Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


“Diệu như nghệ xạ cửu nhật lạc, kiểu như quần đế tham long tường.”
“Lai như lôi đình thu chấn nộ, bãi như giang hải ngưng thanh.

.

.” Phong Nguyệt phường chủ nỉ non một lần.
Nàng nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, ánh mắt mang theo mê luyến, nàng phủi tay, “Người tới, rót rượu cho các vũ cơ, để bọn họ kính Sở công tử một chén.”
“Ha ha, vậy ta uống trước rồi nói.”
Sở Cuồng Nhân cười nói, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
“Chúng ta kính công tử một chén.”
Một người cầm đầu nhóm vũ cơ nâng chén với Sở Cuồng Nhân, sau đó cũng uống một hơi cạn sạch, chúng nữ nhìn Sở Cuồng Nhân, hai mắt như muốn phát sáng.
“Không ngờ, công tử còn biết đánh đàn, hơn nữa cầm nghệ lại cao minh như thế, không biết ca khúc vừa rồi tên là gì gì?”
Vũ cơ cầm đầu Tiểu Nguyệt hỏi.
“Rất lâu không đàn rồi, có chút không quen.”
Sở Cuồng Nhân khẽ cười nói.
Nghe thấy hắn nói lời này, cầm sư của Phong Nguyệt phường không khỏi có chút xấu hổ.
“Một khúc vừa rồi là ta tấu lên theo cảm giác, không có tên, xem như tặng cho Phong Nguyệt phường đi.” Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng nói.
Tại mấy năm trước, cảnh giới đàn đạo của hắn đã đạt đến đại đạo không dây cung chi cảnh, ngẫu nhiên có cảm hứng, chính là danh khúc kinh thiên động địa.
“Nói cách khác, một khúc này chính là làm cho chúng ta?”
Hai mắt đám người Tiểu Nguyệt tỏa sáng.

“Đúng vậy.”
“Đa tạ công tử.”
Đám vũ cơ không kìm được vui mừng, mặt mày hớn hở.
Nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt vô cùng sùng bái.
Mà đám cầm sư của Phong Nguyệt phường lại cười khổ không thôi, danh khúc có biểu lộ cảm xúc kinh thiên động địa như vậy, chứng tỏ tạo nghệ cầm đạo cao hơn bọn họ rất nhiều.
“Không ngờ Sở Cuồng Nhân còn biết đánh đàn, hơn nữa trình độ còn cao như thế, thật khiến người ta bất ngờ.”
“Các ngươi đã nghe bài thơ vừa rồi của hắn chưa? Thật không hổ là Thi Kiếm Tiên, lại là một bài thơ nổi tiếng truyền thế.”
“Chậc chậc, thiên cổ phong lưu, cũng chỉ như vậy.”
Các tu sĩ bị cầm âm dẫn tới không khỏi sợ hãi than, nhìn Sở Cuồng Nhân được một đám vũ cơ vây quanh, trong mắt lộ ra hâm mộ ghen ghét.
“Hừ, cho dù thi tốt tốt, cầm nghệ cao thế nào, nhưng chỉ là một kẻ hèn nhát chỉ dám trốn trong phòng không dám khiêu chiến mà thôi.”
Có tu sĩ lạnh hừ một tiếng nói, mà một số tu sĩ ghen ghét với Sở Cuồng Nhân cũng không nhịn được nhao nhao phụ họa.
“Không sai, không dám ứng chiến, chỉ là kẻ hèn nhát mà thôi.”
“Hừ, thân là tiên chủng, không biết tiến thủ, cả ngày lưu luyến ở nơi ngõ hẻm liễu chi, người như vậy, cũng muốn thành tiên? Nằm mơ.”
“Tử Thiên Hận mạnh hơn hắn không biết gấp bao nhiêu lần.”
Những lời nói hạ thấp Sở Cuồng Nhân nhao nhao truyền đến.
Đương nhiên Sở Cuồng Nhân cũng nghe thấy.
Nhưng còn chưa chờ hắn làm gì, bên cạnh, Phong Nguyệt phường chủ đã lộ ra ánh mắt lạnh lẽo trước, sau đó phất tay áo, một cỗ Đế khí dồi dào phun ra ngoài, trức tiếp đánh bay những người kia ra ngoài.
“Nếu còn nói lung tung, từ nay về sau các ngươi đừng nghĩ đi vào Phong Nguyệt phường nữa.”
Phong Nguyệt phường chủ bá khí nói, nàng không đơn thuần là một nữ tử trăng gió bình thường, có thể kinh doanh nơi tiêu tiền lớn nhất như Phong Nguyệt phường trong cổ thành Thần Nguyệt, nếu nói không có mấy phần thủ đoạn, thì không có khả năng.
Mà trên thực tế, tu vi của nàng sớm đã đạt đến Đại Đạo Chủ cảnh, hơn nữa còn là Đại Đạo Chủ đỉnh phong gần với Thiên Đạo Chủ.

“Sở công tử, là ta chiêu đãi không chu đáo, khiến đám người này đi vào, quấy rầy hăng hái của ngươi.” Phong Nguyệt phường chủ nói xin lỗi.
“Không sao.” Sở Cuồng Nhân cũng không thèm để ý.
“Tấu nhạc.”
Phong Nguyệt phường chủ phủi tay.
Lúc thanh nhạc lại nổi lên, một cỗ uy áp cường đại bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, khóa chặt toàn bộ Phong Nguyệt phường.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi thật có nhã hứng!”
Trong hư không, một giọng nói mang theo vài phần tức giận vang lên.
Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trên không Phong Nguyệt phường, một thân áo tím, mày kiếm mắt sáng, người này, chính là Tử Thiên Hận.
Tử Thiên Hận đột nhiên hiện thân, khiến mọi người không khỏi kinh hô.
Sở Cuồng Nhân nhìn đối phương, ánh mắt lộ ra nghiền ngẫm, “Một bộ hình chiếu đế niệm đến đây, ngươi có chuyện gì sao?”
Thân ảnh trước mắt này, không phải bản tôn của Tử Thiên Hận, mà chỉ là một đạo hình chiếu đế niệm của hắn ta, chỉ như vậy đã có uy thế này.
Đủ thấy Tử Thiên Hận rất cường hãn.
“Sở Cuồng Nhân, vì sao ngươi lại không để ý đến lời khiêu chiến của ta.”
Tử Thiên Hận lạnh giọng nói.
“A, vì sao phải để ý?”
Sở Cuồng Nhân khẽ cười nói.
“Ngươi sợ?”
“Đừng đề cao chính mình.”
“Nếu không phải sợ, vậy sao ngươi không dám ứng chiến, Sở Cuồng Nhân, ngươi giết tiên chủng Tử Tinh ta, cho dù là có Trần Thiên hư tiên làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi cũng đừng hòng gối cao không lo, ta ở đây phát ra khiêu chiến với ngươi, đây là chiến đấu giữa tiên chủng, ngươi nếu có gan, thì nhận lấy, đánh một trận thống khoái với ta, kết thúc ân oán!” Tử Thiên Hận lạnh giọng nói với Sở Cuồng Nhân.

Một cỗ uy áp mạnh hơn từ bộ hình chiếu đế niệm này tràn ngập ra.
“Khí tức thật mạnh, chỉ một bộ hình chiếu đế niệm đã có uy thế như vậy, chiến lực của hắn ta sẽ cường đại đến cỡ nào.”
“Hàng ngũ thứ hai, không tầm thường a.”
“Sở Cuồng Nhân muốn thắng đối phương, đoán chừng rất khó.”
Mọi người âm thầm kinh thán.
Có vài người, chú ý tới trận chiến của Tử Thiên Hận và hàng ngũ đứng đầu Tử Tiêu, càng hiểu rõ thực lực của đối phương.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Sở Cuồng Nhân muốn thắng trận chiến này, rất khó.
Thậm chí, dựa vào biểu hiện những ngày này của Sở Cuồng Nhân, không ít người đã ngầm thừa nhận hắn không phải đối thủ của Tử Thiên Hận.
“Đánh một trận thống khoái?”
Sở Cuồng Nhân nghe thấy vậy, không khỏi lắc đầu cười một tiếng.
“Ngươi cười cái gì? !”
Tử Thiên Hận cau mày, cảm giác bị làm nhục.
“Ngươi có tư cách gì mà có thể đánh một trận thống khoái với ta? Chỉ bằng ngươi đột phá đến Đại Đạo Chủ? Chỉ bằng ngươi là hàng ngũ thứ hai của Tử Tinh? Quá nhỏ bé, thật sự quá nhỏ bé, ngươi căn bản không có tư cách làm đối thủ của ta.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Ngữ điệu cuồng ngạo không ai bì nổi, mọi người đều vì đó động dung.
“Thật cuồng!”
“Hắn biết mình đang nói cái gì không? !”
“Hừ, chỉ là ăn nói khoác lác mà thôi, nếu hắn thật sự cường đại như vậy, vì sao lâu như vậy lại không dám ứng chiến?”
Có người chấn kinh, cũng có người khịt mũi coi thường.
Trên bầu trời.
Sắc mặt bộ hình chiếu đế niệm của Tử Thiên Hận vô cùng âm trầm, “Ngươi cho rằng mình giết Tử Anh đã là thiên hạ vô địch sao? Hàng ngũ thứ hai và hàng ngũ thứ tư, thực lực không giống nhau! !”
“Ta giết Tử Anh, chỉ dùng một chút dùng lực, các ngươi cho rằng đó là toàn bộ thực lực của ta sao? Lấy giếng xem trời, biết gì đến thiên uy? !”
Trên người Sở Cuồng Nhân bộc phát ra một cỗ uy áp bàng bạc khủng bố.

Toàn bộ cổ thành Thần Nguyệt đều run lên.
Cỗ hình chiếu đế niệm của Tử Thiên Hận đứng mũi chịu sào dưới cỗ uy áp dọa người này, sắc mặt lập tức thay đổi, ngay sau đó, hình chiếu đế niệm nổi lên sóng gió kịch liệt, lại trực tiếp tán loạn! !
Trên hành tinh phía xa, Tử Thiên Hận bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm về phía cổ thành Thần Nguyệt, “Loại uy thế này, làm sao có thể? !”
Chỉ là uy thế, đối phương đã ở trên mình! !
Nhưng vì sao đối phương lại ở nơi đó phóng thích khí tức?
Tử Thiên Hận có chút không hiểu.
Đế niệm của hắn ta phun trào, cảm giác về phía cổ thành Thần Nguyệt.
Trong Phong Nguyệt phường.
Uy thế không có gì sánh kịp đang không ngừng khuếch tán ra, chỉ thấy Sở Cuồng Nhân cầm một bình Phong Nguyệt Vô Biên, đằng không mà lên.
Mà uy thế trên người hắn vẫn đang liên tục tăng lên.
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”
“Loại khí thế này.

.

.

Khủng bố! ! !”
Tất cả mọi người ở trong bóng tối âm thầm líu lưỡi.
Bọn họ cảm giác, có lẽ bản thân đã đoán sai, chỉ dựa vào uy thế này, Sở Cuồng Nhân không có đạo lý gì sợ Tử Thiên Hận.
Trong phủ thành chủ.
Thần Nguyệt Đạo Chủ cũng cảm giác được uy thế của Sở Cuồng Nhân, không khỏi khẽ cười một tiếng, “Cuối cùng hắn cũng muốn xuất thủ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận