Tác giả: Chiết Hỏa Nhất Hạ
Nguồn: Internet
Trạng thái: Full
Số chương: 7
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 4 năm trước
Cập nhật: 4 năm trước
--Trích đoạn:
- Tương truyền trong bảy ngày đầu, linh hồn người mất vẫn còn vương vấn ở nhân gian.
Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác bay lơ lửng trên không thế này nên tim bị loạn nhịp trong chốc lát. Bất an nhìn xung quanh, tôi bắt gặp khuôn mặt nhạt của chính mình.
Bác sĩ điều trị cho tôi – Trần Đức Dân – là một bác sĩ tốt. Từ đôi mắt đầy tơ máu kia có thể thấy ông ấy đã không chợp mắt suốt một ngày một đêm. Giờ phút này, nhìn máy báo nhịp tim hiện một đường thẳng tắp, ông cụp mắt khẽ thở dài.
Tôi cũng không phải một bệnh nhân tốt, không chịu nghe lời ông ấy, năm lần bảy lượt bỏ ngoài tai lời khuyên của ông ấy.
Ông quay người nói với y tá: “Đi thông báo cho người nhà biết đi.”
Người nhà của tôi…
Cụm từ ấy thật mới mẻ làm sao! Cha mẹ tôi đã qua đời từ rất lâu rồi, bao nhiêu năm qua tôi đều cô độc một mình. Mặc dù trên hộ khẩu tôi là người đã có gia đình nhưng giữa căn nhà vừa to vừa rộng ấy luôn luôn chỉ có tôi và dì Dương.
Lúc tôi hôn mê bị đưa vào phòng cấp cứu, không biết là ai đã ký tên cho đây.
Linh hồn tôi lướt nhẹ theo y tá bay ra ngoài. Ánh nắng đầu hạ rực rỡ chói mắt. Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, hoa dâm bụt kiều diễm khoe sắc, gần đó còn có một cô gái nhỏ đang ngồi xích đu.
sstruyen mời các bạn xem tiếp ...
Tác giả : Chiết Hỏa Nhất Hạ
Nguồn: Internet
Trạng thái: Full
Số chương: 7
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 4 năm trước
Cập nhật: 4 năm trước
--Trích đoạn:
- Tương truyền trong bảy ngày đầu, linh hồn người mất vẫn còn vương vấn ở nhân gian.
Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác bay lơ lửng trên không thế này nên tim bị loạn nhịp trong chốc lát. Bất an nhìn xung quanh, tôi bắt gặp khuôn mặt... nhợt nhạt của chính mình.
Bác sĩ điều trị cho tôi – Trần Đức Dân – là một bác sĩ tốt. Từ đôi mắt đầy tơ máu kia có thể thấy ông ấy đã không chợp mắt suốt một ngày một đêm. Giờ phút này, nhìn máy báo nhịp tim hiện một đường thẳng tắp, ông cụp mắt khẽ thở dài.
Tôi cũng không phải một bệnh nhân tốt, không chịu nghe lời ông ấy, năm lần bảy lượt bỏ ngoài tai lời khuyên của ông ấy.
Ông quay người nói với y tá: “Đi thông báo cho người nhà biết đi.”
Người nhà của tôi…
Cụm từ ấy thật mới mẻ làm sao! Cha mẹ tôi đã qua đời từ rất lâu rồi, bao nhiêu năm qua tôi đều cô độc một mình. Mặc dù trên hộ khẩu tôi là người đã có gia đình nhưng giữa căn nhà vừa to vừa rộng ấy luôn luôn chỉ có tôi và dì Dương.
Lúc tôi hôn mê bị đưa vào phòng cấp cứu, không biết là ai đã ký tên cho đây.
Linh hồn tôi lướt nhẹ theo y tá bay ra ngoài. Ánh nắng đầu hạ rực rỡ chói mắt. Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, hoa dâm bụt kiều diễm khoe sắc, gần đó còn có một cô gái nhỏ đang ngồi xích đu.
sstruyen mời các bạn xem tiếp ...