Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thủy An Lạc không biết Sở Ninh Dực muốn làm gì. Cô chỉ biết là lần này anh đã thực sự tức giận.
Sở Ninh Dực im hơi lặng tiếng quá lâu, khiến đám người ở thành phố A đã quên mất năm đó anh đã từng làm gì. Vì thế mà anh cần phải khắc sâu thêm vào trí nhớ của bọn họ một chút. Về điểm này, từ trước đến nay Thủy An Lạc chưa từng nghi ngờ năng lực của anh.
Sau khi ba mẹ đi rồi, Sở Lạc Nhất mới yên lặng mở điện thoại ra, nhìn xem phần đối thoại của chị em nhà mình.
Đại khái thì ý là: Sư Niệm thật sự đoán đúng rồi!
Đoán đúng rồi!
Ha ha ha ha...
Sở Lạc Nhất cười ngã cả xuống giường, anh trai cô đúng là giỏi đấy.
Có điều phản ứng của Tiểu Bất Điểm cũng khiến cô cảm thấy rất buồn cười. Những cô gái bình thường mà gặp phải chuyện như vậy, chẳng phải sẽ đi lên tát cho gã kia một cái hay sao, nhưng con bé đang làm cái gì đây?
Không thấy tỏ vẻ tức giận gì, ngược lại còn là... như kiểu khoe khoang không thể giải thích nổi ấy.
Đúng, đúng là cái kiểu khoe khó hiểu.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chiều nay chị định đi đến triển lãm tranh à? Em cùng đi với chị nhé?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không cần đâu, chị tự đi được. Cô ta là cái thá gì chứ, chẳng lẽ chị lại không xử lý nổi cô ta chắc, ngoài việc kích động truyền thông ra thì cô ta đâu làm được gì khác.]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Nhưng chân của em không sao chứ.]
Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn bên đùi phải vẫn quấn băng gạc của mình, thực ra cô không còn đau nhiều. Vết thương của cô hồi phục rất nhanh. Đây là chuyện mà cô biết được sau mấy năm nay thường xuyên bị thương.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị yên tâm, chị ấy đâu phải người bình thường, vết thương của người ta phải mười ngày nửa tháng mới khỏi, chị ấy chỉ cần một hai ngày là ổn rồi, đúng là đồ quái vật.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tất nhiên chị không phải là người bình thường rồi, chị là tiên nữ đấy nhé! Em đang ghen ghét với Đậu Nghiền nhà chị chứ gì, chị biết thừa.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Phì, có điên mới thèm ghen ghét với Đậu Nghiền nhà chị. Chị là cái đồ phản nhân loại.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hố hố hố, đúng là em đang ghen tị rồi.]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Nói cho các em biết một tin tức lớn, lần này Mạch Thụy và chị sẽ cùng tham gia vào một chương trình tạp kỹ đấy.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ôi trời, tính gây chuyện đây mà.]
Sở Lạc Nhất đưa tay ra vê cằm, đăm chiêu suy nghĩ về câu nói này của Sư Niệm.
Kiều Vi Nhã cũng nói chuyện này cho Sở Lạc Duy vừa từ phòng ngủ đi ra, mặc dù cô vẫn cau có với cậu lắm.
Lúc Sở Lạc Duy đi ra còn lo lắng cô sẽ giận, nhưng chuyện lại xảy ra ngoài dự liệu của cậu, cho nên đây cũng được coi là một hiện tượng tốt.
“Cậu nói với Sư Niệm, Mạch Thụy chắc chắn có người chống lưng, bảo cô ấy cẩn thận một chút khi tiếp xúc với cô ta, đừng để cô ta ngấm ngầm hại được mình.”
Kiều Vi Nhã ôm lấy cái điện thoại. Vừa nghe Sở Lạc Duy nói, cô vừa gõ chữ nói cho các chị em biết chuyện này.
“Rõ ràng lần này Mạch Thụy về đây là để trả thù, như cô ta bây giờ không phải là tốt lắm sao? Sao còn cứ tự làm khổ mình thế nhỉ.” Tay Kiều Vi Nhã gõ chữ, miệng thì nói.
Sở Lạc Duy cầm laptop ngồi xuống sofa đối diện với cô, vì cậu thực sự không muốn phát sinh chuyện như vừa rồi nữa.
Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn cậu ngồi một mình trên ghế. Cô chậc lưỡi một cái rồi cúi đầu tiếp tục gõ chữ.
Hai người đều rất ăn ý không nhắc tới chuyện vừa rồi, không biết là họ cố ý, hay thật sự muốn quên đi.
“Chỉ có thể nói, từ hồi đó tới giờ đầu óc của cô ta vẫn chẳng phát triển được lên tí nào thôi. Mẹ của cô ta cũng không thông minh bằng bà ngoại cô ta. Còn cô ta thậm chí còn chẳng bằng mẹ của mình.” Sở Lạc Duy cũng biết quá khứ của mẹ mình, do đó cậu cũng biết chuyện của Thủy An Lạc và mẹ của Mạch Thụy.
Kiều Vi Nhã quệt môi. Cô không có hứng thú gì với loại não tàn: “Vụ kịch bản lần này cậu định làm ngư ông đắc lợi thật đấy à? Đến lúc đó cũng có khả năng bị thất bại trong gang tấc đấy.”
“Ừm, vậy cậu có thể tự sát để tạ tội.” Sở Lạc Duy thản nhiên nói.
Kiều Vi Nhã: “...”
Cô muốn giữ im lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...