Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch


Mộ Dung Hiên đột nhiên kiên định nói.

Nghe thấy hắn ta nói như vậy, trong mắt Sở Cuồng Nhân lộ ra dị sắc, lập tức cười gật đầu, “Tốt, ngươi có phần chí khí này, ta thật vui vẻ.


Mộ Dung Hiên không vì chuyện này mà chán nản buông xuống, đây là chuyện không thể tốt hơn.

Trên thực tế, đạo tâm của Mộ Dung Hiên cứng cỏi, không đến mức sẽ vì chuyện này mà chán nản buông xuống.

“Ta muốn thành đế! Chỉ có thành đế mới có thể đánh nát tất cả trở ngại, Kiếm tộc cái gì, Hi Âm môn cái gì, để bọn họ đi gặp quỷ đi!”
Mộ Dung Hiên nhìn qua phía cuối đế lộ, trong lòng hiện ra ý chí chiến đấu trước nay chưa có.

“Sức mạnh của tình yêu quả nhiên vĩ đại.

” Bên cạnh, Thương Tình Tuyết tấm tắc nói.

Ba người rời khỏi Hi Âm môn, đến một khách sạn trong thành Thất Huyền, tạm thời ở lại.

Mặc dù Đế binh Xuân Lôi đã nhận chủ, nhưng Sở Cuồng Nhân còn cần luyện hóa một phen, mới có thể triệt để phát huy ra uy lực của nó.

Bởi vì Xuân Lôi nhận chủ, quá trình này cũng không dài lắm.

Cộng thêm tu vi bây giờ của hắn, không đến hai ngày, hắn đã hoàn toàn luyện hóa Xuân Lôi rồi.

Trong quá trình này, có một tin tức bỗng nhiên truyền đến.

Chính là Kiếm Trường Phong của Kiếm tộc đột nhiên ước chiến Sở Cuồng Nhân, mà địa điểm ước chiến chính là Diệp thành cách thành Thất Huyền không xa.

Đối với tin tức đột nhiên xuất hiện này, tất cả mọi ngời trong thành Thất Huyền đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.


Mặc dù thực lực của Kiếm Trường Phong không tầm thường, là một vị thiên kiêu đỉnh phong trên Đế lộ, nhưng hai ngày trước Sở Cuồng Nhân chiến Cầm Ma Họa Quỷ, thực lực thi triển ra đã vượt xa hắn ta, rốt cuộc hắn ta lấy tự tin ở đâu ra, lại dám khiêu chiến Sở Cuồng Nhân? ?
Thương Tình Tuyết, Mộ Dung Hiên cũng có chút không hiểu.

“Không phải đầu óc người này bị nước vào chứ?”
“Hẳn không đơn giản như vậy, trong đó nhất định đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết.


Trong khách sạn, hai người Mộ Dung Hiên và Thương Tình Tuyết đang trao đổi.

Lúc này, Sở Cuồng Nhân đã xuất quan.

Mộ Dung Hiên nói chuyện của Kiếm Trường Phong ra.

Sau khi nghe xong, Sở Cuồng Nhân lộ ra vẻ đăm chiêu, “Khiêu chiến ta? Người này có dũng khí từ đâu tới vậy?”
“Chưởng môn, ở trong này nhất định có bẫy.


“A, chuyện này là chắc chắn, nhưng ta đang nhàn rỗi, dứt khoát đến xem người này muốn giở trò xiếc gì đi.


Sở Cuồng Nhân hứng thú nói.

Sau đó, hắn để hai người Mộ Dung Hiên, Thương Tình Tuyết tạm thời ở lại khách sạn.

Vì an toàn, hắn lưu lại một đạo kiếm khí trên người mỗi người.

Kiếm khí này có thể dùng để ngăn địch, đồng thời cũng thuận tiện để Sở Cuồng Nhân định vị hành tung của hai người, không đến mức không liên lạc được như trước.

Làm xong chuẩn bị, Sở Cuồng Nhân liền tiến về Diệp thành tìm tòi hư thực.


… …
Diệp thành, đây là một thành trì nhỏ hơn thành Thất Huyền.

Nhưng vài ngày trước, thành trì này đột nhiên mất tất cả liên hệ với ngoại giới, cả tòa thành trì giống như bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó bao phủ.

Từ ngoại giới nhìn về phía Diệp thành, trong thành không có một bóng người, trống rỗng, giống như một tòa Quỷ Thành.

Lúc Sở Cuồng Nhân đi đến hư không Diệp thành, lại phát hiện chỗ không thích hợp.

“Đây là… Dấu vết của trận pháp?”
Ngày trước Sở Cuồng Nhân bố trí Vân Hải Kinh Kỳ Trận, đã từng tự học trận pháp một thời giạn.

Tạo nghệ của hắn không sâu lắm, nhưng cũng có thể phát hiện bốn phía Diệp có dấu vết trận pháp cực kỳ rõ ràng.

“Có người bày ra một đại trận trong Diệp thành, là Kiếm Trường Phong sao?”
“Không đúng, ta từng dùng Động Tất Chi Nhãn nhìn qua đối phương, không có bất kì tin tức nào cho thấy người này hiểu về trận pháp, người bố trí trận pháp này là người khác.


Diệp thành, quả nhiên có mờ ám.

Bóng người hắn lóe lên, bước vào Diệp thành.

Sau khi hắn bước vào Diệp thành, giống như đã đến một thế giới khác.

Đây là một … Địa ngục!
Sở Cuồng Nhân nhìn bốn phía, bách tính và tu sĩ trong Diệp thành đã ngã trên mặt đất, không có bất kỳ khí tức gì, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi vô cùng nồng đậm.

Sở Cuồng Nhân cau mày, linh niệm khuếch tán ra.


Lão nhân, trẻ con, nữ nhân, tu sĩ…
Thậm chí ngay cả một con chó, một con chim nhỏ cũng không sống sót, không ai may mắn thoát khỏi! !
Cả tòa Diệp thành, không phải không có người!
Mà tất cả đều là người chết!
Một màn trước mắt, khiến người ta nghe mà kinh sợ.

Mực dù quy mô của Diệp thành không lớn, nhưng cũng có hơn ngàn vạn nhân khẩu, bây giờ, lại không còn ai sống sót!
Hơn nữa trước đó, vẫn không truyền ra tin tức nào.

“Cuối cùng là người nào làm, chỉ vì muốn đối phó ta sao? ?”
Trong mắt Sở Cuồng Nhân bắn ra một đạo sát ý lạnh như băng.

Bóng người hắn lóe lên, đi tới trung tâm Diệp thành.

Ở chỗ này, có một tòa lầu cao, trên đó có một người thanh niên áo trắng, người này đeo trường kiếm bên hông, lưng cõng cổ cầm, tuấn lãng bất phàm.

Người này, chính là người ước chiến Sở Cuồng Nhân, Kiếm Trường Phong.

“Ta đã tới, gọi đồng bọn của ngươi đi ra đi, tốc chiến tốc thắng?” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

“Ha, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ, vì sao người của cả tòa thành trì này đều chết sao?”
“Người đã chết, biết thì thế nào, không biết lại thế nào?”
“Chậc chậc, đúng là một người ý chí sắt đá, ngươi phải biết, những người này vì ngươi mà chết a!”
Kiếm Trường Phong cười lớn một tiếng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, muốn nhìn xem hắn sẽ có biểu tình gì.

Nhưng khiến hắn ta thất vọng là, vẻ mặt Sở Cuồng Nhân lại không thay đổi chút nào.

“Nếu ngươi muốn mượn việc này làm loạn đạo tâm của ta, vậy thì ngươi sai rồi.


Sở Cuồng Nhân bình thản nói, đạo tâm của hắn cứng như tảng đá, từ khi bước vào con đường tu hành đến nay, không ai có thể rung chuyển.

Đừng nói đến dăm ba câu của Kiếm Trường Phong.


“Cho dù là người tu hành Vô Tình Đạo, đoán chừng cũng không có tâm địa lãnh khốc như ngươi, ngươi không sợ những người này hóa thành ác quỷ tìm ngươi báo thù sao?”
“Ngươi, nói nhảm quá nhiều.


Ánh mắt Sở Cuồng Nhân khẽ động, Côn Ngô bên hông chưa ra, trong mắt liền bắn ra một đạo kiếm khí lạnh thấu xương.

Kiếm Trường Phong biến sắc, lập tức rút trường kiếm ra, đồng thời cũng chém ra một đạo kiếm khí.

Nhưng so sánh với đạo kiếm khí của Sở Cuồng Nhân, thì kiếm khí của hắn ta quá yếu.

Trong nháy mắt kiếm khí tấn công, kiến khí của Kiếm Trường Phong lập tức bị đánh nát, kiếm khí lạnh thấu xương thế như chẻ tre trảm vào thân thể Thánh Nhân của Kiếm Trường Phong.

Dường như không có bất cứ lực lượng nào, thân thể Kiếm Trường Phong lập tức bị chém thành hai nửa!
Nhưng kì lạ là, cỗ thân thể kia, lại không hề bắn ra huyết dịch.

Một trận khói bụi nổi lên, thân thể Kiếm Trường Phong lại hóa thành một cái tượng gỗ rơi trên mặt đất.

Tượng gỗ đã bị kiếm khí chém vỡ, phù văn huyền diệu khắc bên trên, một trận phù văn chi lực quỷ dị lưu chuyển, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

“Ha, tượng gỗ khắc hoạ phù văn, còn có loại phù văn chi lực ta chưa từng gặp này nữa, có ý tứ.


Khóe miệng Sở Cuồng Nhân hơi cong lên, nhìn về phía xa.

Chỉ thấy Kiếm Trường Phong chân chính đang đứng bên ngoài mấy chục dặm, ánh mắt nhìn Sở Cuồng Nhân tràn đầy sợ hãi, trên trán không tự chủ thấm ra mồ hôi lạnh.

“Thật đáng sợ, nếu không phải vừa rồi ta kịp thời khởi động Thế Thân Mộc Ngẫu, đoán chừng bây giờ đã bị kiếm khí trảm thành hai nửa rồi”
“Kiếm vẫn chưa ra, chỉ một đạo kiếm khí đã có lực lượng như vậy, người này không chỉ có tạo nghệ cầm đạo sâu không lường được, ngay cả kiếm đạo cũng mạnh hơn ta không biết bao nhiêu lần, thậm chí có thể sánh vai với Đạo Tử, thật là đáng sợ.


Trong lòng Kiếm Trường Phong vẫn còn sợ hãi nói.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận