Thấy các vị huynh đệ đều nhìn về phía chính mình, Nhiếp Trần ngượng ngùng vuốt vuốt mũi nói: "Các ngươi nhìn ta làm gì, đem tiểu tử này đưa đến một gian phòng nào đó chẳng phải được rồi sao, chút chuyện nhỏ này cũng phải hỏi ta ư?"
"Vậy, vậy đưa hắn về phòng của ai đây?"
Mập mạp nhìn chung quanh một vòng, chỉ thấy mọi người xoay người rời đi trở về gian phòng của chính mình, sau đó đóng cửa thật mạnh, quả thực rất vô tình!
"Các ngươi. . . các ngươi đám người sao có thể bại hoại như thế, còn chút cảm thông nào không vậy"
Mập mạp tức giận hét to, Nhiếp Trần vỗ vỗ bả vai mập mạp nói: "Hà mập mạp, ngươi nói rất đúng, bọn họ quả thật là bại hoại, không có chút cảm thông nào. . . Cho nên, tiểu tử này đưa về phòng ngươi đi, dù sao ngươi cũng ở một mình. Ta tin tưởng với tính cách cẩn thận tỉ mỉ của ngươi, nhất định có thể chăm sóc tên tiểu tử này thật tốt, ta thực sự cảm thấy rất yên tâm!"
"Cái gì! ? Đưa. . . về chỗ của ta! ? Tại sao lại thế? !"
"Bởi vì ngươi có tình nghĩa, biết cảm thông!"
Nhiếp Trần vẻ mặt thành thật trả lời, để cho Hà mập mạp muốn nói tới miệng đành phải nuốt trở về.
Hà mập mạp cảm thấy không cam lòng, vẻ mặt vô tội nhìn Nhiếp Trần, trong lòng như có vạn con thần thú đang gào thét!
Chẳng qua là Hà mập mạp cũng biết tính tình của Nhiếp thủ lĩnh , cho nên không có lòng tranh luận, chẳng qua không cam lòng nói: "Nhiếp thủ lĩnh, ngươi vì sao phải phí công phí sức để cứu tiểu tử này vậy? Đây không phải tự chuốc lấy phiền phức hay sao? Nhìn hắn bị thương nặng như thế, chắc chắn đắc tội với cừu gia thật mạnh, ra tay vô cùng độc ác!"
"Phiền phức? Chúng ta còn sợ phiền phức sao?"
Nhiếp Trần thu thập hành trang, bình thản nói: "Sống ở Lưu Sa thành, có mấy người không có phiền phức chứ? Thêm hắn một người cũng không tính nhiều, bớt hắn một người cũng không tính ít."
Khẽ dừng lời, Nhiếp Trần dừng động tác trong tay, nhìn thiếu niên còn đang hôn mê nói: "Tiểu tử này tuổi tác không lớn, cũng không biết cừu gia của hắn là dạng người độc ác đến mức nào, làm cho hắn biến thành bộ dạng thế này, toàn thân xương cốt tan vỡ, gân mạch không một nơi hoàn hảo, thậm chí ngay cả thần hồn của hắn cũng có dấu hiệu tan rã. . ."
Hà mập mạp ngay sau đó chen lời nói: "Vậy là sao, người như thế cho dù không chết cũng sẽ thành vô dụng. Ngươi cứu một tên phế nhân như thế thì có ích lợi gì?"
"Ngươi không hiểu được!"
Nhiếp Trần thở dài, trong mắt hiện lên phiền muộn: "Nói vậy ngươi cũng chú ý, tiểu tử này mặc dù hấp hối, tuy nhiên vẫn kiên trì sống đến bây giờ. . . Đó là bởi vì ý chí của hắn chẳng những không suy yếu, ngược lại càng thêm cường thịnh! Nếu không phải hắn có ý chí cường đại như vậy, ta thật sự không cách nào phát hiện hắn ở bên bờ sông trong lúc tối tăm như thế. . . Tiểu tử này muốn sống mãnh liệt như thế, khẳng định còn có chuyện tiếc nuối chưa làm. Nếu hắn không muốn chết, ta trùng hợp đi qua gặp được, cứu hắn một mạng thì có làm sao? Mà nếu nói là ta cứu hắn, còn không chính xác bằng nói tự hắn cứu bản thân mình."
"Ừ, tiểu tử này quả thật là kiên cường, bị thương như vậy mà còn không chết."
Hà mập mạp chuyện hiểu chuyện không gật gù mấy cái, sau đó khiêng thiếu niên kia về phòng của mình.
Nhìn mập mạp rời đi, Nhiếp Trần bỗng nhiên cười cười, tựa như nghĩ đến một chuyện kỳ diệu nào đó. Nhớ ngày đó, chính mình ở nơi đây, nếu không phải cũng được người cứu giúp tại nơi hoang sơn dã lĩnh, sợ rằng chính mình sẽ không có hôm nay, càng không gặp gỡ thiếu niên này, đem hắn cứu đi.
Có lẽ, đây chính là ý nghĩa của sinh mệnh tiếp diễn!
. . .
————————————
Trong bóng tối, Vân Phàm chỉ có một mình.
Nơi này không biết thời gian trôi qua, cũng không có năm tháng dấu vết.
Thiên địa rất yên tĩnh , yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng tim đập cũng nghe được rõ ràng.
Vân Phàm không biết mình ở lại nơi này đã bao lâu rồi, hắn chỉ biết mình phải rời khỏi nơi này, hắn còn có rất nhiều chuyện cần phải hoàn thành. . . Muội muội của hắn, lời hứa của hắn, cừu hận của hắn, lý tưởng của hắn. . .
Bởi vậy, hắn không thể ngã xuống nơi đây, không thể từ bỏ lúc này.
Chung quanh tối đen thì thế nào?
Chỉ cần mình còn ý nghĩ, tuyệt đối sẽ không buông bỏ .
Phía trước không có đường thì thế nào?
Chỉ cần mình tiếp tục đi về phía trước, cũng sẽ không dừng bước.
Mất đi hết thảy thì thế nào?
Chỉ cần mình còn có thể kiên trì, vĩnh viễn sẽ không tuyệt vọng.
. . .
Vân Phàm yên lặng đi về phía trước, dọc theo đường đi không một ai làm bạn, không có người nói chuyện, trừ tịch mịch, chỉ tồn tại vô tận cô độc.
Hạnh phúc sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở phía trước, hắn muốn cho quang minh trong lòng trở thành hi vọng của mình, hắn muốn cho mong ước trong lòng trở thành phương hướng để bước đi!
. . .
Khi một người trải qua nỗi đớn đau bi thống, còn có thể kiên trì suy nghĩ của chính mình hay không?
Sẽ mất đi cảm xúc? Hay là căm ghét thế tục đây?
Trong thoáng chốc, một đoạn ca dao đầy thê lương vang vọng trong đầu Vân Phàm . . .
Bước vào tiên đạo trường sinh lộ, hồng trần khổ hải có khổ hay không?
Tóc đen thành tuyết , tóc mai bạc phơ có khổ hay không?
Hai mắt mờ mịt tai không nghe, vạn lí bi thu có khổ hay không?
Hoàng tuyền bích lạc lạnh lẽo, mệnh như giấy bạc có khổ hay không?
Cả đời lục bình trôi theo dòng nước, nước mắt thành bụi có khổ hay không?
Đông phong không biết tây phong ác, vui quá hóa buồn có khổ hay không?
Cố nhân đã mất ai còn ở, dài dòng ngàn năm có khổ hay không?
Nhân sinh bao nhiêu chuyện biệt ly, tụ tán vô thường có khổ hay không?
Mệnh có rồi lại mong mãi mãi, mệnh không có thì vẫn cưỡng cầu, cầu mà không được có khổ hay không?
Thiên địa bất nhân giai sô cẩu, hàn lai thử vãng kỷ thì hưu?
Dục vấn nhân sinh vô cùng nhạc, phù vân phóng hạ đắc tự do.
. . .
Tâm niệm hỗn tạp Cửu Khổ chi ngộ, thống khổ cực đại kích thích thần hồn của Vân Phàm, giống như một chiếc thuyền nan đi giữa mênh mông bể khổ, không biết khi nào sẽ bị nhấn chìm.
Chẳng qua đối với thống khổ, Vân Phàm đã sớm quen thuộc rồi.
Còn có chuyện gì càng thêm tuyệt vọng, càng thêm thống khổ hơn so với mất đi thân nhân và gia viên, ?
Thống khổ như thế, không phải đến từ thân the, không phải đến từ tinh thần, thậm chí không phải đến từ linh hồn, mà là tức giận cùng hận ý mà tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp đều không thể rửa sạch, xâm nhập vào trong tâm, trong niệm, trong ý của hắn!
Cho dù như thế, hắc ám vẫn không thể nào cắn nuốt quang minh trong lòng của Vân Phàm.
Quang minh của hắn, chính là hi vọng của hắn!
Hắn vẫn mang theo hi vọng, đó là phụ thân từng dạy dỗ hắn, mẫu thân mong chờ ở hắn, muội muội không muốn phải rời xa hắn.
. . .
Trong một khoảnh khắc, quang minh phá vỡ hắc ám, phía trước lộ ra một tia ánh sáng nhàn nhạt.
Càng đi về phía trước, càng thấy quang minh!
Càng kiên định, càng thấy thoải mái!
"Tư ~~~ "
Tại trong linh khiếu, từng điểm ánh sáng nhạt thật nhỏ dần dần ngưng tụ. . .
"Oành!"
"Tư ~~~ "
Một vòng hào quang rực rỡ dâng lên trên đỉnh đầu Vân Phàm, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ dịu dàng.
Vốn dĩ hắn đã tự toái phong linh hoàn, thế nhưng lại có thể phục sinh, mặc dù ánh sáng không bằng lúc trước, nhưng màu sắc càng thêm tinh khiết , tinh khiết trắng noãn như ánh trăng trên bầu trời!
Phong linh hoàn đại biểu cho thượng thiên ân tứ, là thần hồn hiển hóa, là thiên phú ấn ký.
Từ cổ tới nay, không có người nào có thể chữa trị cho phong linh hoàn đã bể nát, tiên đạo cường giả không làm được, tiên đạo đại năng không làm được, cho dù là Thánh Linh cao cao tại thượng cũng không thể làm được. Chuyện này đã không thể dùng từ kỳ tích để hình dung được nữa rồi!
Việc này đồng nghĩa, chỉ cần quang minh trong lòng Vân Phàm bất diệt, thần hồn của hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ dập tắt.
Quang minh tái sinh! Thần hồn bất diệt!
. . .
"Mục Mục —— "
Vân Phàm thoát ra khỏi hắc ám, bỗng nhiên thức tỉnh, trực tiếp ngồi người dậy.
Vẫn ngắm nhìn chung quanh, là khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm, Vân Phàm còn không kịp nhìn rõ ràng, đau đớn cùng mỏi mệt kịch liệt đánh tới, sau đó "oành" một tiếng cũng ngã xuống trên giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...