Hắn lười biếng nửa nằm, nửa dựa cột giường, tay giữ cần cổ, cặp kia đôi con ngươi hàm chứa lạnh lùng khép hờ, tựa như ngủ mà không phải là ngủ.
Con mắt đẹp thu hồi lạnh lẽo, liếc nhìn”Nữ nhân của hắn” .
Vẻ mặt tuyết trắng không tỳ vết ngủ thoải mái vô cùng.
Ngôi sao gây rối này, vì muốn rời đi hắn, ngày mai không biết lại muốn gây phiền toái gì?
Hắn vừa hứng thú vừa bực bội, thậm chí. . . . . . lần đầu tiên nếm đến mùi vị ghen.
Hắn nên nắm giữ nha đầu này như thế nào cho phải?
Sự tình dường như có chút mất khống chế. . . . . .
*********
Nàng nhìn hắn cả ngày.
Dùng bữa cũng nhìn, đi nhà vệ sinh cũng đi theo ngoài cửa chờ coi, tắm. . . . . . Mặc dù hai người đã”Thẳng thắn gặp nhau” , nhưng nàng giữ lại một chút dè dặt, chỉ núp ở bên khe cửa nhìn trộm; khi nghị sự thì cũng không có khách khí theo vào Nghị Sự Đường ngay trước mặt đông đảo đại thần nhìn hắn không chút kiêng kỵ, hiện tại vừa dùng xong bữa tối, hắn đang trong thư phòng đọc văn chương, nàng vẫn còn đang nhìn? ! Cừu Thường Khiêm đành phải để sách vở xuống, hướng hình người đang cảm thấy vui đến quên cả trời đất ngoắc ngoắc tay.
Nàng miệng mở rộng, kinh ngạc chỉ chỉ chính mình.
Hắn không lên tiếng, gật đầu một cái.
Nàng bỗng chốc mở to hai mắt. Ơ, hắn rốt cuộc chú ý tới nàng, nàng còn tưởng rằng với hắn nàng là không khí !
Nếu lão đại hắn cho gọi, nàng vội vàng bước không quy luật đi tới trước mặt chủ tử, quang minh chánh đại nhìn một cái cẩn thận hơn.
“Ngươi nhìn cái gì?” Kịch câm diễn xong, hắn rốt cuộc trước tiên mở miệng hỏi.
Nàng cười hì hì trả lời.”Ta đang nghiên cứu ngươi.”
“Hả?” Hắn ngay cả lông mày cũng lười nâng.
“Ta phát hiện một chuyện!” Sắc mặt nàng không che giấu được vui mừng tuyên bố.
“Chuyện gì?” Hắn mang theo chút hứng thú phối hợp nàng, sau lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui mừng đến cần mẫn của nàng vẻ mặt bỗng chốc nhu hòa.
“Ngươi, thích ta!” Nàng nói xong như đinh chém sắt.
Nghe vậy, con mắt lạnh của hắn nhất thời nổi lên ngọn lửa.”Ngươi nói gì?”
“Chuyện này không cần phải nói, người sáng suốt nhìn một cái là thấy ngay!” Nàng khoác lác vô sỉ nói
“Người sáng suốt nhìn là thấy ngay?”
“Chính là a. . . . . . Ai nha, ngươi đừng giả bộ, ta thường ngày mượt mà đáng yêu, sẽ thích ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên-ặc), ngươi cũng đừng xấu hổ, hơn nữa chúng ta giường cũng đã lên rồi. . . . . .” Nàng chọc chọc lồng ngực của hắn, bộ dáng vô cùng mập mờ.
Cừu Thường Khiêm bật cười nhìn chằm chằm đầu ngón tay trắng noãn chọc chọc hắn của nàng.”Vợ chồng lên giường thiên kinh địa nghĩa, ngươi sao lại cho là ta thích ngươi?”
“Cái này còn phải hỏi, ngươi ở trước mặt người khác là một người lạnh nhạt khó có thể tiếp cận, nhưng vì ta, đã nhiều lần làm chuyện ngu xuẩn, đó không phải là yêu thích ta thì là cái gì?”
“Chuyện ngu xuẩn?” Nói hắn ngu xuẩn? Hắn lông mày rối rắm vào một chỗ.
“Đúng vậy a, ở sau lưng ta nhất nhất sửa chữa (chỉnh) những người từng có va chạm với ta, vì ta mà oán giận, còn ăn dấm của mấy thư sinh, thiếu chút nữa là lột da bọn họ, thế nhưng đối với ta ngay cả mắng một cái cũng không mắng, như vậy là biểu hiện yêu ở trong lòng khó mở miệng không phải ngu xuẩn thì là cái gì?” Nhất định sẽ không ai tin, dưới lớp mặt nạ lạnh lùng đó diện mạo thực của hắn thật ra là một siêu cấp thích ăn dấm lại ưa thích làm quỷ thần bí ngây thơ.
“. . . . . .” Gương mặt của hắn xuất hiện biến hóa vặn vẹo không nói ra được.
“Thế nào, ta đã nói trắng ra như vậy rồi, ngươi còn không thừa nhận?”
“Ngươi thật cho là như vậy, ta làm tất cả, chính là biểu hiện yêu ở trong lòng mà không nói ra được?” Một hồi lâu, hắn đột nhiên buông ra mày kiếm mới vừa nhíu chặt , mắt đen giống như ngôi sao lóe sáng trong đêm, phác họa vẻ mặt có một chút cười như không cười.
Mao Uy Long trừng mắt nhìn. Không nhìn lầm, là cưng chiều đi? Ánh mắt này có ý vị cưng chìu? Nàng suy đoán, cả người cảm thấy ngọt ngào.
Khá lắm nam nhân “Băng cơ ngọc phu” , nhìn hắn vẻ ngoài anh tuấn, nước miếng đều muốn rớt ra, hiện tại bất luận hắn làm cái gì, tùy thời đều mang lại dục vọng đói khát cho nàng, không dám nghĩ bây giờ nam nhân này là thuộc về nàng !
“Đúng a!” cảm thấy ánh mắt từ từ tăng lên nóng rực, củi đốt càng ngày càng hừng hực, gần như sẽ đem hắn ăn sống.
“Ngươi có phải là đã nghĩ quá nhiều?” Hắn xê dịch thân thể, nhìn thẳng ánh mắt tham lam của nàng, một đôi tay man mát lành lạnh đem gương mặt sáng nâng lên, mắt lạnh lùng cười nhàn nhạt, xuyên thẳng thẩm thấu vào đáy lòng người.
“Nghĩ quá nhiều? Chẳng lẽ không đúng như vầy sao?” Nàng lập tức lông mày nhướng lên.
” Người này sao lại giống như cái cô nương tự ình là đúng, nói thật ra, ta lần đầu tiên gặp, phải nói là thế gian ít có đi, không nghĩ tới loại động vật hiếm thấy này thế nhưng lại xuất hiện trước mặt ta ——”
“Trở thành nương tử của ngươi!” Nàng hài lòng dương dương thay hắn tiếp lời.
“Không sai.” Hắn gật đầu, hoàn toàn không che giấu được nụ cười.
Nụ cười này, nhất thời khiến tâm Mao Uy Long chợt nhảy dựng lên. Người này thì ra khi cười lên lại mê người như vậy, không, phải nói là rất mê người, nàng lập tức quyết định, tốt nhất hãy để cho hắn duy trì vẻ mặt vô cảm, nếu không đến lúc ấy không biết sẽ có bao nhiêu người muốn tới cùng nàng cướp người. . . . . .
Nghĩ đến đây, mặt nàng đột nhiên liền biến sắc, sắc mặt hả hê vui mừng biến mất, thay vào đó là bất an.
“Ngươi làm sao vậy?” Thấy nàng sắc mặt thay đổi, hắn trong nháy mắt cũng thu hồi nụ cười.
“Ta. . . . . .” Ta không phải thê tử thật của ngươi. . . . . . Những lời này ở trên môi, làm thế nào cũng không nói ra lời được. Nàng thiếu chút nữa đã quên thân phận của mình rồi, thiếu chút nữa đã quên nếu như không đi, có một ngày sẽ bị vạch trần, nàng sẽ nên tự xử như thế nào? Hắn không biết sẽ phản ứng như thế nào? Cười lạnh? Tức giận? Giết nàng?
“Tiểu Long?” Thấy nàng cả mặt trắng xanh, hắn cau chặt chân mày. Thân thể nàng không thoải mái sao?
“Không có việc gì. . . . . . Ách, tướng công a, có một ngày, ngươi có thể bỏ ta sao?” Nàng lấy dũng khí thử hỏi.
“Ngươi hi vọng ta bỏ ngươi?” Hắn nhướng cao lông mày.
“Ta. . . . . . Không có, chỉ là tò mò ở dưới tình huống nào ngươi có thể sẽ không quan tâm ta nữa?” mấy chiêu gây họa, quyến rũ nam nhân này căn bản không thể thực hiện được, dường như mặc kệ nàng làm như thế nào, hắn cũng không có ý niệm bỏ vợ , nhưng nếu như phát hiện thê tử chân chính của hắn thật ra không phải nàng, hắn sẽ. . . . . .
Trên thực tế, nàng không muốn đi, lực hút của người đàn ông này đối với nàng càng ngày càng tăng, hơn nữa mình cũng đã cùng người ta động phòng, đã sớm là vợ chồng chân chính, nhưng nếu một ngày kia hắn thật sự thôi nàng. . . . . . điều này đúng là khiến người ta khó có thể chịu được!
Cừu Thường Khiêm nhìn ánh mắt của nàng bỗng nhiên trở nên thâm thúy, thậm chí có chút tư vị ngũ vị tạp trần (5 vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn lẫn lộn).” Ngay từ lúc Ngươi trở thành thê tử của ta nên biết, trừ khi chết đi, không còn có thể rời khỏi ta.”
“Cái gì? Trừ khi chết đi?” Nàng đột nhiên kinh hãi.
“Không sai, đây là số mạng của ngươi , đừng trách ta vô tình!” Hắn bộ dáng tuấn mỹ trở nên nguội lạnh âm hiểm, tiếp theo liền phẩy tay áo bỏ đi.
Nàng sững sờ tại chỗ.
Trừ chết mới có thể rời khỏi hắn? Đây là vận mạng của nàng?
Đừng trách hắn vô tình? Giữ nàng ở bên người, thề không rời, cái này gọi là vô tình?
Thế nào mà lời hắn nói, nàng nghe một câu cũng không hiểu?
*********
“Ngươi chính là Thế tử phi mới vào cửa?” Người trung niên có râu bạc phơ hung hăng nhìn chằm chằm Mao Uy Long, dường như là muốn quan sát nàng thật kỹ lưỡng.
“Đại khái là vậy.” Hai mắt Mao Uy Long vô hồn, tinh thần không tốt, xét về nguyên nhân, nàng oán hận nhìn sang nam nhân bên cạnh khí định thần nhàn (tinh thần ổn định nhàn nhã), đang thưởng thức trà, kể từ sau lần đầu tiên, nam nhân này liền ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, hàng đêm chỉnh nàng chết đi sống lại. . . . . .
Ai! Nam nhân thật là kỳ quái, rõ ràng không biết vì sao thở phì phò phất tay áo bỏ đi, đến nửa đêm lại mò lên giường của nàng, sau đó không tránh được tự nhiên sẽ là một hồi cận chiến ướt át, nhưng mà bởi vì tình huống chiến đấu vô cùng kịch liệt, mới khiến nàng toàn thân đau nhức, sáng sớm lại bị lôi dậy, còn bị Tiểu Xuân một phen ép phải rửa mặt trang điểm.
Vừa vào ngưỡng cửa tiền sảnh, liền nhìn thấy hai người đang ngồi, một người đương nhiên là tù binh tối hôm qua của nàng . . . . . . Ách, nghiêm khắc mà nói, nàng mới phải là tù binh của hắn á…, bởi vì, ha ha ha, tối hôm qua vài lần nàng thiếu chút nữa tắt thở, đều là thua “Chân khí” của hắn, lúc này mới khiến nàng dục tiên dục tử (cực khoái). . . . . . sống lại, còn người kia chính là người trung niên đang hướng về phía nàng nói chuyện, không biết tại sao, nàng không có hảo cảm đối với hắn, giọng điệu tự nhiên cũng trở nên không tốt, có lẽ bởi vì ánh mắt của hắn quá tăm tối.
“Đại khái là vậy?” Cừu Khánh Linh cười lạnh.”Ngươi trả lời rất hay a?”
Người này ngay cả tiếng cười cũng rất âm trầm, nhìn chỗ hắn ngồi là chủ vị (vị trí chủ chốt, quan trọng ở giữa), ngay cả tướng công cũng phải ngồi sang bên. . . . . . Đối với người này nàng đột nhiên sinh ra đề phòng.”Vậy, ngươi là ai?” Nàng tùy tiện nhìn lại hắn.
“Ta? Ngươi có thể hỏi Thế tử một chút, xem ta là ai.” Cừu Khánh Linh u ám nhìn nàng chằm chằm, giống như nàng là con cá nhỏ có thể nuốt vào bụng.
Nàng bị nhìn như vậy thấy rợn cả tóc gáy, cả người không thoải mái.
“Tiểu Long, Người là cha ta, không được vô lễ, còn không mau bái kiến.” Cừu Thường Khiêm lúc này mặt vẫn không chút thay đổi giới thiệu, nhưng nói đến chữ “Cha” thì lại lạnh lẽo khác thường.
Nàng căng lớn mắt.”Hắn là cha ngươi? Đó chẳng phải là Vương Gia? Vương Gia sao lại xấu xí, u ám dọa người như vậy? Nếu không biết còn tưởng rằng nhìn thấy Quỷ Diêm vương đấy!” Nàng không biết sống chết thốt lên.
“Ngươi nói cái gì? !” Cừu Khánh Linh đập bàn giận dữ.
Nàng bị dọa lui một bước.”Ta. . . . . . Nói sai rồi sao? dáng dấp hai cha con các ngươi căn bản không giống nhau, chẳng lẽ là do ngương tử của ngươi ra ngoài sống vụng trộm mà có hắn sao?” Nàng lại vẫn chỉ vào Cừu Thường Khiêm nói ra những lời không biết sống chết như vậy.
“Ngươi!” Hắn nổi đóa, lấy ở đâu ra nha đầu đáng chết như vậy!”Ngươi còn nói bậy một câu nữa, ta lập tức bổ (chẻ) ngươi!”
“A, ta hiểu rồi, ta im miệng là được!” Câu bổ nàng cuối cùng khiến Mao Uy Long hiểu được khép miêng lại bảo vệ bình an, lập tức bĩu môi, trốn ra sau lưng trượng phu vẻ mặt hờ hững.
Cừu Thường Khiêm không nhịn được khóe môi khẽ câu một chút, nha đầu này có lẽ là người đầu tiên dám nói thẳng ra sự thật hai cha con bọn họ không giống nhau.”Được rồi, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi có thể lui xuống.”
“Khoan, ta còn chưa hỏi xong, ai cho phép nàng đi?” Cừu Khánh Linh đột nhiên hung ác ngăn cản, cũng rất kinh ngạc nhi tử luôn luôn lạnh lùng lại giúp người giải vây.
Cừu Thường Khiêm mặt liền biến sắc.”Vương Gia muốn hỏi cái gì?” Hắn không gọi cha, ngược lại gọi phụ thân là Vương gia.
“Ta cùng với con dâu nói chuyện trong nhà, hỏi cái gì mà chẳng được, không phải sao?” Mắt hiện rõ địch ý khiêu khích.
“Đây là đương nhiên, chỉ là Vương Gia muốn hỏi cái gì, cứ hỏi ta cũng giống như vậy.”
“Tốt, vậy ta chỉ hỏi một câu, nàng là thê tử do Thái Thượng Hoàng chon cho ngươi?”
Cừu Thường Khiêm tim lãnh mặt lạnh.”Không sai.”
Ngay khi câu này thốt ra, Cừu Khánh Linh đã phi thân biến mất.
Mao Uy Long mắt nhìn choáng váng. Bây giờ là như thế nào? Nàng càng ngày càng không nghĩ ra, đối với cha con Vương Gia này người này so với người kia càng quái dị?
*********
*********
“Ngươi nói chúng ta sẽ đi đâu?” Nàng là bởi vì sau một khắc âm hiểm. . . . . . Âm trầm”Vương Gia công công” vừa rời đi, Cừu Thường Khiêm liền cho người giúp bọn họ dọn dẹp hành lý, cho nên mao Uy Long mới hồ nghi hỏi.
“Xuyên Cũng.” Cừu Thường Khiêm trả lời đơn giản.
“Tại sao?” Nàng ngơ ngác hỏi. Kinh Thành cực kỳ náo nhiệt, hắn không ở, đi đến giải đất Xuyên Cũng xa như vậy làm cái gì? Loại hạt Tiêu?
“Xuyên Cũng mới đúng thuộc quyền sở hữu của ta, chúng ta phải trở về trông coi một chút, mẹ cũng ở đây.” Hắn cuối cùng nói nhiều thêm mấy lời.
Thì ra là như vậy, nàng từng nghe cha nói, những hoàng tộc này đều có chỗ Hoàng đế phong quyền sở hửu, lúc đó mới có thể xưng vương một phương, không nghĩ tới tướng công nàng gả đất phong thế nhưng lại ở tận Xuyên Cũng xa xôi, chẳng lẽ nàng về sau phải sống lâu dài tại Xuyên Cũng sao? Nàng ở kinh thành cũng còn chưa có chơi đủ, cứ như vậy rời đi thật là có chút không muốn.
“Yên tâm, Xuyên Cũng có rất nhiều chỗ thú vị, ngươi sẽ không nhàm chán” Hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn nói.
“Nhưng. . . . . . Xuyên Cũng cách kinh thành rất xa đúng không? Nói như vậy. . . . . . Bị phơi bày. . . . . .”
“Phơi bày cái gì?” Hắn giọng lạnh chuyển trầm.
“Không có gì, không có gì. . . . . . Khụ. . . . . . Khụ khụ khụ!” Nàng che giấu lỡ lời vội vàng ho khan.
Hắn cau mày.”Nếu không còn gì nữa, qua buổi trưa liền xuất phát thôi.” Hắn lời vừa nói, ánh mắt lại lóe ra khôn khéo.
Thấy hắn không hỏi tới nữa, Mao Uy Long càng thêm nheo mắt cười. Sao lại không nghĩ tới? Đến Xuyên Cũng rất tốt, trời cao Hoàng Đế ở xa, lại không có ai biết tân nương thật, cũng sẽ không có ai phát hiện chân tướng (bộ mặt thật).
Như vậy, nàng có thể an toàn sống bên cạnh hắn, tiếp tục trải qua cuộc sống vui vẻ, càng nghĩ càng vui mừng, nàng đã không thể chờ được nữa phải phát ra á!
Nhìn chăm chú vào bóng lưng nàng nhảy về phía trước, Cừu Thường Khiêm rơi vào trầm tư.
*********
Mao Uy Long nghẹn họng nhìn trân trối vào tòa kiến trúc nguy nga trước mặt. “Đây chính là Cừu trang?”
“Ừ, Cừu trang của ta là phủ đệ ở Xuyên Cũng.” Cừu Thường Khiêm giải thích với nàng.
“Thật to nha!” Nàng bị dọa choáng váng khi phóng tầm mắt nhìn trang viên lớn đến kinh người này.
Cả tòa Cừu trang chiếm diện tích bằng phẳng cả vạn thước, bốn phía xung quanh thành có sông đào bảo vệ , bậc thang, lan can, cầu đều là dùng đá tảng xây nên, tạo nên khí thế chỉ riêng có của bậc đế vương.
Cái gì mà một “Trang” ? Phải nói là một tòa thành thì đúng hơn!
Nàng nhìn đến trợn mắt há mồm, nơi này chính là “Nhà” được yêu mến của nàng từ nay về sau rồi, không khỏi khiến nàng cảm thấy muốn dựa vào, cũng rất vừa lòng. Dĩ nhiên, chỉ cần mặt tướng công của nàng bớt lạnh lung chút nữa, được như vậy thì thật quá tốt đẹp rồi.
Hành trình mấy ngày nay ngồi trên xe ngựa cùng hắn, hắn nói với nàng một ngày không tới mười câu, kìm nén đến nghẹn chết nàng, quả nhiên là một chút thú vị cũng không có, may mà nàng có khả năng tự giải trí khiến cho người vui vẻ, lôi kéo hắn nói đông nói tây, tự diễn tự hát, còn giả bộ thành người kể chuyện cổ tích kể chuyện xưa Mỹ Hầu Vương đại náo Thiên Đình cho hắn nghe, chưa dứt còn kéo hắn chơi trò chơi nâng vật lộn mới đỡ buồn.
Xem ra người ta nói hắn lạnh lùng, nhưng tính khí lại rất tốt, bởi vì bị nàng giày vò cũng không lên tiếng, chỉ có thỉnh thoảng vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, những thời điểm khác cũng chỉ là dùng ánh mắt bao hàm “khó hiểu” nhìn chằm chằm nàng trêu chọc, ai, nàng chỉ có thể nói, người này đúng là một quái thai!
“Chủ tử, xin mời mau vào trang đi, chắc lão phu nhân cùng biểu tiểu thư nhất định vô cùng lo lắng.” Vừa đến được Cừu trang, chân hai người mới chạm đất, Lý Văn liền thúc giục.
“Ừ, Tiểu Long, chúng ta đi vào trong thỉnh an mẹ thôi.”
Mẹ? A, nàng thiếu chút nữa đã quên mất nàng còn có một bà mẹ chồng, không biết là bà mẹ chồng này có tốt ở chung không? Nhớ tới người cha Vương gia âm trầm hình dánh giống khỉ kia của tướng công, nàng lập tức có dự cảm xấu.
Không biết cha hắn có hay không cũng ở tại Cừu trang?
“Tiểu Long, đi thôi.” Cừu Thường Khiêm thấy nàng híp mắt không biết đang suy nghĩ gì, lúc này mới ôm đồm nàng vào trang.
Chỉ có điều là càng đi vào bên trong trang nàng càng thêm ngây ra như phỗng, chỉ thấy mái nhà tầng tầng chồng chất lên, giống như con chim giương cánh chờ bay lên, mà vào bên trong cửa chính sơn son sắp đặt thú vật đá canh cửa, hắn dẫn nàng từ dưới đường đi vào, xuyên qua cái sân vườn tiến vào phòng chính, lại trải qua ba lớp cửa, trong nội đường (phòng khách) sơn son xanh lá, cột nhà, xà ngang thiết kế hoa văn sáng rỡ xinh đẹp, một vị phụ nhân tướng mạo lão luyện đang ngồi ngay ngắn trong đó.
“Khiêm nhi, rốt cuộc con đã trở lại.” Phụ nhân vừa thấy hắn xuất hiện, hớn hở ra mặt đã vội vàng đến trước mặt hắn, bên trái sờ sờ, bên phải tìm tìm, như muốn xem thật kỹ xem hắn có bị mất miếng thịt nào không, tấm lòng mẹ hiền thật không lời nào có thể miêu tả hết được.
Không cần suy đoán nhiều thêm cũng biết, vị phu nhân này chính là mẫu thân (mẹ) của Cừu Thường Khiêm .
“Mẹ, qua một hồi không gặp, Lão Nhân Gia (mẹ- với ý kính trọng) có mạnh khỏe không?” Cừu Thường Khiêm cười hỏi.
“Tốt, mẹ hết thảy mạnh khỏe. . . . . . Vị này chính là Thế tử phi đi?” Nàng khuôn mặt đang tươi cười lúc nhìn thấy người phía sau hắn sự thoải mái tự nhiên liền thu về, không chỉ có như thế, mặt còn sưng lên.
Mặt Mao Uy Long vốn đang cười, nhưng thấy được tình cảnh này, khóe miệng nhất thời thu lại nụ cười, gãi gãi đầu, trái nhìn phải ngắm, coi như không thấy bà mẹ chồng mặt thối.
“Mẹ ——” Cừu Thường Khiêm đang định chính thức giới thiệu hai người với nhau, một cô nương mắt sáng đột nhiên xuất hiện.
“Ngươi chính là Thế tử phi của biểu ca ta?” Hỉ Nhi vừa thấy mặt đã hỏi.
Mao Uy Long quan sát giai nhân tươi đẹp trước mắt, thanh âm mềm mại yếu ớt, vẻ mặt mềm mại dịu dàng, rất chọc người ta thương yêu, nhưng nàng là ai? Mao Uy Long lôi ra vẻ mặt tươi cười. “Đúng vậy, ta là Mao Uy. . . . . . Mao Tiểu Long, ngươi là?” Thiếu chút nữa nói ra tên thật, đầu lưỡi vừa phun, vội vàng chuyển khẩu.
“Ta là Hỉ Nhi, là biểu muội của Thế tử.”
Thanh âm quá mức êm dịu, khiến nàng nghe. . . . . . Cũng muốn ngủ gà ngủ gật.
“Ah, thì ra là biểu muội của tướng công.” Mao Uy Long gật đầu. Biểu muội Xinh đẹp lại dịu dàng như vậy, thật đúng là làm cho người ta. . . . . . Nàng lắc đầu, thật đúng là làm cho người ta không thoải mái!
“Ta trông mong rất lâu trông mong biểu ca trở lại, lúc này huynh còn dẫn theo một Thế tử phi, thật là khiến người vui mừng.” Hỉ Nhi thân thiết cầm tay Mao Uy Long.
Mao Uy Long cười gượng, không biết tại sao, nàng cảm thấy biểu muội này cười lên so với nàng có điểm không phù hợp, nói khó nghe một chút, hai người đều rất giả dối. “Ta cũng vậy rất hân hạnh được biết muội.” Nàng đem nụ cười kéo dài đến khóe mắt, như vậy sự giả đối có thể thắng được biểu muội này đi?
“Vậy chúng ta nhất định có thể trở thành tỷ muội tốt!” Hỉ Nhi cười đến vô cùng rực rỡ, cả người giống như đóa hoa cúc bé nhỏ lay động lòng người.
Biểu muội thắng! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mao Uy Long muốn sụp đổ không sụp nổi, miễn cưỡng cười đến khó coi.
“Tiểu Long, Hỉ Nhi từ nhỏ sống tại Cừu trang, biết rõ mọi thứ của Cừu trang, mấy ngày tới nàng có thể kêu Hỉ Nhi dẫn đường, vui vẻ thăm thú Cừu trang một chút.” Cừu Thường Khiêm cuối cùng cũng mở miệng nói một câu.
“Đúng vậy nha, Hỉ Nhi, Thế tử phi này của Khiêm nhi sợ rằng chưa từng thấy qua cuộc sống xã giao, ngươi vừa đúng cùng lúc với nàng sống chung, dạy nàng biết nhiều một chút phép tắc, tránh để cho người ta chê cười.” Vương phi trong giọng điệu có gai.
Nàng mặc dù ở tận Xuyên Cũng xa xôi, nhưng Kinh Thành xảy ra chuyện lớn nhỏ gì nàng đều biết, Khi nàng biết con trai không thông báo với nàng một tiếng lại đột nhiên nghênh đón phi tử, đã sớm khiến nàng kinh hãi, lại nghe thấy đối tượng hắn cưới lai lịch không rõ, danh tiếng không tốt, hơn nữa cưới vào cửa chưa đến hai ngày liền ra gây họa chung quanh, cuối cùng lại còn dám đến thư viện (trường học- theo nghĩa hiện đại) quyến rũ thư sinh, quả thật nói phản bội chính là phản bội, cho nên lúc này nàng nhìn thấy nàng dâu này thì bực bội, càng hận hơn con trai thường ngày mắt cao hơn đầu, ngay cả Hỉ nhi ngọt ngào cũng nhìn không vừa mắt, đến cuối cùng thế nhưng lại cưới một cái nha đầu lung tung lộn xộn vào cửa, tức chết nàng!
Mao Uy Long nhất thời hai mắt phóng hỏa, miệng nhếch lên thở hổn hển, Cừu Thường Khiêm nhìn thấy, khóe miệng khẽ giật giật, xem ra quả thật giống như là. . . . . . Đang mỉm cười.
“Bác, Thế tử phi nhìn linh hoạt, sẽ rất nhanh học được phép tắc của Cừu trang.” Hỉ Nhi mềm mại nói giúp Mao Uy Long.
“Thật sao? Trong lỗ nhỏ không bò ra cua lớn, ta xem nàng chỉ sợ rằng bộ mặt không khá lên được.” Vương phi bĩu môi, đối với nàng dâu này không hề che giấu sự bất mãn (không vừa lòng).
Mao Uy Long chỉ cảm thấy trên đầu sắp đốt một cây đuốc. Thật là vừa khéo, mới gặp mặt đã khiến nàng mất mặt! Nàng nhìn về phía trượng phu, thấy hắn cũng không có ý tứ giúp một tay đả thông, đôi môi còn nhàn nhạt nâng lên, một bộ dáng muốn ăn đòn, không thể làm gì khác hơn là cắn răng một cái, nháy mắt cười giả dối “Mẹ, sẽ không đâu, con sẽ học thật tốt.”
Thật sự là phiền toái, Kinh Thành có Hoàng đế, sơ ý một chút có thể khiến cho nàng phạm tội khi quân bị chặt đầu; Xuyên Cũng có mẹ già, nói không chừng sẽ bất mãn với nàng, hà khắc ngược đãi, không có một chỗ tốt để cho nàng dung thân. Nàng không khỏi có chút giận dữ, thế này là ông trời cố ý đối nghịch với nàng có phải không?
“Có câu nói là công danh không đến người lười đầu, ta xem ngươi là một nha đầu lười biếng, cùng lắm là bốn lạng tính đủ nửa cân, không học ra được cái gì cao quý đức hạnh.” Vương phi coi thường người nói.
“Ngươi ——” Mao Uy Long cũng không nhịn được nữa bỗng nhiên đứng dậy, tay trắng nắm chặt thành quyền, mắt thấy sẽ nổi giận, lúc này Cừu Thường Khiêm vẫn luôn lạnh lùng lại chủ động ôm ngang eo của nàng, thân mật kéo nàng vào trong ngực.
“Mẹ, phép tắc của Tiêu Long, con sẽ tự mình dạy, mẹ không cần lo lắng.”
Giọng nói lạnh lung như cũ, nhưng trong mắt con trai lúc này dù đã xóa sạch không để người ta nhìn thấy sự cưng chiều, nàng là mẫu thân hắn sẽ không thể không phát hiện, vương phi kinh ngạc phát hiện ——
Trái tim tuyệt tình cô đơn vắng vẻ của con trai, có người rồi sao ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...