Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Đối với đám lão giả tóc xám phụ tá này mà nói, một màn này đã vượt ra khỏi dự đoán.

 
Bọn họ từng nghĩ Khương Thành không công mà về, bất lực lui đi.

 
Từng nghĩ sau khi Khương Thành trở về sẽ cáo trạng với Chiến Thiên Tư và Tử Tiêu điện.

 
Cũng từng nghĩ hắn sẽ không biết làm gì phẫn nộ điên cuồng, ra tay phát tiết với người bên cạnh.

 
Chỉ duy nhất không nghĩ đến, hắn có thể thành công khống chế toàn bộ cấp cao của quân đoàn thứ tư trong nháy mắt.

 
Mặc dù là tập kích, nhưng một người trấn áp hơn hai mươi ngàn người, vẫn là hơi quá khoa trương một chút.

 
Cho dù Khương Thành thật sự có lực chiến đấu cấp bậc Đạo Thánh, cũng không thể lắm nhỉ?
 
“Thần Quân nắm giữ lực Thiên Đạo!”
 
“Nhất định là dùng lực Thiên Đạo trấn áp đấy.


 
Bọn họ rất nhanh đã đoán được “đáp án”.

 
“Khương chủ soái, bình tĩnh!”
 
Hạng Lê trong cơn thịnh nộ, đều đã không thể bình tĩnh hoà nhã thương lượng nữa.

 
Lúc này người ra mặt là phụ tá tóc xám Tùng Nghiên Chí Tôn.

 
“Ngươi có yêu cầu gì, nói ra trước đi, bọn ta từ từ thương lượng sau.


 
Hắn định ổn định Khương Thành trước.

 
Sau đó lại dựa vào chiếc lưỡi không xương của mình, từng chút một giết thời gian, cố gắng chuyện lớn hoá nhỏ.

 
“Tội gì kịch liệt như vậy, ngươi ra tay với bộ hạ của mình, nếu như chuyện này truyền lên trên, ảnh hưởng cực kì không tốt!”
 
Ở trong mắt hắn, hành vi này của Khương Thành là vô cùng ngu ngốc.

 
Ra tay với mình như vậy, đồng nghĩa với hắn đã hoàn toàn mất đi cảm tình của quân đoàn thứ tư.

 
Trải qua một lần như vậy hôm nay, hắn vĩnh viễn không thể có được sự thành tâm cống hiến sức lực của nhánh tinh nhuệ này.


 
Thành ca suýt nữa đã bị hắn chọc cười.

 
Lúc này cuối cùng đã nhớ đến các ngươi là bộ hạ của ta rồi sao?
 
Ta còn tưởng rằng các ngươi đã quên rồi chứ.

 
“Ta không có yêu cầu gì.


 
Hắn hoàn toàn không có ý định dính dáng với đối phương.

 
Bởi vì ngay từ đầu, hắn đã không định coi quân đoàn thứ tư thành con tin để đòi điều kiện gì.

 
“Ta muốn làm gì, cũng không cần trưng cầu ý kiến của các ngươi.


 
Tầm mắt của ca này trực tiếp vượt qua đám người Hạng Lê và Tùng Nghiên, cuối cùng đã rơi ở trên đầu quân đoàn thứ tám.

 
Mông Thuần và Xích Linh há hốc miệng, đang nhìn hắn với vẻ mặt sững sờ.

 
Mà sáu nghìn người “đại đội bảo hộ”, bất luận bị thương hay là không bị thương cũng đều ở trong trạng thái đờ người ra.

 
Lực chiến đấu của Khương Thành, bọn họ ngược lại không kinh ngạc.

 
Nhưng chuyện đột nhiêu ra tay với quân đoàn thứ tư này, quả thực là đã doạ sợ bọn họ rồi.

 
Đại lão, chuyện này có phải là đã hơi quá bốc đồng chút rồi không? 
 
Phía sau có thể kết thúc thế nào đây?
 
Trong đầu mỗi người đều vọng lại một từ - Toi rồi.

 
Chuyện lần này là đã hoàn toàn làm lớn rồi, sắp chọc thủng trời rồi.

 
“Vừa rồi trang bị của các ngươi không phải là đã bị người cướp rồi sao?”
 
“Hiện tại trả lại của mất, các ngươi có thể đến đây tìm trang bị rồi.


 
Nghe thấy câu nói này, tất cả mọi người đều trở nên khó mà tin được.

 
Cuối cùng bọn họ đã hiểu rõ Khương Thành muốn làm gì.


 
Đúng vậy, hắn căn bản lười tìm trang bị giấu đi, tội gì phiền phức như vậy, trực tiếp cướp đoạt cái mới không phải là được rồi sao?
 
Sao Mạnh Lâm có thể chấp nhận loại chuyện này?
 
Hắn lạnh lùng tức giận quát lên: “Khương Thành ngươi dám! ”
 
Bốp!
 
Âm thanh lanh lảnh vang dội toàn trường.

 
Thành ca đã mạnh mẽ tát một cái lên trên mặt hắn.

 
Nửa bên má của hắn đã bị đánh đến sưng lên, cũng đã đánh toàn bộ lời uy hiếp phía sau của hắn trở về.

 
Mạnh Lâm đều đã bị đánh đến choáng váng.

 
Bị khống chế bị trấn áp, hắn vẫn đều có thể bảo trì tự tôn, chẳng qua chỉ là thực lực không tốt.

 
Nhưng một cái tát này, coi như là đã hoàn toàn đánh hết tự tôn của hắn rồi.

 
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đó, thậm chí hắn có hơi nghi ngờ.

 
Ta là công thần đã lập được chiến công hiển hách ở tiền tuyến đấy!
 
Bất luận Hoàn Thường, Lăng Hầu hay là ba vị chủ soái tiền nhiệm, bất luận là người đến từ Chiến Thần Tư hay là Tử Tiêu điện đều là tiếp đãi long trọng có thừa với ta đấy.

 
Vậy mà lại có người dám làm nhục ta?
 
Lẽ nào không sợ bách chiến chi tướng như ta bỏ gánh, không sợ ta đến cậy nhờ Đạo Tuyệt Chi Địa?
 
“Tù binh thì phải có dáng vẻ của tù binh, lúc nào đến lượt ngươi tỏ vẻ rồi?”
 
Thành ca giống như người không có chuyện gì thu tay trở về, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt hoặc tức giận hoặc kinh hãi hoặc sụp đổ của mọi người xung quanh.

 
“Được rồi, các ngươi đã bị mất trang bị thì đều nhanh chóng đến tìm một chút đi.


 
Lúc này Hạng Lê cực kì giận dữ.

 
“Khương Thành, nếu như ngươi dám làm như vậy, hậu quả tự chịu!”
 
Tùng Nghiên cũng đang khuyên bảo.


 
“Khương chủ soái, hành động này vô cùng không sáng suốt.


 
“Chuyện quân đoàn thứ tám bị cướp trang bị, trước mắt không có bất kì chứng cứ nào nói rõ là quân đoàn thứ tư đã động tay.


 
“Chân tướng chưa rõ, vậy thì dùng thủ đoạn mãnh liệt trấn áp quân đoàn thứ tư, để tránh khỏi quá mức qua loa độc đoán, hoàn toàn không thể thuyết phục mọi người! ”
 
Khương Thành thầm nghĩ lão tử không có tâm tư chơi trò chứng cứ gì đó với các ngươi đâu.

 
Lẽ nào còn muốn ta làm một thám tử lừng danh tra án ở đây à?
 
Điều đó có cần thiết không?
 
Hắn cũng lười để ý đến Hạng Lê và Tùng Nghiên.

 
Chỉ là không ngớt lời thúc giục quân đoàn thứ tám.

 
“Mau chóng đi, các ngươi lề mề cái gì đấy?”
 
Mông Thuần và Xích Linh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đương nhiên căm thù quân đoàn thứ tư.

 
Cũng vô cùng muốn lấy lại mặt mũi.

 
Nhưng kết quả tốt nhất bọn họ dự đoán ngay từ đầu, cũng chỉ là Khương Thành gây áp lực giở mánh khoé, ép buộc đối phương phun ra trang bị cướp đi.

 
Hay là Khương Thành thần thánh nhập hồn, tìm ra trang bị đối phương giấu đi.

 
Quả thực không ngờ rằng, hắn sẽ dùng cách thức này.

 
Vậy mà muốn mình tự tay đi đến lột trên người những kẻ hung ác quân đoàn thứ tư kia?
 
Chuyện này chuyện này chuyện này!
 
Có hơi quá mức khó rồi nhỉ? 
 
Mông Thuần cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn đám người của quân đoàn thứ tư ở đối diện kia một cái.

 
“Nhìn gì mà nhìn?”
 
Mặc dù đã bị Khương Thành phong ấn Tiên lực, còn đang bị thánh hồn cưỡng hành trấn áp, nhưng đám Tiên Nhân quanh năm lăn lộn trong máu và lửa ở tiền tuyến, bản thân đã mang sát khí và hung tính khiến người sợ hãi.

 
Bị bọn họ trừng mắt nhìn một cái, mọi người của quân đoàn thứ tám đều rụt rè trong lòng.

 
Càng huống hồ là trực tiếp bị uy hiếp.

 
“Ngươi dám lột trang bị của ta thử xem?”
 
“Ta thấy các ngươi là muốn chết!”
 
“Còn không mau cút!”

 
Mông Thuần bị doạ đến muốn bỏ cuộc giữa đường, có hơi sợ hãi rụt dè đè thấp giọng nói.

 
“Những trang bị bọn họ mặc trên người này cũng không phải là đám bọn ta bị cướp kia đâu!”
 
Khương Thành nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu.

 
“Các ngươi muốn để ta giúp chủ trì công đạo, hiện tại ta đã đặt cơ hội ở đây rồi.


 
Người khác trắng trợn cướp đoạt cũng đều dám làm.

 
Hiện tại ta đều đã phong ấn Tiên lực của đối phương rồi, thần hồn cũng đã trấn áp lấy rồi, chẳng khác nào chỉ là một đám cừu con đợi làm thịt.

 
Điều này tương đương với đút cơm đã đút đến tận miệng, kết quá các người còn không dám há mồm nuốt xuống.

 
Vậy còn có gì để nói nữa chứ?
 
“Xem ra các ngươi cảm thấy không cần phải làm như vậy, điều đó có nghĩa là bị cướp cũng có thể bỏ đi.


 
“Nếu đã như vậy, từ nay về sau chiến lợi phẩm các ngươi cũng đừng lấy nữa.


 
“Tránh khỏi lại làm giá y cho người khác.


 
Lời này của hắn khiến cho từng người của quân đoàn thứ tám đều vô cùng xấu hổ.

 
Mông Thuần và Xích Linh còn đang do dự.

 
Nhưng cuối cùng vẫn là có người không nhịn được nữa.

 
“Làm thôi!”
 
“Có gì không dám chứ!”
 
Sau khi một người xông ra ngoài, lập tức liền có mấy người hưởng ứng.

 
“Đúng, đạo giáp lục giai của ta bị cướp, tại sao phải nhịn chứ?”
 
“Bọn họ có thể cướp của ta, tại sao ta không thể cướp của bọn họ?”
 
Mấy người này xông vào trong trận quân đoàn thứ tư bị phong ấn, không quan tâm khoá chặt mấy tên tiểu đội trưởng, trên tay đã bắt đầu lột đạo kiếm và đạo giáp của đối phương.

 
“Các ngươi thật to gan!”
 
“Muốn chết?”
 
Mấy tên tiểu đội trưởng kia vừa sợ vừa giận, giơ tay chính là công kích.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận