Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Rốt cuộc ngươi là ai?”
 
Trước khi giết người còn cần phải báo cáo họ tên sao?
 
Thành ca đang nằm rất hiểu nguyên tắc nhập gia tùy tục.

 
“Ta họ Khương tên Thành tự Tuấn Soái, có thể bắt đầu chưa?”
 
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau.

 
Đương nhiên bọn họ chưa từng nghe đến cái tên này.

 
“Thứ bọn ta hỏi là thân phận của ngươi, ngươi đến từ đâu?”
 
Chẳng hạn như môn phái nè, gia tộc nè, quốc gia gì gì đó nè.

 
Nếu như Khương Thành xuất thân từ những thế lực hàng đầu nổi tiếng, thế thì nhất định bọn họ phải làm một vẻ ‘hiểu lầm hiểu lầm, tiền bối, bọn ta có mắt như mù, đã mạo phạm ngươi’.

 
Nếu như Khương Thành không có gốc gác, vậy thì sẽ dạy bảo hắn một cách cẩn thận.

 
“Thân phận?”
 
Khương Thành hoàn toàn không có nhận thức giữ bí mật che giấu, bởi vì hắn không cần.

 
“Thân phận của ca nhiều như vậy, Ẩn Hoàng của Thiên Cung, Thái Thượng trưởng lão của Băng Cung, lão tổ Phi Tiên Môn, vân vân…”
 
Mấy người lại bối rối một lần nữa.

 
Họ chưa từng nghe đến Băng Cung và Phi Tiên Môn.

 
Nhưng mà, từ Băng Cung đã thu hút sự chú ý của Ly Thần.

 
“Ngươi đến từ Nguyên Tiên Giới phải không?” 
 
“Đúng vậy.

” 
 
“Hóa ra lại là từ nơi đó.

” 
 
Mấy người thở phào nhẹ nhõm.

 
“Xem dáng vẻ hình như là lần đầu tiên đến đây.


 
Bọn họ không ngạc nhiên cũng không có thái độ thù địch.

 

Dường như là đã quá quen thuộc với điều này.

 
Phản ứng này khiến Khương Thành hơi khó hiểu.

 
Từ lời nói của bọn họ, hắn có thể nghe ra được nơi này không còn là Nguyên Tiên Giới nữa.

 
Nhưng mọi người ở đây đều biết Nguyên Tiên Giới.

 
Năm đó, khi những người của Huyền Giới nghe thấy tiếng của những người từ bên ngoài Tiên Giới, bọn họ đều giống như đang đối mặt với một kẻ thù lớn, như thể bọn họ là một loại yêu ma quỷ quái nào đó bên ngoài lãnh thổ.

 
Ly Thần nhanh chóng hỏi: “Ngươi ở cấp độ tu luyện nào ở Nguyên Tiên giới?” 
 
Câu hỏi này hơi kiêng kỵ trong tu luyện giới.

 
Nhưng mà, Thành ca có hỏi tất đáp.

 
“Xem như là Đạo Tôn thôi.

” 
 
Tu vi tiên lực của hắn quả thật còn chưa đột phá đến cấp Đạo Thánh.

 
Để khuyến khích đối phương giết chính mình, đương nhiên lần này hắn sẽ không nói quá lên.

 
Đạo Tôn? 
 
Chín người có mặt đều kêu lên sợ hãi.

 
Mấy người ở gần nhau nhanh chóng sợ hãi bay về phía sau vài bước.

 
“Thế mà ngươi là Đạo Tôn?”
 
Người này thật đúng là không dễ kích động, may mà vừa rồi không ra tay bao vây tấn công hắn.

 
Bọn họ vẫn có một số hiểu biết về tình hình ở Nguyên Tiên Giới.

 
Sức mạnh của chín người này khi chuyển đổi đến Tiên Giới cũng giống như Đế cảnh thất bát trọng.

 
Đạo Tôn ở đó mạnh hơn bọn họ rất nhiều.

 
Thành ca không thể không hơi hối hận khi nhìn thấy phản ứng sợ hãi quá mức của mấy người đó.

 
Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ không dám giết chính mình nữa.

 
Biết vậy, chính mình nên nói là Đế cảnh nhất trọng.


 
“Ta chỉ là một Đạo Tôn rất bình thường, sức mạnh không đáng kể…”
 
“Đây là lần đầu tiên ngươi đến đây?”
 
“Đúng vậy, ta không biết gì về nơi này.


 
Ta là một người mới, ngốc nghếch, các ngươi yên tâm giết ta một cách mạnh dạn là được.

 
Ly Thần đứng đầu lại càng kiêng dè hơn.

 
Khách đến thăm của Nguyên Tiên Giới, thời kỳ gay gắt nhất là năm đầu tiên đến.

 
Vì khi đó, tiên lực vẫn còn tồn tại trong cơ thể bọn họ.

 
Lúc này, hoàn toàn không thể chọc giận.

 
Ngược lại, sau khi đã thích ứng với việc này, tiên lực cũng dần dần kiệt quệ, lúc sức mạnh không tu luyện được bao nhiêu ở thế giới này nữa, bọn họ đã hoàn toàn suy yếu.

 
Nghĩ đến đây, Ly Thần và một số người khác đều rút lui.

 
“Hừ, nể tình lời cầu xin của Mộc Nguyệt dành cho ngươi, lần này ta sẽ bỏ qua cho ngươi.

” 
 
“Chúng ta đi!” 
 
Nói xong, mấy người lập tức rời khỏi đây.

 
Thành ca sốt ruột.

 
Các ngươi đi rồi, ca phải bay đến lúc nào mới có thể bị giết đây?
 
“Đừng đi, đừng đi mà!” 
 
“Ta không cần nàng cầu xin cho ta, các ngươi cũng không cần bỏ qua cho ta.


 
Càng nói như vậy, mấy người đó càng đi nhanh hơn.

 
Thành ca hét lên: “Thật ra ta không phải Đạo Tôn, ta chỉ là Đế cảnh nhất trọng…”
 
Đám người Ly Thần thầm nghĩ ngươi đang lừa quỷ sao.

 

Đế cảnh nhất trọng có thể xuất hiện người nổi điên như ngươi ở đây sao? 
 
Nghe nói cho dù Đế cảnh nhất trọng muốn di chuyển từ Nguyên Tiên Giới đến đây cũng không có tư cách đâu.

 
Mấy người nhanh chóng bỏ chạy.

 
Chỉ còn lại Khương Thành và em gái tên Mộc Nguyệt.

 
Nhìn thấy tám người đồng hành đó đều đã đi hết, Mộc Nguyệt do dự một chút, sau đó cũng xoay người, dự định rời đi.

 
“Này này, đừng đi mà!” 
 
Lần này Thành ca thật sự rất sốt ruột.

 
“Nếu như ngươi cũng đi rồi, ta phải trông chờ vào ai?”
 
Người cuối cùng cũng muốn rời đi, bản thân lại phải nghĩ cách tìm một đợt người tiếp theo.

 
“Rõ ràng là ta cướp lấy Âm Linh Diệp, ngươi không có chút ý kiến gì sao?” 
 
Mộc Nguyệt thật sự dừng lại.

 
Nàng nhìn chăm chú vào Khương Thành một cách rất nghiêm túc.

 
“Tiền bối, ngươi đừng nói đùa nữa, với sức mạnh của ngươi, hà tất phải trêu đùa bọn ta?”
 
Đến bước này, nàng cũng nhìn ra được trước đây ca này hoàn toàn không cần chính mình giúp đỡ xin tha.

 
Là bản thân đã làm điều thừa thãi.

 
“Ngươi thật sự nghĩ nhiều quá rồi, ta không hề có sức mạnh gì cả, hiện tại ta yếu đến mức đứng lên không nổi!”
 
Sao Mộc Nguyệt có thể tin hắn được.

 
Ở tu luyện giới, ai lại chủ động vạch trần điểm yếu của bản thân? 
 
“Ta phải đi rồi.


 
“Tiền bối, hành vi mạo phạm trước đây của đám người Ly Thần, hy vọng người đừng ghi hận với nàng…”
 
Nang vẫn rất biết suy nghĩ cho những người bạn đồng hành của bản thân.

 
Thành ca cũng rất suy nghĩ cho bọn họ, chủ động giúp nàng đưa ra đề xuất.

 
“Ngươi giết ta không phải tất cả đều ổn rồi sao? Chỉ cần ta chết, ngươi sẽ không cần lo lắng ta sẽ ghi hận bọn họ nữa!”
 
Dựa theo quy tắc sớm nhất do hệ thống quy định, ký chủ không được chủ động kêu người khác giết chính mình.

 
Thành ca cũng vì vội vàng muốn bị giết nên đã chủ động vi phạm quy tắc.

 
Nhưng Mộc Nguyệt không ngốc, nàng không hề bị lừa.

 
“Tiền bối, ngươi đừng hại ta.


Những người đến từ Nguyên Tiên Giới đều có một tiên lực thần kỳ, đó là thứ mà chúng ta nào có thể chống lại.


 
“Tiên lực của ta đã cạn kiệt rồi!”
 
Mộc Nguyệt hoàn toàn không tin.

 
“Tiền bối, đừng nói đùa nữa, ta không thù sâu oán nặng với ngươi.


 
Nói xong nàng lập tức muốn rời đi.

 
Khương Thành vội vàng hét lên sau lưng nàng: “Vậy thì ngươi tự mình chạm vào thử xem không phải là biết rồi sao, ta không chỉ không có tiên lực, ngay cả sức mạnh huyết mạch cũng không có.

Hiện tại ở thế giới này, người yếu nhất là ta đó!”
 
“Chạm vào thử?”
 
“Đúng vậy, ngươi có thể kiểm tra chi tiết kinh mạch và huyết mạch gì gì đó của ta, không phải nhìn là rõ rồi sao?”
 
Vầng trán hơi nghiêm túc của Mộc Nguyệt nổi đầy vạch đen, nàng hơi nghi ngờ không biết người này có phải bệnh nặng rồi không.

 
Sao lại có người bảo người khác xâm nhập vào kinh mạch của bản thân?
 
Điều này là cực kỳ nguy hiểm.

 
Một khi đối phương muốn phá hủy kinh mạch thì gần như là dễ như trở bàn tay.

 
Điều này tương đương với việc giao mạng sống của bản thân vào tay người khác.

 
Nhưng mà ánh mắt của Khương Thành lại trong veo và chân thành như vậy.

 
Mặt khác, là dân địa phương ở nơi này, nàng thực sự rất tò mò về những người ngoại giới đến từ Nguyên Tiên Giới.

 
“Thật sự có thể chạm vào thử sao?” 
 
“Thật, thật!” 
 
Thành ca cũng đã dụng tâm lương khổ rồi.

 
Hắn cũng biết sức mạnh của đối phương rất có thể sẽ không giết được chính mình, nên đã đặc biệt giúp nàng tạo điều kiện tốt nhất.

 
Hắn vẫn không tin.

 
Ở tu luyện giới, khi một người nhận thấy rằng việc vươn ngón tay ra thì có thể dễ dàng tiêu diệt đối phương, hơn nữa vừa rồi đối phương còn lấy được tiên thảo mà nàng vô cùng mong muốn, nàng sẽ không ra tay giết sao? 
 
Ta không tin không thể cám dỗ được ngươi.

 
Quả nhiên Mộc Nguyệt ngồi xổm xuống.

 
Ngón tay ngọc xanh thẳm đặt trên cổ tay trái của Khương Thành truyền đến từng hồi ấm áp.

 
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh đặc biệt vừa không phải là tiên lực cũng không phải là huyền lực, giống như chảy nhỏ giọt tiến vào kinh mạch của hắn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận