Bảy Thói Nghiện


  Chân Error và Ink tạo thành những dấu vết in dọc bờ biển. Hai người tuy cách xa nhưng biển giữa trăng sáng ấy thế, vẫn mạnh mẽ dào dạt tung hoành, đập trôi đi vết chân.

  Hai người đi trong yên lặng, lắng nghe tiếng thì thầm của đại dương mênh mông. Ink ngước nhìn xung quanh, tự hỏi mãi sao mặt trời còn chưa mọc. Error mắt kém bốn bể là một, cứ bước theo Ink với cái đuôi ngoe nguẩy.

  "Error này, anh có sợ biển không?"

  Cậu chợt phá vỡ sự tĩnh lặng. Nước mặn cuộn trào mạnh tới đâu, cố với tới chân Ink liền trở thành nền cỏ ướt mềm nhũn. Ink không đi giày, thường thế, cậu thấy chúng thật vướng víu.

  Error nhướng mày, có chút khó chịu vì tên kia không chịu im lặng một tí.

  "Không hẳn là sợ. Khá thích màu biển là đằng khác."

  "Ha ha, anh thích ngắm thiên nhiên nhỉ?"

  "… Thiên nhiên nếu ta không làm gì nó, nó cũng sẽ không làm gì ta. Hoàn toàn khác biệt so với mấy thứ có thể di chuyển được."-Error gãi gáy, bỗng nhận thấy sự hiển nhiên.

  "Tôi thì yêu lắm, vô cùng ý, nhưng hơi sợ một chút."-Ink mỉm cười, đá nhẹ vỏ sò trống trên bề mặt.

  "Tại sao chứ? Không phải mi điều khiển mấy cái liên quan tới nước à?"-hắn cau mày, khó hiểu.

  "Thì kiểu như là tôi điều khiển nó, nhưng không có nghĩa tôi sẽ mãi luôn kiểm soát được nó… nếu cả một vùng biển thao túng tôi, và tôi không làm gì được, dù tôi tất nhiên phải làm gì đó được…"-Ink kéo dài câu nói, tự dưng đứng yên.

  Error còn đang im lặng vểnh tai nghe câu chuyện dị dạng thì chẳng thấy câu tiếp đâu. Hắn không đặt nặng lời Ink nói, nhưng vẫn ít ra muốn cậu nói xong hết.

  "Error! Nhìn nhìn đi!! Đằng kia!"-Ink thét toáng lên, tay chỉ hếch sang bên phải, gần một đồi cây mà cậu chưa từng thấy trên bản đồ.

  Error ngẩng đầu, chạy theo cậu.

  "Chạy chậm thôi!"-tên này khoẻ tởm, hắn nghĩ.


  "Lại nữa kìa!"

  Từ ngọn đồi bắn lên hàng loạt mũi tên ánh hào quang, bùng nổ cả trời khuya, hệt như đàn cá chuồn bay phát sáng, lấp lánh, theo đuôi bụi tiên. Ink ngước nhìn, lòng thống khoái, suýt ngã dập mặt. Cậu càng tăng tốc hướng tiến đến đỉnh đồi cây. Một lúc thêm tới gần, Ink nhận thấy đó không phải đồi cây, mà chỉ có một cây cổ thụ to bát ngát, lá cây dài xô xuống đất.

  Ở trên cây, cậu nheo mắt, hình như có một người giương cung bắn.

  Error chạy theo mệt đứt hơi, nhưng dường như hắn cũng bị cuốn hút theo, chân không thể ngừng chạy, phổi hoạt động khinh thường mệt mỏi, trái tim đập loạn bừng nóng người. Error chưa từng cảm thấy hứng thú với thứ gì đó nhiều đến thế, hay đã quá lâu hắn quên mất tiêu.

  Ink đến đích, lúc này cậu cảm giác cây cổ thụ to như một khu rừng nhỏ, nó cao và to hơn gấp bội so với quan sát từ xa. Cây cao thế, Ink sợ rằng có gọi khản cổ người ngồi trên chưa chắc gì đã nghe được, sợ rằng họ tưởng đó chỉ là tiếng gió vi vu hay biển xì xào.

  Ink đắn đo mãi, quyết định chui vào trong tìm thân cây rồi trèo lên, cậu quên mất Error còn chưa tới.

  "Ink!?"-hắn thốt lên, thò đầu coi ngóng giữa những sợi lá cây dài đặc. Buổi đêm cây hút khí oxi, Error hơi chóng mặt. Hắn ngoi ra, ngắm nghía chung quanh, ngắm lên ngắm xuống.

  "Đúng là phiền toái mà."-Error cằn nhằn, gãi gáy. Bên trong kia có gì sao? Hắn tự hỏi, nhưng những mũi tên được bắn từ đỉnh chứ?

  Error ngẫm nghĩ, mắt hắn mù, nào dám chui vào được. Error quyết định bám các sợi dây leo, chọt xuống thử độ bền mới trèo lên.

  Trèo quá nửa, Error mỏi tay, buộc dây vào eo nghỉ tay. Hắn liếc xuống dưới, hoảng hồn, có khi phải sáu mét.

  "Rốt cuộc cây của khỉ này cao bao nhiêu vậy…?"-Error gãi gáy, hoàn hồn.

  "Trên đời mấy khi có cây cao khủng bố như này!"-Ink từ đâu thò đầu ra.

  "Oái?! Cái đ— Ink!? Ngươi bị điên à!"-Error choáng váng, suýt tuột tay ngã.

  "Bên trong đây hay cực! Vào đi!"-Ink gỡ dây ở eo hắn, chưa kịp để đối phương trả lời, cậu đã kéo cả người hắn về phía mình.

  Tim Error sẽ sớm hoạt động quá công suất mà chết thôi, hắn nghĩ thế.


  Bên trong không tối như hắn tưởng, có những đốm sáng nhỏ, hệt đom đóm ẩn lấp sau cành nhánh, dây leo, lá cây. Error cúi xuống, thấy mình và Ink đang đứng trên một cành cây khủng lồ, cả hai người nặng như vậy, nó chẳng hề có chút ít lung lay.

  "Đẹp nhỉ? Chúng là hoa táo đó. Táo gì thì tôi không rõ nữa."-Ink chống nạnh.

  "… ta chưa thấy hoa táo màu vàng bao giờ."-Error ngắm hoa, chạm nhẹ vào chúng, hắn có chút ngứa tay muốn bóp nát.

  "Xin hãy nhẹ tay, chúng là những mầm non mới nhú."

  Giọng nói nhẹ nhàng tựa tiếng đàn tranh, khiến cả hai khựng người, lập tức quay lại.

  Khác hoàn toàn với tưởng tượng của Ink là Poillodon cao lớn, lực lưỡng, tuấn tú, khác với tưởng tượng của Error là Poillodon già nua, có bộ râu vĩ đại, cơ bắp thần thái hơi gàn dở, Poillodon là nữ thần ; riêng giới tính đã ngược lại rồi.

  Poillodon mang mái tóc vàng chói, chói tới khó tin bện thành búi gọn. Kể cả lông mi, lông mày, đôi mắt thần cũng vàng chói, cộng theo làn da trắng bệch. Tuy nhiên, đúng với tưởng tượng cả hai thì tay Poillodon khá cơ bắp, ngoại trừ vậy, thần toát lên sự đoan trang, e lệ. Thần mặc áo choàng hoạ tiết mặt trời, thắt lưng, chừa chân trần.

  Thứ bắt mắt Ink là hoa tai dài hình trăng khuyết tối màu giữa vị thần chói loà như vậy.

  "Làm gì chúng đâu mà nhẹ nhàng."-Error ngoáy tai, tỏ ra ngây thơ.

  "… chỉ nói vậy thôi. Tại cố gắng lắm mới có được những mầm non bé nhỏ này đó."-Poillodon cười trừ.

  "Sao mà chúng phát sáng hay quá vậy!? Hay là do tôi chưa thấy hoa táo vào buổi tối bao giờ?"-Ink liền sấn tới, sổ mở sẵn, bút cầm chắc trong tay.

  "Đây là câu chuyện của rất nhiều năm trước, cái năm mà Người…"-Poillodon chớp mắt, thấy sự lấp lánh trong mắt Ink.-"hãy ngồi xuống, ta sẽ kể cho hai người."

  Ink ngồi xuống ngay tại chỗ, thần có chút bất ngờ. Ngược lại, Error chậm chạp tới gần, cách xa cậu nửa mét, mặt nhăn nhó, thần có chút lo lắng.

  "Ngủ trước được không? Tôi rất buồn ngủ…"-Error ngáp cái dài, đuôi lười biếng lả lướt nền cây.


  "Chờ một tí nhé, rồi ta sẽ cho anh ngủ."

  "Anh cứ ngủ đi cũng được, tôi nghe được rồi!"-Ink nháy mắt trêu ngươi.

  "Hừ! Còn không mau kể đi Poipo— Poillodon!"-máu Error sôi lên.

  "Đúng, ta nên vội hơn chí phải."-Poillodon gật đầu, ngồi đối diện hai người.

  "Đây là câu chuyện cổ tích lưu lạc, dựa vào các thần trong thiên nhiên. Dương và Nguyệt.

  Dương và Nguyệt được chúa tạo vào cùng thời điểm, đại diện cho mặt trời và mặt trăng. Dương, vị thần của mặt trời, reo rắc sự ấm áp, mang tới sự sống của nửa loài sinh vật.

  Nguyệt, vị thần của mặt trăng, rải đều sự bình yên, mang tới sự sống của nửa loài sinh vật còn lại. Đồng thời Nguyệt cũng điều khiển đại dương."

  "Ra vậy, thể nào buổi tối thủy triều dâng cao."-Ink gật gù, ghi chép.

  "Đúng vậy, thủy triều dâng cao nhất khi Nguyệt và Dương gặp nhau."-Poillodon cười trìu mến.

  "Tiếp đi, rồi sao?"

  "Cây này, là cây táo cổ đại, có thể gọi là cây "trái cấm" trong truyền thuyết nổi tiếng Adam và Eva. Nó không hẳn là cây táo đâu, nhưng gọi thế cho nhanh.

  Nguyệt sẽ chăm sóc cây vào tối, và Dương sẽ chăm sóc nó vào sáng, thay phiên trường trực.

  Luật của Đấng là không bao giờ động vào quả táo, chỉ những người phàm có gan trèo lên đây mới được chọn."

  "Thế quả táo để làm gì?"-Ink gãi đầu.

  "Có hai loại táo. Nếu người dùng mang một khát vọng vì ai, sẽ được nhận táo của Dương. Nếu người dùng mang khát vọng hèn mọn, sẽ nhận được táo của Nguyệt.

  Nguyệt không hẳn là một vị thần dễ tính, nên người trần thường không ưa anh ấy, có lẽ anh ấy cũng chẳng cần họ cho lắm… họ thường rủa những quả trái Nguyệt nuôi dưỡng, và bảo anh là ác thần.

  Nguyệt chưa bao giờ để ý, lời lẽ người phàm trong mắt anh là bè lá trôi sông.

  Cho tới một ngày thủy triều thấp nhất, khi Nguyệt Dương xa nhau, có người đã trèo và ăn cắp hết số trái.


  Nguyệt phát hiện ra, vô cùng tức giận và đi tìm số táo ấy.

  Anh ấy đi thật lâu, nhưng những thức quả anh và Dương nuôi dưỡng không còn tươi mọng, vàng chói nữa, chúng thối nát, mục rữa bởi sự tham lam con người. Nguyệt quá hận, đã ra tay hại chết người, quyết tâm tới từng người đã chạm vào trái táo.

  Dương đợi Nguyệt mãi chẳng thấy về. Cho tới nay, ta vẫn chờ anh ấy, gửi những lá thư ta thường gửi, mặc dù chẳng bao giờ thấy hồi âm."-mắt Poillodon xa xăm, giọng đượm buồn.

  "Ủa, thần là Dương à? Còn Nguyệt là…"

  "Nguyệt là Artlamis*."-Poillodon gặng nở nụ cười.-"Nửa còn lại thất lạc của ta."

 
*Atlacamani: nữ thần biển bão biển thần thoại Aztec.
Artemis: nữ thần mặt trăng Hy Lạp.
 

****

Chuyện buồn cười là Poillodon toàn thần nam cộng vào, là nữ ; Artlamis toàn thần nữ cộng vào, là nam.

Error: buồn ngủ ghê…
Popo: đừng ngủ!! Đời
Ink: !? Thần j mà tự ti

Chúc các bạn năm mới vui vẻ ha, hehe
Nếu bạn thích, hay có ý nghĩ j, hãy bl ngay và lun nhe, mãi iu .

Hãy cùng nhau hoàn thành cuốn 1 của 7A nghen…!!!

1/1/2020

 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận