa. Chính xác thì Linh Giang trao còn anh Sơn nhận. Tôi tự hỏi không biết cô ấy nhận được bao nhiêu tiền sau khi ra về?
Mọi người nhanh chóng vào bàn ngồi khi món cuối cùng được đưa lên. Bữa ăn tối diễn ra chỉ trong tiếng cười. Tôi cảm thấy không khí tết đang về, niềm vui tràn ngập trong tim. Tôi ước cái khoảnh khắc này sẽ không bao giờ vụt tắt bởi chẳng có thứ gì tuyệt vời hơn là sự đoàn viên cùng gia đình.
Bất giác, mắt tôi chạm vào những con số rối rít trên tờ lịch. Sau đó, tôi đánh rơi chiếc thìa. Mọi người đồng loạt nhìn tôi.
Tôi thẫn thờ:
- Ngày mai là Chủ nhật.
Bà quắc mắt:
- Gớm! Nhìn cái gương mặt sung sướng tới mức đau khổ của cháu kìa.
Cả nhà cười ầm lên. Tôi không còn gì để nói, thưa bà bộ phận nào trên mặt cháu cho bà biết là cháu đang sung sướng???
Thật sự là tôi đang lo, ruột gan thì cồn cào cả lên và thời gian thì cứ trôi đi rõ mồn một.
Sáng, bình minh rạng ló sau những đám mây mù. Từng tia nắng ấm áp đáp xuống mặt đất một cách bình yên. Trời hôm nay thật đẹp thế nhưng tôi lại không vui.
Bởi vì hôm nay là Chủ nhật, mà chạng vạng tối hôm qua tôi đã hùng hồn tuyên bố với một người rằng tôi sẽ đi chơi cùng anh ấy. Ruột gan tôi giờ lại bắt đầu sôi sùng sục. Tôi chần chừ ngồi trên giường cho tới tận 7h vẫn không biết phải làm thế nào. Cuối cùng tôi đứng dậy đi thay quần áo, tôi đã hứa thì sẽ giữ lời.
Mở tủ, tôi loay hoay không biết nên chọn thứ gì. Bàn tay tôi mân mê trên chiếc váy màu kem và tự hỏi có nên mặc hay không? Nếu mặc nó chắc chắn bố mẹ sẽ nghi ngờ vậy nên tôi rời tay sang những bộ quần áo bình thường. Tôi mặc chiếc áo len tôi thích nhất, chiếc quần jean tôi thích nhất và chiếc áo khoác tôi thích nhất. Sau đó tôi lấy chai dầu dưỡng tóc xịt lên đầu. Cái hương dầu gội dịu nhẹ quyện với mùi dầu dưỡng tóc tạo nên mùi rất hắc, hơi giống với nước hoa nam. Tôi ôm mặt thở dài, tự dưng sao lại hâm thế cơ chứ.
Chuẩn bị xong xuôi tôi đi báo cáo với bố mẹ hành trình ngày hôm nay của mình, hiển nhiên là không có cái tên nào là Trần Nam Thiên được nhắc tới. Ấy thế mà tôi chẳng thấy tội lỗi gì hết. Ra khỏi nhà, tôi khước từ thang máy, bước chạm rãi tới cầu thang bộ. Mỗi bước đi thì nỗi hồi hộp trong lòng tôi lại tăng vọt, tim tôi đập cực mạnh, hai chân có dấu hiệu liêu xiêu.
Bước chân qua những bậc thềm đá đỏ nắng vàng rực rỡ bao quanh tôi và kia, cách đó không xa, trong khoảng không gian đầy nắng, anh đứng dựa người vào ô tô đợi tôi. Nắng khẽ đáp lên người anh, lấp lánh. Anh mỉm cười nhẹ nhàng. Giây phút ấy đối với tôi như một khoảnh khắc tuyệt diệu, nụ cười của anh khiến cho nắng cũng phải lu mờ. Tôi ngây ngất.
Anh tiến lại gần và hỏi tôi:
- Chúng ta đi chứ?
Tôi gật gật đầu, ngoài việc đó ra thì tôi biết làm gì nữa chứ.
Anh mở cửa xe cho tôi và giờ tôi mới để ý đây không phải Lamborghini gì đó mà bố tôi hay khen. Đây là một chiếc xe khác mà theo tôi thấy thì rất xấu. Xin lỗi, tôi chẳng có tí am hiểu gì về ô tô hết, đến Lamborghini – thứ khiến bố tôi mê mẩn – mà tôi còn thấy không đẹp nữa là.
Tôi buột miệng nói:
- Cái xe này xấu quá.
Anh bỗng bật cười:
- Đây là Jeep Wrangler. Em biết nó có giá bao nhiêu không?
Tôi lắc đầu. Anh lại cười:
- Em thấy con số 2.7 như thế nào?
Tôi lẩm bẩm một hồi rồi kinh ngạc thốt lên:
- 2.7??? HAI PHẨY BẢY TỶ SAO???
Tôi suýt ngã ngửa xuống đất. Căn hộ nhà tôi được bố mua với giá 1 tỷ rưỡi, vậy cái xe tôi sắp trèo lên đây gần như là gấp đôi cái nhà của tôi rồi.
Mà cái ô tô này có đẹp đâu, màu đen tuyền, trên thân xe có hình con rồng. Ừ, thôi thì con rồng này đẹp.
Tôi nhanh chóng trèo lên xe và được…Trần Nam Thiên tiện tay thắt dây an toàn hộ.
Sau khi ổn định mọi thứ, xe bắt đầu chuyển động. Anh ấy khẽ liếc nhìn tôi và vứt lại một câu nói gây chấn thương mức độ cao:
- Tóc em thơm lắm.
Tôi đảm bảo nếu tôi không ngồi trên ghế thì tôi sẽ ngã ngay lập tức. Không hiểu ai đã sinh ra Trần Nam Thiên mà lại tạo ra một con người có những phát ngôn bình thường mà lại mang ý nghĩa phi thường thế này.
Tôi im lặng quay đầu về phía cửa kính. Có lẽ anh ấy đang đùa để tạo sự hài hước mà thôi. Hi vọng vậy.
Chiếc xe lao vun vút trên con đường cao tốc. Lúc bấy giờ tôi mới nhớ ra rằng Trần Nam Thiên chua đủ tuổi lái xe. Xong rồi, nếu gặp cảnh sát giao thông thì chết chắc. Thế nhưng biểu hiện của Trần Nam Thiên chẳng có vẻ gì là chưa đủ tuổi hết. Ánh mắt anh luôn tập trung cao độ về phía trước và luôn giữ vững vận tốc. Tôi hơi an tấm phần nào, ngả đầu ra phía sau một cách thoải mái mà không biết rằng chiếc xe vừa vượt ra khỏi khu vực thành phố.
Phía trước chỉ có một con đường duy nhất, dài ngoằng. Hai bên là những hàng cây cao ngất ngưởng. Bấy giờ, tôi mới bắt đầu có chút ý niệm về việc mình sẽ đi đâu. Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã một tiếng trôi qua rồi. Chợt, giọng nói ấm áp của anh vang lên:
- Đừng lo, anh không bắt cóc em đâu.
Thực tình tôi cũng định nghĩ thế đấy. Anh lại nói:
- Sắp tới đoạn đường khó đi, nếu em cảm thấy khó chịu thì nói, anh sẽ giảm tốc độ.
Tôi vâng một tiếng ngoan ngoãn rồi ngồi im. Chiếc xe đột ngột rẽ trái vòng vào một con đường đất nhỏ hơn. Tuy hôm nay có nắng nhưng đất vẫn nhão nhoét vả lại cây cối đã che rợp đi ánh nắng mặt trời. Hình như chúng tôi đang vào rừng.
Chiếc xe lướt đi để lại những dấu lằn sâu trên đất. Càng đi vào sâu bên trong đường càng dốc và khúc khuỷu. Giờ đã hiểu tại sao không ai lái Lamborghini vào rừng.
Con đường hẹp hơn, gồ ghề hơn. Chiếc xe nảy lên nảy xuống khiến tôi choáng váng. Sau nửa tiếng vật lộn với con đường toàn đất đá, gốc cây và ổ voi, tôi được trả về với con đường đất bình yên. Xe đi thêm một đoạn nữa thì dừng lại. Đầu óc tôi chao đảo, mặt tái mét.
Trần Nam Thiên lo lắng nhìn tôi:
- Em không sao chứ?
Tôi lắc đầu, cố gắng xua tan cái cảm giác đau khổ lúc nãy. Trần Nam Thiên tháo dây an toàn cho tôi rồi nói:
- Đợi anh.
Sau đó anh mở của xuống xe và vòng ra mở của cho tôi, đỡ tôi xuống.
Ngay khi bàn chân chạm vào mặt đất tôi lại cảm thấy như được hồi sinh, một cảm giác nhẹ nhõm dâng trào.
Trước mắt tôi là một bãi đất nhuộm đầy nắng vàng. Một làn gió nhẹ thổi qua khiến những ngọn cỏ non rung rinh. Phía xa xa, một dòng suối nhỏ vắt vẻo chảy qua, mặt nước lăn tăn cuốn theo từng tinh thể nắng lấp lánh.
Tôi nheo mắt ngước nhìn mặt trời rực rỡ trên cao, từng vạt nắng lấp lánh đáp lên người khiến tôi thấy ấm áp. Thấp thoáng trên cao có những cánh chim chao liệng như đang kéo đi những khối mây tích tụ mưa nhiều ngày dần tan ra. Nắng trải xuống nền đất một tấm thảm óng ánh dát vàng. Thoảng trong hương gió, mùi gỗ thông lan tỏa. Nơi này thật tuyệt vời!
Tôi quay đầu nhìn anh và anh đang cười. Nụ cười ấy như chất chứa những tia nắng của ngày đông khiến tôi không thể rời mắt, và tôi cũng cười với anh.
- Em thích chứ? – Anh hỏi.
Tôi nhìn xung quanh để chắc chắn những cảnh vật lúc nãy không biến mất và nó vẫn ở đó, êm ả bên dòng suối ánh vàng.
- Sao anh biết nơi này?
Anh cười dịu dàng:
- Em có muốn đi dạo không?
Tôi gật đầu ngay lập tức. Bàn tay anh khẽ đặt hờ lên khuỷu tay tôi một cách nhẹ nhàng. Tim tôi lại rối loạn.
Chúng tôi cùng tiến về phía con suối nhỏ.
- Trước kia anh hay đến đây cùng bố mẹ. Lớn lên thì đi một mình. Và giờ thì…- anh hơi ngập ngừng nhìn tôi.
Tôi không giỏi lắm trong việc nhìn mắt đoán lời. Tôi hỏi:
- Thế còn ông của anh?
- Ừ, ông chính là người tìm ra nơi này nhưng ông ấy thích sự mạo hiểm nên không đặt chân tới đây lần hai.
Tôi khẽ đá mấy viên sỏi dưới chân. Chẳng mấy chốc không gian lại rơi vào yên lặng. Tôi có chút ngượng ngập cúi đầu nhìn những bước chân. Trần Nam Thiên tiếp tục nói để duy trì sự vui vẻ ban nãy:
- Bố mẹ em biết em đi đâu chứ?
- Không ạ.
Anh nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi phân trần:
- Em chỉ nói rằng em đi chơi thôi. Anh có nói địa điểm cho em biết đâu.
- Ừ.
Bước chân anh chậm lại.
- Vậy họ có biết em đi cùng anh không?
Tôi đưa tay vuốt vuốt tóc rồi đáp:
- Em nói em đi cùng bạn.
- Ừ – Anh cũng đáp lại bằng một từ đơn giản, ánh mắt anh bỗng trở nên xa xăm.
Cuộc nói chuyện lại rơi vào khủng hoảng. Anh lặng im bước theo tôi về phía dòng suối. Nắng đã rực rỡ khắp bầu trời rồi.
Bỗng nhiên, Trần Nam Thiên từ từ nắm lấy tay tôi. Tôi giật mình như vừa bị dòng điện chạy qua. Trái tim không yên phận bắt đầu đập thật nhanh. Tôi để cho anh tùy ý nắm tay mình và bản thân không hề có một hành động đáp trả nào hết, thậm chí tôi còn định rút ra. Tôi dần rơi vào trạng thái mơ hồ khi mà hương bạc hà ngập trong đầu.
Khi ấy, giọng nói của anh vang lên, một giọng nói buồn:
- Em không thích?
Bàn tay anh trở nên cứng ngắc, nhịp thở nặng nhọc hơn.
- Quà anh tặng em đâu?
Tôi lặng người, cũng không biết chiếc kẹp tóc đó ở đâu nữa. Hình như tôi làm mất rồi. Tôi khẽ liếc nhìn anh rất nhanh rồi nói dối:
- Em…để ở nhà.
Anh thở hắt ra rồi dần dần buông tay khỏi tôi. Một khoảng trống bao trùm tôi bỗng nhiên thấy lạnh.
Hai chúng tôi cùng đứng lặng như vậy. Nắng mặt trời phủ lên người tôi một cách nóng nảy. Mỗi chúng tôi cùng theo đuổi một suy nghĩ mà không ai biết là thứ gì cứ như vậy cho đến khi gió bắt đầu mạnh hơn.
Anh quay đầu bước đi về phía chiếc xe. Đi được vài bước thì dừng lại nói với tôi:
- Về thôi – Rồi đi tiếp
Tôi quay lại nhìn theo bóng anh đổ dài trên nên đất, có thứ gì đó thật đơn độc hiện hữu lên mỗi bước đi của anh. Và khi tay anh chạm vào cánh cửa, tôi lên tiếng trước khi quá muộn:
- Không phải.
Anh khựng người lại, quay đầu nhìn tôi.
Tôi cúi gằm mặt, nói như thì thầm trong tiếng gió:
- Không phải không thích…mà chỉ là chưa quen.
Tôi tự nhiên cảm thấy rối bời. Trần Nam Thiên muốn đi và thứ gì đó bắt buộc tôi phải kéo anh lại. Tôi không biết nữa. Tôi đã nói thứ gì đó khiến anh không vui và anh bỏ về. Tôi thấy hụt hẫng, hành động của anh khiến tôi tủi thân vô cùng.
- Em nói sao? – giọng nói anh đã cận kề tự khi nào.
Tôi buồn bã quay mặt đi:
- Anh chẳng hiểu gì hết.
Con trai cách anh toàn phán đoán theo cảm xúc của mình có bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì đâu. Tại sao anh ấy không nghĩ đến cảm xúc của tôi lúc anh quay đầu bỏ đi? Tôi đã làm gì sai nào? Anh ấy rủ tôi đến đây, nắm tay tôi khiến tôi thất thần rồi bỏ đi chỉ vì tôi làm mất chiếc kẹp tóc chăng?
Chẳng hiểu sao mắt tôi lại nhòe đi, trước mắt tôi chỉ có thể thấy những vạt nắng lóe sáng trên mặt nước mà thôi.
Tôi quay phắt người nghẹn ngào nói:
- Đi về.
Trần Nam Thiên vội giữ chặt tôi lại, hai tay anh đặt lên vai tôi. Tôi mặc kệ cúi đầu thật thấp xuống đất để cho anh không biết rằng tôi đang khóc, nhưng thật tệ tay tôi đang run lên. Tôi bị làm sao thế này?
- Em sao thế? – Anh hỏi.
Tôi khoát tay anh ấy ra nhưng điều đó là vô ích ngược lại còn khiến anh kéo tôi lại gần hơn.
- Em khóc à?
Và giờ thì tôi khóc thật sự. Tôi vùng vẫy thoát khỏi anh nhưng anh không cho phép. Giọng nói anh trở nên lo lắng:
- Anh làm gì sai phải không? Anh xin lỗi. Đừng khóc.
Tôi òa khóc to hơn. Trần Nam Thiên thật đáng ghét, anh ta chỉ biết xin lỗi mà thôi.
- Anh xin lỗi…Em có chuyện gì thì nói ra đi. Đừng khóc nữa, được không?
Tôi tức giận đấm thật mạnh vào người anh và hét lên:
- Mặc kệ em. Anh đi về đi. Đồ vô tâm. Anh đi đi, đi về đi. Chính anh là người muốn đến đây đấy.
Anh đứng im cho tôi đánh, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt buồn rười rượi.
Tôi vẫn tiếp tục gào lên không kiểm soát:
- Tự dưng anh đưa em tới đây nói những lời vô nghĩa rồi bỏ về để làm gì? Thái độ của anh là sao?
Nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt tôi, hình ảnh của anh mờ mờ ảo ảo trong nắng.
Rồi đột nhiên, anh ôm lấy khuôn mặt tôi rồi cúi xuống hôn ngấu nghiến. Tôi đẩy anh ra vì thấy đau nhưng anh không ngừng lại. Anh cứ tiếp tục cho tới khi tôi ngạt thở mới buông ra và nói trong tức giận:
- Chính thái độ dửng dưng của em khiên anh như vậy. Ở cạnh em, mỗi khi anh làm bất cứ điều gì im lặng nhìn anh sợ hãi. Em có biết anh cảm thấy thế nào không?
Anh tiếp tục:
- Em có biết khi thấy em trốn tránh anh, anh đã buồn thế nào không? Em có biết em luôn nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi không? Em có biết anh phải chịu đựng những điều ấy như thế nào không?
Tôi thất thần, nước mắt hòa với vị máu mặn chát trên môi.
- Mỗi lần em như vậy anh như chết thêm một lần nữa. Có biết không, đôi khi chỉ một câu nói của em cũng khiến anh bị dày vò. Anh vẫn cứ đợi chờ và cho tới hôm nay em vẫn vậy, em hoảng sợ khi anh chạm vào tay em. Anh trong mắt em đáng sợ thế sao?
Giọng anh nhỏ dần, nhỏ dần, đầy xót xa:
- Em có biết anh yêu em nhiều đến nhường nào không? Em có biết anh yêu em từ khi nào không? Em có biết anh luôn nghĩ về em không?
Nước mắt đã thấm đẫm khuôn mặt, tôi nói không nên lời:
- Em rất sợ anh. Sợ anh từ những ngày đầu tiên anh xuất hiện. Anh luôn làm em choáng váng. Em luôn mặc định anh chỉ là một giấc mơ, em phải cẩn thận, không được lún sâu vào giấc mơ. Bởi vì, nếu em tỉnh dậy giấc mơ biến mất thì sao? Em chẳng là gì, một người tầm thường, thế thì lí do gì mà Trần Nam Thiên lại chú ý đến em hơn người khác cơ chứ. Câu trả lời duy nhất là em đang mơ, đó không phải sự thật.
Anh ôm ghì lấy tôi, mắng:
- Đồ ngốc! Anh không phải giấc mơ, em cũng không phải một người tầm thường.
Anh vuốt tóc tôi, thì thầm:
- Còn lí do tại sao, em phải hiểu rõ, bởi vì anh yêu em.
Thời gian như thoáng ngưng đọng lại sau câu nói ấy. Những cảm xúc trong tôi ngày một rõ rệt. Ở khoảng cách gần thế này tôi sợ rằng anh sẽ nghe thấy nhịp tim của mình nhưng lại không dám đẩy anh ra bởi nếu phải đối mặt với anh thì tôi còn bấn loạn hơn thế nữa. Dường như tôi vân chưa tin hẳn vào câu nói của anh nhưng không thể không bối rối vì vòng tay anh ngày một siết chặt.
- Em đã hiểu chưa? – Tiếng nói trầm buồn của anh vang lên. Trái tim tôi khẽ run lên một nhịp. Tôi im lặng khiến anh thở dài, buông tôi ra. Tay anh đặt lên vai tôi, anh cúi xuống nhìn sâu vào mắt tôi. Đôi mắt anh lặng lẽ mà đẹp mê hồn.
- Bây giờ, hay nói thật với anh.
Tôi mải mê chìm vào trong ánh mắt của anh, khẽ gật đầu.
- Em có ghét anh không?
Tôi lắc đầu. Tôi bắt đầu rơi vào trạng thái ngượng ngập. Trong đầu tự dưng hiện ra câu hỏi tiếp theo là có thích anh không, nếu thế thật thì tôi phải trả lời thế nào?
- Anh muốn em nói ra chứ không phải là lắc đầu.
- Không – tôi thì thầm.
Anh tiếp tục:
- Vậy khi em nói rằng anh chẳng biết gì hết là sao?
Tôi hít thở một cách khó khăn, thà tôi khóc òa lên còn vui hơn cái trò trả lời câu hỏi này.
- Em…
- Em phải nói thật.
- Em nghĩ là anh giận em…và anh chẳng biết gì về cảm xúc của em hết.
- Cảm xúc của em là gì? – Anh gặng hỏi.
Tôi cúi đầu mân mê mép áo khoác.
- Giống…như một con chó bị bỏ rơi.
Người anh bỗng trở nên cứng ngắc, anh cười nhưng không cười nổi.
- Một con chó bị bỏ rơi? Vì thấy mình giống một con chó bị bỏ rơi mà em khóc à?
Tôi xấu hổ cúi gằm mặt xuống đất:
- Anh đúng là không hiểu không hiểu gì hết còn gì.
- Ừ. Thừa nhận rằng anh chẳng hiểu gì về cảm xúc của em nhưng em khóc vì lí do gì?
Tôi mím môi nói:
- Vì anh bỏ về.
- Chỉ đơn giản thế?
Tôi lúng túng rồi bỗng trở nên cáu gắt:
- Đã nói là anh không hiểu mà.
Anh bất lực buông xuông chuyện đó và tiếp tục đưa ra những câu chuyện tiếp theo.
- Bây giờ em cảm thấy thế nào?
- Không gì cả – Thực sự tôi đang lảo đảo trong tay anh đây.
Anh im lặng nhìn tôi một thời gian khá lâu có vẻ như đang đánh giá góc độ trung thực trong câu nói ấy.
- Em nói là “Không phải không thích mà chỉ là chưa quen” có ý gì?
Thôi xong rồi, trả lời thế nào đây? Tôi bối rối liếc nhìn anh rồi hối hận quay đi khi thấy anh đang nhìn tôi chằm chằm.
- Thì…ý là…thế đấy – Tôi lắp bắp.
Cứ như vớ được thứ gì đó, anh bắt đầu diễn xuôi lời nói của tôi:
- Ý em là không phải em không thích anh ở gần em mà chỉ là em chưa quen với việc đó? Em cần thời gian phải không?
Tôi nhắm chặt mắt, hình như đấy chính là suy nghĩ của tôi đấy. Tôi nghe thấy anh khẽ cười, anh nâng cằm tôi lên và nói:
- Mở mắt ra.
Tôi không nghe lời. Mở mắt ra thì làm sao dám nhìn anh.
- Hoặc là anh sẽ làm theo cách của mình – Thế rồi anh cúi xuống, hôn tôi.
Tôi choàng mở mắt, ngay lập tức chạm vào ánh mắt tinh quái của anh.
- Anh sẽ cho em thời gian thích nghi và và trong thời gian đó anh sẽ trực tiếp giúp em.
Trực tiếp? Tôi không hiểu nó có ý nghĩa gì nhưng anh nói “Thích nghi” cứ như tôi là động vật không bằng.
- Em đã hiểu chưa?
Tôi suy nghĩ rồi lắc đầu. Anh cười khổ:
- Sao mà ngốc thế?
Anh vòng tay ôm tôi và thở dài:
- Có lẽ em không thể hiểu được. Em đói không? 11h trưa rồi đấy.
Tôi lơ đãng suy nghĩ rồi chợt cảm thấy hụt hẫng khi anh nói thế. Vậy là tôi phải về rồi à? Tôi thực sự rất thích cái khung cảnh ấm áp thế này và hơn nữa là…
Tôi mang theo chút bâng khuâng rời khỏi anh, có vẻ như anh cũng không hiểu tôi đang có hành động gì nên chỉ im lặng đi theo tôi đến chiếc xe. Tôi nhanh chóng trèo lên xe và chật vật với dây an toàn.
Anh đứng bên ngoài nghiêng đầu nhìn tôi.
- Em làm gì thế?
- Đi về – Tôi nói một cách hiển nhiên.
- Em không muốn chơi nữa à?
Thật là, giờ đến lượt tôi khó hiểu.
- Anh hỏi em có đói không còn gì?
Anh lắc đầu cười khổ sở rồi kéo tôi xuống xe. Anh nói:
- Nói em ngốc có sai đâu. Anh mang đồ ăn theo mà.
Tôi sững sờ một lúc nhìn anh mở cửa phía sau và lôi ra một chiếc hộp rất to. Không ngò Trần Nam Thiên lại cẩn thận đến thế. Ồ, tự dưng thấy vui quá.
Tôi chạy theo anh đến một gốc cây cổ thụ rất to. Anh dải một chiếc khăn lên mặt đất và chúng tôi cùng ngồi xuống. Chiếc khăn khá nhỏ nên tôi phải ngồi sát vào anh. Chẳng cần anh mời, tôi tự động mở thức ăn ra và sướng ngất lên khi thấy cơm hộp Hàn Quốc.
Tôi cười khúc khích cầm một hộp cơm và đưa cho anh hộp còn lại. Tâm trạng của tôi vui khiến tất cả phải vui theo tôi.
Ăn xong, chúng tôi ngồi im lặng ngắm cảnh. Mặt trời rực rỡ vươn mình lên cao tỏa ánh nắng ấm áp. Thỉnh thoảng, vài cơn gió se se lạnh thổi ngang qua khiến tôi co người.
Anh ngả người vào thân cây, tay phải đặt hờ trên vai tôi còn tay trái dịu dàng vuốt từng sợi tóc bị gió thổi bay của tôi.
Anh bỗng hỏi tôi, giọng nói như đang hồi tưởng về quá khứ:
- Em có nhớ chúng ta gặp nhau lần đầu tiên khi nào không?
Tôi cau mày suy nghĩ:
- Từ khi em học lớp 10.
Anh thở dài:
- Không phải, anh nói điều đó rồi mà.
- Vậy là khi em học lớp 11.
Anh gõ vào trán tôi:
- Đã ngốc nghếch lại còn đãng trí.
Tôi nhăn nhó ngồi im lặng. Anh cũng chẳng nói gì thêm, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Bàn tay anh êm dịu như những lời ru ngọt ngào kéo tôi vào giấc ngủ. Mắt tôi trở nên nặng trĩu, tôi khép chúng lại một cách mơ hồ. Bên tai vang vọng tiếng gió rì rầm, tôi gục vào người anh và để cho giấc ngủ kéo đi.
Chiều. Tôi đột ngột thức giấc, hai mắt nheo lại nhìn mắt trời, nắng đã yếu hơn rất nhiều. Tôi mệt mỏi lúc lắc cái đầu cho tỉnh táo.
Bên cạnh, anh thì thầm vào tai tôi:
- Em muốn ngủ nữa không?
Tôi lắc đầu, hai mắt vẫn lờ đờ:
- Bây giờ là mấy giờ?
Anh đưa tay lên xe đồng hồ và đáp:
- Hơn 3 giờ.
Tôi vội vã kêu lên rồi đẩy anh đứng dậy:
- Chết rồi, em phải về nhà trước 5 giờ.
- Đừng lo, không muộn đâu – Anh chấn tĩnh
Mặc kệ, tôi vẫn nháo nhào thúc giục anh, vội vội vàng vàng thu dọn mọi thứ rồi trèo lên xe.
Cuối cùng xe cũng lăn bánh, tôi lại phải khổ sở chịu đựng con đường của địa ngục. Nhiều lúc xe nghiêng, tôi suýt đập đầu vào cửa kính, có lẽ đó là cái giá phải trả cho việc đi xe của hot boy.
Tôi về nhà đúng lúc 5 giờ chiều. Trong khi tháo dây an toàn cho tôi ( tôi hoàn toàn có thể tự làm được việc này) anh khẽ hỏi:
- Ngày mai anh đưa em đi học được không?
- Ngày mai? – Tôi thẫn thờ lặp lại.
Anh chậm rãi giải thích:
- Anh đã hứa là sẽ trực tiếp giúp em thích nghi mà.
( Đôi lời tác giả: Thứ nhất, mong các bạn thứ lỗi cho sự chậm trễ này, tác giả post truyện muộn vì vài lí do riêng. Thứ hai, lời giải thích duy nhất cho những hành động không kiểm soát của Phan Ngọc Thư sẽ nằm trong chương 17, mong mọi người đón đọc. Thứ ba, Phan Ngọc Thư chính thức bị Anh Trần Nam Thiên tóm từ đây. Cảm ơn các bạn vì đã đồng hành cùng Bé Sôcôla cho tới tận thời gian này. Chân thành cảm ơn!)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...