Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Bên ngoài cổ thành Thần Nguyệt.
Trên một khỏa hành tinh, một thanh niên mày kiếm mắt sáng đang ngồi xếp bằng, khí tức lưu chuyển quanh người, vô số tinh quang vờn quanh quanh.
Bỗng nhiên, thanh niên mở hai mắt ra.
Một đạo tinh quang lóe lên, vô số tinh quang phá nát!
Thanh niên đứng lên, nhìn về phía cổ thành Thần Nguyệt, hừ nhẹ một tiếng, “Thi Kiếm Tiên Sở Cuồng Nhân, cuối cùng ngươi đã xuất quan rồi!”
Người này, chính là người khiêu chiến Sở Cuồng Nhân, hàng ngũ thứ hai của Tử Tinh Tử Thiên Hận!
Hắn ta nhận được tin tức Sở Cuồng Nhân xuất quan.
Không chỉ hắn ta.
Các đại thế lực cũng đều nhận được tin tức, tất cả mọi người nhìn về phía phủ thành chủ, muốn nhìn xem Sở Cuồng Nhân định ứng đối ra sao.
“Trận chiến này, xem ra Tử Thiên Hận bắt buộc phải làm a.”
“Đây là khẳng định, Sở Cuồng Nhân giết Tử Anh, sao Tử Tinh có thể bỏ qua, Tử Thiên Hận đang trả thù.”
“Nhìn xem thực lực của Sở Cuồng Nhân đã đến bước nào rồi, Tử Thiên Hận đã đột phá Đại Đạo Chủ, thực lực không phải Tử Anh có thể so sánh.”
“Không sai.

.

.”
Từng đạo đế niệm trao đổi trong hư không.
Phủ thành chủ, lập tức trở thành tiêu điểm.
Chuẩn xác mà nói, là Sở Cuồng Nhân trở thành tiêu điểm của mọi người.
“Sở đạo hữu, ngươi định làm như thế nào?”
Thần Nguyệt Đạo Chủ tìm Sở Cuồng Nhân hỏi.
“A, cái gì mà làm như thế nào, không cần để ý.”

Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng nói.
“Không để ý?”
“Đúng vậy, nếu tiên chủng nào đến tìm ta khiêu chiến, ta cũng phải nhận, đây chẳng phải bận chết ta à?” Sở Cuồng Nhân nói.
Hắn căn bản không đặt Tử Thiên Hận ở trong mắt.
Cũng lười đáp lại lời khiêu chiến của đối phương.
Mấy ngày kế tiếp, hắn vẫn ở trong phủ thành chủ, đọc sách, thưởng trà, uống rượu, thỉnh thoảng đi du ngoạn tại các danh lam thắng cảnh trong cổ thành Thần Nguyệt.
Trong mắt người khác, hắn sống vô cùng tự tại.
Mà trên thực tế.
Chỉ có thiên hồn của Sở Cuồng Nhân đang buông lỏng, nhân hồn và địa hồn của hắn vẫn ở trong Linh Huyễn chi cảnh chém giết, thôi diễn hai đại ảo diệu.
Nhưng những thứ này, người khác cũng không biết.
Mấy ngày trôi qua.
Sở Cuồng Nhân vẫn không đả động đến chuyện khiêu chiến.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ cổ thành Thần Nguyệt nghị luận ầm ĩ.
“Các ngươi nói xem, tiên chủng Tử Thiên Hận đã tìm tới cửa, Sở Cuồng Nhân vẫn còn thảnh thơi như thế, hắn thật sự không đặt đối phương trong lòng sao?”
“Ta nhìn, chắc là hắn sợ rồi?”
“Sợ?”
“Đúng vậy, người khiêu chiến hắn là hàng ngũ thứ hai của Tử Tinh, Đại Đạo Chủ Tử Thiên Hận, hắn sợ, không dám ứng chiến, nhưng nói ra lại sợ mất mặt, cho nên liền dùng phương thức này che dấu sự chột dạ của mình.”
Có tu sĩ nói chắc như đinh đóng cột, mà chuyện Sở Cuồng Nhân hoảng sợ, không dám ứng chiến bị người có tâm thúc giục, truyền khắp cổ thành Thần Nguyệt, khiến thanh danh của hắn rơi xuống đáy cốc.
“Thi Kiếm Tiên gì, đều là giả, thả rắm mà thôi.”
“A, là tiên chủng, người ta đã tìm tới cửa, lại không dám ứng chiến, có tiên chủng chi tư, lại không có tiên chủng chi tâm.”
“Không sai, thật khiến người ta thất vọng.”
“Sở Cuồng Nhân? Đúng là uổng phí cái tên này.”
Lời đồn không ngừng hướng về Sở Cuồng Nhân.

Mà một ngày này.
Sở Cuồng Nhân đang uống rượu tại một nơi trăng gió trong cổ thành Thần Nguyện, trước mặt là một đám vũ cơ tuyệt mỹ đang uyển chuyển nhảy múa.
Nơi này là Phong Nguyệt phường.
Là nơi trăng gió lớn nhất trong cổ thành Thần Nguyệt.
Cũng là tiêu tiền lớn nhất, nhưng trên người Sở Cuồng Nhân có một đống linh tủy, hắn căn bản không để ý chút tiêu phí này.
Hắn không phải tu sĩ khổ tu.
Ngẫu nhiên sẽ có lúc buông lỏng hưởng thụ.
Như bây giờ, mỹ tửu trong miệng, thanh nhạc bên tai, mỹ nhân tuyệt sắc uyển chuyển nhảy múa trước mặt hắn, dáng người chập chờn, cảnh đẹp ý vui.
“Thưởng.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
Tiện tay vung lên, chính là vạn cân linh tủy.
“Đa tạ công tử, đa tạ công tử.”
Bên cạnh Sở Cuồng Nhân, nữ tử xinh đẹp nở nang cười rạng rỡ, nàng là chủ nhân của Phong Nguyệt phường.
Nàng nhìn Sở Cuồng Nhân tiêu tiền như nước, trong mắt dị sắc liên tục.
Đương nhiên nàng đã nghe thấy lời đồn bên ngoài, nhưng trong mắt nàng, những chuyện kia đều không quan trọng.
Tại Phong Nguyệt phường, người nào có linh tủy, người đó là quý nhân, khiêu chiến hay không khiêu chiến, tiên chủng hay không tiên chủng cái gì, các nàng mới đều mặc kệ.
Mà Sở Cuồng Nhân có nhiều linh tủy, tiêu tiền như nước, vóc người càng siêu phàm thoát tục, có thể nói là khách hàng hoàn mỹ nhất tại Phong Nguyệt phường.
“Nào, công tử, ta kính ngươi một chén.”
Phong Nguyệt phường chủ cầm bầu rượu lên rót cho Sở Cuồng Nhân.
“Phường chủ, Phong Nguyệt Vô Biên này của ngươi đúng là tuyệt nhất thành Thần Nguyệt a.” Sở Cuồng Nhân nhìn chén rượu trong tay, khẽ cười một tiếng nói.
Phong Nguyệt Vô Biên, là rượu đắt nhất trong Phong Nguyệt phường.
Lần đầu tiên Sở Cuồng Nhân uống đã thích rồi, còn cố ý để Tiểu Ái phân tích một chút, định tìm thời gian tự mình sản xuất.

Sau này rảnh rỗi uống hai ngụm, đắc ý a.
“Đó là tự nhiên, nếu đến cổ thành Thần Nguyệt, có hai chuyện nhất định phải làm, chuyện thứ nhất là gì? Chính là trèo lên đài Vọng Nguyệt nhìn Nguyệt Luân bí giới, còn chuyện thứ hai, chính là đến Phong Nguyệt phường chúng ta uống một bình Phong Nguyệt Vô Biên.”
Phong Nguyệt phường chủ tự hào nói.
Sau đó, nàng ở bên cạnh Sở Cuồng Nhân vừa cười vừa nói: “Đúng rồi, hôm nay đám người Tiểu Nguyệt mới biên soạn một đoạn múa mới, công tử muốn xem không
“Há, vậy thì tốt.” Sở Cuồng Nhân gật đầu.
Phong Nguyệt phường chủ vỗ tay.
Nhất thời, trên sân khấu, một đám vũ cơ mới đi ra.
Chúng nữ thi lễ với Sở Cuồng Nhân, sau đó nhảy múa.
Vũ cơ cầm kiếm, tốc độ nhẹ nhàng, như kinh hồng chiếu ảnh, nhưng kiếm quang lập lòe, âm thanh kim ngọc quanh quẩn, lại không mất đi sự phóng khoáng.
“Múa thật đẹp, nhưng sao không có nhạc?” Sở Cuồng Nhân hỏi.
“Đây là vũ đạo đám người Tiểu Nguyệt mới biên soạn ra, còn chưa tìm được từ khúc thích hợp.” Phong Nguyệt phường chủ nói.
“Có múa mà không có nhạc, không được hoàn mỹ, vậy để ta bổ sung phần cuối cùng này đi.” Sở Cuồng Nhân cười nói.
Chỉ thấy hắn đưa tay về phía cách đó không xa, một thanh cổ cầm bị hút tới, mười ngón trêu chọc, cầm âm uyển chuyển lập tức phát ra.
Bên cạnh, hai mắt Phong Nguyệt phường chủ lập tức tỏa sáng.
Sở công tử, lại biết đánh đàn? !
Cầm âm hào hùng khí thế, rất phù hợp với điệu múa của mọi người.
Một người tấu nhạc, một người nhảy múa.
Phối hợp với nhau rất ăn ý phù hợp.
“Tiếng đàn này.

.

.

Sợ rằng Sở công tử không chỉ biết về cầm đơn giản như vậy!” Trong mắt Phong Nguyệt phường chủ liên tục lóe lên dị sắc.
Nàng nhìn một bên mặt của Sở Cuồng Nhân, trong lúc nhất thời không khỏi ngây dại.
Cầm âm quanh quẩn, từ trong Phong Nguyệt phường khuếch tán ra.

Không ít người nghe thấy tiếng đàn này.
“Tiếng đàn này.

.

.

Là ai? Là ai đang gảy đàn?”
“Theo Phong Nguyệt phường truyền ra, là cầm sư của Phong Nguyệt phường sao?”
“Tiếng đàn này hào hùng khí thế, ý cảnh sâu xa, xem ra trong Phong Nguyệt phường bên đã xuất hiện một vị cao nhân cầm đạo a, đi, đi xem một chút.”
Không ít người bị cầm âm hấp dẫn, tiến về Phong Nguyệt phường.
Mà trong Phong Nguyệt phường, đám vũ cơ nhảy múa theo cầm âm, dáng người chập chờn, kiếm quang ào ào, hoa mắt thần mê, làm cho người ta mê say.
Cầm âm càng thêm réo rắt, vũ cơ múa kiếm cũng càng hào hùng.
Trong mơ hồ, giống như có thiên quân vạn mã đang chém giết lẫn nhau, một đám vũ cơ như hóa thân thành tướng quân trên chiến trường, mày liễu không nhường mày râu.
Tu sĩ đi vào Phong Nguyệt phường nhìn thấy cảnh này, không khỏi rung động.
Lúc cầm âm dừng lại, các vũ cơ cũng đều dừng lại.
Sắc mặt các nàng đỏ bừng, đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng ánh mắt lại sáng ngời trước nay chưa có, điệu múa vừa rồi, có thể nói là lần tận hứng nhất trong cuộc đời các nàng, đạt đến đỉnh phong của vũ đạo, chính là cảnh giới thiên nhân hợp nhất gì đó.
“Diệu như nghệ xạ cửu nhật lạc, kiểu như quần đế tham long tường, lai như lôi đình thu chấn nộ, bãi như giang hải ngưng thanh.

.

.” (*)
Giọng nói của Sở Cuồng Nhân vang lên.
Hắn nhìn một đám vũ cơ, trong mắt lộ ra tán thưởng, giơ ly rượu lên, “Múa rất hay, ta kính chư vị một chén.”
(*) Bài thơ Đỗ Phủ làm để miêu tả kiếm pháp Công Tôn Kiếm Vũ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận