Bất Ngờ Lên Làm Thế Tử Phi

Hắn giận không kềm chế được!
Mắt híp lại, gân xanh đột nhiên giật mạnh.
Nàng lại dám rời khỏi hắn! Nàng lại dám!
Oanh một tiếng, đồ giữ lại cũng thừa, giường hẹp không một bóng người, vỡ vụn bay tứ tán!
*********
Hai mắt Mao Uy Long đẫm lệ, một thân một mình lại đi về phía cánh rừng lúc trước từng không nhận rõ mà đi vào, chỉ là lần trước lúc đi không có cam lòng, lúc này không giống vậy, nàng là ôm trong lòng tình cảm đau như cắt rời đi.
Hắn còn muốn để cho nàng chết?
Càng gần hoàng hôn, rừng núi một màu lam sương mù càng nặng, mà suy nghĩ của nàng cũng giống con đường quanh co uốn éo trong núi kia, ẩn sâu vào trong rậm rì cánh rừng âm u này.
Nàng một mặt gạt lệ, một mặt lên đường. Ánh sáng không chiếu được vào trong rừng, liền thấy gió lạnh thổi nhè nhẹ.
Bỗng dưng, nàng cảm giác toàn thân dâng lên một hồi lạnh lẽo, giống như còn có ai đó ở gần đây. . . . . .
Chợt ngẩng đầu, phát hiện rõ ràng một người khác đang mang vẻ mặt muốn nổi phong ba đứng ở trước mặt nàng.
“A! Làm sao chàng. . . . . .” Nhanh như vậy liền đuổi tới? Nàng rất là giật mình, không khỏi sợ lùi lại vài bước.
Hắn thấy thế, ánh mắt càng lạnh lùng hơn. “Tại sao rời đi?” Hắn lạnh giọng hỏi.
Mao Uy Long vừa nhìn thấy hắn, lỗ mũi đau xót, lại gào khóc lên. “Còn nói sao, Hỉ Nhi đã nói cho ta biết, ta chỉ là một con cờ trong tay ngươi, nếu còn không đi sẽ chỉ còn là cái xác!” Nàng hướng hắn oán giận gào khóc.
(Editor: Đoạn này cãi vã để ngôi là ta với ngươi nha mọi người, cãi nhau, oán muốn chết còn thiếp thiếp chàng chàng là không có cửa *kinh nghiệm ạ*)
Mày kiếm của hắn nhíu một cái. “Ngươi không tin ta?” Mới chỉ nghe Hỉ Nhi nói liền dứt khoát rời đi, nàng lại không tin hắn!
Nàng lại lùi một bước, cách hắn xa hơn, bởi vì nàng đã ngửi được hơi thở nguy hiểm. “Ta. . . . . . Người không đáng để tin tưởng là ta.” Nàng khe khẽ lắc đầu.
“Nói cho rõ ràng.” Ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, nghiêm túc nhìn nàng.
“Ta. . . . . .” Nên nói sao? Nàng xoay người, có chút giãy giụa.
“Tiểu Long?” Âm điệu lạnh lùng ở sau lưng nàng âm trầm vang lên.
Nàng oán trách nhìn hắn một cái. “Muốn ta nói rõ ràng, vậy sao ngươi không nói cho rõ trước đi? Ban đầu vì sao lấy ta? Vài lần ta bị tập kích đó, Cửu Tử Nhất Sinh (chín phần chết một phần sống) là có chuyện gì xảy ra?” Bất cứ giá nào, nếu muốn nàng ngả bài, vậy hai người cùng nói cho rõ một lần đi, hắn đừng mơ tưởng lừa gạt nàng cái gì nữa!
“Được, ta nói, vậy ngươi nói cho ta biết trước, ngươi tính toán đi những đâu?”
Nhìn thẳng vào con ngươi thâm thúy của hắn, nhịp tim muốn dừng vài nhịp. “Ta muốn trở lại kinh thành.” Nàng cố gắng ổn định nhịp tim, thành thật trả lời.
“Hồi kinh?”
“Ừ, ta đến Kinh Thành tìm đáp án.”
“Tìm đáp án cái gì?” Hắn không hiểu.
Nàng quyết nâng môi, nín thật lâu mới mở miệng nói: “Trở về tìm Thế tử phi chân chính của ngươi.”
“. . . . . . Ngươi nói lại lần nữa!” Hắn nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi khạc ra một câu, sắc mặt nhăn nhó, nhìn không ra là đang tức giận hay còn có tâm tình khác.
Môi đỏ mọng của Mao Uy Long bẹt bẹt, đầu nhỏ cúi gằm xuống, đem chuyện trải qua từ đầu đến cuối tự thuật một lần. “. . . . . . Nói cách khác, ta không phải Thế tử phi thật, Thế tử phi thật đã chết, ngươi hiểu ý của ta không? Ta là đồ giả mạo!” Nàng rốt cuộc nói xong, người cũng chợt cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng hắn tại sao còn chưa có nổi giận?
“Ngươi nói là, ngươi ham hồng giá y của tân nương, nên lấy giá y ở trên người của nữ nhân chết bất đắc kì tử (chết không rõ nguyên nhân) kia mặc lên người mình, sau đó bị người ta tưởng lầm là tân nương tử, bị buộc phải bái đường?” Cừu Thường Khiêm ngắn gọn lặp lại một lần những lời nàng vừa nói.
“Ừ, bởi vì. . . . . . Giá y đó thật sự rất đẹp! Nhưng là, tân nương tử thật sự là không hiểu vì sao mà chết, không phải là ta giết nàng ấy!” Nàng hoảng hốt nói, chỉ sợ hắn hiểu lầm.
Hắn lành lạnh tiếp lời, “Nhưng ngươi mạo danh thế thân?”
Nàng cúi thấp đầu. “Thật xin lỗi. . . . . .” Nàng chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn.
“Tại sao nói xin lỗi?”
“Bởi vì. . . . . . Ta lừa ngươi.” Ngẩng đầu lên liếc trộm hắn, cho là hắn mang theo lửa giận ngập đầy căm tức nhìn mình, nhưng khi thấy nụ cười của hắn thì nàng không khỏi ngạc nhiên. “Ngươi không tức giận?”
“Chuyện này tại sao ngươi không nói sớm?”
“Có kẻ trộm sẽ tự mình thừa nhận trộm đồ sao?” Nàng ủ rũ cúi đầu, bộ dáng như cô vợ nhỏ biết lỗi.

“Cái này còn phải nói sao?” Hắn liếc xéo nàng.
“Đó là bởi vì kẻ trộm cũng có thời điểm không thể không tụ thú!” Nàng tự bào chữa, người lại lúng túng.
“Nếu đã tự thú, hãy cùng ta trở về đi thôi.” Hắn dắt tay của nàng.
“Cứ như vậy?” Nàng nháy mắt kinh ngạc. Hắn không phải là nên tức giận chỉ trích nàng lừa gạt, còn giận dữ chất vấn nàng thi thể Thế tử phi chân chính ở nơi nào? Thậm chí. . . . . . Thậm chí ngay tại chỗ vặn gãy cổ của nàng, xem nàng như là phường giết người cướp cần phải trị tội sao?
Nhưng là, hắn thế nhưng một câu cũng không có hỏi thêm, còn lộ ra cơ hồ không nhìn ra mỉm cười?
Thật là gặp quỷ, người này nếu không phải là đủ âm trầm chính là đầu bị hỏng (ý nói bị thần kinh)!
“Cái gì cứ như vậy?” Hắn ngược lại nghi hoặc nhìn nàng.
Nàng hít sâu một hơi, quyết định nói lại rõ ràng, rút tay nhỏ bé bị hắn nắm trong tay về. “Nghe kỹ, ta không phải thê tử chân chính của ngươi! Vợ của ngươi đã chết, ta là đồ giả mạo, ngươi còn muốn ta trở về làm gì?” Nàng cơ hồ là rống lên.
Lần này hắn hẳn là nên hiểu nàng đã làm cái gì, nên nổi giận với nàng chứ?
Mà Cừu Thường Khiêm thực đã nổi giận, hơn nữa còn là rất tức giận lần nữa nắm chặt lấy tay nhỏ bé của nàng lại. “Về sau đôi tay này không có lệnh của ta, không được tự tiện rút ra!” Hắn gần như nổi trận lôi đình.
“Cái gì?” Nàng sững sờ. Bây giờ là như thế nào? Thế nào mà hoàn toàn trái ngược với liên tưởng kịch tính của nàng, rốt cuộc là nàng có vấn đề hay là hắn có vấn đề?
Hắn dường như tức giận đến bất tỉnh, chỉ nhìn chằm chằm nàng không nói một câu.
Nàng cũng thở phì phò trừng lại hắn.
“Ta hỏi ngươi, người cùng ta bái đường là ai?” Một hồi lâu, Cừu Thường Khiêm rốt cuộc đánh vỡ giằng co mở miệng.
“Là ta.”
“Vậy người cùng ta động phòng là ai?”
“Cũng là ta.”
“Vậy thì đúng rồi, nếu những chuyện này đều là ngươi làm, ta trông nom nữ nhân khác sống chết làm cái gì?” (Editor: Câu này hay quá đi).
“A?”
Thấy nàng chỉ là ngây ngốc, hắn thở dài. “Đứa ngốc, vẫn không hiểu sao? Chỉ có ngươi mới đúng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, cũng là người vợ trên giường cùng ta giao hoan. Nói không chừng lúc này trong bụng ngươi cũng có giống của ta trồng, đã như vậy, ta cần gì phải quan tâm đến người nữ nhân không có một chút quan hệ nào đến ta, cũng đã chết?”
“Cái gì?” Nàng ngơ ngác nhìn hắn. Hắn nói không sai, người hắn cưới là nàng, cũng không phải là cái nữ nhân vô cớ đoản mệnh kia  . . . . . .”Ngươi không giận ta lừa gạt ngươi?” Mặc dù mừng thầm, vẫn không nhịn được ngập ngừng  hỏi.
“Thành thật mà nói, ta rất tức giận.”
“Vậy ngươi. . . . . .” Nghe hắn nói như vậy, nàng nhất thời cúi đầu . Đã nói rồi hắn làm sao có thể không quan tâm đây?
“Nhưng là, chuyện này đối với ta mà nói cũng là một chuyện vui, giải quyết vấn đề làm ta đau đầu, cho nên ta không có rảnh để tức giận.”
“Cái gì? Chuyện vui?” Nàng ngước con mắt nhìn hắn .
Hắn là một nam nhân thích làm mặt lạnh, nhưng mà giờ phút này hắn mặt mày, khóe miệng đều có thể thấy nét cười khinh đạm, hơn nữa còn đột nhiên dùng sức ôm lấy nàng.
Lửa nóng kia ôm trong ngực như muốn câu hồn đoạt phách, khiến cho nàng động lòng, không nhịn được ngoắc hắn một cái (vít cần cổ hắn), hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước lên môi nóng của hắn.
Ánh mắt của hắn căng lên nhìn chằm chằm vào nàng, tựa hồ không hài lòng hành động trêu chọc nhàn nhạt của nàng, vì vậy nâng gáy nàng, kéo nàng tới gần hắn, bưng lấy khuôn mặt của nàng, hôn thật sâu đoạt lấy đôi môi ngọt ngào thuộc về hắn này.
Mao Uy Long say mê ưm, mỗi lần người này chỉ cần nhẹ nhàng đụng nàng, lộ ra ánh mắt khát vọng hấp dẫn, nàng liền xuất hiện ý muốn tham lam được. . . . . . Ăn hết hắn! Huống chi hắn lúc này tựa hồ như băng tan vì trời nóng, tự mình nhiệt tình sôi sùng sục rồi sao.
Thân thể của hắn đột nhiên nhiệt độ tăng vọt, mặt liền biến sắc, sống lưng cứng ngắc nói: “Trở về!” Hắn cần lập tức giải quyết, nếu không hắn sẽ ở ngay trong rừng này bất chấp tất cả muốn nàng!
“Được . . . . . Ách, không!” Sau khi nghe rõ hắn nói, nàng thật lâu sau mới có thể bắt lại được thần hồn đang bay tứ tán.
“Không?” Ánh mắt của hắn trở nên nguy hiểm.
Nàng căm tức nhìn hắn. “Ngươi muốn mạng của ta sao?” Suýt chút nữa bị hắn dùng sắc dụ đến quên mất nàng còn lo lắng cho tính mạng của mình!
Nàng cũng không thể để sắc dục xông tâm, thành “Hồn cỏ dại”!
“Sau khi trở về ta sẽ nói rõ ràng tất cả với ngươi.” Mặc kệ nàng có đồng ý hay không, hắn một câu vừa nói liền kéo lấy nàng, nhét vào trong cánh tay, cứ như vậy thi triển khinh công một đường, chạy thẳng về Cừu trang. . . . . .  phòng ngủ.
*********

Đại sảnh chính, có mấy người kẻ ngồi người đứng, bao gồm Vương phi, Trạm Thanh, Hỉ Nhi cùng với Lý Văn, tất cả đều sững sờ  trừng mắt trước tình cảnh chim trời cá nước (ý nói thân mật bên nhau, có đôi), ân ái quá mức . . . . . . Ừ. . . . . . đúng là hơn người.
Nhìn gương mặt Cừu Thường Khiêm tinh thần sảng khoái, khóe miệng mơ hồ khẽ nhếch, cảm giác thỏa mãn không chút nào che giấu toát ra giữa hai con ngươi chớp động của hắn.
Bên kia, cũng không phải là bên kia, mà là nàng, đầu Mao Uy Long   đang bị vội vã nhét vào lồng ngực hắn, hai người công khai dính vào một khối, hắn xem nàng giống như bảo vật có thể bị trộm mất khóa chặt vào trong ngực, cũng liền tạo thành hình ảnh hai vợ chồng ân ái bên nhau ” dính”  như vậy rồi.
Thật ra thì, nếu là đổi lại là nam nhân tính tình phóng khoáng lại thiếu nữ nhân thì không tính, hôm nay là nam nhân thường ngày vô cùng dè dặt lại khác thường giữ chặt lấy nữ nhân như đang bất mãn không thả, cái này tạo thành hình ảnh kỳ quái hiếm có.
“Ta nói người anh em này, các ngươi có cần thiết ở trước mặt chúng ta diễn tiết mục ân ái như vậy không?” Trạm Thanh thu lại cái miệng đang mở lớn, rốt cuộc không nhịn được hỏi. Hắn đây là sợ vợ chạy mất sao? Ôm chặt như vậy!
“Đây không phải là diễn xuất, đây là thật tình công khai.”
Hù dọa! Hắn đang nói chuyện cười sao? Mọi người vô cùng kinh ngạc, cái khối băng này lại nói chuyện cười như vậy?
Hắn thật là Thế tử gia Cừu Thường Khiêm sao?
“Ngươi. . . . . .” Mắt Trạm Thanh mở lớn. “Được rồi, cứ cho là vợ chồng các ngươi lộ ra chân tình đi, chúng ta coi như không nhìn thấy là được rồi, nhưng là ngươi tìm chúng ta tới đây có việc gì? Không phải là muốn chúng ta tới xem vợ chồng các người chân tình công khai như thế nào chứ?”
Nhìn hắn lại ở trước mặt mọi người hôn nữ nhân trong ngực đang muốn tránh thoát cái ôm của hắn, khiến nàng giống như con mèo được  thuần hóa lại ngoan ngoãn lùi về trong ngực hắn, Trạm Thanh ngây người như phỗng. Bây giờ là như thế nào, hắn có bỏ lỡ cái gì không? Thế nào người này mới trải qua cả đêm lùng bắt thê tử bỏ trốn, người liền thay đổi?
Vương phi cũng chỉ là gây ngốc, con trai như vậy, bà chưa từng gặp qua bộ dạng tan băng của hắn, giờ nhìn thấy, tất nhiên khiếp sợ không thôi.
Cừu Thường Khiêm thu thập xong thê tử không an phận, rốt cuộc có rãnh rỗi để ý đến mọi người. “Ta là tới thông báo một chuyện .”
“Chuyện gì?” Hỉ Nhi cuồng nộ chất vấn. Không nghĩ tới biểu ca nhanh như vậy liền đem người mang về, vẫn còn ở trước mặt nàng ân ái như thế, nàng bực đến cơ hồ muốn hộc máu!
“Ta tuyên bố Mao Uy Long là thê tử của ta, là Thế tử phi của ta.”
“Nói nhảm, người anh em, ngươi ngu hay sao? Ai mà không biết nàng là Thế tử phi của ngươi . . . . . Ah, ngươi nói tên nàng là Mao Uy Long?” Trạm Thanh phát giác ra kỳ quái hỏi.
“Nàng vốn tên là Mao Uy Long, không phải Mao Tiểu Long.”
“Oh, sau đó thì sao?” Tên kém một chữ, không có gì lớn, mọi người sẽ không bởi vì đổi tên mà không thừa nhận nàng là thê tử của hắn, vậy người này đang giở trò quỷ gì? Tốn công tốn sức tuyên bố. . . . . .”Đợi chút, chẳng lẽ nàng không phải là vợ của ngươi?” Trạm Thanh nghĩ thông suốt cái gì đó, đột nhiên hỏi ra.
Cừu Thường Khiêm lại nở nụ cười sáng lạn xưa nay chưa thấy. “Không sai, thê tử của ta đổi người rồi.”
“Cái gì? Cái này sao lại như vậy?” Vương phi nhảy lên khiếp sợ đầu tiên. Đứa nhỏ này đang ở đây nói nhăng nói cuội cái gì đó?
Vì vậy Cừu Thường Khiêm đem chuyện thê tử mới nói cho hắn biết trước mặt mọi người lặp lại lần nữa, nghe xong, miệng mọi người thiếu chút nữa không ngậm lại được.
“Nếu nàng không phải Thế tử phi thật, biểu ca, hunh vì sao còn mang nàng trở lại? Nên đưa nàng ta trở lại kinh thành, trị nàng tội mạo danh thế thân, trọng tội lừa gạt hoàng tộc  . . . . . . Đúng rồi, nàng còn khi quân, hoàng thượng nếu biết nha đầu này lừa người, sẽ là tội nặng mất đầu đấy!” Hỉ Nhi lập tức không che giấu được hưng phấn liên tiếp nói.
“Ta không có ý định làm như vậy.” Hắn lạnh lùng trả lời.
Hỉ Nhi ngạc nhiên. “Biểu ca, nàng ta là đứa con gái lừa gạt, nói không chừng nàng còn âm mưu sát hại tính mệnh, giết Thế tử phi thật!” Nàng tận dụng mọi thứ kết tội.
Sớm đoán ra nữ nhân lòng dạ xấu xa này sẽ nói như vậy! Mao Uy Long lại rục rịch chộn rộn tính toán rời khỏi lồng ngực tướng công cãi lý với Hỉ Nhi, không ngờ hắn lại kéo nàng áp về trong lòng, một tay như vô tình lẻn tới cái eo nhỏ của nàng, một đường trợt tới cái mông nhỏ xinh đẹp mềm mại, nhè nhẹ như vậy bóp một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời khẽ biến, người lập tức an tĩnh trở lại.
“Người không phải do nàng giết, điểm này ta có thể chứng minh.” Hắn nói.
“Chứng minh như thế nào?” Ngay cả Mao Uy Long cũng cả kinh há to mồm.
“Ta phái người điều tra.” Hắn hớp một ngụm trà, từ từ nói.
“Điều tra? Chàng điều tra?” Mao Uy Long cả kinh mắt cũng nhanh  lồi ra, thì ra là hắn. . . . . . Hắn đã sớm biết? !”
Hắn cười nhạt nhìn nàng. “Nàng hỏi gì cũng không biết, hoàn toàn không rõ tình huống, ngay đến Thái Thượng Hoàng là ai đều không hiểu được, khiến cho ta cảm thấy hoài nghi, cho nên kêu Tổng quản phái người đi thăm dò.”
“A, vậy chàng ngay từ đầu đã phát hiện ra ta là giả hay sao?” Nếu thật nhu vậy, người này thật đúng là khôn khéo, hơn nữa luôn bảo trì bình thản, biết rõ nàng là giả còn không động thanh sắc? Nàng quay qua trừng Lý Văn, thì ra là ông ta cũng sớm biết lai lịch của nàng, lại không lên tiếng? Đáng ghét!
Lý Văn có chút bất đắc dĩ, chỉ đành phải nhún vai tránh cái nhìn  căm tức của chủ mẫu.
Cừu Thường Khiêm xua tay. “Không, ta cũng là gần đây mới xác định chuyện này, bởi vì Tổng quản mấy ngày nay mới tìm ra thi thể cái nữ nhân do chính Thái Thượng Hoàng chỉ định kia.
“Chàng tìm được thi thể rồi sao?.
“Không sai, trải qua điều tra kỹ lưỡng, xác định cô gái kia là bị  phát bệnh tim mà chết.”

“A. . . . . .” Nàng không nói ra lời, khó trách khi nàng nói thật thì hắn liền thi thể ở đâu cũng không hỏi một tiếng, thì ra là hắn sớm biết. “Chàng đã sớm biết, vậy mà lúc ta cho chàng biết tất cả sao còn ra cái vẻ một bộ dạng giống như mới vừa biết vậy . . . . . . Còn giống như cười nhạo?” Nàng có loại cảm giác bị đùa bỡn, cắn răng nhìn chằm chằm hắn.
Hắn cưng chìu sờ sờ đầu của nàng. “Ta cười là bởi vì ta thật vui mừng, nàng tự nguyện thổ lộ thật tình với ta.” Điều này làm cho hắn cảm thấy nàng đã bắt đầu tin tưởng hắn, mặc dù nàng “Chạy án” điểm này khiến cho hắn hết sức khó chịu.
“Nhưng nữ nhân này vẫn lừa gạt huynh, biểu ca, huynh có thể nào dễ dàng bỏ qua cho nàng?” Hỉ Nhi phẫn hận nói.
“Đây là chuyện giữa ta và Uy Long, không liên quan tới ngươi!” Hắn không vui bác bỏ lời của nàng ta.
“Ý tứ của biểu ca là ta xen vào việc của người khác? Nhưng nàng ta rõ ràng là một tên lường gạt, căn bản không phải Thế tử phi thật——”
“Người cùng ta bái đường là nàng, cho nên nàng là thê tử của ta, cũng là thê tử duy nhất!” Hắn trầm mặt chuyển sang mẫu thân. “Mẹ, con hôm nay tại đây nói ra tất cả mội chuyện, chính là muốn lấy được sự tán thành của ngài, mặc kệ ban đầu Thế tử phi là ai, con đều chỉ tán thành nàng là thê tử duy nhất của con.” Hắn kiên quyết nói xong.
Vương phi nhìn gương mặt hắn dịu dàng khóa nàng dâu trong ngực, một cái tay còn quá không an phận ở trên người của nàng dao động, mà nàng còn lại là cắn môi, đỏ mặt, cả người ngu hô hô, chỉ có thể than thở, “Ai, mẹ nhìn ra được, con là thương nha đầu này thật tâm rồi, đều tùy con đi, mẹ đã không còn gì để nói.” Tuy không thoải mái lắm, nhưng chỉ cần con trai hạnh phúc, bà sẽ tiếp nhận, huống chi con trai đã thay đổi, trở nên ấm áp, bà rất rõ ràng đây là ảnh hưởng của ai, đã như thế, còn có thể không thành toàn sao?
“Cám ơn mẹ.” Hắn cười nói.
“Phải không, biểu ca, huynh là Thế tử, có thể nào cưới một nữ nhân không rõ lai lịch làm vợ, truyện này truyền ra ngoài tất thành trò cười.” Mà ngay cả bác cũng đón nhận?
Cừu Thường Khiêm nghe vậy cười lạnh. “Ta lấy vợ khi nào thì cần người ngoài tán thành? Cần gì ngươi tán thành?” Đối mặt Hỉ Nhi, hắn ngược lại nghiêm nghị.
Nàng kinh sợ thối lui một bước. “Biểu ca. . . . . .”
“Khiêm nhi!” Vương phi thấy nàng ta bị giật mình, vội vàng ra mặt bảo vệ cháu gái, vô cùng nghiêm nghị trách cứ con trai.
Nhưng hắn vẫn giận tái mặt như cũ. “Hỉ Nhi, ta nói lại một lần nữa, vị trí của các ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, nếu như ngươi lại muốn gây sóng gió, ý đồ khiến Uy Long rời đi, liền đừng trách ta vô tình, trước tiên đuổi ngươi rời khỏi Cừu Trang!” Bộ dáng khối băng rét cóng của hắn lại lộ ra.
Biết chuyện Uy Long rời đi có quan hệ tới Hỉ Nhi, hắn từ đầu tới cuối tức giận không dứt, nhưng ngại vì nàng ta là người rất thân của mẹ, từ nhỏ mất cha mẹ, một tay do mẹ hắn nuôi nấng lớn lên, hắn cũng coi nàng ta là muội muội ruột, nếu đuổi nàng ấy ra khỏi trang, nàng sẽ không có chỗ nào mà đi, vì bận tâm đến điểm tình cảm này, hắn mới không có lập tức tống nàng ta ra khỏi Cừu trang.
Nhưng nàng ta hiển nhiên không có ý thức được nguy cơ, lần nữa cùng Uy Long đối nghịch, khiêu chiến tính nhẫn nại của hắn, bất đắc dĩ, hắn chỉ đành trước quẳng xuống lời khó nghe, hi vọng nàng ta biết khó mà lui, đừng si tâm vọng tưởng nữa, nếu không cũng đừng trách hắn tương lai vô tình.
“Huynh thật đuổi ta đi?” Hỉ Nhi quả thật không dám tin! Biểu ca bởi vì nữ nhân kia muốn đuổi nàng đi? Nhìn chằm chằm người kia một bộ dáng hài lòng hạnh phúc vẫn còn dựa vào trong ngực hắn, tựa như muốn thị uy với nàng, một cỗ xấu hổ tự nhiên sinh ra. “Biểu ca, ta hận huynh!” Nói xong người liền bực tức rời đi.
“Khiêm nhi, người cái này là. . . . . . Ai!” Vương phi bất đắc dĩ dậm chân, muốn đuổi theo người.
“Mẹ, đừng đuổi theo, con không thương nàng ta, như vậy mới có thể khiến cho nàng ta chết tâm.” Hắn ngăn mẫu thân lại.
“Ai, nha đầu này cố chấp cả đời, cũng nên đến lúc nhận rõ sự thật, nếu không sẽ khiến nàng ta cả đời lầm lẫn.” Vương phi suy nghĩ một chút, tốt hơn để cháu gái đi đi, nàng mặc dù bất đắc dĩ lo lắng, nhưng con trai không thương người ta, nói gì đều là vô dụng.
“Tốt lắm, chuyện nam nữ tư tình cãi vã cũng đã nói rõ ràng, nên nói một chút chính sự đi?” Trạm Thanh nhìn xong màn kịch, hứng thú nhạt dần.
“Ừ.” Là nên nói rõ, bởi vì người trong ngực hắn “Dược hiệu” vừa nhanh hết tác dụng, nháy mắt, giống như có lời muốn nói, một bộ không chịu được rục rịch ngóc đầu dậy.
“Cho nên, nàng không phải thí sinh Thái Thượng Hoàng tự mình chọn đưa cho ngươi?” Trạm Thanh chỉ vào Mao Uy Long, gương mặt cười đáng yêu hiếm có trầm xuống.
“Không phải.” Cúi đầu, lại muốn mút môi đỏ mọng mê người của nàng, chỉ là lúc này Cừu Thường Khiêm nhịn được kích động, hắn còn có lời nói muốn giao phó rõ ràng, đợi sự tình chấm dứt, này môi đỏ mọng. . . . . . Nên được hắn hôn càng thêm diễm lệ đi!
“Vậy ngươi phá bỏ lồng chụp, nàng không cần chết nữa, theo lời cái người này nói, người đáng chết đã chết, kế hoạch của chúng ta vẫn không thay đổi.” Trạm Thanh rất là vui mừng thay cho hắn.
“Không, nàng vẫn phải chết, bởi vì ông ta cũng không biết người đáng chết đã chết.”
“Vậy thì nói cho ông ta biết, nhanh chóng khiến chuyện này chấm dứt.” Trạm Thanh vỗ hai tay.
“Không, ý định của ta  lần này Nhất Cổ Tác Khí (một tiếng trống làm tinh thần hăng hái), một mẻ lưới bắt hết.”
“. . . . . . Ta hiểu.” Trạm Thanh đột nhiên gật đầu đồng ý.
“Cái gì có chết hay không? Cái gì một lưới bắt hết? Các người rút cuộc đang nói cái gì? Còn không đem chuyện nói rõ cho ta, ta sẽ muốn nổi giận!” Mao Uy Long hoàn hồn, thở hổn hển, hai người này nói qua nói lại, ai biết là có ý gì? Không cho nàng một cái công đạo, chẳng lẽ sau khi lừa gạt nàng rồi vẫn là muốn lấy nàng khai đao?
Cừu Thường Khiêm không nhịn được bật cười. “Điều này không phải đã nói rồi sao? Thật thiếu kiên nhẫn.”.
“Ta thiếu kiên nhẫn? Ta lại không hơi thở sẽ phải tắt thở à!” Nàng bất mãn ở trong ngực hắn gầm thét lên với hắn.
Khóe miệng hắn chứa đựng mỉm cười. “Biết rồi, ta liền nói ngay.” Hắn đem khí ấm áp ôm nàng chặt một chút nữa, để ngừa con cá trạch này lại chạy ra khỏi ngực hắn, đồng thời phát hiện mình thật rất hưởng thụ cảm giác có nàng trong ngực. “Trên thực tế, Uy Long, nàng phải lội nước đục một chuyến rồi.”
“Ta lội vũng nước đục gì?” Mao Uy Long ngước đầu, hiện ra trạng thái mờ mịt.
“Để ta nói.” Trạm Thanh nói: “Ngươi, không, là tân nương tử mà Thái Thượng Hoàng chỉ định muốn là người phải chịu chết, nguyên nhân là, vị tân nương tử bị chỉ định  kia trên người cất giấu một bí mật lớn.”
“Bí mật lớn?”
“Không sai, một bí mật lớn liên quan đến quốc gia.”
“Cái gì?”
“Nói lại từ đầu, ngươi cũng đã biết, ta cùng với nước Lê hai nước quanh năm chinh chiến, hoàng thượng vì chuyện này nghĩ nát óc?”
“Chuyện chiến sự của quốc gia ta đương nhiên biết, nhưng đều là chuyện chiến sự linh tinh ở nơi biên giới, cũng không có thật ảnh hưởng đến an nguy của nội địa chúng ta!”
Trạm Thanh lắc đầu. “Vốn là không có, nhưng nếu nước Lê cùng trọng thần của chúng ta bắt tay phản quốc, tình huống kia lại khác.”
“Có người phản quốc? Cái người đáng chết đó là ai?” Nàng kinh ngạc bực tức, mặc dù nàng chỉ là một kẻ bình dân, nhưng biết quốc gia hưng vong, tấm lòng yêu nước đều có, gặp phải kẻ tiểu nhân phản đồ bán nước, lòng nàng đầy căm phẫn.
“Người này chính là cha ta.” Cừu Thường Khiêm bình tĩnh nói.

“Cái gì? Cha chàng? Chuyện này có quan hệ với cha chàng?” Nàng rất khiếp sợ. Cha hắn không phải là hoàng thúc (chú) của hoàng thượng sao? Nếu muốn phản quốc, bên trong thần thông bên ngoài quỷ quái, quốc gia thật có thể  gặp nguy hiểm.
Cừu Thường Khiêm nặng nề gật đầu.
“Cũng là bởi vì có liên quan, cho nên mới phải “cưỡng bách” hắn lấy vợ, hắn phải Đại Nghĩa Diệt Thân!” Trạm Thanh bất đắc dĩ giải thích.
“Tại sao lấy vợ là có thể Đại Nghĩa Diệt Thân?” Nàng không hiểu.
“Chuyện là như vầy, bên trong hoàng cung có mấy vị cao tăng, pháp sư lưu truyền một truyền thuyết không muốn ai biết, nói là trên đời này có một Long Nữ, chỉ cần Long Nữ cùng hoàng thân kết hợp là có thể uy danh một nước lớn mạnh, ngược lại, nếu như người nữ này vừa chết, nước sẽ gặp khó khăn, thiên hạ đổi chủ, mà Thái Thượng Hoàng từ mấy năm trước thoái vị truyền ngôi cho Đương Kim hoàng thượng sau đó liền đi Vân Du, nghe nói chính là đi tìm cô gái này, hôm nay cô gái này đã tìm được, đương nhiên phải xứng đôi hoàng thân nối dài sự hưng thịnh của đất nước, hoàng thượng vì vậy chỉ định Thường Khiêm nghênh đón cưới người.”
“Một nước Quốc Vận lại cột ở trên người một nữ nhân. . . . . . Long Nữ, cái này không khỏi cũng quá vô căn cứ đi?” Nàng cau mày.
“Ngươi không tin, nhưng là Cừu vương gia tin, bởi vì nhiều năm qua ông ta vẫn mơ ước ngôi vị hoàng đế, chỉ là Thái Thượng Hoàng đối với ông ta thủy chung có đề phòng, khiến ông ấy không có cơ hội có thể thừa dịp, hơn nữa Cừu vương gia nắm binh quyền, nhưng thủy chung là có tin tức phản quốc, thực chất không có chứng cớ phản bội, Thái Thượng Hoàng cũng không thể làm gì ông ta, lúc này mới tỉ mỉ dựng lên cái truyền thuyết kia, mục đích chính là để tạo ra chứng cớ.
Hắn uống một hớp trà, lại nói tiếp: “Vì lấy lòng tin của Cừu vương gia, Thái Thượng Hoàng thậm chí trước thời gian thoái vị, tuyên bố muốn đi tìm Long Nữ này, vì đất nước kéo dài ngàn vạn năm cơ nghiệp, kì thực là để tạo độ tin cậy cao hơn về sự tồn tại của Long Nữ, điều này làm cho Cừu vương gia rất tin tưởng không chút nghi ngờ, bởi vì Thái Thượng Hoàng cư nhiên có thể cam tâm bình thản, từ bỏ ngôi vị chí tôn rời đi, chứng thực truyền thuyết này là thật.”
“Ah? Mặc dù ông ta tin tưởng truyền thuyết là thật thì sao chứ? Cùng với chuyện tướng công Đại Nghĩa Diệt Thân có quan hệ gì?” Nghe thế, nàng vẫn không hiểu ra sao.
“Đến lượt ta nói.” Cừu Thường Khiêm tiếp lời. “Hoàng thượng chỉ định ta rước dâu, chính là muốn cho Long Nữ này hiện thân, cũng chứng minh thực tế chuyện Long Nữ cùng hoàng thân thành thân có thể khiến cho Quốc Vận lớn mạnh, nhưng sau kế hoạch Long Nữ mồi này phải chết, hơn nữa còn muốn cho cha ta tự tay giết chết, như vậy ông ta sẽ tin tưởng quốc gia có cơ hội đổi chủ, như vậy, ông ta sẽ không thể tiếp tục chờ đợi bắt tay với nước Lê mà bại lộ bí mật, đến lúc đó hoàng thượng có thể chính thức lấy tội phản quốc mà bắt ông ấy.”
“Bởi vì nghĩ người muốn đoạt vị là cha chàng, cho nên hoàng thượng mới chỉ định chàng rước dâu, muốn chàng Đại Nghĩa Diệt Thân?” Trong lòng nàng rung động, có chút nghĩ thay tình cảnh của hắn mà cảm thấy kinh hãi.
“Ừ.” Hắn bất đắc dĩ cười khổ.
“Nhưng. . . . . . Ông ấy là cha chàng, chẳng lẽ. . . . . . Chàng không muốn thử khuyên nhủ ông ấy sao?” Nàng không nhịn được hỏi, hai người dù sao cũng là cha con, chẳng lẽ hắn đối với phụ thân mình không có một chút tình cảm?
“Ta căn bản không tán thành hành động quay lưng phản quốc của ông ấy.”
“Nhưng ông ấy là cha ruột của chàng không phải sao?” Phụ tử tương tàn, chẳng phải là quá tàn nhẫn?
“Không, ông ấy không phải là cha của Khiêm nhi.” Giọng nói căm hận của Vương phi đột nhiên chen vào.
“Không. . . . . . Không phải cha của tướng công?” Mao Uy Long cà lăm. Hôm nay sao vậy? Chuyện nàng nghe được một cái so với một cái càng đáng kinh hãi hơn?
“Cừu Khánh Linh căn bản không có thể sinh con, rồi lại thẹn sợ người ta biết được, cho nên liền phát rồ cướp con cháu của người khác, giết cả nhà người ta!”
“À? ! Ý của người là, tướng công là do ông ta cưỡng đoạt về, lại còn vì chuyện đó mà giết hết người nhà của tướng công?” Mao Uy Long thiếu chút nữa té xỉu, trên đời lại có chuyện như thế!
“Đúng, cái người mất trí này, lại làm ra chuyện mất hết nhân tính tới mức đó, cho nên đó cũng là nguyên do những năm qua ta mang theo Khiêm nhi cách xa hắn, tránh ở Cừu trang, mà bản thân Khiêm nhi cũng không chịu thua kém, không có dựa vào Cừu Khánh Linh ở trong triều kiếm được một mảnh bầu trời, hôm nay mặc dù người người biết hắn là Thế tử gia, nhưng không ai sẽ đem hắn cùng với ma đầu Cừu Khánh Linh kia liên hệ với nhau, người kia làm nhiều việc ác như vậy, ta cũng tán thành chuyện Khiêm nhi vì nước trừ hại!” Vương phi rưng rưng tức giận nói.
“Khó trách ta lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy, đã cảm thấy cha con các người dáng dấp tuyệt đối không giống nhau, cảm giác cũng không thân (cận), tựa như người xa lạ.” Mao Uy Long khiếp sợ thì thầm, lại nhìn về phía Vương phi mặt đầy nước mắt.
Vương phi thật vĩ đại, trượng phu (chồng) Vô Đạo như thế, bà lại vẫn có thể nuôi nấng tướng công giống như con trai ruột, nàng không khỏi cảm động bội phục không thôi. “Cho nên lần này, cái người này cũng phải cần vì người nhà của chính mình báo thù sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi, rất khó tưởng tượng thân thế của hắn lại phức tạp như vậy.
“Ta cũng không có lòng oán hận riêng, cho dù có, cũng  nhờ mẹ vô tư mà xóa sạch, những năm qua mẹ chăm sóc ta rất tốt, trong lòng ta không có hận ý, nhưng ông ta không nên phản quốc, ta cũng chỉ là vì ngăn cản hành vi của ông ấy thôi.”
“Nhưng Long Nữ  kia đã chết, sự xuất hiện của ta lại làm rối loạn kế hoạch của các người, kế tiếp các người định làm gì?”
“Đúng vậy, sự xuất hiện của ngươi có thể khiến cho Thường Khiêm tổn hại đầu óc, hắn một mặt bảo hộ ngươi, mặt khác trong lòng biết rõ ngươi không thể không chết, quả thật có thể dùng người và trời giao chiến để hình dung, ngươi nên nói ra ngươi là giả mạo sớm hơn, ít nhất khiến hắn chịu ít chút hành hạ.” Trạm Thanh cười nói.
Mới nói xong liền bị bạn tốt trợn mắt, trách hắn lắm mồm, nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm, “Trong mấy lần ngươi suýt bị giết, bị dọa hỏng cũng không phải là hắn, mà là chúng ta, người này quả thật điên rồi, tính tình đại biến, thiếu chút nữa giết hết người trong thiên hạ, bị sợ đến nỗi ta vội vàng hồi báo hoàng thượng, đến hoàng thượng cũng không dám tin tưởng, cái người lạnh lẽo này cự nhiên đi yêu nữ nhân không nên yêu.”
Hắn lắc đầu, đến nay vẫn là nghĩ không ra, người anh em của hắn sao lại có khả năng yêu nha đầu này? Hắn liếc một cái nàng. Một dạng trên hỏi dưới không đáp được thành lời, nha đầu xảo quyệt. Đến tột cùng có cái gì tốt? Tùy hứng giảo hoạt, một chút cũng không đáng yêu!
Tất cả vẻ xem thường của hắn đều rơi vào trong mắt Mao Uy Long, khiến cho nàng nhe răng trợn mắt muốn mắng người.
“Tóm lại, người này yêu ngươi thê thảm, tham lam muốn giữ lấy cũng là số một thế giới, đừng trách ta không có cảnh cáo ngươi, thùng dấm này tương lai ngươi tha hồ mà chịu đựng đấy!” Trạm Thanh che miệng cười trộm. Hì hì, sức ghen của người này thật đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt!
“Vậy sao?” Câu này “Yêu ngươi thê thảm” khiến nàng vốn là đang muốn trở mặt lại quay ra tươi cười hớn hở, rất hài lòng. “Đây không phải bày tỏ hắn khẩn trương vì ta sao, chuyện tốt chuyện tốt!” Ôm lấy khối băng của riêng mình, miệng của nàng đều muốn cười đến toét tận mang tai rồi.
“Ngươi!” Mắt hắn trợn trắng, một người muốn đánh một cái (người) nguyện chịu đựng, có cái gì tốt để mà nói?
“Hừ! Ngươi là đang ghen tị vợ chồng chúng ta ân ái, ta xem cái người toàn rình coi trộm này hãy bớt nói nhảm đi, kế tiếp nên làm thế nào? Ta vẫn phải chết sao?” Sắc mặt nàng biến đổi, mang theo oán khí nhìn chằm chằm hai người đàn ông này.
Toàn rình coi trộm? Nha đầu này còn không quên hắn từng. . . . . . Ách. . . . . . Xem xét khuê phòng của bọn họ lúc đó.
Thực sự sẽ mang thù! “Mặc dù ngươi không phải là Long Nữ do Thái Thượng Hoàng tìm đến, nhưng Long Nữ thật đã chết, cho nên ta muốn Thường Khiêm tính toán tương kế tựu kế, chủ động đưa ngươi cho Vương Gia, để cho hắn tự mình thu thập ngươi cho đẹp, một lần nữa bắt đầu tiết mục tuồng vui này.” Hắn dùng ánh mắt vô hạn đồng tình nhìn nàng.
“Các người thật muốn ta chết?!” Nàng ngạc nhiên.
Trong khi bên này ồn ào cãi vã không giàn xếp được, tại phía kinh thành xa xa một trong những kẻ nằm trong kế hoạch cũng không còn nhàn rỗi.
“Cái gì, hoàng thượng muốn Thường Khiêm mang theo Long Nữ xuất chinh chinh phạt nước Lê?” Trên điện Kim Loan, vẻ mặt Cừu Khánh Linh kinh ngạc, mặt lóe lên tia sáng hung ác.
“Không sai, chúng ta có Long Nữ tương trợ, lúc này nước Lê đã đến hồi diệt vong.” Hoàng đế có thâm ý khác nhìn hắn một cái.
Cừu Khánh Linh nghe vậy, gân xanh giật mạnh, mặt như Tu La!
*****
Hết chương 8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận