Lương Sử Mạnh Ngọc

Edit: Kình Lạc

Tới chạng vạng, những đám mây phía chân trời xa xa chuyển màu xán lạn, ta mới kéo theo một con hươu quay trở về hành cung chuyến săn thu.

Hôm nay tài nghệ bắn cung của ta phát huy không tốt, con hươu này vẫn chưa chết hẳn, nó co quắp trên mặt đất kêu gào đau đớn. Ta khát khô cổ, nhưng túi nước đã bị đổ trong lúc tranh chấp với thái tử, nên giờ chỉ có thể lấy dao cắt máu hươu uống, uống xong lại băng bó giúp cho nó.

Con hươu này rất ngoan, ta bắn tên làm nó bị thương, lại còn lấy dao cắt máu uống mà nó cũng không oán trách. Đôi mắt ngoan ngoãn trong sáng đen láy, thậm chí nó còn vươn lưỡi ra liếm tay ta.

Ta nâng nó lên, sau đó trói chặt trên lưng ngựa, cuối cùng dắt ngựa quay về.

Lúc đuổi theo hươu ta đi đường nhỏ, ven đường có rất nhiều bụi gai mấp mô, còn có cả mấy hòn đá kỳ lạ chắn đường, ta lấy đao chém từng hòn một. Lúc về đến nơi, chiếc đao cũng đã mẻ mất vài miếng.

Ta giao con hươu cho quan viên trông nom, dặn dò bọn họ phải chăm sóc thật tốt. Quan viên thấy bộ lông mượt mà và cặp sừng nhung của nó, cũng có vẻ hơi thích, vậy nên lập tức lĩnh mệnh rời đi. Đột nhiên ta lại không có việc gì làm nữa, vuốt ve chiếc đao trên tay, cảm giác man mác buồn chợt dâng lên trong lòng.

Chiếc đao này là cha tặng cho ta, không nổi danh như thương Xích Viêm, nhưng cũng là một con đao tốt. Bây giờ đem đi rèn, chắc tốn một khoản kha khá.

Khi đi qua hành lang kỳ mỹ, ta bất chợt nghe thấy điệu cười lanh lảnh như chuông, vốn dĩ ta không muốn quấy rầy nhưng lại loáng thoáng nghe thấy danh hào "công chúa nước Tần" trong đó, vì thế dừng bước yên lặng nghe tiếp. Ta đi đến chỗ thái giám, hắn không biết thân phận của ta, nhưng thấy ta hẳn là khác người thường, liền tốt bụng hỏi: "Xin hỏi quý nhân sao lại tới đây? Có cần nô tài dẫn ngài tới phía trước rửa mặt chải đầu không ạ?"

Hắn khom lưng không dám nhìn ta, ta biết lúc này dáng vẻ ta rất chật vật, nhưng lại không có ý nghĩ muốn chỉnh trang lại, nên chỉ hỏi hắn một câu: "Bên trong đang làm gì thế? Náo nhiệt nhỉ."

Hắn đáp: "Các công tử tiểu thư thế gia đang đối đáp làm thơ, Quân Vương Xương Hoa cũng ở đây ạ."

Quân Vương Xương Hoa chính là phong hào của người em trai song sinh với ta.

Tính tình nó quái gở, vậy mà cũng có đồng bọn cùng tuổi à?


Thái giám kia còn muốn nói gì đó, nhưng ta đã đi vào, hắn không quấy rầy nữa, chỉ khoanh tay ngồi xuống hành lang.

Ta cũng không biết mình muốn làm gì.

Mặc dù địa vị A Phan rất cao, nhưng cũng không phải là trung tâm trong đám người.

Đám con cháu nhà quyền quý kia từ trước tới nay luôn lấy phong thái để so đo, mặc dù cũng biết cưỡi ngựa nhưng không cả bằng mấy cô gái trong trò cưỡi ngựa đánh cầu, vậy sao có thể đi săn đây? Suy cho cùng vẫn là phong lưu quyền quý, nền tảng ngàn năm, dù kém cỏi đến đâu thì cũng có bản lĩnh mượn xưa nói nay, thơ từ làm ra rất hợp quy tắc. Lúc đầu là khen ngợi tư thế oai hùng lúc săn bắn của các tướng sĩ, sau đó lại tán dương chiến công ngàn đời của ta, người nọ yểu điệu nở nụ cười, nói với A Phan: "Hôm nay công chúa không ở đây, vậy nhân dịp này làm thơ tặng Quân Vương đi."

A Phan nói lời cảm tạ.

Ta hơi mệt, ngửa đầu, cứ thế thiếp đi.

Tới khi tỉnh lại, bóng đêm đã bao trùm khắp nơi, trời tí tách mưa nhỏ, xối xuống người cũng có chút văn nhã. Ta muốn về cung, nhưng mãi vẫn không nhớ ra đường, cứ đi vòng vòng khắp nơi, khi vừa mới đi ra, lại chợt nghe thấy có người nói chuyện ở cạnh đám cỏ lau ven sông.

Vẫn là đám con cháu quyền quý kia, bọn họ ở trước mặt A Phan thì kính cẩn lương thiện, tới chỗ không người mới bắt đầu giỡ bỏ lớp nguỵ trang.

Nơi này rất hẻo lánh, nếu có người đi đến cũng sẽ phát ra tiếng vang. Chỉ là ta vào quân đội nhiều năm, từng tự mình trinh sát địa hình, thăm dò việc quân, nên việc che giấu hành tung của bản thân cũng chẳng tốn sức. Ta yên lặng nghe bọn họ phỉ báng ta từng câu một, ngôn từ rất bất kính.

"Quân Vương Xương Hoa kia tính tình cũng tốt nhỉ, tiếc là có một người chị gái như thế, khổ ghê."

"Đừng có nhắc đến cô ta, cô ta làm mất hết mặt mũi của con gái chúng tôi rồi."

"Em gái ngoan, em đừng sợ, Mạnh thị nhà hắn lập vị bất chính, chúng ta nhìn trời nhìn đất không thẹn lương tâm, sao phải sợ."

"Cô ta cậy mạnh, 25 26 rồi còn chưa lấy chồng, phẩm giá công chúa thì thế nào, ai muốn lấy cô ta?"


"Cả năm trong quân, sợ là không còn trong sạch từ lâu rồi."

"Úi úi úi, lời nói bông đùa này có thể nói trước mặt con gái sao? Ở đây gần như toàn là thiên kim nhà chú bác, không sợ làm bẩn lỗ tai à?"

"Ôi, là ta thẳng thắn, xin tiểu thư chớ trách."

Là bọn họ.

Cha mẹ bọn họ tự cho là mình cao sang không quan tâm hơn thua, nhưng mấy đứa con cháu này đang là thời kỳ niên thiếu nhiệt huyết sôi trào, đối mặt với cô gái độc ác cường quyền áp bức như ta, nên tự nhiên sẽ nói thẳng ra.

Nếu bọn họ có thể bàn luận ta ở trước mặt bàn dân thiên hạ, hoặc là nói ra trước mặt em trai ta, vậy thì cũng là người khá thẳng thắn vô tư. Chỉ là bọn họ lại nhỏ giọng nghị luận ở trong đêm sâu không người, đương nhiên sẽ khiến người ta chán ghét đến cực điểm.

Có lẽ là do uống máu hươu, cơ thể nóng lên, ta bất giác ném chiếc đao lưỡi mẻ kia đi. Không biết đã ném trúng thân thể cao quý của con em thế gia nào, người đó đau đến nỗi hét ầm ĩ.

Những người còn lại nhận ra bất thường, nháo nhào chạy trốn bỏ lại người nọ. Có lẽ hắn không thể cử động, nên chỉ có thể la hét chửi mắng: "Đồ mất dạy, mày dám ra đây không? Tao chính là con nhà thế gia, đồ mất dạy nhà mày dám đả thương tao à?"

Cái trán bị băng bó của ta nóng hừng hực, ta đi ra. Bóng đêm thâm trầm, cũng phải mất một lúc lâu ra mới nhìn rõ con đao ngắn cắm thẳng vào bắp chân hắn. Ta dùng cái đầu "tạm thời ngừng hoạt động" của mình suy nghĩ chốc lát, sau đó kéo hắn lên như kéo gà: "Ta là công chúa nước Tần."

Hắn ta lập tức run như cầy sấy, không cả nói ra được một câu hoàn chỉnh. Ta ra lệnh cho hắn phải đuổi kịp ta, đưa ta về cung. Hắn không dám trái lệnh, vâng lời ngoan ngoãn dẫn đường. Chỉ là bắp chân hắn đau đớn, con đao vẫn chưa rút ra, máu tươi chảy dòng dòng; nhưng hắn sợ uy quyền của ta, nên không dám nhiều lời, ngay cả thở gấp vì đau cũng cố nhịn.

Hai người con em thế gia chạy chậm bị ta tóm lại, thấy tình cảnh bị thảm của tên kia nhưng cũng không dám ra dìu, chỉ biết run rẩy đi theo sau ta. Ta cũng không phải là người thấy người ta khốn khổ mới hả dạ, nên quyết định bảo bọn họ dìu nhau đi. Khi tới chỗ bệ hạ, Cao Lượng Hoành - thái dám thân cận bên cạnh người, đang đi tới đi lui ở bên ngoài, có vẻ khá sốt ruột.

Cao Lượng Hoành là người làm việc cẩn thận nên mới được chọn ở bên cạnh cha, nhưng sao giờ lại thế kia?


Thấy ta đến, Cao Lượng Hoành vội vã bước tới, hành lễ nói: "Điện hạ, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi."

Ta ra lệnh cho hắn đứng dậy. Cao Lượng Hoành ngó đầu nhìn tình trạng thê thảm của ba vị con ông cháu cha, rồi lại thấy bộ dạng chật vật của ta, hắn giật mình kinh ngạc, nhưng chưa kịp nói gì thì ta đã xen vào trước: "Công công có chuyện gì vậy?"

Cao Lượng Hoành không lên tiếng đáp lại, hắn sai người đưa ba vị con ông cháu cha kia đi băng bó vết thương, sau đó mới nhỏ giọng hỏi ta: "Điện hạ có từng xảy ra mâu thuẫn với vị bên Đông Cung kia không?"

Ta gật đầu: "Có."

"Ngài mạo phạm vị đó?"

"Đúng."

"Ôi, điện hạ, thái tử điện mang theo bộ dạng thê thảm trở về, bị mấy vị quan bắt gặp, chuyện nháo nhào lên, bây giờ bệ hạ đang ở trong điện chờ ngài đấy! Hoàng hậu nương nương cũng cảm thấy bất thường nên sai nô tài đi tìm ngài, cũng là bảo ngài nên chuẩn bị tinh thần."

Ta gật đầu mỉm cười: "Đã làm phiền công công rồi."

Ta chẳng chỉnh trang gì cả, cứ thế vào điện.

Trong điện có không ít người, thái tử đã chỉnh trang gọn gàng sạch sẽ, đổi ngọc quan. Nhưng sợi tóc bị ta cắt và vết thương trên mặt vẫn như cũ không thể che giấu.

Ta cúi đầu bái lạy: "Tham kiến bệ hạ."

Bệ hạ hỏi: "Sao con lại về muộn thế?"

"Thần bắn trúng một con hươu, mệt mỏi quá nên chợp mắt chốc lát."

Ta không nhìn thấy sắc mặt của bệ hạ vì bản thân vẫn cúi đầu, sau đó người ra lệnh cho ta ngẩng đầu lên, nói: "Anh cả con bị thương là do con đánh sao?"

Ta đáp: "Vâng!"


Có vị quan khiển trách ta: "Hành động này của điện hạ chính là âm thầm mưu hại thái tử, bụng dạ khó lường."

Bệ hạ không để ý, ngài tiếp tục hỏi ta: "Vì sao?"

Ta nói: "Không biết thái tử đã nói việc này như thế nào?"

Lại là vị quan kia: "Thái tử là người bị thương, giờ điện hạ lại muốn đe doạ ngài ấy sao?"

Cười chết, thái tử nhà bọn họ coi thường con gái nhà người ta, bây giờ qua miệng đám thần tử lập tức biến thành bị con gái nhà người ta doạ nạt, sự đời thật lạ thường mà. Cũng không biết hiện tại trong lòng vị thái tử thanh cao kia đang nghĩ gì nhỉ.

Ta nhìn thẳng vào thái tử, hắn càng kiêng dè ta, ta lại càng muốn thể hiện "tình anh em thắm thiết" với hắn, ta dùng giọng điệu thân thiết nói: "Anh, rốt cuộc vì sao anh không nói giữa hai chúng ta có chuyện lục đục không hoà thuận gì mà khiến anh em một nhà gây chiến rùm beng? Em và anh là người cùng một mẹ nên phải yêu thương giúp đỡ nhau, hôm nay anh không giải thích, là muốn người em gái là em đây oan uổng mang tiếng xấu sao?"

Đầu ta choáng váng, mặt mũi đỏ bừng, lúc vừa mới về ta đã nhận ra mình đang sốt nặng. Nhưng hôm nay vua quan đầy cả điện không ai để ý, nếu lúc trước ta nhất định phải làm rùm beng long trời nở đất, thì hiện tại lại khó chịu, nản lòng thoái chí, ngay cả thái tử nói gì cũng không nghe rõ.

Bệ hạ bước xuống những bậc thang dài, người hỏi ta: "Con có biết mình sai không?"

Tai ta ù ù, ta cố gắng áp chế tiếng ù ù đó nhưng vẫn không thể nghe rõ họ nói gì, nên chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ: "Thần không sai."

Có lẽ ta đã xúc phạm bệ hạ, người rất tức giận, cũng không biết bệ hạ nói gì, ta lập tức bị mấy người kéo xuống.

Ra tới ngoài cửa, nghe Cao Lượng Hoành tuyên đọc thánh chỉ, nước mưa lạnh lẽo xối xuống thân thể, ta mới biết bệ hạ ban trượng cho ta.

Hai mươi trượng, cấm túc ba tháng, phạt bổng lộc một năm. Nhìn thì nghiêm trọng, nhưng thực tế cũng hời hợt như gãi ngứa. Người xử phạt có cách xử phạt riêng của mình, khi cây gậy đánh xuống chỉ lấy mất vài phần sức lực. Đánh lên trên người chỉ là thương ngoài da thịt, ta vẫn còn sức để quỳ.

Chỉ là cảm xúc hôm nay của ta đột nhiên lên xuống thất thường, lại còn mắc mưa và cộng thêm vào đó hai mươi trượng. Nếu ta phát sốt giữa mưa thu biến thành bộ dạng ngốc nghếch, vật thì thái tử chắc chắn phải nuôi dưỡng ta cả đời.

Nhưng ta không cam lòng!

Tiêu hoàng hậu chạy tới, người phu nhân cao quý từ trước đến giờ luôn đi đứng nhẹ nhàng dần biến thành bộ dáng mờ ảo trong mắt ta, bà run rẩy vươn tay ôm ta vào lồng ngực. Ta mờ mịt, nhắm mắt, gọi một tiếng "mẹ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận