Cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót! Hắn cho là sẽ không ai có cơ hội ở trước mặt hắn thương tổn nàng, nhưng hắn sai lầm rồi! Cừu Thường Khiêm rơi vào trong sự sợ hãi chưa từng có. Hắn phải ngăn cản, dốc toàn lực ngăn cản! Chỉ là, trước lúc ngăn trở . . . . . . Ở trước lúc đó nàng biến mất, hắn có thể hay không đã hỏng mất?
*********
“Tướng công. . . . . . Ta biết rõ, ta sắp chết rồi. . . . . .” Ba canh giờ sau, Mao Uy Long đột nhiên tỉnh lại.
“Không cho nói bậy!” Hắn vẫn nắm lấy tay nàng một tấc cũng không rời, nghe lời nói này của nàng, không khỏi tức giận nghẹn ngào.
“. . . . . . Là nói bậy sao? Tại sao ta cảm giác thân thể càng ngày càng nặng. . . . . . Người cũng càng ngày càng cảm thấy không khỏe?” Hiện tại nàng muốn mở mắt cũng phải cố hết sức, nhưng nàng muốn nhìn hắn, mắt là không thể đóng lại như thế này.
“Đó là bởi vì ngươi uống thuốc, một lát nữa sẽ cảm thấy dễ chịu.” Hắn nói qua dối, lôi cũng không ra có một tia nụ cười.
“Đó. . . . . . Ngộ nhỡ. . . . . . Ta là nói ngộ nhỡ. . . . . . Ta thật sự chết đi rồi. . . . . . Chàng sẽ cưới Thế tử phi khác nữa sao?” Nàng người đã muốn tắt thở, gương mặt lại không cam lòng.
Hắn bất đắc dĩ lại cười không nổi, đây mới chính là nàng, không phải sao? “Đúng vậy, cho nên ngươi không thể chết.” Hắn kích nàng.
“Dày, ta biết ngay cái người chồng bạc tình này . . . . . . Chàng yên tâm. . . . . . Ta sẽ không cho chàng có cơ hội cưới người khác!” Mặt trắng bệch của nàng nghiêm lại, kích động huơ nắm đấm trên không trung, cho là còn có sức để vung tay, kết quả là giống như ruồi muỗi vỗ cánh, rất mềm yếu vô lực.
“Được, ngươi đừng kích động, ta sẽ không cưới.” Không thể để nàng tức giận, hắn nắm lấy bàn tay đang vô lực vung lên của nàng, nhỏ giọng cam kết.
“Thật?”
“Thật.”
“Vậy hiện tại cũng không cho chàng thừa lúc ta đang bệnh. . . . . . Liền nhân cơ hội cưới vợ bé!” Nàng ánh mắt mê ly nhìn Hỉ Nhi đang đứng sau lưng nam nhân của mình. Nha đầu này luôn nhìn chằm chằm nam nhân của nàng, nếu như nàng không có ở đây, cũng không rõ nàng ta sẽ làm ra cái chuyện gì?
Ghen? Hắn lại cảm thán một tiếng. “Sẽ không ——”
“Không bằng. . . . . . Để đề phòng, chàng đuổi hết tất cả những cô nương trẻ tuổi trong Cừu trang đi thật xa. . . . . . Nếu không, ta nhất định không yên lòng. . . . . . Bệnh e rằng sẽ không thể tốt lên được, khụ khụ. . . . . .” Cũng đã vội muốn chết, con ngươi quỷ quái (quỷ linh tinh) vẫn còn chợt lóe, cự nhiên nhân cơ hội uy hiếp.
“Được.” Hắn không chậm trễ chút nào đồng ý.
“Biểu ca, nàng ta đã sắp phát độc mất mạng rồi, huynh cư nhiên đồng ý yêu cầu vô lý đó của nàng ta? Bản thân huynh là mạch sống của hoàng tộc, sao có thể không kéo dài hương hỏa? Biểu tẩu trúng độc điên rồi, huynh cũng không thể giống như nàng ta đi!” Hỉ Nhi lập tức tức giận nói. Người nha đầu này nghĩ muốn xua đuổi chính là nàng, người đã muốn chết, còn muốn tác quái!
“Câm mồm!” Hắn lạnh lẽo giận dữ mắng mỏ. Nàng ta lại dám ở ngay trước mặt Tiểu Long nói ra nàng sắp phát độc mất mạng, không thể tha thứ được!
“Nhưng sẽ phải ——”
“Còn không im miệng!” Hắn cuồng nộ. “Tổng quản, không nghe thấy ta đồng ý với Tiểu Long hay sao? Đuổi tất cả nữ thân quyến chưa lập gia đình ở trong trang ra khỏi phủ, một người cũng không cho phép lưu lại!”
“Dạ, nô tài lĩnh mệnh.” Lý Văn vẻ mặt đau khổ chuẩn bị đi làm chuyện chủ tử giao phó.
“Biểu ca, huynh điên rồi, thật sự tính toán làm như vậy?!” Hỉ Nhi khiếp sợ không tin.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng. “Ngươi cũng nên rời đi.” Hắn đối với nàng ta cũng hạ lệnh đuổi khách.
“Ta? Ngay cả ta huynh cũng đuổi? !” Nàng ta ngạc nhiên.
“Ngươi. . . . . . Không phải cũng là nữ quyến chưa lập gia đình sao?” Thật đúng là Mao Uy Long khí tức đã sắp đứt đoạn, dường như vẫn không biết mình thật sự sắp tan thành mây khói, còn có ý tứ muốn trừ đi tình địch chướng mắt.
“Ngươi! Cái nữ nhân độc ác này, là ngươi khiến biểu ca biến thành Diêm vương tàn khốc, chỉ vì ngươi, biểu ca đã tàn sát mấy đại phu, hiện tại đến cả ta ngươi cũng không bỏ qua, cái đồ yêu nữ này, mê hoặc biểu ca, khiến hắn trở thành Diêm La Vương người người sợ hãi, ngươi đáng chết, ngươi tại sao không chết sớm một chút đi? Đừng kéo dài cái hơi tàn tiếp tục hại chết mọi người nữa!”
Sắc mặt Mao Uy Long trong nháy mắt lại thêm một tầng trắng.”. . . . . . Tướng công, nàng ấy nói. . . . . . Là thật sao? Chàng vì ta mà giết không ít người?” Tại sao nàng cái gì cũng không biết?
Con mắt đầy tối tăm hàm chứa bén nhọn của hắn đưa mắt liếc một cái, trong nháy mắt đó, Mao Uy Long giống như nhìn thấy ác ma chuyển thế, bởi vì phu quân của chính mình bỗng chốc trở nên dữ tợn đáng sợ .
“Không cứu sống được ngươi, những người đó đều đáng chết!”
“Không cứu được ta?!” Nàng vô cùng kinh ngạc, một hơi cơ hồ không phát ra được.
“Tiểu Long. . . . . .” Thấy nàng như thế, hắn buồn bực vì bản thân lỡ lời
“Ta thật sự sẽ. . . . . . Chết? Ta nhớ ra rồi. . . . . . chàng giết những đại phu kia. . . . . .” Nàng khiếp sợ nhớ tới cảnh tượng lần trước lúc nàng tỉnh lại, hắn thật sự vì nàng mà giết người rồi!
Hắn bị điên rồi hay sao?
“Không cho chết, ta không cho ngươi chết, nếu như ngươi không còn biện pháp nào chuyển biến tốt, ta sẽ giết sạch tất cả đại phu ở Xuyên Cũng!” Hắn ác độc kinh người rống to.
“Ụa. . . . . .” Nàng nôn một tiếng, lại khạc ra một hớp máu đen.
“Tiểu Long!” Hắn ôm nàng, biến sắc.
Nàng ánh mắt bắt đầu tan rã.”. . . . . . Đừng giết người vì ta nữa. . . . . . Hỉ Nhi nói không sai, ta là yêu nữ, lại khiến chàng trở nên tàn bạo như thế. . . . . .”
“Nói bậy, chuyện không liên quan tới ngươi, ngươi đừng tự trách, ta không giết người nữa là được, ngươi tỉnh lại một chút, không cho ngươi rời khỏi ta!” Cừu Thường Khiêm không che giấu được luống cuống kinh hoàng .
“Tướng công. . . . . . Ta thế nào cũng không nghĩ đến mình thực sẽ hồng nhan bạc mệnh, đã như vậy. . . . . . Ta có một chuyện muốn nói với chàng . . . . . .” Nàng khí tức đã như sợi tơ nhện, lúc này thật tin tưởng mình sẽ không sống được bao lâu nữa.
“Ngươi. . . . . .” Nắm chặt tay của nàng không ngừng phát run.
“Chỉ là. . . . . .trước khi ta nói chuyện này cho chàng biết. . . . . . Ta muốn hỏi chàng. . . . . . Chàng yêu thích ta sao?” Nàng miễn cưỡng ngẩng đầu, chống lại con ngươi chứa đầy nguy hiểm của hắn.
“Ừ.” Hắn gật đầu, không tiếp tục keo kiệt nữa, hắn thừa nhận mình yêu nàng hơn cả sinh mạng của bản thân.
Nàng cảm động rơi lệ, cái tên quỷ chết tiệt này rốt cuộc thừa nhận là có yêu nàng, đáng tiếc, biểu lộ quá muộn, nàng sắp hương tiêu ngọc vẫn rồi, ô ô. . . . . .
“Ta thu lại yêu cầu vừa rồi, chàng có thể cưới Tân Phi. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Nàng không biết là mình sắp chết, mới có thể đưa ra yêu cầu không hợp tình người như thế, không nghĩ tới hắn cũng đồng ý, nam nhân này vì nàng thật sự không cần nói lý lẽ, hắn giận chó đánh mèo vì nàng mà giết người, nàng thật là có lỗi.
“Đừng có mà lèo bèo, trừ ngươi ra ai ta cũng không cần!” Hắn quả quyết cự tuyệt.
Nàng không ngừng lệ rơi, hiện tại mới phát hiện, người đàn ông lạnh lùng này thật ra thì chung tình hơn so với bất kỳ ai, chỉ cần khiến cho hắn yêu. . . . . . Ha ha, nàng quá may mắn! Hắn cũng yêu nàng . . . . . .
“Nhưng. . . . . . Ta có một chuyện gạt chàng. . . . . . Nhưng cũng không còn quan trọng nữa. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Bởi vì ta sẽ chết. . . . . .”
“Ngươi đang nói cái gì vậy?”
“Ta. . . . . . Thật ra thì. . . . . . Không phải. . . . . .” Nàng đột nhiên điên cuồng phún ra một hớp máu đen, phun lên khắp người hắn.
“Tiểu Long!” Hắn máu cũng đảo ngược, nhịp tim cơ hồ dừng lại.
“Ta không phải ——” nàng lời nói chưa hết, khép mắt, một hơi cũng không lên nổi.
Mắt Cừu Thường Khiêm vằn lên tia máu, vẻ mặt cuồng loạn, oán giận lớn như vậy tích lũy ở trong lòng hắn rốt cuộc không kiềm chế được bạo phát, mọi người bị sợ đến tông cửa xông ra, chỉ sợ chậm một bước, lại thành một đám vong hồn.
*********
“Ngươi rốt cuộc lại khôi phục nhân khí (ý là khôi phục tính người).” Trong đại sảnh, Trạm Thanh giọng điệu châm chọc, cười nói.
Không nghĩ tới trước đây cảm thấy người này tính tình lạnh lẽo dường như không có tính người, nhưng lúc này lại cảm thấy hắn có thể khôi phục lại cái thần thái lạnh lẽo đó, quả thật có thể khiến cả nước vui mừng.
Bởi vì lạnh còn tốt, tổng thể thì lạnh lùng so với tàn nhẫn còn tốt hơn!
Cái phần (cái mặt) điên cuồng của người này thật sự rất dọa người, nhớ tới khi hắn chạy tới nơi thì người này đã đập hỏng hẳn một tòa lầu, cầm kiếm, Lục Thân Bất Nhận (mất hết tính người: bố, mẹ, anh, em, vợ con đều không nhận), ai cũng không ngăn được, cũng không dám ngăn, ngay cả Hỉ Nhi ở gần hắn cũng thiếu chút nữa dâng mạng, trở thành oan hồn dưới đao của hắn, may nhờ hắn đã vượt qua được, nếu không hậu quả thật không tưởng tượng được.
Chuyện này ngay cả hoàng thượng cũng bị kinh động, nếu không phải là hắn hết sức ngăn trở, lúc này hoàng thượng sợ rằng đã thân chinh ngự giá chạy tới tận đây xem nguyên do sự tình.
“Ừ.” Cừu Thường Khiêm một khi khôi phục bình thường chính là dáng vẻ lạnh lùng muốn chết, nhưng lần này trở lại hắn chẳng những không nổi giận, còn lộ ra nụ cười vui mừng.
“Đây là, ta cứu các ngươi một mạng, làm sao ngươi ngay cả một câu cảm ơn cũng không có?” Hắn bất mãn kháng nghị.
“Các ngươi?”
“Đương nhiên chính là các ngươi, nếu như Mao Tiểu Long chết rồi, cái tên này nhà ngươi có thể tiếp tục sống sao?” Hắn liếc về hướng bạn tốt, gương mặt cười nhạo. Người này căn bản đã trở thành người mạng phụ thuộc thê (sinh mệnh phụ thuộc vào người vợ), mất đi lão bà liền mất tâm tính, sớm muộn gì cùng xuống hoàng tuyền báo danh.
Thật là khiến cho người ta kinh ngạc, khối băng vạn năm lại có thể vì sự sống chết của một nữ nhân mà biến dạng, thật là làm cho hắn mở rộng tầm mắt, người này không yêu thì thôi, một khi đã yêu lại là sâu đậm điên cuồng như thế, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Trạm Thanh phẩy tay, vẫn như cũ không cách nào hiểu nổi cái gọi là tình yêu.
Cừu Thường Khiêm hớn hở tiếp nhận sự chế nhạo của hắn, bởi vì sự thật thắng hùng biện, hắn không muốn làm cái việc giải thích vô vị. “Tóm lại, cám ơn ngươi cứu Tiểu Long.” Hắn chân thành nói.
Ngày đó nếu không phải Trạm Thanh ở trong cung kịp thời tìm được thuốc giải đưa tới, Tiểu Long đã phát độc mà chết, mà hắn, nghĩ cũng có thể, đại khái cũng thực sự sẽ bị thất tâm phong (phát điên), giết người rồi sau đó tự sát.
Thật ra thì bản thân hắn cũng không nghĩ đến, mình sẽ mất khống chế như thế.
“Hừ, như thế còn được.” Trạm Thanh hừ một tiếng. “Đúng rồi, hoàng thượng biết ngươi vi phạm kế hoạch của người, rất bất đắc dĩ, muốn ngươi tự mình giải quyết chuyện này.”
“Ta hiểu rõ, ta sẽ ngăn cản, không ai có thể lại tổn thương Tiểu Long.” Cừu Thường Khiêm vang vang nói.
“Nhưng là cái chết của nàng vốn chính là kế hoạch của chúng ta, ngươi nhất định bảo vệ nàng, sẽ chỉ rước lấy mầm tại họa lớn hơn.”
“Không sai, mới đầu là như thế, ta vốn là cũng chờ nàng sau khi hoàn thành sứ mạng sẽ dâng mạng của nàng lên, nhưng đến hôm nay dù cho thiên hạ có đại loạn, ta cũng sẽ vẫn muốn bảo vệ nàng chu toàn như vậy!”
“Ai, cái này không cần ngươi nói, ta cũng biết rõ rồi.” Sau khi trải qua chuyện trúng độc này, còn ai dám hoài nghi quyết tâm bảo vệ vợ của ngươi. “Vậy chuyện này ngươi định làm như thế nào?”
“Trước tiên cần điều tra ra Tiểu Long trúng độc như thế nào, là ai đã xuống tay?”
“Còn phải hỏi sao, độc này đến từ nước Lê, trừ hắn ra thì còn có ai?” Cũng thật may là hoàng thượng có dự kiến trước, đã sớm sai người điều tra lai lịch nước Lê, dĩ nhiên cũng bao gồm cả việc luyện độc dược và giải dược của nước Lê, may nhờ như thế, trong cung mới có thuốc giải, hắn cũng mới có thể đúng lúc đưa tới cứu mạng Mao Tiểu Long.
“Nói rất đúng, nhưng không có khả năng là hắn tự mình động thủ, bên trong trang nhất định có tai mắt của hắn, mới có thể xuống tay ngay trên địa bàn của ta!”
“Cũng đúng, cho nên ngươi tính toán trước tiến bắt được nội gián?”
“Không sai, ta không thể không giết kẻ này.” Cừu Thường Khiêm cắn răng nghiến lợi nói.
Khóe miệng Trạm Thanh run lên, nói đi nói lại, người này là muốn báo thù riêng trước, lại nói. “Tùy ngươi xem xét rồi làm đi, chỉ là, lần này không thành công, hắn có thể sẽ có lần nữa, Tiểu Long lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, lần sau có thể may mắn như thế nũa hay không rất khó nói, hơn nữa nàng không chết, kế hoạch của chúng ta cũng thất bại. . . . . .”
Mặt của Cừu Thường Khiêm nhất thời trầm xuống.
“Khiêm nhi, con không thể lại vì nữ nhân mà hỏng việc.” Vương phi Phiên Nhiên tới (giá lâm).
“Mẹ, người biết?” Cừu Thường Khiêm kinh ngạc.
“Không sai, ta biết rất rõ!” Bà đã nhận được mật chỉ của Thái hậu, biết thì ra nàng dâu này cất giấu bí mật lớn, con trai lấy nha đầu này quả nhiên là có mục đích, chỉ là hắn vừa gặp nha đầu này liền hoàn toàn bị chi phối, chuyện lần này khó có thể thu thập. “Hừ, con thích nha đầu này, mẹ không có ý kiến, nhưng sự việc liên quan trọng đại, con phải xử lý thật cẩn thận, khi quan trọng không thể lại bận tâm tư tình nhi nữ nữa, đại sự là trọng yếu, hiểu chưa?
“Không ai có thể lại làm tổn thương Tiểu Long nữa!” Hắn nhắc lại.
Vương phi nắm chặt vạt áo trước. “Nhưng cha con, ông ta. . . . . .”
“Ông ấy sẽ không được như ý!” Hắn quả quyết nói.
“Nhưng ông ta sẽ không bỏ qua .” Bà tràn đầy lo lắng.
“Vậy thì nên đến thời điểm cha con quyết liệt rồi.” Hắn nhẹ nhàng nói xong, bà nghe được trong lòng không khỏi run sợ.
Lúc này, ở ngoài cửa Hỉ Nhi lộ ra nụ cười, lặng lẽ rời đi.
Thì ra là Mao Tiểu Long nguyên lai chính là người đáng chết, đã như vậy, thì càng không nên để cho nàng ta sống tạm rồi.
*********
*********
Mao Uy Long vô cùng nhàm chán nằm ở trên giường, đang định thừa dịp tướng công cùng cái tên chuyên rình coi trộm kia ở tiền sảnh ôn chuyện với nhau thì kéo Tiểu Mai chuồn êm ra vườn hoa hóng gió tìm vui, mới hoàn hồn lại phát hiện một người đàn ông đứng ở trước giường nàng.
“Vinh Phú? Tại sao là ngươi?”
Nàng đã nhiều ngày không thấy Vinh Phú, bởi vì thời gian trước thần hồn nát thần tính, nàng sợ tướng công tra ra người có cảm tình với nàng là Vinh Phú, nên mới cố ý giữ một khoảng cách với hắn, để tránh khiến hắn gặp nạn, thế nào lúc này hắn lại đột nhiên xuất hiện trước giường nàng?
“Nô tài đang đốn củi, đầu bếp muốn nô tài đưa chén thuốc cho ngài, bởi vì không thấy bóng dáng của Tiểu Mai, lúc này mới tự mình vào bên trong, kính xin Thế tử phi chớ kinh ngạc.” Vinh Phú mặc một thân áo thô mỏng, bắp thịt đẹp tráng kiện, tay cơ bắp mà có lực lại cẩn thân bưng một chén thuốc nho nhỏ, bộ dáng cười thật là có chút phối hợp không hài hòa.
“À, Tiểu Mai đi giúp ta lén trộm gà rán. . . . . .” Nàng thu miệng, ghé đầu nhìn thấy trong tay hắn cái thứ đen sẫm như quạ, chân mày chợt nhíu. “Còn uống…, ta đã uống liền bảy ngày rồi, nhìn cái thứ này liền muốn nôn, ngươi làm ơn thương sót giùm, thừa dịp Tiểu Mai không có ở đây, không ai biết, mau mau đem chén thuốc bưng xuống đi!”
“Như vậy sao được? Nếu để Thế tử gia biết, nô tài sẽ không toàn mạng.” khối cơ trên cánh tay hắn tựa hồ giật giật hai cái!.
Nàng mắt nhỏ chớp chớp, thật là có chút miệng đắng lưỡi khô. Ai, kể từ sau khi nàng trúng độc nằm đó, ít nhất đã mấy ngày không có mùi của nam nhân, lúc này nhìn thấy nam nhân nên mới động tình. Không biết mấy đêm đó tướng công luôn ở bên coi chừng nàng, liệu có có cảm giác đói khát giống nàng hay không? Tối nay phải thử một chút mới được.
Đang nghĩ đến mập mờ, lại thấy ánh mắt cùng bộ mặt tò mò của Vinh Phú đang nhìn, nhất thời hai má đỏ lên, tạm thời thu lại suy nghĩ, Mao Uy Long xin lỗi nói: “Ai nha, chúng ta đều không nói sẽ không ai biết! Ngươi giúp đỡ ta, bưng thuốc đi thôi?” Nàng thuyết phục, thật sự không muốn uống thứ đồ ghê tởm này nữa, huống chi trong đầu nàng hiện tại chỉ đầy suy nghĩ muốn tối nay phải như thế nào “Rã băng” , làm sao hấp dẫn cái khối băng đó, để cho hắn tan mềm thành nước sau đó lại sôi thành nước nóng. . . . . .
“Nhưng độc trên người ngài ——” hắn đến gần nàng một bước, nhô ra bắp thịt tựa hồ gần ngay trước mắt.
Mao Uy Long lập tức càng thêm quyết định, tối nay chắc chắn không thể không hòa tan khối băng kia, sẽ không cho hắn lấy cớ vì thân thể nàng chưa khôi phục, cự tuyệt sinh hoạt vợ chồng. “Ta độc đã sớm không còn, hiện tại uống là thuốc bổ, không phải thuốc giải ——”
“Dù là thuốc bổ, cũng là thuốc bổ trân quý do nội viện hoàng cung đưa tới, cũng chỉ có Thế tử gia mới đem bực này trân bảo lãng phí ở trên người ngươi.” Hỉ Nhi cùng Tiểu Xuân vẻ mặt mang theo một bụng xấu đi vào trong phòng.
Mao Uy Long bĩu bĩu môi, nhìn thấy bọn họ luôn là không thoải mái lắm. Hỉ nhi này không biết bắt đầu từ lúc nào, bộ dáng khéo léo giả vờ ngày trước mất sạch, lúc chỉ có hai người gặp nhau giống như tình địch tỷ thí, rất rõ ràng, biểu muội này mơ ước biểu ca, tính toán cướp đoạt thay thế vị trí biểu tẩu này của nàng, lòng dạ Tư Mã Chiêu* quả thật muốn giấu cũng không giấu được.
(* Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mậu nhìn thấy đại tướng quân Tư mã Chiêu nắm hết quyền bính, làm việc hống hách bá đạo thì nhịn không được. Một hôm, ông ta cho triệu tập Vương Kinh và ba vị đại thần khác vào trong cung, rất tức giận, nói:
- “Dã tâm của Tư mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi nó đến giết ta. Hôm nay, ta và các ngươi đi thảo phạt hắn”.
Các đại thần đều khuyên ông ta nên nhẫn nại, không nên lao vào đại họa, nhưng Tào Mậu không nghe bèn đi tập họp cấm vệ quân và lính hầu cùng thái giám lại, và đánh từ trong cung ra. Nào ngờ, có người đi báo tin này cho Tư mã Chiêu, kết quả, Tào Mậu bị đâm ngay ngực rơi xuống ngựa mà chết, mà dã tâm làm phản của Tư mã Chiêu càng thêm rõ ràng.
(Tam quốc chí)).
Thật ảo não! Ban đầu lúc phát độc không có Nhất Cổ Tác Khí (một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm) đem Hỉ Nhi đuổi đi, nên lúc này mới để cho nàng ta xuất hiện làm ngứa mắt của nàng. “Tướng công thương yêu thê tử, đem trân bảo cung đình dùng ở trên người “Ái thê”, sao gọi là lãng phí?” Nàng không khách khí đốp lại, còn đặc biệt cường điều hai chữ “Ái thê”, khiến Hỉ Nhi giận đến cắn răng nghiến lợi.
“Hừ, ngươi cứ tạm thời đắc ý đi, kết quả của cái người “Ái thê” này có thể có bao nhiêu thảm, không phải suy nghĩ của ngươi có thể nghĩ ra được!” Hỉ nhi ác độc trừng.
“Có ý tứ gì?” Nàng đột nhiên kinh hãi.
“Ý tứ chính là ngươi ——” Tiểu Xuân đang muốn tiếp lời, nhìn thấy chủ tử đi vào, đột nhiên ngừng nói.
Cừu Thường Khiêm vừa vào phòng liền tự nhiên ôm lấy thê tử, thần thái cưng chìu rõ ràng, nhưng khóe mắt sau khi nhìn thấy một người đàn ông khác, sắc mặt không khỏi chìm hơn mấy phần. “Ngươi là ai?” Hắn trực tiếp hỏi.
“Nô tài. . . . . . Là Vinh Phú.” Vinh Phú vội vàng tiến lên nói, thanh âm run run.
Cho dù là một nam nhân trầm ổn, nhìn thấy bộ dáng cùng khí thế kia của hắn, cũng sẽ không khỏi ngập ngừng.
Mao Uy Long có chút kinh ngạc, khâm phục khí thế không giận mà uy này của phu quân minh.
Để ngày khác nàng cũng luyện một chút, xem một chút như thế nào mới có thể làm cho người khác nhìn sợ, không dám lỗ mãng thì thật tốt.
“Vinh Phú? Ngươi ở đây làm cái gì?” Hắn hiển nhiên rất không vui trong phòng nàng xuất hiện nam nhân.
“Hắn ta đưa chén thuốc cho ta.” Mao Uy Long vội vàng thay hắn giải vây. Thiếu chút nữa quên mất nam nhân này của nàng sức ghen không nhỏ. Một khi không vui, chỉ sợ lại muốn tạo ra án mạng.
Cừu Thường Khiêm hừ lạnh một tiếng, nhìn Vinh Phú một cái, lại liếc mắt nhìn chén thuốc. “Đi ra ngoài!” Hai chữ này khạc ra, lạnh lùng bén nhọn.
“Dạ . . . . .” Vinh Phú bị sợ đến chỉ kém đi tiêu chảy mà không có lỗ đít, vội vàng rụt cổ chạy ra.
“Tổng quản.” Đợi sau khi hắn đi, Cừu Thường Khiêm ngay sau đó thấp giọng kêu người ngoài cửa.
“Dạ có.” Lý Văn nhanh chóng đáp lời.
“Đi.” Hắn phun ra một chữ.
“Vâng” người Lý Văn đã biến mất.
“Cái này, tướng công, chàng không phải sẽ lại. . . . . .”
“Mọi việc cũng phải có chứng cớ, phải không? Tổng quản đi tìm chứng cớ.” Hắn cười đến làm người ta rợn cả tóc gáy.
“. . . . . .” Nàng nói không ra lời, người này thật đúng là kinh khủng!
“Các ngươi mới vừa rồi đang nói chuyện gì?” Hắn cuối cùng chú ý tới trong phòng còn có những người khác.
“Đúng rồi, họ mới vừa nói ——” Mao Uy Long đang muốn mở miệng, lời vừa ra đến khóe miệng liền bị cản.
“Không có gì, biểu ca, chúng ta chỉ là tán gẫu.” Hỉ Nhi mặt trắng bệch lập tức giành lời nói, cũng không thể để biểu ca biết nàng ta nghe lén hắn cùng với Trạm Thanh nói chuyện, nếu không chuyện kế tiếp nàng muốn làm đã có thể sẽ bị tắc nghẽn rồi.
“Vậy sao?” Hắn vẻn vẹn liếc nàng ta một cái. “Giờ đã tán gẫu xong, ngươi có thể đi.” Hắn lạnh nhạt mà nói, tỉ mỉ lấy ngón tay làm lược, túm túm một cái khẽ vén lên đầu tóc rối bời của kiều thê.
Hôm nay sự chú ý của hắn chỉ tập trung trên người thê tử, những người khác đều trở thành không khí.
Hỉ Nhi mặt đỏ lên, căm giận bất bình. Tại sao nha đầu này có thể được toàn bộ tinh thần biểu ca chú ý, tại sao?! Hừ, càng là như vậy, nàng ta càng phải phá hỏng, càng muốn cướp về, biểu ca nên thuộc về nàng ta, nữ nhân này dám giành sẽ phải trả giá thật lớn! “Ta đi đây, biểu tẩu người dưỡng bệnh thật tốt, ngày mai ta lại tới thăm tẩu.” Ở trước mặt Cừu Thường Khiêm, nàng thu hồi bộ dáng giương nanh múa vuốt, nhã nhặn lịch sự nói.
Tốt nhất là đừng đến! Mao Uy Long trong lòng nói thầm, ngoài miệng là vẻ ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: “Được, cám ơn ngươi tới thăm “Biểu tẩu” ta!” Mùi thuốc súng đang bùm bùm vang dội.
Sắc mặt Hỉ Nhi xanh mét một hồi, buồn bực một tiếng, vặn vẹo mặt, mang theo Tiểu Xuân phẩy tay áo bỏ đi. Thù này nàng sẽ báo, cứ chờ mà xem!
Hắc hắc, muốn cùng nàng tranh, còn quá non đi! Mao Uy Long nhìn buồn cười, hài lòng vô cùng.
“Tiểu Long, ngươi nói có chuyện gạt ta, là chuyện gì?” Nhớ tới ngày đó thời khắc mệnh nàng nguy hiểm nói với hắn, hắn đột nhiên nhớ ra.
“Này. . . . . .” Da đầu nàng tê dại một hồi, nguy rồi, lúc ấy cho là mình muốn xong, nên mới muốn nói sự thực cho hắn biết, thật ra thì mình không phải nương tử chính hiệu của hắn, người hắn nên cưới làm vợ là người khác, nhưng bây giờ nàng không những không chết, lại còn đang sống nhăn, lời nói thật này có thể nói được sao? Nói liệu hắn có giận tím mặt không?
Nàng ấp úng, không biết như thế nào cho phải.
“Tiểu Long?” Hắn thúc giục nhìn nàng.
“Ta. . . . . . Thật ra thì. . . . . . Không phải. . . . . . Chàng——”
“Không xong, Thế tử gia, Vương Gia tới, bảo là muốn tới thăm Thế tử phi bị trúng độc, Vương phi muốn ngài nhanh chóng tới tiền sảnh.” Tiểu Mai mổ hôi nhễ nhại chạy tới thông báo.
“Ông ta tới?” Hắn hai quả đấm nắm chặt, bỗng nhiên đứng dậy.
“Thì sao, có cái gì không đúng sao?” Mao Uy Long kinh ngạc nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Tiểu Mai, cùng với bộ dáng biến sắc của tướng công.
Bố chồng tới thăm nàng có cái gì đáng ngạc nhiên sao? Nhìn dáng vẻ này, dường như vị bố chồng Vương gia này thật sự không được hoan nghênh ở Cừu trang.
“Ngươi không cần phải gặp ông ta, ngoan ngoãn nằm ở chỗ này, ta đi một chút sẽ quay lại.”
“Này!” Nàng liền kêu lên cũng không kịp, người kia đã biến mất.
Làm cái gì? Vội vã như vậy! “Tiểu Mai, ngươi thay ta đi nhìn một chút, xem xem ông bố chồng này của ta rút cuộc là tới làm cái gì.” Nàng quay đầu lại vội vàng phân phó cho Tiểu Mai, Tiểu Mai lập tức lĩnh mệnh đi.
“Ông ta tới để giết ngươi!” Tiểu Mai vừa đi, Hỉ Nhi và Tiểu Xuân đã đi lại quay trở lại trong phòng nàng.
“Ngươi nói cái gì?” Nàng giương mắt kinh ngạc. Họ vì sao lại quay lại?
“Hừ, cái nha đầu này còn không biết mình cách ngày chết không xa!” Hỉ Nhi đợi một chút ở ngoài cửa, vừa thấy biểu ca rời đi, liền đi vào “Báo tang” cho nang.
“Ta vừa mới nhặt về một mạng, ngươi ở đây nói nhăng nói cuội gì đó?”
“Chẳng lẽ ngươi không có từng hoài nghi tại sao mình lại trúng độc?”
“Dĩ nhiên có hoài nghi. . . . . . Hắc, ngượng ngùng, ta thật ra hoài nghi là ngươi tâm không tốt, muốn mưu sát soán vị.” Mao Uy Long không khách khí nói ra.
“Ngươi!” Hỉ Nhi nổi đóa.
“Tiểu thư, nàng ta căn bản không biết gì mình chẳng qua là một quân cờ quan trọng của Thế tử gia, tùy thời đều đợi mà chịu chết.” Tiểu Xuân ở một bên quạt gió thổi lửa.
“Có ý tứ gì?” Mao Uy Long lập tức cau mày.
“Ngươi cho rằng biểu ca thật sự thích ngươi? Nói cho ngươi biết, hắn là đang bảo vệ con mồi ở trên tay, chờ đến thời cơ thích hợp, sẽ để cho ngươi đi chịu chết!” Hỉ Nhi dương dương tự đắc.
“Ta nghe không hiểu các ngươi đang nói cái gì.” Mặc dù nghe không hiểu, nhưng hai tay của Mao Uy Long lại bắt đầu lo lắng uốn éo xoắn chặt, không khỏi cảm thấy sợ hãi . . . . . .
Hỉ Nhi hả hê nhìn hai tay của nàng tiết lộ tâm tình. Lời kế tiếp nhất định sẽ khiến cho nàng không muốn sống nữa! “Ngươi gả cho biểu ca, đều là được an bài sẵn, đây là nhiệm vụ quan trọng nhất của biểu ca, mục đích chính là muốn ngươi chết!”
Ngực nàng cứng lại. “Nhiệm vụ?”
“Một chút cũng không sai, mặc dù ta không biết cặn kẽ nội dung, chỉ là hoàng thượng cùng biểu ca là bạn tri kỷ, hội nghị thường kỳ sai biểu ca đi làm một nhiệm vụ khó khắn, chắc hẳn nhiệm vụ lúc này có liên quan tới ngươi, liên quan tới mạng của ngươi!” Sắc mặt âm lãnh của Hỉ Nhi mang cái vẻ của người muốn gây sự.
“Cái này. . . . . . Nhiệm vụ của hắn là muốn ta chết?” Mao Uy Long vuốt ngực, dù thế nào cũng không tin. Hắn là thích nàng, hắn chính miệng nói, hắn không thể nào khẩu phật tâm xà, không thể nào âm thầm sau lưng thiết kế muốn mạng của nàng.
“Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân ngươi trở thành Thế tử phi, nếu không chỉ bằng cái xuất thân không chịu nổi của ngươi, xứng với biểu ca sao? Chỉ cần nhiệm vụ vừa kết thúc, biểu ca liền tự do, bởi vì ngươi chỉ là Thế tử phi đoản mệnh, cho nên biểu ca mới bằng lòng cưới ngươi, chỉ cần nghĩ đến ngươi đắc ý cho là biểu ca thật sự đối với ngươi có tình, ta liền cảm thấy buồn cười, cái người nữ nhân ngu xuẩn này!”
“Ngươi!” Nàng không nói nên lời, đây là thật sao? “Không, đây căn bản là ngươi đang nói bậy, ta tin tưởng tướng công sẽ không đối với ta như vậy!”
“Đây là chúng ta chính tai nghe được Thế tử gia cùng Trạm Thanh Công Tử nghị sự, ngươi nói như thế còn là giả bộ sao?” Tiểu Xuân cũng ở một bên hát phụ họa.
Mao Uy Long càng thêm kinh ngạc không thôi. “Hắn đã cứu ta nhiều lần, nếu muốn giết ta, thì tại sao phải cứu ta?” Lần trước nàng bị xua đuổi khỏi trang, gặp phải bọn phỉ là hắn chạy tới cứu giúp, lúc nàng trúng độc, hắn vì nàng gần như điên cuồng, những biểu hiện này đều là giả sao? Cũng chỉ là vì. . . . . . Nhiệm vụ sao?
Hắn từng nói thích nàng. . . . . . Chẳng lẽ đây cũng là giả?
Nàng không khỏi run rẩy không ngừng.
“Cứu ngươi? Ta đoán là thời cơ để cho ngươi chết còn chưa tới, chờ đến thời cơ thích hợp, biểu ca sẽ tự tay tiễn đưa ngươi lên đường!” Hỉ Nhi tự suy đoán nói. Nhớ tới vẻ mặt biểu ca lúc kiên quyết bảo vệ nha đầu này, trong lòng càng hận hơn, nàng tuyệt đối sẽ không để cho nha đầu này ở trước mặt nàng hả hê!
“Hắn thật muốn mạng của ta?” Mao Uy Long rất khó để không tin lời nói của Hỉ Nhi. Nàng biết chuyện bị đuổi giết trong rừng tuyệt đối không đơn giản, cộng với mình tự dưng trúng độc, đây tất cả đều là nhằm vào nàng, nhưng tại sao phải như thế? Trong lòng nàng mặc dù kinh dị, vẫn còn chưa từng nói với ai, bởi vì nàng chột dạ, không dám truy cứu cho rõ ràng, không nghĩ tới tất cả những điều đó thế nhưng có liên quan đến một âm mưu, phần quan trọng nhất của âm mưu chính là mạng của nàng?
“Biểu ca trung thành với hoàng thượng, hoàng thượng muốn hắn làm chuyện gì, hắn không có khả năng không làm, huống chi là muốn mạng của một nữ nhân tầm thường!” Hỉ Nhi mặt miệt sắc.
Trái tim Mao Uy Long bình bịch bình bịch cuồng loạn. Cứ coi như hắn cưới nàng có mục đích, ngay từ đầu liền lòng dạ xấu xa muốn giết nàng, nhưng là chẳng lẽ thời gian chung đụng, vợ chồng một lòng, hắn đối với nàng thực không có một chút chân tình?
Nghĩ tới đêm tân hôn, hắn hỏi nàng hối hận sao? Còn nói đây là số mệnh của nàng, đừng trách hắn độc ác, những lời này lúc ấy nghe không hiểu, hiện tại đối chiếu lẫn nhau, khiến nàng ngây người như phỗng, thì ra là tất cả cưng chiều của hắn đối với nàng tất cả đều là bởi vì… đau lòng. . . . . . Bởi vì cuối cùng hắn muốn mạng của nàng! Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!
Một giọt nước mắt lớn chừng cái đấu từ trên mặt nàng cuồn cuộn mà xuống. Đúng vậy, lấy điều kiện là thân phận của nàng, sao có thể khiến hắn yêu nàng? Lại nói hắn như vậy một người trời giá lạnh đất đóng băng, tính khí âm tình bất định, người lạ chớ tới gần, sao có thể lại dễ dàng để cho nàng thân cận?
Nàng không khỏi đần ra một hồi lâu, cho đến khi Hỉ Nhi lần nữa hả hê kêu lên, nàng mới đón nhận cái sự thật rõ rành rành này.
Hắn đang lợi dụng nàng, hắn chỉ muốn mạng của nàng!
Một cỗ tư vị chua xót xông lên ngực.
Lòng của nàng giống như bị phản bội, đả kích thâm trầm như muốn sụp đổ.
Hỉ Nhi cùng Tiểu Xuân nhìn bộ dáng vô cùng bị đả kích của nàng, vô cùng thỏa mãn. Mục đích của các nàng đã đạt được, tiếp theo sẽ chờ nha đầu này tự mình biết khó khăn mà lui, nếu muốn mạng sống, nàng ta nên cút ra khỏi Cừu trang ngay trong đêm mới phải!
****
Hết chương 7
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...