Bất Ngờ Lên Làm Thế Tử Phi

Con ngươi thoáng nhìn, nhìn thấy bầu trời Xuyên Cũng vẫn trong xanh như cũ. Tay áo nhẹ bay, gương mặt tuấn mỹ thủy chung âm trầm rơi vào trầm tư. Hoàng thượng và Trạm Thanh đem chuyện này giao cho hắn, chính là vì chọn trúng sự lạnh lung tuyệt tình của hắn, tuyệt đối sẽ không mềm lòng? Nhưng, hắn tại sao lại chậm chạp không hành động, thậm chí tránh về Xuyên Cũng . . . . . .
*********
“Này, mẹ chàng không thích ta.” Sau khi trở về phòng, nàng lập tức tuyên bố. “Mẹ sẽ thích.” Hắn chắc chắn  trả lời.
“Tại sao?” Nàng mắt to chuyển động.
Hắn cười nhạt không nói, hiểu con không ai bằng mẹ, nếu hắn rõ ràng muốn bảo hộ nàng, mẹ cũng sẽ không làm khó thêm nữa.
“Này, cái người đầu gỗ này, đang nói chuyện nha, mẹ chàng căn bản là có thành kiến đối với ta, làm sao có thể sẽ yêu thích ta? Nói như vậy không phải lừa gạt ta sao?” Thấy hắn cười không đáp, nàng nóng lòng  hỏi.
Đợi chút, cười không đáp? Ơ, hắn vừa cười! Gần đây số lần hắn cười thật đúng là nhiều, bộ dáng lạnh lẽo lúc nàng mới gặp hắn, đã ít đi rất nhiều !
Nếu hắn cười, vậy chẳng phải cho thấy hắn nắm chắc mẹ hắn sẽ thích nàng sao?
Vừa nghĩ đến đây, không khỏi vui vẻ hài lòng. “Chàng cái người này, biểu đạt thẹn thùng, tính tình không thay đổi, ta làm sao biết chàng có dụng tâm đối với ta như vậy? Được rồi, vì chàng, ta cũng sẽ cố gắng lấy lòng mẹ của chàng vậy.” Nàng tự mình nói, nhếch miệng cười, hàm răng trắng thấp thoáng.
Đáp lại nàng là ánh mặt hờ hững của hắn, đột nhiên một khuôn mặt tươi cười giảo hoạt đến gần ngay trước mặt, môi của hắn đồng thời cũng cảm thấy một cỗ áp lực mềm mại, âm ấm, nóng nóng.
Nàng tập kích hắn!
Hừ, dám làm như thế, thì phải trả giá thật lớn.
Một cánh tay dài ôm lấy nàng giống như ôm đứa bé nhào lên giường, trong mắt không còn một tia sắc lạnh? Thay vào đó là một ngọn lửa, đặc sắc dữ dội, quả thật. . . . . . Nhiệt tình như lửa!
Mao Uy Long cười trộm, để mặc cho nam nhân lột bỏ quần áo vướng víu của nàng, giờ phút này bộ dáng của người này, nếu truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ không ai dám tin?
Nàng ý loạn tình mê cái miệng nhỏ nhắn chu lên——
“Đợi đã nào…!”
Một thùng nước lạnh đột nhiên dội xuống, nàng sững sờ mở mắt. “Sao vậy?” Đang êm đẹp lại hô tạm ngừng cái gì chứ? !
“Có người.” Hắn tựa như có chút không vui.
“Chàng nói là có người rình coi? !” Nàng lập tức ba chân bốn cẳng kéo y phục lên, người cũng bốc hỏa theo. “Ở đâu ra cái kiểu nhìn lén điên khùng? Còn không lăn ra đây cho bà cô!” Nàng tức giận hướng phía ngoài phòng quát to.
Thật lâu, phía ngoài phòng hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.
“Ah? Tướng công, có phải chàng nghe nhầm hay không, làm gì có ai chứ?” Lông mày của nàng không ngừng nhíu thành giống như hình chữ bát.
Hắn hừ lạnh một tiếng, “Huynh đệ, đi ra đi.” Thanh âm lạnh hơn rất nhiều so với bình thường.
“Ha ha ha, vốn là muốn xem một trận đùa bỡn trên giường kích thích ướt át, kết quả khinh công không bằng người ta, nên bị người ta phát hiện ra rồi, huynh đệ, xin lỗi nha!” Sau một khắc, một nam nhân xa lạ đã xuất hiện ở trong phòng.
“Ngươi chính là kẻ nhìn trộm điên khùng?” Nàng vừa nhìn thấy mặt kẻ kia lập tức giận giữ kêu to.
“Đừng nói như vậy chớ, vóc người chị dâu đẹp, sợ cái gì?” Người tới lỗ mãng mà nói.
“Chị dâu? Ai là chị dâu của ngươi, ngươi quen biết với tướng công?” Nàng giật mình. Mới vừa rồi mải tức giận không chú ý tới, tướng công hình như gọi hắn là huynh đệ?
“Đúng vậy.” Người tới còn trưng ra vẻ mặt tuấn tú cười cợt.
“Ngươi! Tướng công, mặc kệ hắn là ai, mau móc mắt hắn ra!” Xong rồi, ngọc thể không tỳ vết của nàng lại bị người nhìn thấy! Mao Uy Long vội vàng bao bọc lại thật chặt thêm than thể, tức giận muốn nam nhân đang không hề động đậy ở bên cạnh giúp nàng hả giận.
“Hừ, hắn không đủ can đảm để nhìn, nếu không cặp mắt kia đã sớm mù rồi.” Cừu Thường Khiêm lạnh giọng nói, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía nam tử vẻ mặt cợt nhã trước mắt.
“Ha ha, ngươi thật đúng là hiểu ta, con người của ta đúng là sợ chết, lão bà của người khác ta còn dám nhìn, nếu là Cừu Thường Khiêm ngươi. . . . . . Hắc hắc, vợ bạn không thể đùa giỡn!” Trạm Thanh cười lắc đầu, một cái vụng trộm vô ích, nháy mắt với Mao Uy Long, đắc ý thấy nàng tức giận hô hô, lại muốn nổi giận.
“Hãy bớt nói lời thừa thãi đi, ngươi đến làm gì?” Cừu Thường Khiêm do ngồi trên giường cực kỳ thân thiết, ôm lấy thê tử, khiến cho nàng tạm thời không nhúc nhích được, tránh để nàng khỏi đưa ra móng vuốt cọp mẹ đối với Trạm Thanh.
Trạm Thanh mắt tròn xoe khẽ liếc nha đầu trong ngực bạn tốt đang quắc mắt trừng mi. “Thay Hoàng thượng tới nhìn một chút mị lực của chị dâu, thuận tiện hồi báo với ngài mị lực này là vô biên đến mức nào, khiến cho ngươi cột băng ngàn năm này có dấu hiệu hòa tan, chậm chạp không có cách nào hoàn thành ——”
“Đủ rồi!” Cừu Thường Khiêm quát khẽ, sắc mặt khó coi dị thường.
Trạm Thanh buông tiếng thở dài. “Huynh đệ, Hoàng thượng muốn ta nhắc nhở ngươi, chuyện này một khi phát động sẽ không còn có thể ngăn cản, cũng không theo ý ngươi được.” Hắn nặng nề nói xong.
Nhìn thấy Cừu Thường khiêm chậm chạp không có hành động, còn mang người tránh về nơi thuộc quyền sơ Sông Cũng, chưa nói tới hắn cùng với Hoàng thượng trong lòng  khiếp sợ, cũng đã đoán ra tính toán trong lòng Thường Khiêm, chỉ là kế hoạch đã tiến hành, không cách nào ngừng được nữa rồi. . . . . .

Cừu Thường Khiêm nắm chặt hai quả đấm, thật lâu mới thở ra một câu, “Biết rồi.”
Trạm Thanh lại lần nữa thở dài.”Huynh đệ, xin lỗi, ta đi nha.” Hắn liếc mắt đồng cảm nhìn Mao Uy Long, không biết đến như thế nào, đi ra sao, qua giây lát người liền biến mất.
“Tướng công, hắn là ai? Những lời vừa mới nói đó là có ý gì?” Nàng kinh hãi  hỏi.
Hắn không có trả lời, sắc mặt lại âm trầm đến dọa người.
*********
“Tiểu Xuân, những điều ngươi nói đều là sự thật?” Hỉ Nhi hỏi.
“Không sai, nàng ở kinh thành gây ra tai họa lớn nhỏ, Thế tử gia đều nhất nhất giúp nàng xử lý, còn không phân biệt trắng đen phải trái đem những người bị nàng liên lụy dạy dỗ ột trận. . . . . .” Tiểu Xuân đem toàn bộ chuyện lớn nhỏ xảy ra tại Kinh Thành tỉ mỉ chi tiết bẩm báo lại với biểu tiêu thư.
Tiểu Xuân nguyên là nha hoàn thân cận của Hỉ Nhi, nhưng khi Cừu Thường Khiêm lưu lại tại Kinh Thành thì Hỉ Nhi sẽ đặc biệt phái Tiểu Xuân đến Kinh Thành giúp một tay, mục đích chính là trở thành cơ sở ngầm của nàng, chằm chằm theo dõi tất cả việc làm của biểu ca, sau đó báo cáo lại cho nàng biết, nhưng báo cáo lúc này của Tiểu Xuân . . . . . .
“Những điều này không giống việc biểu ca có thể làm.” Hắn là một người lạnh lùng đến thế, sao có thể có khả năng ra mặt, ghen dữ dội được như vậy?
Ghen? Biểu ca cũng sẽ. . . . . . Ghen? Không thể nào!
“Cho nên nô tì khi phát giác ra mới giật mình a!” Tiểu Xuân cũng là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nhưng nếu không phải là nàng tận mắt nhìn thấy, sao có thể tin tưởng?
“Ngươi không nói dối chứ?” Ánh mắt Hỉ Nhi ác liệt.
Tiểu Xuân kinh hãi vội vàng lắc đầu. “Tiểu Xuân tuyệt không có nói quá một câu.” thủ đoạn của Biểu tiểu thư nàng biết rất rõ, tuyệt đối phải phục vụ cẩn thận, không thể đắc tội.
“Đợi ta kiểm chứng xong, sẽ biết ngươi có nói quá hay không thôi” thần sắc mềm mại biến mất, thay vào đó là âm độc.
*********
Vị trí Cừu trang ở Ngân Long của Xuyên Cũng, bốn phía có hồ, ghềnh đá, thác nước nối tiếp liền mạch, tạo thành trăm ngàn khối quanh co khúc khỉu, thế núi tầng tầng lớp lớp, ao hồ nối tiếp giống như viên ngọc thô chưa được mài dũa, quả thật đẹp không sao tả xiết.
Cừu Thường Khiêm mang theo Mao Uy Long di ngắm cảnh, chỉ là đáng tiếc Dao Trì Tiên cảnh sóng gợn lăn tăn như vậy, lại không ai để ý nhìn ngắm, chỉ vì ngày hôm nay hắn lạnh lẽo đến thấu xương.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Nàng có chút kinh tâm táng đảm, lúc này không thể nói là tướng công lo âu hay phiền não, vẻ mặt chỉ là lạnh lẽo hỗn loạn đến không cách nào hình dung được.
“Tướng công, chàng. . . . . . Có tâm sự phải không?” Trên thực tế kể từ mấy ngày trước sau khi cái kẻ rình coi trộm đó viếng thăm, hắn liền thay đổi lạnh lẽo đến mức khác thường, hôm nay còn đặc biệt dẫn nàng dạo chơi quanh trang, khiến nàng càng thêm cảnh giác, ngửi được mùi vị khẩn trương.
“Có.” Hắn dứt khoát trả lời.
“Có?” Nàng ngược lại sợ hết hồn.
“Ta có lời muốn hỏi ngươi, ngươi hãy thành thật trả lời.” Hắn có vẻ hết sức nghiêm túc.
Hắn chẳng lẽ phát hiện ra cái gì sao? “Ừ. . . . . .” Nàng chột dạ không thôi, không dám nhìn hắn.
Nhìn bộ dáng nàng cúi đầu ánh mắt lóe lên, sắc mặt hắn trầm xuống. “Ta hỏi ngươi, Thái Thượng Hoàng đã nhắn nhủ gì với ngươi?”
“Thái Thượng Hoàng, ai là Thái Thượng Hoàng?” Nàng không hiểu ra sao.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, “Người không lấy thân phận thật để gặp ngươi?”
“Hả?”
“Hay chính là ngươi vọng tưởng có thể lừa gạt ta?” Hắn đột nhiên bóp chặt cổ tay của nàng, vẻ mặt dữ tợn.
Nàng ngạc nhiên, “Lừa gạt chàng cái gì?” Hắn vì sao thay đổi thành bộ dáng như vậy? Giống như. . . . . . Muốn giết nàng? !
Nhưng nàng không có được đáp án từ hắn, chỉ có thể ngây ngốc bị hắn mang về bỏ lại trong phòng, mới sáng ra đã gặp phải một cái người khó hiểu như vậy, đến buổi chiều Hỉ Nhi đến tìm nàng, không thể không ra cửa ứng phó qua loa.
Cừu trang tuy vẫn sáng rỡ như vậy, nhưng rốt cuộc cũng không khơi được hứng thú của Mao Uy Long, hai mắt nàng vô hồn, giống như tiến vào trạng thái đờ đẫn, y hệt như cái xác không hồn theo Hỉ Nhi “Cưỡi ngựa xem hoa”, đi tới đi lui, lại thất thần đến nỗi đụng vào một thân cây, va chạm này, nhất thời bể đầu chảy máu.
“Biểu tẩu, tẩu không sao chứ?” Hỉ Nhi cười hỏi.
Nàng lúng túng cười gượng. “Không có việc gì không có việc gì, ta không sao.” Nàng hai tay vung loạn.
“Nhưng vết thương trên đầu ngài. . . . . .” Tiểu Mai thấy chủ tử va chạm như vậy, bị đụng không nhẹ, trên đầu sưng lên một cái u lớn không nói, còn lập tức chảy máu đầy mặt, sợ đến nói không ra lời.

Mao Uy Long sờ lên vết thương trên đầu một cái. “Ai hừm!” Đúng là rất đau, nàng đau đến nhe răng trợn mắt.
“Tẩu đang nghĩ cái gì? Làm sao lại thất thần như vậy?” Hỉ Nhi vẻ mặt ân cần.
“Ta. . . . . .” Ta đang suy nghĩ tướng công có hay không thật muốn giết ta. Dĩ nhiên, loại lời nói đại nghịch bất đạo này không thể nói cho Hỉ Nhi nghe. “Ta tối hôm qua ngủ không ngon.” Nàng vì buổi sáng Cừu Thường Khiêm đột nhiên trở mặt cảm thấy khiếp sợ không giải thích được, nghĩ tới lời hắn hỏi nàng, lại vẫn không có đầu mối, trong bụng lại càng lo lắng.
“Sao lại ngủ không ngon?”
“Ách. . . . . . Chính là tướng công hắn. . . . . .” Nàng ngắm thấy vẻ mặt Hỉ Nhi cẩn thận lắng nghe, lập tức nói: “Thì đấy, ngươi cũng biết, nam nhân mà, luôn rất nhiệt tình, mọi người đều nói không được, hắn còn cứng rắn đòi hỏi, ai, thật là mệt chết người rồi !” Nói xong lập tức lấy tay đỡ eo, thoạt nhìn rất mập mờ . . . . . . Ừ. . . . . . Thật đúng là vất vả a!
Hỉ Nhi nhất thời đỏ mặt, trong lòng tức giận khỏi phải nói cũng biết.
Mao Uy Long cười trộm. Hừ, không hiểu sao, chính là muốn cùng biểu muội này so tài, mặc dù trước mắt biểu hiện của biểu muội còn rất khéo léo, nhưng giác quan thứ sáu của nàng nói cho nàng biết, biểu muội này tám phần là đang cất giấu cái đuôi hồ ly tinh!
“Thế tử phi, không xong rồi, máu trên đầu ngài đang chảy xuống!” Tiểu Mai thấy máu trên đầu nàng càng chảy càng nhiều, không khỏi kinh hãi kêu lên.
“Ai hừm!” Nàng lúc này mới vội vàng che đầu bị thương, đau đến ngồi xổm xuống.
“Sao vậy?” Cừu Thường Khiêm không biết từ lúc nào đi tới bên người nàng, thấy gương mặt nàng đầy máu, sắc mặt lập tức thay đổi .
“Ta. . . . . .” Vừa thấy hắn xuất hiện, nàng sợ hết hồn, lại nhìn thấy sắc mặt hung bạo của hắn giống y như bộ dáng hắn bóp chặt nàng lúc trước, càng thêm kinh hãi nói không ra lời.
“Là ai? Người nào ra tay với ngươi?” Giọng nói hắn càng kinh người.
“Không có. . . . . . Không có.” Nàng nuốt khó khăn nói. Cái bộ dáng này của hắn, quả thực là muốn phát điên giết người!
“Vậy vết thương này là sao?” Vẻ mặt hắn càng thêm hung hiểm, rất có triệu chứng muốn nổi giận.
“Là Thế tử phi không cẩn thận đụng phải cây, nên mới bị thương.” Tiểu Mai ở một bên thấy nếu không nói rõ ràng với Thế tử gia, ngài giống như muốn giết người rồi, vì vậy tranh thủ thời gian giải thích.
Thế tử gia lúc này mới thu hồi vẻ lạnh lùng dọa người đó, nhưng vẫn còn là rất lạnh, tiểu Mai vuốt ngực, vẫn kinh hãi.
“Đụng phải cây?” Hắn ngạc nhiên, tiếp đó lại khôi phục bộ dáng “Người lạ chớ tới gần”.
“Đúng vậy a, tại ta nhất thời thất thần không chú ý, nên lúc này mới bị thương.” Mao Uy Long đứng dậy, ngẩng mặt lên nhìn về phía hắn.
Nàng ngẩng mặt lên, lại khiến cho hắn nhìn thấy bộ dáng đổ máu đầm đìa, tức giận trong mắt vừa mới tiêu đi lại dần dần chất đống thành mây, mắt nhìn giống như thiên lôi đánh xuống lúc trời mưa.
“Vỡ thành như vậy?” Thanh âm hắn co rút nhanh .
Nàng cười khúc khích một hồi, nhưng nụ cười này khẽ động đến cả da mặt, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại đau đến vặn vẹo.
Hô hấp của hắn dường như có chút dồn dập. “Ở đâu?”
“Ở đâu cái gì?” Nàng không hiểu. Hắn nói chuyện luôn tỉnh lược đơn giản như vậy, thật đúng là vô cùng khó khăn để nàng đoán ra ý tứ của hắn.
“Cây kia ở đâu” Thanh âm của hắn lại trầm xuống vài lần.
“Cây?”
“Ở kia!” Tiểu Mai lúc này linh hoạt có thể so sánh với nàng rồi, vội vàng chỉ vào cái cây Thế tử phi vừa đụng vào kia nói.
Lời vừa nói, cây thông liễu cổ thụ trăm năm rêu mốc đã bị chôn vùi dưới chưởng của chủ tử, từ đây biến mất khỏi nhân gian, có lẽ sau trăm năm nữa mới lại có thể có cơ hội tu hành khỏe mạnh.
Mao Uy Long nhìn chằm chằm vào cổ thụ vừa biến mất, lông mi đột nhiên chớp động mấy lần, dường như muốn khóc rồi.
Lúc trước nàng sao có thể nghĩ lầm hắn muốn tổn thương nàng? Xem, hắn đối với nàng như vậy y hệt như cha “Cưng chiều” phát giận!
Lặng lẽ nắm lấy cánh tay lạnh lẽo của hắn, vừa khóc vừa cười , khóc là vì vết thương thật sự rất đau, cười là vì lòng của tướng công không thay đổi.
Ở một bên vẻ mặt Hỉ Nhi đầy hoảng sợ, vì nữ nhân kia, biểu ca lại mất khống chế với một gốc cây? !
*********

*********
“Ah? Ngươi là ai?” Mao Uy Long con mắt lóe sáng, nhìn người thanh niên vạm vỡ trước mắt. Buổi sáng ngày hôm nay hắn đã ở trước mặt nàng “Lóe sáng” xuất hiện qua ba lượt, khiến nàng rốt cuộc ở lần thứ tư thì không nhịn được gọi người đến bên cạnh.
“Bẩm Thế tử phi, nô tài Vinh Phú, là người ở mới đến Cừu trang.”
Mới đến, khó trách chưa từng thấy qua. Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, nàng cũng mới đến Cừu trang không bao lâu, người mới hay người cũ đối với nàng mà nói cũng không có khác biệt gì, tất cả đều cùng là mới, nhưng người ở này nói chuyện lịch sự, xương cốt hiếm thấy, làm người ở? Thật là đáng tiếc! “Ngươi ở Cừu trang phụ trách cái gì?”
“Bẩm thế tử phi, nô tài phụ trách đốn củi nhóm lửa.” Hắn cố ý lộ ra cánh tay bắp thịt rắn chắc.
“Ah” Ánh mắt của nàng sáng lên, nhìn phía Tiểu Mai bên cạnh, chỉ thấy mắt nàng ta cũng tỏa sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn còn xuất hiện một tầng đỏ ửng.
Thì ra là đứa ở này thật sự tiền vốn có thể khiến cho người ta thèm thuồng, nhưng. . . . . . Cẩn thận nhìn một chút, này cánh tay thô quá mức, so với hai cánh tay có lực của tướng công mỗi đêm dùng ôm lấy nàng ngủ, bắp thịt của tướng công tự nhiên hơn nhiều rồi.
Ánh mắt mới sáng lên lại ảm đạm xuống.”Ngươi bận thì đi đi.” Nàng khoát khoát tay.
“Vâng” Vinh Phú ý vị sâu xa liếc nàng một cái xong mới lui ra.
Mao Uy Long hơi nhíu mày, người này sẽ không phải là coi trọng nàng chứ?
Bỗng dưng, nàng nhe răng cười một tiếng. Ai nói phu nhân đã kết hôn không có mị lực? Nàng không phải là một trường hợp đặc biệt sao? !
Vì vậy cả ngày sau đó nàng đều mặt mày hớn hở, cho đến bữa tối ——
“Ngươi cười cái gì?” ngay cả mắt cũng cười híp? Cừu Thường Khiêm không nhịn được hỏi.
“Hì hì, tướng công, chàng nói xem ta có phải là một người rất có mị lực không?” Nàng vui mừng gắp thêm món ắn vào bát hắn, đảo mắt một cái bát của hắn đã nhọn thành một tòa núi nhỏ.
Lông mày hắn nhíu lại. “Thế nào?” Hắn đem những món ăn nàng gắp cho hắn chuyển giao cho Lý Văn đang ở một bên phục vụ, để cho y bóc vỏ bỏ xương, sau đó mới lại trở lại trong bát của hắn.
“Hôm nay có người muốn lấy lòng ta.” Nàng hả hê tuyên bố.
Tay đang cầm đũa của Cừu Thường Khiêm dừng một chút, bốn phía bao gồm Lý Văn động tác bóc vỏ bỏ xương cũng dừng lại, không khí nhất thời khẩn trương lên.
Duy chỉ có đại cô nương nào đó không biết sống chết, tiếp tục vui vui vẻ vẻ mà nói: “Chàng xem ta dáng dấp còn không tồi chứ? Đã kết hôn mà mị lực vẫn không giảm.” Nàng đưa một miếng thịt vào trong miệng, có vẻ hết sức vui vẻ.
“Lấy lòng như thế nào?” Thanh âm cứng nhắc của hắn không có gì khác, nhưng là đũa đã buông xuống rồi.
Lý Văn không dám thở mạnh một tiếng, theo kinh nghiệm của hắn, trước bão táp luôn là đặc biệt yên tĩnh, chỉ là lúc này Thế tử phi lại muốn đưa tới cơn mưa gió nào?
Cơ hồ là chỉ cần nàng hô một tiếng, sẽ phải có người gặp xui xẻo nha!
Hắn vội vàng nháy mắt với nàng, muốn nhắc nhở nữ chủ tử trả lời cẩn thận, đáng tiếc đại cô nương này hoàn toàn không nhìn ánh mắt nháy nhanh như muốn rút gân của hắn, còn tiếp tục hả hê nói: “Còn không phải chỉ là lộ ra bắp thịt bền chắc có lực với ta, còn ném ra mị nhãn thuần thục với ta sao?” Khó có được cơ hội trình bày việc nàng được ái mộ, làm sao mà có thể bỏ qua một phát hiện đặc biệt như thế?
Lý Văn thở dốc vì kinh ngạc.
“Ah, người đó là ai?” Cừu Thường Khiêm mờ mịt trầm thấp hỏi.
“Không phải là mới tới. . . . . .” Nàng đột nhiên ngừng nói, cuối cùng nhớ tới thói quen của người bên gối. Nguy rồi, quả thật nếu nói ra khỏi miệng, Vinh Phú nhất định không còn mạng.
“Hử?” Hắn chờ đáp án của nàng.
Da đầu nàng có chút tê dại, dò xét hắn một cái, nhìn thần sắc hắn tự nhiên, nhưng lại có cảm giác gió lạnh thấu xương. Chết thật, ai kêu mình lắm mồm, kiểu này là lại muốn vô duyên vô cớ hại người xui xẻo!
Chuyển sang Lý Văn cầu cứu, nhưng đối phương lại chỉ lộ ra mặt bất đắc dĩ.
“Ta. . . . . . Cái này. . . . . . Ta quên hắn là ai.” Nàng cười ha hả, cười đến xấu xí.
Hắn nhẹ nhàng nhìn nàng, sau đó quay đầu, “Tổng quản.”
Lý Văn thầm thở dài một tiếng.”Nô tài ở đây.”
“Tra được.” (Điều tra, tra xét) Bỏ lại lời này, hắn bỗng nhiên đứng dậy, đi ra khỏi phòng ăn.
Cũng trong lúc đó, ở một góc Cừu tràng ——
“Thuốc đã chuẩn bị tốt lắm, kế tiếp nên biết phải làm sao rồi chứ?” Nam nhân âm độc hỏi.
“Biết.” Nữ nhân gật đầu.
“Ừ, đi đi!”
*********
*********
“Tướng công, cha chàng đâu? Trở về Cừu trang đã mấy ngày, thế nào cũng không trông thấy ông ấy?” Mao Uy Long đang hì hụi giúp nam nhân xoa bóp.
Cừu Thường Khiêm nằm lỳ ở trên giường, mặc cho tay nhỏ bé của nàng ở trên người chạy loạn vuốt ve, buồn bực một tiếng, “Ông ấy không ở Cừu trang.”

“Mẹ chàng ở tại Cừu trang, cha chàng lại không ở?” Nàng kinh ngạc mà nói, sức lực trên tay cũng tăng thêm.
Hắn đối với việc nàng tăng thêm sức lực cảm thấy hài lòng, nhưng lại không vui lắm đối với lời nàng nói.”Cừu trang thuộc quyền sở hửu của ta, không liên quan tới cha, mẹ đi theo ta ở có cái gì không đúng?”
“Ah, vậy cha chàng có phủ đệ khác?” Người này, bộ dáng bình thường luôn đoan chánh lạnh lùng. Chỉ có lúc này khi bọn họ cùng một chỗ thì mới để cho người cảm giác thấy không còn xa cách.
“Ừ, ông ấy là Vương Gia, đương nhiên là có phủ đệ của mình.”
Cái đó, bản thân có phủ đệ, vợ chồng lại không có ở cùng nhau, tám chín phần mười tình cảm không tốt! Nhưng lời này nàng cũng không dám nói. “Ta hiểu rồi.” Nàng khéo léo gật đầu.
“Mấy ngày nay mẹ gây khó dễ ngươi sao?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Không có cũng. . . . . . Chỉ là, có lẽ là bởi vì ta cũng không có thấy người thôi.” Nàng suy nghĩ một chút nói. Kể từ sau ngày đầu tiên vào Cừu trang gặp qua mẹ hắn, đến nay vẫn không có gặp lại, nghe nói mẹ hắn thành tâm tin Phật, mấy ngày nay là đóng cửa trai giới.
“Ừ.” Hắn đáp một tiếng, coi như là biết. “Vì sao đột nhiên hỏi chuyện của cha?” Hắn đột nhiên lật người, giữ chặt tay của nàng, mặt nghiêm nghị.
“Chàng?” Hắn lại thành Diêm Vương Tu La rồi.
“Nói!” Hắn không nhịn được thúc giục.
“Chàng cái người này nói trở mặt liền trở mặt, thật đúng là âm tình bất định!” Sớm thăm dò biết hắn sắc mặt dù có biến cỡ nào cũng sẽ không tổn thương nàng, nàng mới dám oán trách.
Hắn trợn mắt. “Cha đi tìm ngươi?” Tiếp tục truy hỏi.
“Không có, nhìn ông ấy ta không vừa mắt, tìm ta làm cái gì?”
Nhìn hắn có cảm giác nhẹ một hơi (thở phào), hắn không thích cha hắn gặp nàng sao? Tại sao. . . . . . Ha ha, tám phần là sợ cha hắn khi dễ nàng. Nghĩ đến đây, trái tim Mao Uy Long vô cùng ấm áp, nghiêng người nằm sấp lên trên người hắn, ôm lấy lồng ngực của hắn mài mài cọ cọ, sắc mặt vui mừng.
“Ta thích chàng!” Nàng chợt tuyên bố.
Hắn hơi sững sờ, rên lên một tiếng, lộ ra vẻ mặt tương đối dịu dàng, “Vậy sao?”
“Đúng vậy a, ngoại trừ cha ta ra chàng là người cưng chiều ta nhất, mặc dù đối đãi với ta không thể gọi là dịu dàng săn sóc, thậm chí có chút lạnh lẽo, nhưng mà đối với  ta không có một tia giả dối, cũng xác định sẽ không làm tổn thương ta, gả cho chàng thật tốt, nếu cha biết ta  được gả ột rể hiền như vậy, nhất định rất vui mừng!”
Lúc bắt đầu bị quỷ thần xui khiến gả cho hắn, nghĩ hết biện pháp vội vã bỏ chạy, đến bây giờ nàng ít muốn rời khỏi hắn, tâm tình có bước ngoặc như vậy, không lẽ tự mình thích người ta sao? Nếu thích, với cá tính của nàng  cũng không phải sẽ là chuyện yêu thương kín đáo, nàng từ trước đến giờ là lớn tiếng tuyên cáo ý tưởng biết dùng người, cho nên câu yêu mến tùy tiện này nàng nói ra miệng tuyệt không cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng Cừu Thường Khiêm lại như là bị đánh một gậy, sắc mặt biến hóa.
Không phát hiện sắc mặt của hắn đã thay đổi, nàng tự nhiên lại hỏi: “Chàng cũng yêu thích ta sao?” Mặt mong đợi.
Nhìn nàng mang theo nụ cười mê người mềm hoá hắn, hắn thoáng chốc nói không ra lời.
“Thế nào, chàng không yêu thích ta?” Phát hiện hắn trầm mặc, mắt to y hệt chuông đồng lập tức hung hăng trừng lên.
“Ngươi quên mục đích của việc gả cho ta sao?” Nếu nàng thật sự cái gì cũng không biết, ít nhất phải biết mình vì sao trở thành thê tử của hắn chứ?
“Mục đích?” Nàng không khỏi giận tái mặt, thì ra là “Nàng ấy” gả cho hắn là có mục đích? Hắn chỉ là kết thân chính trị sao? Hoàng thân Quý tộc vì thế lực bản thân hoặc lý do đặc biệt nào đó, cũng thích làm mấy chuyện kết thân không liên quan gì đến tình cảm chân thành  . . . . . . Bỗng dưng, nàng nhớ tới hắn đã từng mấy lần hỏi nàng có hối hận không? Ban đầu không hiểu ý tứ của hắn, giờ thì nàng đã hiểu, là hỏi nàng hối hận trở thành vật hy sinh của một cuộc hôn nhân chính trị sao? Ai, nàng làm sao để ý, bởi vì nên “Hối hận” là hắn, dù sao nàng cũng không phải là tân nương chân chính của hắn a.
“Ta chưa, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng chúng ta không phải sao? Ta còn là có thể thích ngươi.” Quẳng mất chuyện tân nương thật giả, nàng tự cho là đúng nói.
Cừu Thường Khiêm vừa ngẩn ra. Không có ảnh hưởng nàng thích hắn? Cho dù mất mạng. . . . . . Nàng cũng thích hắn?
Kỳ lạ, Mao Uy Long lại có một loại cảm giác gió lạnh thấu xương, lờ mờ ngẩng đầu lên, gió rét lạnh đột nhiên đâm vào xương tủy.
Hắn đang giận dữ, tại sao?
Người ung dung tự tại một khi mất đi một tấc lòng, thì lực bộc phát kinh khủng khiến người ta không thể khống chế. Cừu Thường Khiêm chặn lên môi của nàng, tựa hồ mang theo hận ý cắn xuống môi lành lạnh của nàng, nàng kinh hãi giãy giụa, thế nhưng hắn lại không hề lui bước tha cho nàng.
Thích giá cao, nàng thật không hiểu? Hôn hít cuồng loạn ương ngạnh khiến nàng cơ hồ thở không thông, một đôi bàn tay ở trên người nàng bừa bãi dao động, như vậy thô bạo, như vậy  tức giận, để nàng ở dưới người hắn   cảm thấy e ngại, toàn thân dưới cơn đại phát của hắn sinh ra đau nhức ngọt ngào.
Hắn muốn dung nhập nàng vào trong xương của hắn, muốn một hớp nuốt nàng vào bụng?
Nàng không cách nào từ chối, không biết nên như thế nào cho phải.
Sau một hồi gió tuyết cuồng bạo, hắn đột nhiên kéo ra thân thể của nàng. “Ngày mai ngươi hãy rời khỏi Cừu trang!” Hắn lại trở lại với bộ dạng lạnh nhạt lãnh khốc lúc mới gặp nàng.
Nàng chợt định trụ.
Hắn muốn nàng rời đi? !
Nhìn hắn đứng dậy mặc thêm trường bào, bóng dáng cũng không quay đầu lại rời đi, trong lồng ngực một cỗ đau khó có thể hình dung nhộn nhạo lên, đau đến khiến nàng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mắt chua chua.
Người này một khắc trước mới tàn bạo đưa nàng dung nhập vào trong xương cốt, sau một khắc liền đem nàng đuổi ra khỏi cửa, nàng căn bản không dám tin, nàng không nghe lầm chứ?
*******
Hết chương 5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận