“Chư vị, nếu kết giao sai người, sẽ mất mạng đó.”
Kiếm Trường Phong lạnh lùng nói.
Nghe thấy hắn ta nói vậy, vẻ mặt mọi người có chút cổ quái, nhìn Sở Cuồng Nhân, lại nhìn Kiếm Trường Phong, suy đoán ý tứ của đối phương.
Chẳng lẽ Sở Cuồng Nhân có thù với Kiếm tộc sao? !
“Nếu ta không đoán sai, các hạ chính là Sở Cuồng Nhân đã giết đám người giết Tư Mã gia chủ tại Thiên Trì sơn, chiếm Băng Tâm Tuyết Liên đúng không?”
“Đúng, là ta.” Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Hắn vận chuyển Động Tất Chi Nhãn, phân tích tin tức liên quan tới Kiếm Trường Phong.
Thiên kiêu đỉnh phong của Kiếm tộc, cầm kiếm song tuyệt, chiến lực có thể so sánh với Thánh Vương đỉnh phong.
.
.
Không sai, xem như một vị thiên kiêu đỉnh phong, nhưng đáng tiếc, ở trước mặt hắn còn thiếu rất nhiều.
Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc đối phương muốn làm gì.
“Bây giờ tên của ngươi đã nằm trong sổ đen của Kiếm tộc, chính ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Kiếm Trường Phong nói xong, trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang, bay đi.
Mặc dù hắn ta là thiên kiêu đỉnh phong, nhưng sau khi kiến thức chiến lực của Sở Cuồng Nhân, biết mình không phải là đối thủ của hắn.
Lúc này ra mặt, chỉ vì muốn cảnh cáo mấy đạo thống Kê gia, Huyễn Âm tông mà thôi.
Sở Cuồng Nhân cũng nhìn ra tính toán của đối phương, không thể không nói, một chiêu này của đối phương vô cùng có hiệu quả.
Trước đó những thế lực, cầm tu muốn giao hảo với Sở Cuồng Nhân nghe thấy Sở Cuồng Nhân và Kiếm tộc có thù, lập tức biến sắc, đứng từ xa nhìn về phía hắn.
Vừa rồi có bao nhiêu nhiệt tình, hiện tại có bấy nhiêu lạnh nhạt.
Thậm chí, có người nhìn Sở Cuồng Nhân giống như đang nhìn một người chết.
Tại đế lộ đắc tội Kiếm tộc, đây không khác gì chết.
“Sở đạo hữu, coi như vừa rồi ta không nói gì, Thất Huyền Cầm ta và ngươi không có chút liên quan nào.”
Huyễn Âm tông chủ nói, sau đó nhìn thoáng qua Xuân Lôi trong tay đối phương, nói: “Kiện Đế binh này, còn xin ngươi.
.
.”
“Thế nào, muốn lấy trở về?”
Huyễn Âm tông chủ còn chưa dứt lời, Sở Cuồng Nhân đã mở miệng trước, hắn thú vị nói: “Cầm hội cử hành trận vạn cầm yến này, không phải muốn tìm chủ nhân cho Đế binh sao? Hiện tại Đế binh nhận ta làm chủ, các ngươi lại muốn lấy trở về, thất tín với thiên hạ như vậy, còn muốn mặt mũi không?”
“Ngươi.
.
.”
Nghe Sở Cuồng Nhân nói vậy, sắc mặt Huyễn Âm tông chủ có chút khó coi, nhưng lại không có lời nào để nói.
Không lấy được lại, cũng không đánh lại, ba vị hội chủ không có biện pháp với Sở Cuồng Nhân.
“Hừ!”
Huyễn Âm tông chủ hừ lạnh một tiếng, lập tức rời đi.
Mà Hi Âm môn chủ nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc hận, “Đáng tiếc, một vị đại tài cầm đạo như vậy lại đắc tội Kiếm tộc.”
Nàng đang tính toán làm sao mới có thể phủ sạch quan hệ với đám người Sở Cuồng Nhân.
.
.
Kiếm Trường Phong rời khỏi thành Thất Huyền, đến một sơn mạch nhỏ.
Đột nhiên, một trận ba động dị dạng nổi lên trong hư không.
Hắn ta cảm giác được cái gì, một thanh trường kiếm Chuẩn Đế Binh đã nắm trong tay, lạnh nhạt đảo qua bốn phía, “Là ai, đi ra cho ta!”
“Hắc hắc, không hổ là đệ tử trực hệ của Tứ trưởng lão, lại có thể phát hiện ta.”
Một cái bóng đen nhánh xuất hiện bên cạnh Kiếm Trường Phong.
Người kia mặc trường bào màu đen, trên người lộ ra một loại quỷ quyệt chi ý.
Sau khi người này xuất hiện, Kiếm Trường Phong lập tức cảm thấy nhiệt độ bốn phía giảm đi không ít.
“Ám Ảnh Kiếm Vệ? !”
Kiếm Trường Phong nhận ra trang phục của người trước mắt này, chính là đội ngũ bí ẩn cường đại nhất trong Kiếm tộc, Ám Ảnh Kiếm Vệ!
“Không sai, tại hạ Ám Ảnh Kiếm Vệ Oán Kiếm Vệ.”
“Đột nhiên xuất hiện trước mặt ta như vậy, là vì chuyện gì?” Kiếm Trường Phong thu hồi trường kiếm, từ tốn nói.
“Thực không dám giấu giếm, có một vấn đề nhỏ muốn nhờ ngươi hỗ trợ.”
“Ha, Ám Ảnh Kiếm Vệ mời ta giúp đỡ, thật thú vị, nói nghe một chút.”
“Là chuyện liên quan tới Sở Cuồng Nhân.
.
.”
.
.
Vạn cầm yến kết thúc, Sở Cuồng Nhân liền về Hi Âm môn.
Nhưng vừa trở về không bao lâu, Hi Âm môn chủ đã trực tiếp tìm tới cửa.
“Ta vừa trở về, Lâm đạo hữu đã tìm tới cửa, không biết có chuyện gì?”
Sở Cuồng Nhân nhìn Hi Âm môn chủ cười nhạt một tiếng, đối phương họ Lâm, hắn vẫn luôn gọi đối phương là Lâm đạo hữu.
“Ta tới đây, là muốn mời Sở đạo hữu và người của Huyền Thiên tông lập tức rời khỏi Hi Âm môn.”
Hi Âm môn chủ cũng không nói nhảm, trực tiếp mở miệng nói rõ ý đồ.
Bên cạnh, sắc mặt Dương Hi Vân hơi đổi, “Sư tôn.
.
.”
“Hi Vân, việc này ngươi không nên nhúng tay.”
Dương Hi Vân vừa muốn nói gì, liền bị Hi Âm môn chủ cắt đứt.
Sở Cuồng Nhân nghe thấy Hi Âm môn chủ nói vậy, cũng không cảm thấy bất ngờ, dáng vẻ đã sớm dự liệu được.
“Đáng tiếc, ta vốn còn muốn tìm cơ hội trao đổi nhiều hơn với Lâm đạo hữu, có lẽ sau này còn có cơ hội trở thành thông gia.”
“Không có cơ hội này.”
Hi Âm môn chủ lạnh lùng nhìn thoáng qua Mộ Dung Hiên, “Hắn còn chưa xứng trở thành cô gia của Hi Âm môn ta.”
“Sư tôn! Đám người Mộ Dung đại ca đã làm sai điều gì, tại sao ngươi lại đối xử với bọn họ như vậy?”
Dương Hi Vân không nhịn được, lớn tiếng hỏi.
“Đắc tội Kiếm tộc, đây chính là sai lầm lớn nhất của bọn họ!” Hi Âm môn chủ quát lạnh.
“Kiếm tộc, chẳng lẽ Kiếm tộc có thể một tay che trời sao?”
“Đứa trẻ ngốc, mười cái Hi Âm môn cũng không bằng nội tình của Kiếm tộc đâu, người bọn họ muốn giết, ai cũng không giữ được.”
Dương Hi Vân nghe vậy, nhìn về phía Mộ Dung Hiên, gương mặt bất lực, lo lắng.
Một bên là người nàng trao trái tim, một bên là sư tôn và tông môn có ơn dưỡng dục, nàng bị kẹp ở giữa, tình thế khó xử.
“Hi Vân, Kiếm tộc thế lớn, Hi Âm môn chủ làm như vậy là muốn bảo vệ ngươi và Hi Âm môn, ta có thể hiểu được.”
Mộ Dung Hiên nhìn Dương Hi Vân, an ủi nói.
“Ngươi có thể nghĩ như vậy, không thể tốt hơn, ta cũng không khó xử ngươi nữa, nể tình ngươi đã cứu Hi Vân, chỗ ta có trăm cân Linh Nguyên, ngươi cầm đi đi.”
Hi Âm môn chủ xuất ra một cái Càn Khôn giới.
Ý tứ đã rất rõ ràng, cầm khoản Linh Nguyên này, ngươi và đồ đệ ta chia tay, đừng có trở lại.
“Ta cứu Hi Vân, đây là chuyện của ta, cũng không phải thi ân cầu báo, xin môn chủ thu lại số Linh Nguyên này đi.”
“Hừ, ra vẻ thanh cao.”
Hi Âm môn chủ hừ nhẹ một tiếng, dưới cái nhìn của nàng, Mộ Dung Hiên là thiên kiêu ngoại giới, tiến vào đế lộ, có thể có bao nhiêu Linh Nguyên chứ?
Một trăm cân Linh Nguyên, đặt trên Đế lộ đã là tư sản không nhỏ rồi.
Thả bên ngoài, tương đương với mười tỷ thượng phẩm linh thạch.
“Linh Nguyên sao, vật này Huyền Thiên tông ta có rất nhiều, không nhọc Lâm đạo hữu phí tâm.”
Sở Cuồng Nhân tiến lên từ tốn nói, không nhìn cái Càn Khôn giới kia một cái, sau đó mang theo Thương Tình Tuyết rời đi.
Mộ Dung Hiên và Dương Hi Vân nhìn nhau vài lần, hai người đều có chút lưu luyến không rời.
“Hi Vân, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ vượt qua khó khăn, sau đó trở lại đón ngươi!”
Mộ Dung Hiên hít sâu một hơi, trịnh trọng nói.
Nói xong, hắn ta quay người đi theo Sở Cuồng Nhân, Thương Tình Tuyết.
Trên đường đi, Mộ Dung Hiên không nói cái gì, giống như đã đắm chìm trong cảm xúc li biệt với Dương Hi Vân.
“Thế nào, mới có chút ngăn trở ấy đã không chịu nổi rồi?” Sở Cuồng Nhân không vừa mắt, cau mày nói.
Lúc này Mộ Dung Hiên mới ngẩng đầu lên, nhìn phía cuối Đế lộ, kiên định nói: “Chưởng môn, ta muốn trở thành đế! !”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...