Bất Ngờ Lên Làm Thế Tử Phi

Dò dẫm trong đêm đen, đại quân phụng chỉ đẩy mạnh tốc độ trên đường tiến về nước Lê.
Trướng màu vàng của chủ soái dựng ở phía sau đại quân, bên trong trướng, trước giường dư quang chưa tắt (ý là còn lại dư âm của một màn xxoo).
Cừu Thường Khiêm trên người ẩm ướt mồ hôi, tiểu tử trong ngực nhẹ nhàng nhúc nhích một cái, hắn đột nhiên mở mắt nhìn về phía người trong ngực, chỉ thấy nàng đầu đẹp hơi nghiêng, trong giấc mộng còn lộ ra nụ cười thỏa mãn, điều này làm cho hắn nghĩ tới tình trạng mình nhắm mắt nghỉ ngơi trước.
Hai cỗ thân thể đè lên nhau, phù hợp như thế, mất hồn như thế, thân thể của nàng cơ hồ là ông trời đặc biệt đo thân hình đặt mà thành cho hắn, chỉ cần vừa chạm vào nàng, bản thân hắn lập tức nhiệt huyết sôi trào, không ngừng thúc giục, không nói nên lời, nàng chính là ngọn nguồn tình dục của hắn.
Mới nghĩ tới, trong cơ thể lại một hồi xôn xao.
Hắn mới vừa muốn nàng ba lần, nên để cho nàng nghỉ ngơi. . . . . .
Không ngờ tiểu nữ nhân đột nhiên lười biếng duỗi lưng một cái, liền đến mắt cùng không thèm mở, trên mặt lộ ra nụ cười ửng đỏ, hướng lồng ngực hắn dụi một cái.
Đáng chết, hô hấp lại trở nên dồn dập, ánh mắt giăng đầy sương mù. . . . . .
Thôi, đừng nhịn. (editor: “Đừng nhịn”? ặc!)
Chặn lên môi nhỏ cong lên ưm ưm của nàng, lại một lần nữa muốn nàng!
*********
“Tới rồi.” Trạm Thanh vào trướng tuyên bố.
Chỉ thấy một nha đầu phách lối đang nằm nghiêng dựa vào lồng ngực của chủ soái, một tay gặm sườn cừu, một cái tay khác dính đầy dầu mỡ đang lau lau lên trên chiến bào uy nghi của chủ soái, bộ dáng quả thật làm cho người ta —— cắn răng nghiến lợi!
Này nha đầu vô pháp vô thiên! (coi trời bằng vung, làm càn không kiêng nể gì)
Một khi xác định túm được con mồi thượng đẳng Thường Khiêm này, đức hạnh làm mưa làm gió lập tức lộ sạch sành sanh.
“Cái gì tới?” Mao Uy Long đem sườn cừu mới gặm một nửa vứt lên bàn, ực một hớp trà do chủ soái ưu ái đưa đến miệng cho đỡ ngán.
“Cha chồng ngươi đến rồi!” Trạm Thanh tức giận nói. Nha đầu này hưởng thụ đế mức đại khái quên mất nàng là tới “Chịu chết”, đâu phải khách du lịch chứ!
“Cái gì! Ông ta tới?” Nàng lúc này mới khẩn trương nhảy dựng lên.
“Đúng vậy, ngươi chuẩn bị chịu chết xong chưa?” Hắn liếc liếc, khinh thường nhìn nàng.
“Ngươi!” Nàng tức giận trừng người, người này nàng thấy thế nào cũng không vừa mắt, đối nghịch với nàng ở khắp nơi, giống như ước gì nàng nhanh lên nhận lấy cái chết ấy, đáng ghét!
“Hừ, ngươi tốt nhất thu lại một chút, dầu gì cũng chừa lại cho chủ soái hắn chút mặt mũi, đừng làm cho hắn mất mặt!” Hắn cười nhạt nhìn nàng.
“Có ý tứ gì?” Nàng thở phì phì chất vấn.
Hắn lắc đầu, chép miệng, liếc dưới chân nàng một cái.
Nàng lúc này mới theo ánh mắt của hắn nhìn nhìn xuống, đây là…. nhìn lên. . . . . . A! Làm cái gì? “Này” nàng mới vừa rồi nghe nói người muốn mạng của nàng đến, khẩn trương quá mức liền nhảy lên, không phát hiện lúc này dưới chân mình giẫm lên là thứ phu quân đặt bên cạnh, thứ này tượng trưng chí cao vô thượng (cao tột bậc) uy nghi, mũ giáp của chủ soái!
Không khỏi lúng túng, nàng vội vàng lùi chân về, cười gượng nâng mũ giáp đưa lên, vô càng cẩn thận đặt lại trên bàn. “Không. . . . . . Ngượng ngùng. . . . . . Đúng đúng. . . . . . Không dậy nổi!”
Cừu Thường Khiêm vẫn một bộ không sao cả, dù sao chỉ cần ái thê làm bất cứ chuyện gì, theo ý hắn thì cũng không có cái gì mà không được.
Trạm Thanh mỉm cười, cũng lười thêm nữa nói. “Cẩn thận, người muốn giết tiến vào.” Hắn nhắc nhở.
Mới nói xong, Cừu Khánh Linh đã nóng nảy đi vào, bởi vì hắn thân là Vương Gia đương triều, lại là cha của chủ soái, cho nên không ai dám ngăn, chỉ có thể để cho hắn trực tiếp xông vào.
Mấy vị binh lính đi theo phía sau vẻ mặt sợ hãi, chỉ sợ chủ soái trách tội, Trạm Thanh ở một bên phất tay một cái muốn bọn họ lui ra, mấy người mới như vớ được đại xá, vội vàng lui ra.
Cừu Khánh Linh vừa tiến vào ánh mắt không them nhìn ái, sát khí chạy thẳng tới trên người Mao Uy Long, nàng bị sợ đến lập tức nhảy vào trong vòng tay nam nhân của mình tìm kiếm sự che chở.
“Vương Gia” Cừu Thường Khiêm khí định thần nhàn (trầm ổn) nhìn ông ta. “Nơi này là quân trướng, ngài sao có thể tự tiện xông vào?”

“Hừ, ta là cha ngươi, ngươi xuất binh đánh nước Lê, ta tới khích lệ tinh thần, có gì không thể?” Hắn nói xong chuyện đương nhiên, ánh mắt thủy chung chưa rời khỏi Mao Uy Long, tựa như nàng là con kiến chỉ nóng lòng đợi bóp chết.
Mao Uy Long run lẩy bẩy, nàng thật chết chắc hay sao?
“Đã như vậy, vậy ta ở chỗ này tiếp nhận, Vương Gia có thể rời đi rồi.” Cừu Thường Khiêm ánh mắt lạnh lùng.
“Muốn ta rời đi cũng được, trước tiên để cho ta và nàng dâu lên tiếng chào hỏi đã.” Hắn hung tợ đi về phía Mao Uy Long, một cái Hổ Trảo Thủ (một thế võ dùng bàn tay với năm ngón tay co lại như móng vuốt của hổ) câu thẳng về phía cổ họng lấy mạng của nàng.
Cừu Thường Khiêm lập tức trở tay chặn lại hổ trảo của hắn.
“Không không. . . . . . Không nên tới!” Nàng kinh hoàng luống cuống ở ngay trên thân thể nam nhân nhà nàng quào loạn một trận xong, cuối cùng dứt khoát giống như con khỉ đôi tay giắt (treo) trên cổ hắn, hai chân quặp chặt hông của hắn. Cứu mạng, nàng còn không muốn chết!
“Vương Gia, chúng ta thẳng thắn nói chuyện, nếu như ngài muốn giết thê tử của ta, ta không có khả năng để cho ngài làm bậy!” Cừu Thường Khiêm đau lòng thấy thê tử bị giật mình, che chở nàng trong ngực, tức giận nói rõ.
“Nghịch tử! Ta là cha ngươi, ngươi không giúp ta lại đối nghịch với ta, cái người con bất hiếu này!” Cừu Khánh Linh cả giận nói, thì ra là bọn họ đã sớm biết ý đồ cùng dã tâm của hắn?
“Phản ngài? Chúng ta cũng cùng nhau thần phục triều đình, ta thế nào phản ngài?” Cừu Thường Khiêm cười lạnh.
“Ngươi biết rõ còn hỏi! Tốt, vậy ta cũng không cần cùng ngươi đoán mò nữa, ta muốn ngươi thu binh, sau đó lưu lại mạng của nha đầu kia!” Hắn trực tiếp ra lệnh.
“Làm không được!” Cừu Thường Khiêm trực tiếp cự tuyệt.
“Ngươi dám làm trái ý ta?”
“Vương Gia, ngài đây là công khai muốn tạo phản rồi sao?” Hắn giận dữ hỏi.
“Không sai!” Trên thực tế, ông ta đã dùng hết phương pháp muốn lấy mạng nha đầu này, nhưng nghịch tử này cơ hồ là đem nha đầu này giống như dây lưng buộc ở bên hông bảo hộ cực kỳ chặt chẽ, hại hắn thủy chung không cơ hội động thủ, hôm nay đại quân sắp đi tới biên giới cùng Lê Quốc chính thức chém giết, không có thời gian, hắn phải kịp lúc trước khi hai quân giao chiến giết Long Nữ, để giải nguy cơ, cho nên lúc này mới bất đắc dĩ tự mình ra mặt diệt trừ, lộ ra dã tâm soán quốc giấu diếm đã lâu.
“Rất tốt, ta chờ chính là cái câu này của ngươi, người đâu! Đem phản tặc này bắt lại!” Cừu Thường Khiêm ra lệnh một tiếng, không nghĩ tới cả lều lập tức bị ngừoi bên ngoài hoảng sợ vén lên, bốn phía tràn vào vô số thân binh, đem hắn bao vây trùng trùng.
Cừu Khánh Linh lấy làm kinh hãi. “Đây là?” Hắn bị cảnh tượng này làm cho kinh chết sững. “Đây là một cái bẫy?!” Hắn giật mình gầm nhẹ.
“Đúng, chúng ta ở đây chờ ngươi, chờ ngươi bản thân không nhịn được hiện thân giết người, chờ ngươi thừa nhận tư thông với địch phản quốc!” Trạm Thanh đứng đầu đám tinh binh hả hê nói. Tất cả đúng như kế hoạch, hắn cũng tự chui đầu vào lưới rồi.
Cừu Khánh Linh kinh hãi. “Hừ! Các ngươi đừng tưởng rằng như vậy liền lật được ta, ta hôm nay dám đến là đã có chuẩn bị mà đến, không phải chỉ giết Long Nữ, ngay cả các ngươi ta cũng sẽ không bỏ qua!” Phàm là người biết dã tâm của hắn, đều là đối tượng hôm nay hắn tru diệt, hắn sẽ không thể không chuẩn bị kỹ càng mọi thứ mà dễ dàng hiển lộ lai lịch, khiến hoàng thượng có đề phòng.
“Chúng ta biết ngươi nếu đã để lộ dã tâm, hẳn là đã có chuẩn bị mà đến, nhưng đã là giăng bẫy, chúng ta tự nhiên sẽ thiết kế phải tuyệt đối không chút sai sót, cho nên mấy vạn thân binh ngươi mang đến. . . . . .” Cừu Thường Khiêm một hồi cười lạnh, ánh mắt quét về phía một tướng lãnh đứng phía trước.
Tướng lãnh lập tức cúi người lên trước, “Chủ soái, mấy vạn phản tướng giấu ở phía sau, thuộc hạ đã toàn bộ bắt lại, sẽ chờ ngài xử trí.”
“Rất tốt.” Hắn khen.
Cừu Khánh Linh mặt lập tức xanh mét, không nghĩ đến thân binh hắn mang tới không phải là ít, toàn bộ rơi vào tay địch. “Các ngươi biết ta sẽ dẫn binh tới?” Hắn cho là trước đây, bọn họ lẽ ra còn không biết ý đồ của hắn mới phải, nhưng hắn đoán sai.
“Dĩ nhiên, nếu ngươi không đến, kế hoạch trận này giả xuất binh thật bắt tặc của chúng ta không phải thất bại sao hả?” Trạm Thanh cười đến sảng khoái.
“Giả xuất binh thật bắt tặc?” Cừu Khánh Linh kinh ngạc không thôi. Thì ra kế hoạch lớn của đất nước xuất binh đánh Lê là giả, mà dụ hắn lộ ra mưu đồ làm phản mới là thật!
“Không sai, Vương Gia, không ngại nói cho ngươi biết một chuyện, Long Nữ thật đã chết, Mao Uy Long ở trước mắt cũng không phải cô gái Thái Thượng Hoàng tìm được.” Trạm Thanh tốt bụng thông báo.
“Cái gì?” Hắn cả kinh.
“Long Nữ thật đã chết bất đắc kỳ tử (không dõ nguyên do), chúng ta vốn là muốn trực tiếp nói cho ngươi biết, để cho ngươi vui mừng một trận, nhưng vì dụ dỗ ngươi trực tiếp lấy ra khỏi lồng hấp, nên mới giấu giếm sự thật, giả vờ xuất binh, ép ngươi trực tiếp tìm tới cửa, khiến chúng ta như hiên tại——” Trạm Thanh nhìn tướng nhếch nhác bây giờ của hắn, hé miệng mà cười cười. “Một lưới bắt hết!” Làm như vậy rõ ràng chút, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, may nhờ Thường Khiêm nghĩ được chu toàn, giúp bọn họ bớt không ít việc.
“Các ngươi cư nhiên. . . . . .” Hắn kinh ngạc đến đần độn tại chỗ.
“Hắc hắc, nói cho ngươi biết, cõi đời này căn bản không có cái gì gọi là Long Nữ, truyền thuyết là một tay Thái Thượng Hoàng dựng nên, ngươi bị gạt, kẻ ngốc!” Thấy mình đã an toàn không còn gì đáng ngại, lúc này Mao Uy Long mới bò xuống khỏi thân thể trượng phu, dương dương hả hê tiêu sái tiến về trước.
“Giả?” Cừu Khánh Linh như bị sét đánh.
“Chỉ có tên đần độn nhà ngươi mới có thể tin tưởng cõi đời này thật sự có cái gì Long Nữ có thể chấn hưng đất nước, lãng phí cho ngươi sống đến từng tuổi này rồi, thật là ngu, hừm!” Nàng châm biếm.

“Không thể nào, Thái Thượng Hoàng cũng vì thế mà thoái vị rồi, chuyện này sao có khả năng là giả được?” Hắn vẫn là không tin.
“Thái Thượng Hoàng thoái vị không phải là vì Long Nữ, mà chỉ là vì ngươi, người sớm chuẩn bị tốt kế hoạch muốn ngươi lộ ra cái đuôi hồ ly, khiến ngươi chịu trói, ngươi mới chân chính là cái người nguy hại hưng vong của đất nước!” Trạm Thanh vô lại cười nhạt nói.
Cừu Khánh Linh giận không kềm chế được. “Các ngươi dám chặn ta? !” Thì ra là bọn họ từ đầu đến cuối cũng đã biết dã tâm của hắn, lại mưu đồ lâu như vậy, ngay cả Thái Thượng Hoàng đều không tiếc thoái vị phối hợp diễn vở kịch này? Những năm gần đây hắn bày mưu tính kế chuẩn bị kỹ càng, lại đều nằm trong lòng bàn tay bọn họ? Đáng hận, hắn thế nhưng bị lừa mà hồn nhiên không biết, còn ôm giấc mộng lớn đăng cơ!
“Không có biện pháp, ai bảo lão hồ ly ngươi tâm cơ sâu như vậy, làm việc lại không lưu lại dấu vết, nhưng là ngươi đang từng chút từng chút phá hỏng căn cơ của vương triều, hôm nay lại cùng Lê bắt tay liên minh quốc tế, nếu chúng ta còn không ra tay, sẽ không còn kịp, là ngươi ép chúng ta.” Trạm Thanh một vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Không sai!” Mao Uy Long tiếp lời tổn hại đạo: “Cái người này gọi là tự gây nghiệt không thể sống;!” Thanh âm của nàng đột nhiên biến mất, con mắt hạnh trợn tròn, thân thể mềm xuống.
Chuyện xảy ra đột ngột, Cừu Thường Khiêm chỉ có thể ngạc nhiên tại chỗ, ôm cổ nàng. “Uy Long, nàng làm sao vậy?” Đột nhiên, hắn sờ phải một mảnh vệt máu trên eo lưng nàng.
“Nàng ta . . . . .” Mao Uy Long không thể tin chỉ vào Tiểu Mai chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh, chỉ thấy Tiểu Mai không chút áy náy nào mà lộ ra dấu máu ở phía sau.
“Đáng chết!” Cừu Thường Khiêm trong nháy mắt giận dữ, cơ hồ muốn xông lên trước chặt Tiểu Mai làm trăm mảnh, lại bị Mao Uy Long nhịn đau kéo.
“Tại sao. . . . . .” Trên mặt nàng huyết sắc hoàn toàn biến mất nhìn về phía nha hoàn tốt tính kia, không thể tin được Tiểu Mai sẽ động thủ giết nàng.
“Bởi vì ta là thám tử nằm vùng sống bên cạnh con trai của Vương Gia, ta là người của Vương Gia!” giờ phút này ánh mắt Tiểu Mai khẩn trương, không còn là nha hoàn nhỏ hiền lành nhút nhát.
“Ngươi. . . . . .” Mao Uy Long cực kỳ khiếp sợ, vết thương trên người cũng đau vô cùng.
Cừu Thường Khiêm lập tức điểm huyệt cầm máu cho nàng, lửa giận trong bụng tất nhiên khắc chế không được thiêu đốt, nếu không phải là Uy Long kéo hắn, hắn có thể đã một chưởng đánh chết Tiểu Mai rồi!
“Nói như vậy, lúc trước Uy Long bị ta xua đuổi rời trang, là ngươi mật báo cho yếu nhân (nhân vật quan trọng) ở trong rừng đuổi giết sao? Và còn hạ kịch độc với nàng, khiến cho nàng thiếu chút nữa bỏ mạng cũng là ngươi sao?” Thanh âm của hắn từng chữ từng câu cơ hồ như khiến nước đóng băng. Không nghĩ tới điểm hắn dồn hết tâm lực tìm kiếm nội gián lại là Tiểu Mai, càng không thể tha thứ, hắn lại để cho Uy Long bị thương ngay trước mặt hắn! Hai quả đấm nắm chặt, bốn phía lập tức thiên hàn địa đống (trời lạnh giá đất đóng băng).
“Những thứ này đều là ta làm theo lệnh . . . . . . Đáng tiếc nàng ta mạng lớn, mấy lần cũng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.” Tiểu Mai cũng không khỏi bị băng hàn của hắn  làm cho kinh khiếp.
“Tiểu Mai. . . . . . Ta đối đãi với ngươi như tỷ muội, làm sao ngươi có thể đối với ta như vậy?” Thì ra là vẫn tùy lúc tùy nơi có thể giết nàng không phải là người khác, mà lại là người nàng tin tưởng nhất, nàng quả thật không cách nào tiếp nhận.
“Chủ tử muốn ngươi chết, ta cũng không có cách nào.” Tiểu Mai đanh giọng nói lời tuyệt tình.
“Tiểu Mai, ngươi làm rất khá.” Cừu Khánh Linh hả hê tán thưởng. “Mặc dù nàng ta không phải Long Nữ, nhưng là dám đùa giỡn ta, ta cũng sẽ không tha, nàng ta đáng chết!”
“Còn chưa có nhận rõ sự thật sao? Đáng chết là các ngươi!” Cừu Thường Khiêm lạnh giọng nhắc nhở tình cảnh bây giờ của bọn họ, bọn họ đã mất viện binh, lại bị bao vây, chỉ có thể làm con thú cùng đường.
“Không nhận rõ sự thật là ngươi, đao này có độc, chưa tới một canh giờ nàng ta sẽ phát độc bỏ mạng, các ngươi nếu không thả ta cùng Vương Gia, không có thuốc giải, chờ mà nhìn nàng bị độc chết đi.”
Cừu Thường Khiêm kinh hãi lập tức kiểm tra tình trạng thê tử, thấy mặt nàng xanh mét, mắt hiện tia xanh lá, quả thật là trúng độc.
“Giao ra thuốc giải!” Thanh âm của hắn rít qua kẽ răng.
“Thả chúng ta, thuốc giải liền. . . . . . Sẽ đưa cho ngươi.” Tiểu Mai run một tiếng, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, nàng thật sự không muốn trở mặt thành kẻ địch của hắn!
“Rất tốt.” Bên môi hắn lại tuôn ra nụ cười âm lãnh, tiếp đó như sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy huyết đao (đao dính máu) trong tay nàng ta, xoay người một đao đâm vào bụng của Cừu Khánh Linh.
Cừu Khánh Linh vạn lần không nghĩ tới hắn lại ra tay nhanh như vậy, tay nắm lấy chuôi đao đang đâm vào thân thể mình ….ngươi dám? !”
Mọi người thấy như thế cũng toàn bộ choáng váng.
“Kẻ nào dám tổn thương Uy Long, ta không có gì không dám!” Hắn lạnh lẽo nói: “Giao ra thuốc giải, nếu không một lúc sau, chủ tử của ngươi cũng phải chết!”
“Ngươi!” Tiểu Mai kinh hãi.
Hắn vì cứu Mao Uy Long, lại hạ độc thủ với Vương Gia? Hắn ác độc, sợ rằng còn hơn cả Vương Gia. “Vương Gia!” Nàng nhìn thấy thân thể chủ tử ngã xuống không ngừng co quắp, bởi vì một đao của Cừu Thường Khiêm trực tiếp chặt đứt mạch máu của hắn, khiến cho hắn không chỉ có trúng độc, tốc độ mất máu càng thêm kinh người, sợ rằng tốc độ phát độc có thể nhanh hơn so với Mao Uy Long, nếu không giao ra thuốc giải, chỉ e hắn không chịu được tới một canh giờ.
“Cái tên nghịch tử này!” Cừu Khánh Linh cũng không nghĩ ra con nuôi sẽ âm tuyệt (lạnh lùng tuyệt tình) như thế, giận vô cùng.
“Thuốc giải.” Cừu Thường Khiêm không nhiều lời vô nghĩa, đưa tay đợi lấy thuốc giải.

“Vương Gia?” Tiểu Mai cắn răng hỏi ý chủ tử.
“Cho!” Sống chết trước mắt, Cừu Khánh Linh vạn phần hoảng sợ, không thể làm gì khác hơn là uất hận thỏa hiệp.
Giữ mạng quan trọng hơn, Tiểu Mai nào dám chần chờ, vội vàng móc ra thuốc giải để hai người ăn vào.
Được giải độc, sắc mặt Mao Uy Long lập tức chuyển biến tốt, hé ra khuôn mặt tươi cười với Cừu Thường Khiêm, muốn hắn an tâm. Nàng biết hắn nhất định bị dọa sợ, mặc dù không ai nhìn thấy được, nhưng trên khuôn mặt hắn bốc lên một tầng mồ hôi mỏng, nàng có thể biết hắn có bao nhiêu hoảng sợ.
Đáy mắt Cừu Thường Khiêm lúc này mới lộ ra an tâm ấm áp, nhưng quay người lại, vẻ mặt đã thay đổi, như mưa tuyết rơi xuống, vẻn vẹn một cái nháy mắt, tiểu Mai đã bị hất tung bay lên không trung, còn chưa rơi xuống đất, người đã tắt thở.
Ai dám tổn thương vợ của hắn, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua!
Mọi người chẳng ai lộ ra sắc thái kinh sợ, nhưng thật lâu không ai dám tiến lên nhặt xác Tiểu Mai.
*********
Một tháng sau
“Tướng công, ta bị thương.” Dưới bóng cây mát mẻ, Mao Uy Long tựa vào trên đùi nam nhân, theo gió nhẹ nhẹ thổi, rất thoải mái.
“Hả?” Cừu Thường Khiêm chợt nghe lời ấy, nhíu nhíu mày. Nàng làm sao?
“Tiểu Mai đả thương lòng của ta.” Nàng bĩu môi.
Thì ra là như vậy.
“Ta vẫn xem nàng ấy như tỷ muội tốt.” Nàng thở dài, nghĩ không ra Tiểu Mai làm sao sẽ đối với nàng như vậy? Lúc xuống tay có thể có chút do dự không? Chỉ là nghĩ nhiều đến vậy đều vô dụng rồi, bởi vì nàng ta đã bị nam nhân ác độc bên cạnh này giết rồi, còn phơi thây nơi hoang dã, ai. . . . . .
“Nàng là nha hoàn.” Hắn ngắn gọn sữa lại.
Nàng liếc xéo hắn một cái. “Chẳng lẽ chàng  không có bằng hữu có thân phận thấp hơn chàng sao?” Cái này không ai bì nổi chàng!
“Không có.” Hắn nghĩ cũng không thèm nghĩ lắc đầu.
Nàng lại liếc hắn một cái. Nghĩ cũng biết, hắn mặc dù không là con ruột của ma đầu Vương Gia, nhưng thân là Thế tử gia, thân phận được nuông chiều, vật họp theo loài, người kết giao nhất định là không giàu cũng quý. Bây giờ suy nghĩ một chút. Nàng có lẽ là người không bắt mắt nhất trong đời hắn đi? Hắn sẽ yêu nàng quả nhiên là một chuyện hạ khả tư nghị (editor: không rõ lắm, mình nghĩ đại loại khó có khả năng xảy ra).
“Thương thế của nàng đã phục hồi tốt lắm rồi, có thể đi xa, ngày mai chúng ta trở lại kinh thành.” Đang lúc suy nghĩ của nàng còn chưa phục hồi lại, hắn tự mình mở miệng tuyên bố.
“Trở lại kinh thành? Ah, Xuyên Cũng không phải thuộc quyền sở hữu của chàng sao?”
“Nói không sai, nhưng là hoàng thượng hi vọng ta có thể hồi kinh.” Trên thực tế hoàng thượng đã thúc giục hắn trở về vài lần, nhưng ngại vì thân thể của nàng chưa lành, hắn mới liên tục từ chối, hôm nay nàng độc thương (bị thương + trúng độc) khỏi hẳn, không thể lại lấy lý do thoái thác không trở về kinh thành.
“Chàng và hoàng thượng thật sự là tri giao tốt?” Nghe nói hoàng thượng có hai vị chí giao, một vị là Tram Thanh chuyên rình coi trộm kia, một vị chính là nam nhân nhà nàng.
“Ừ.”
“Ngay cả hoàng thượng cũng kết giao tốt với chàng, khó trách chàng nói không từng kết giao với bằng hữu có thân phận thấp hơn, vậy chàng có từng xem thường thân phận thấp kém của ta không?” Nàng liếc xéo hắn, có chút lo lắng, có chút tự ti.
“Xuất thân của ta thật ra thì cũng không tốt đến thế đâu.” Hắn lạnh nhạt mà nói.
Hắn là đứa trẻ bị cưỡng chiếm mang về, thật ra thì cũng không phải có huyết thống hoàng gia chính thống.
“Nhưng là, mặc kệ nói thế nào, chàng chính là Thế tử gia không ai bì nổi, sau này thậm chí là Vương Gia, chàng. . . . . . Sẽ cảm thấy ta xuất thân tầm thường, sẽ khiến cho chàng mất mặt?.”
Hắn trừng mắt nhìn nàng, thưởng nàng hai chữ. “Nhàm chán!”
“Nhàm chán?” Nàng trừng mắt nhìn. Vấn đề của nàng nhàm chán sao? “Này, chàng ——”
“Sau khi hồi kinh, ta dẫn nàng vào cung gặp vua.”
“Ta không đi!” Nàng hết sức kháng cự.
“Tại sao? Cũng không phải là chưa từng vào cung gặp qua hoàng thượng, nàng ầm ĩ cái gì không được tự nhiên như vậy?” Nàng đây là khẩn trương sao? Không giống.
“Cũng là bởi vì gặp qua hoàng thượng, cho nên. . . . . . Không cần gặp lại!” Nàng cười gượng.
“Nhưng là hoàng thượng chỉ đích danh muốn gặp nàng.” Hoàng thượng sớm xuống vài đạo thánh chỉ, nghĩ muốn gặp lại nữ nhân thấy đồn khiến cho hắn điên đảo này, hắn cũng rất bất đắc dĩ, nhưng thật sự  không từ chối được.
“Chỉ đích danh muốn gặp ta? Xong rồi! Xong rồi!” Nàng toàn thân phát run.
“Cái gì xong rồi?” Nha đầu này rốt cuộc có vấn đề gì?

“Tướng công, chàng nếu như còn muốn mỗi tối ôm ta ngủ, liền tốt nhất không cần quan tâm đến việc đưa ta vào cung.”
Hắn nhìn chằm chằm nàng, mặt tức giận, bắt đầu có cảm giác “Kết băng”. “Nói ra lý do.”
“Cái này. . . . . .” Nàng cắn môi, lau mồ hôi.
“Nói!” Sự chịu đựng của hắn nhanh sắp cạn, nếu còn không cho hắn một cái giải thích, hắn sẽ phát hỏa. . . . . . Không, đóng băng rồi !
“Thật ra, ta nói này, nếu ta vào cung, sợ rằng không về được.” Nàng vẻ mặt đau khổ, “Ta. . . . . . Lần trước vào cung, phạm vào tội khi quân, hoàng thượng lúc này cho đòi ta tiến cung, nhất định là muốn trị tội của ta rồi, ta không muốn vào cung nhận lấy cái chết.” Nói xong như sắp khóc.
“Nàng phạm vào cái tội khi quân gì?”
“Ta lừa gạt ngài ấy ta là Thế tử phi thật, kết quả ta là giả!” Đây chính là nguyên nhân nàng chết cũng không dám vào cung gặp vua.
Hắn nín thật lâu, đột nhiên tuôn ra một hồi cười to. “Đứa ngốc! trên đời này làm gì có Long Nữ thật, người ngay từ đầu ta cưới là nàng, từ đầu tới đuôi, người hoàng thượng biết chính là nàng, ở đâu ra khi quân? Nàng là lo lắng thừa!” Nha đầu ngốc!
“Hả? Thì ra suy nghĩ cả nửa ngày, là ta tự tìm phiền não?” Nàng bực đến dậm chân. Hại nàng vừa nói tới vào cung liền run không ngừng, lo lắng đề phòng ngày chết sớm đến, thì ra đều là lo sợ không đâu, đáng ghét!
“Tốt lắm, vậy thì lúc này nàng không cần tranh đi cãi lại chuyện vào cung nữa chứ? Thời gian kế tiếp, chúng ta cũng nên làm chút chuyện đứng đắn.” Hắn đột nhiên đứng đắn mà nói.
“Chuyện đứng đắn?”
“Làm chút chuyện đứng đắn có ích cho cả thể xác và tâm hồn.” Hắn mỉm cười nhả ra những lời này, ôm ngang lấy thân nàng.
“Cái gì?”
Thời tiết quá mát mẻ, vừa đúng làm chút —— ách, thư giãn gân cốt, làm chút “Chuyện đứng đắn” .
*********
*********
Kinh Thành
Sau khi hồi kinh, Cừu Thường Khiêm vội vàng xử lý những vấn đề chính sự đã bị bỏ bẵng lâu ngày, mà vừa đúng nhân cơ hội Mao Uy Long nhàn nhã ở xung quanh chơi đùa.
Ngày hôm đó, nàng viết phong thư nhà, vui vui vẻ vẻ tự mình tới trạm dịch (trạm dùng ngựa đưa thư) nhờ người đưa tới Lô Châu cho cha nàng Mao Sát Thiên đã lâu không có liên lạc, gửi xong thư, tâm tình đang tốt, liền dẫn mấy nha hoàn đi dạo đường phố náo nhiệt của Kinh Thành.
Nàng một thân hoa phục dệt tinh tế, ra tay lại đại lượng, dọc theo đường rất bắt mắt, hơn nữa mặc lúc trước rời kinh, đến ở tại Xuyên Cũng, nhưng lúc trước nàng ở kinh thành lưu lại “Sự tích” không ít, mà Thế tử gia cưng chiều thê tử khắp thiên hạ đều biết, người người đối với nàng đều là khắc sâu ấn tượng, khiến chỗ nàng đi qua mọi người đều ghé mắt, chỉ muốn nhìn nhân vật này một cái, trở về làm cái đề tài cho chủ đề nói chuyện phiếm.
Mao Uy Long hứng chí dồi dào đi dạo tới buổi trưa, cảm thấy đói bụng, quẹo vào một ngõ hẻm tùy tiện ăn cái gì đó rồi tiếp tục đi dạo nữa, dù sao nam nhân của nàng vào cung, nghe nói đến bữa tối mới có thể trở lại, nàng nắm chắc cơ hội chơi một chút cho đã nghiền.
Đi tới trước một quán ăn nhỏ, liền gặp được một vị dáng vẻ hào sảng quần áo lại như tên ăn xin đang xin ăn chủ quán, chủ quán thái độ lại ác liệt đá hắn ra khỏi cửa tiệm, người nọ nhếch nhác bò dậy, vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với một đôi mắt quen thuộc.
“Vinh Phú, sao ngươi lại ở đây?” Mao Uy Long giật mình tiến lên.
“Ta. . . . . . Bị Thế tử gia. . . . . . Đuổi ra khỏi Cừu trang rồi.” Vinh Phú bộ dáng rất là nghèo túng.
“Làm sao lại như vậy?” Nàng rất là kinh ngạc.
“Bởi vì Thế tử gia nhìn thấy ta liền mất hứng, cho nên đuổi ta ra khỏi trang.” Hắn tức giận nói.
“Ừ. . . . . . Ta hiểu tại sao rồi.” Nhớ một lần cuối cùng nhìn thấy Vinh Phú, là lúc nàng trúng độc hắn giúp nàng đưa thuốc vào phòng, hôm đó tướng công lần đầu nhìn thấy hắn, không vui lắm, muốn tổng quản đi thăm dò, điều tra cái gì tự nhiên trong lòng nàng hiểu rõ, nhưng hiển nhiên không có tra ra cái gì, nếu không người này cũng không phải là đơn giản bị đuổi ra khỏi trang như vậy, nhất định mất mạng.
Ai! Nam nhân của nàng thùng dấm thật không nhỏ nhé!
“Nhưng ngươi không phải là ở Xuyên Cũng sao? Thế nào lại tới kinh thành rồi?.”
“Xuyên Cũng nán lại đã không xong, cho nên ta đến kinh thành nương nhờ họ hàng, không nghĩ tới người thân cũng mất tích, ta lại không có đồng nào trong người, không thể làm gì khác hơn là lưu lạc nơi đầu đường.”
“Thật đáng thương!” Nàng đồng tình lại đau lòng nhìn hắn.
Nếu đều là nàng làm hại, thì nàng phải gánh trách nhiệm mới đúng!
*****************
Hết chương 9


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận