Người đó yên lặng đứng ở cửa, cô vừa quay đầu lại đã sợ đến mức suýt hét lên.
“Có tật giật mình?” Hàn Nặc Đông đi ra ngoài cắt tóc cạo râu một vòng, một bên tai vẫn còn đeo cái khuyên tai màu đen, thiếu niên thì vẫn là thiếu niên, chỉ là đường nét trên khuôn mặt đã trở nên cứng rắn và lạnh lùng hơn.
“Phi, dì làm cái gì mà phải giật mình chứ!” Chu Yến quay người treo quần áo lên, nhưng cậu lại duỗi tay treo giúp cô, cơ thể dán sát vào người cô, cánh tay còn lại đặt trên bả vai của cô.
Chu Yến vội vàng rụt người sang một bên, gầm nhẹ.
“Con làm cái gì vậy, bố của con đang ở nhà đấy!”
Hàn Nặc Đông cười nguy hiểm, “Nhưng ông ấy đi ngủ rồi!”
Chu Yến trừng mắt nhìn cậu, nhìn một lúc lâu, Hàn Nặc Đông mới chịu bỏ tay xuống, vỗ trán, giọng điệu đã mềm xuống.
“Con rất nhớ dì, Yến Yến.”
Vừa mới tách ra mấy tiếng đồng hồ mà đã nhớ?
Hàn Nặc Đông nhíu chặt lông mày lại, “Ngay cả khi dì đứng trước mặt con, con vẫn còn cảm thấy nhớ dì.
Con và dì, cách nhau quá xa.”
Chu Yến không nhìn cậu, cô xua tay chán ghét nói.
“Đừng nói mấy lời như vậy.”
Vừa muốn về phòng thì Hàn Nặc Đông đã giữ chặt cô lại, trở tay ôm lấy cô vào lồng ngực, dán lên tóc cô khẩn cầu.
“Để con ôm một lát thôi, chỉ một lát thôi.”
Chu Yến vừa định tránh né nhưng trong lòng lại như cái trống đang gõ thùng thùng, cô lắng tay nghe động tĩnh ở trong phòng, nhưng lại nghe thấy tiếng thở dốc của Hàn Nặc Đông vang lên bên tai.
“Con muốn gác lại những chuyện trong quá khứ, vốn dĩ chuyện hai người trở thành vợ chồng cũng chẳng có gì, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ đến là con lại cảm thấy đau lòng.
Đêm nay chắc chắn ông ấy sẽ muốn làm tình với dì, dì có thể vì con, vì con, đừng phát ra âm thanh, cũng đừng sung sướng như vậy, cho dù ông ấy có đụ dì thoải mái đến mấy dì cũng đừng để cho con phát hiện… Được không?”
Nghe rất tủi thân, nhưng Chu Yến lại bật cười một tiếng.
“Được, được rồi, dì hứa với con, con đừng náo loạn nữa, mau buông tay ra?”
Nhưng cậu vẫn không chịu buông, dường như muốn kiên quyết với cô, cậu hằn học nói.
“Còn một câu nữa, Chu Yến, con không bắt dì chơi thì dì cũng đừng nghĩ đến việc chơi con!”
Lợi dụng thời điểm này, cắn một cái, a, đúng là rất đau, dấu răng của cậu in trên khuôn mặt cô, cô dơ tay xoa xoa, tức giận đến mức muốn đánh người.
Nhưng người kia đã xoay người trở về phòng.
Chập tối, Hàn Bách Tân tỉnh dậy, Chu Yến đã hâm nóng xong đồ ăn đóng gói mang về lúc trưa, cô bày ra bàn lần nữa để Hàn Bách Tân đi gọi Hàn Nặc Đông ra để cả nhà cùng ăn cơm.
“Mấy ngày nay bố không có ở nhà, con cũng biểu hiện khá tốt nhỉ?” Câu này liên quan đến cuộc trò chuyện giữa hai bố con.
Chu Yến nhìn đôi mắt đen láy của Hàn Bách Tân, thô bạo ép người, giống như một con báo già đang nhìn một con báo con, nhưng trong mắt con báo nhỏ lại tràn đầy sự bất cần đời.
“Bố thử hỏi dì nhỏ xem.”
Chu Yến nghẹn lại, nhìn thấy hai con báo đều đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng cô hơi hỗn loạn.
Hàn Bách Tân đổi câu hỏi khác, “Lần này con làm bài kiểm tra thế nào?”
“Tuần sau mới có thành tích.”
“Có thể lọt vào trong top mười của trường không?”
Hàn Nặc Đông vẫn đang há miệng ăn uống nên mơ hồ nói.
“Chắc là vậy ạ.”
“Đừng chắc là, ngay cả top 10 của trường con cũng không lọt vào được thì làm sao có thể thi đại học được, con nghĩ lại xem cả thành phố này có bao nhiêu trường học trọng điểm, trường học trọng điểm còn phân ra ba bảy loại, trường học của con cũng chỉ là trọng điểm nhỏ, con mà không vào được top 10 thì đừng nghĩ thi đại học nữa, học ở mấy cái trường hạng hai đó còn không bằng xuất ngoại nữa.”
Lời lẽ bình thường nhưng lại nói thành ra như vậy, Chu Yến nghe được cảm thấy hơi ghét bỏ, cô có chút thông cảm cho Hàn Nặc Đông.
Hàn Nặc Đông cũng không cãi lại, cậu chỉ cúi đầu ăn cơm, thuận tiện cười nhẹ vài tiếng.
Cậu ăn rất nhanh, sau khi ăn no rồi thì đứng dậy cúi người nói.
“Con đi làm bài tập.”
“Đừng có vừa làm bài tập vừa nghịch điện thoại!” Lời này cũng như gió thoảng bên tai, Chu Yến biết khi Hàn Nặc Đông viết bài cậu đều đeo tai nghe, mấy bài mà cậu hay nghe cũng là nhạc rock’n roll sôi động, cô cũng hay tự hỏi sao đứa nhỏ này có thể nghe cái này để làm bài tập?
Dù sao đi nữa thì cô cũng đã nghĩ đến Hàn Nặc Đông quá nhiều, bây giờ lão Hàn đã trở về, lúc nào cô cũng phải tự nhắc nhở bản thân mình: Tất cả tâm tư của cô đều nên dùng trên người lão Hàn, dồn hết tình yêu và nhiệt huyết cho hắn, để rồi một ngày nào đó, cô có thể kết ra được một kết tinh của tình yêu… Một tiểu Hàn Hàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...