Bất dạ truỵ ngọc

Khi bầu trời hừng sáng, nhóm người đi ngược lại với hướng của các tu sĩ đến cuộc thi, đi về phía Vô Độ Hải.
 
Bởi vì có Thương Ngô Thú nên tốc độ cực nhanh, trong êm đó Sư La Y phát hiện bọn họ đã đi ra đến ranh giới biên thùy rồi.
 
Đồng thời, nàng cũng phát hiện ra Biện Linh Ngọc có điều gì đó không ổn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi nàng đang nghỉ ngơi trong rừng, hông cẩn thận đụng phải một thứ gì đó, thứ đó lập tức quấn chặt lấy cổ tay nàng, nàng sợ hãi kêu “a” lên một tiếng, vội vàng quay đầu lại.
 
Thì thấy nó đã bị Biện Linh Ngọc kéo trở lại.
 
Thiếu niên một thân bạch y, ngồi dưới gốc cây, hắn mím môi: "Xin lỗi."
 
Vừa nói, hắn vừa giơ tay bẻ gãy một cái gai xương, gai xương run rẩy lên, thu vào trong tay áo của hắn.
 
Khi Biện Linh Ngọc làm tất cả những chuyện này, hầu như không có chút gợn sóng, nhưng đây lại là lần đầu tiên Sư La Y biết đến sự tồn tại của gai xương. Nàng nhìn khuôn mặt của Biện Linh Ngọc, bên trái mặt của hắn đã mọc vảy bạc.
 
Nàng mơ hồ nhận ra điều gì đó, đưa tay chạm vào nó.
 
Biện Linh Ngọc vô thức né tránh, ký ức của hắn về cảnh tượng này vẫn còn nằm ở ba năm trước, Sư La Y rút kiếm gọi hắn là quái vật.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng lần này Sư La Y không để cho hắn tránh né, nàng đưa tay sờ sờ những cái vảy kia: "Đau không?"
 
Biện Linh Ngọc nhìn nàng lắc đầu.
 
Sư La Y nhìn thấy rằng dường như hắn không nói dối nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ nàng rất sợ Biện Linh Ngọc đau, nàng đè nén cảm xúc của mình lại, muốn cuộc chạy trốn lần này được nhẹ nhàng hơn một chút, nàng nhìn mồ hôi nhễ nhại trên trán Biện Linh Ngọc: “Nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng đi tiếp, ta mệt rồi.”
 
Biện Linh Ngọc vốn muốn nói là Thanh Tuyền sẽ đuổi kịp, nhưng nghe nàng nói xong, hắn cũng không phản đối.
 
"Để ta xem... cái xương bạc đó đi?"
 
Thương Ngô đã biến trở lại nguyên thân, hiểu chuyện đi sang một bên. Nó nhìn thấy thiếu nữ cầm một cây xương gai xấu xí lên, thích thú chơi đùa với nó, trong lòng nó không tránh khỏi có chút xót xa, vẫn còn chứa cảm giác ghen tị không thể nói rõ đó.
 
Cái gai xương đó vốn là cánh của Biện Linh Ngọc.
 
Nếu nó có thể lớn lên, chắc là sẽ vô cùng xinh đẹp, nguy nga lộng lẫy, thánh khiết vô song. Thật đáng tiếc khi bây giờ nó đã trở nên thô sơ và đáng sợ đến như vậy.
 
Nhưng mặc dù nó xấu xí thì Sư La Y không ghét nó, nàng để mặc cho chiếc gai xương quấn quanh cổ tay mình, cũng không đối xử thô bạo với nó như Biện Linh Ngọc, Sư La Y vô cùng dung túng nó. Thương Ngô rất ghen tị, tai của nó bị thiếu một miếng, chủ nhân sẽ nói rằng phần bị thiếu khuyết của nó rất xấu xí.
 

Cho dù là vì để bảo vệ chủ nhân nên mới bị thương.
 
Dưới sự dịu dàng như vậy, ngay cả khi Biện Linh Ngọc vào lúc ban đầu cũng không quen, nhưng sau này hắn cũng không tránh né nữa, thậm chí không còn cố ý quay nửa khuôn mặt đã nổi vảy lên đi.
 
Bởi vì Sư La Y nói, nó cũng có vẻ khá đẹp.
 
Sư La Y vừa đi vừa xử lý khí tức của bọn họ, nàng không dám đánh giá thấp kẻ thù, mặc dù Biện Linh Ngọc nói rằng khả năng cao là Túc Ly sẽ không đích thân đến truy sát bọn họ.
 
Nếu hắn thể hiện thận lực của mình ở nhân gian, hắn ta sẽ bị thiên đạo kiềm nén.
 
Túc Ly tham sống sợ chết, nguyên thân vẫn còn rất yếu ớt, nhất định sẽ để Biện Thanh Tuyền đuổi theo bọn họ. Nhưng những người đến từ thần vực thì trên người chắc chắn phải có không ít thần khí.
 
Trước khi Sư La Y xuất phát, nàng đã mang theo rất nhiều pháp khí của Bất Dạ sơn để che giấu tung tích và khí tức của mình, mỗi quãng đường bọn họ đi qua, nàng đều sẽ dừng lại và loại bỏ khí tức.
 
Trong thời gian nghỉ ngơi, Sư La Y cũng không ngủ, bây giờ nàng biết thần châu ở trong cơ thể mình, nàng nhắm mắt để vận chuyển công pháp, không muốn phụ lại thứ vốn dĩ có thể hủy diệt thiên địa này.
 
Ít nhất, nàng phải bảo vệ tốt Biện Linh Ngọc khi hắn càng lúc càng yếu đi, thậm chí là khi biến trở lại nguyên thân.
 
Vào ngày thứ ba, đám đông đến một thành trấn.
 
Tình hình của Biện Linh Ngọc càng ngày càng tệ, nhưng hắn tự mình biết ngày này của mình sẽ sớm đến, cho nên trong lòng hắn rất bình tĩnh, không cảm thấy kinh ngạc. Sư La Y đã khó chịu cả buổi sáng, cuối cùng quyết định tạm gác chuyện này sang một bên.
 
Bởi vì... có lẽ đây cũng là cơ hội của nàng.
 
Bọn họ cần nghỉ ngơi, Thương Ngô đã rất mệt mỏi rồi. Sư La Y quyết định để mọi người nghỉ ngơi một lúc tại quán trà nước trong trấn.
 
Nàng đã mua một chiếc nón để che đi khuôn mặt đầy vảy của Biện Linh Ngọc.
 
Thực ra, sau khi nhìn nó lâu rồi, nàng cảm thấy rằng ngay cả khi như vậy, Biện Linh Ngọc vẫn rất đẹp. Khi chết xuất trần trên người hắn là độc nhất vô nhị.
 
Người uống trà bên cạnh trùng hợp là đệ tử ngoại môn của một tiểu tông môn nào đó.
 
"Các ngươi đã nghe nói chưa, lần này có rất nhiều nhân vật lớn của Thăng Dương tông đến, vốn là cuộc thi của các tông môn, chỉ có đệ tử trẻ tuổi mới tham gia mà thôi, lần này vị đại nhân đến Hành Vu tông, tất cả các tông môn khác, ngay cả chưởng môn cũng đều đến tụ họp rồi."
 
"Vậy thì thật sự là rất lợi hại, cũng không phải vì thân phận gì đó nên mới được mọi người coi trọng như vậy."
 
"Nghe nói vị công tử đó không chỉ có dung mạo như thần tiên, hơn nữa tính tình rất tốt, pháp lực lại vô cùng mạnh. Tuổi còn trẻ đã đạt tới tu vi Đại Thừa kỳ hậu kỳ rồi."
 
Đại Thừa kỳ hậu kỳ cũng tức là tu vi đã đủ để phi thăng rồi. Các tiểu đệ tử đều kinh ngạc, phải biết rằng sau khi Sư Hoàn thất thủ, toàn bộ giới Tu Chân chưa từng xuất hiện một người nào có thể lên đến Đại Thừa kỳ hậu kỳ.

 
Ngay cả tông chủ của Hành Vu cả trăm năm cũng không đột phá qua được.
 
Nghe bọn họ thảo luận bàn tán, Thương Ngô không khỏi lẩm bẩm: "Mua danh trục lợi."
 
Sư La Y liếc nhìn Biện Linh Ngọc đang bưng tách trà, không có phản ứng gì. Cứ như đối tượng mà mọi người đang bàn tán không phải là đệ đệ đã lấy cướp đoạt sức mạnh của hắn nên mới được vẻ vang như vậy, hắn lạnh lùng lãnh đạm vô cùng, chỉ khi Thời Lạc Ý nhìn sang, hắn mới nhướng mắt lên nhìn nàng một cái.
 
Sư La Y bĩu môi, cũng may Biện Linh Ngọc không để ý, nếu không nàng đã tức đến mức muốn quay lại chém Túc Ly vài đao trước rồi.
 
Nàng thầm nghĩ, Túc Ly vốn có thể âm thầm đi tìm người, nhưng hắn ta đến nhân gian lại cứ thích phô trương, ầm ĩ khắp nơi như vậy, chắc là hắn ta rất quan tâm đến ý kiến của người khác, thích được người khác ngưỡng mộ.
 
Sư La Y nghe nói rằng càng thiếu thứ gì đó, thì sẽ càng muốn che đậy lại. Hôm nay nhìn thấy thì quả thật chính là như vậy, Túc Ly không có thần huyết chính thống, thậm chí còn có thiên khuyết bẩm sinh.
 
Thần Hậu vì quan tâm đến lòng tự trọng đáng thương của hắn ta, không ngần ngại làm tổn thương Biện Linh Ngọc. Túc Ly càng quan tâm đến huyết mạch của bộc nhân trên người mình, hắn ta sẽ càng mong muốn tất cả mọi người sẽ cung kính. Đức tính này ở Thiên Vực khi đến nhân gian thì lại càng bành trướng hơn nữa.
 
Biện Linh Ngọc đã ở nhân gian mười năm, chưa bao giờ có một ngày giống như Túc Ly.
 
Hắn giống như một cành cây, một ngọn cỏ trên thế gian này. Mọi thứ đều bình đẳng, không có gì cao quý hơn cả.
 
"Chúng ta đi thôi nào."
 
Lại đi thêm mấy ngày đường, Biện Linh Ngọc cảm thấy đã đến cực hạn, linh lực của hắn vốn đang cạn kiệt từng ngày, bây giờ lại càng thêm thiếu hụt.
 
Trước mặt không xa là biên giới Vô Độ Hải, hắn liếc nhìn thiếu nữ trước mặt, trong tầm mắt hắn, nàng vẫn đang sống rất khỏe mạnh.
 
Sư La Y vác theo thanh đao trên lưng, giống như một mặt trời mùa xuân rực rỡ, mở đường cho bọn họ.
 
Trong đôi mắt lạnh lùng của Biện Linh Ngọc cũng xuất hiện chút ấm áp, như vậy thật là tốt.
 
Biện Linh Ngọc nói với Thương Ngô ở dưới thân mình: "Ta chỉ có thể đi tới đây mà thôi, nhớ kỹ lời ta nói, tìm cách dẫn ta vào Vô Độ Hải, đừng để ta đi đến nhân gian làm hại người."
 
Khi Sư La Y nhận ra có gì đó không ổn và quay đầu lại thì Biện Linh Ngọc đã rơi khỏi người Thương Ngô.
 
Thương Ngô lo lắng nói: "Huynh ấy dần dần mất đi ý thức, sắp biến lại thành nguyên thân rồi."
 
Sư La Y đã nhìn thấy nguyên thân của Biện Linh Ngọc, đó là một con kỳ lân màu trắng bạc.
 

 Sư La Y cẩn thận ôm Biện Linh Ngọc vào lòng, mấy ngày nay nàng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rồi, cho dù như vậy, nàng vẫn ôm chặt lấy Biện Linh Ngọc, như thể giây tiếp theo nàng sẽ mất đi Biện Linh Ngọc. Nàng có chút không hiểu hỏi Thương Ngô: "Chàng ấy biến thành kỳ lân, có phải là sẽ không nhận ra ta nữa đúng không?"
 
Thương Ngô suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là vậy, dù sao cũng bị ép trở về nguyên thân. Trước đó không phải tỷ nói muốn cứu huynh ấy sao? Chúng ta làm sao mới có thể cứu huynh ấy được?"
 
Sư La Y ấn vào eo, đây là pháp bảo ngày đó nàng xin Hàm Thục trưởng lão. Nàng nói: "Chắc là sẽ không sao, chúng ta đừng đến Vô Độ Hải nữa, tìm một chỗ để ổn định trước đã."
 
Nàng thực sự có thể trốn, nhưng kiếp trước nàng đã phải sống cả một đời lưu vong rồi. Sư La Y không muốn đi vào con đường này nữa, nàng không muốn nhìn thấy Biện Linh Ngọc chết, cũng không muốn để một người như Túc Ly thống trị Lục giới.
 
Dưới sự ra hiệu của Sư La Y, Thương Ngô nâng Biện Linh Ngọc và đi đến một nơi cách xa Vô Độ Hải. Nhìn thấy càng ngày càng xa Vô Độ Hải, Sư La Y cảm nhận được sự kỳ lạ, vội rút đao ra để đề phòng.
 
Cơn gió thổi qua, những chiếc lá rơi xuống, một thân hình mảnh khảnh của một thiếu nữ khác xuất hiện trong không trung, sát khí của thần sáo chẻ ngang đường đi của Thương Ngô.
 
Thương Ngô vội vàng né tránh, đặt Biện Linh Ngọc trên lưng xuống.
 
"Biện Thanh Tuyền?"
 
Sư La Y đứng trước mặt bọn họ, trái tim nàng chùng xuống. Biện Thanh Tuyền vẫn đã vẫn tìm được bọn họ rồi.
 
Ánh mắt của Biện Thanh Tuyền lạnh lùng rơi vào người Sư La Y, nàng ta nhếch môi, giễu cợt nói: "Sao hả, mấy ngày không gặp, đã có gan đánh với ta rồi à?"
 
Sư La Y đã bị người trước mặt áp bức cả đời, nàng đã từng nhiều lần tự hỏi liệu mình có thực sự vô dụng hay không. Bây giờ từ trong miệng Biện Linh Ngọc biết được rằng Biện Thanh Tuyền vốn là người của thần vực, năm nay nàng ta đã một ngàn tuổi, còn Sư La Y mới có trăm tuổi!
 
Còn Biện Thanh Tuyền là một thiên tài của thần tộc, vốn dĩ Sư La Y đã không thể đánh bại được một người như vậy.
 
Đừng nói bản thân nàng, Thanh Tuyền ở thời kỳ toàn thắng một ngón tay đã có thể bóp chết tông chủ. Sư La Y còn so đo điều gì nữa chứ?
 
Sư La Y châm biếm lại: "Đúng thật là có thể không thể đánh lại, nhưng dù sao vẫn tốt hơn việc ngươi làm chó cho một tên phế vật."
 
Biện Thanh Tuyền lạnh lùng liếc nàng một cái: "Ngươi biết cái khỉ gì."
 
Sư La Y đúng là không hiểu, nhưng nàng có thể nhìn thấy Biện Thanh Tuyền đang tức giận, nàng cũng khá ngạc nhiên vì mình có thể dễ dàng chọc giận Biện Thanh Tuyền. Chỉ cần Biện Thanh Tuyền không vui, Sư La Y sẽ vui.
 
Nàng nhặt Thần Viên đao lên và đánh Biện Thanh Tuyền.
 
Hai người nhanh chóng thực hiện vài chiêu, Biện Thanh Tuyền phát hiện ra Sư La Y đã tiến bộ rất nhiều. Một năm rưỡi trước, Sư La Y muốn so tài kiếm thuật với nàng ta, khi đó Biện Thanh Tuyền đã cố tình chọc giận nàng, nhưng chỉ trong chốc lát ngắn ngủi đã có thể đánh bại Sư La Y.
 
Còn bây giờ, Sư La Y không biết khi nào đã có thể tiếp được nhiều chiểu của nàng ta như vậy.
 
Nàng đã trưởng thành nhanh đến mức khiến người ta phải kinh ngạc!
 
Thương Ngô cũng cọ xát cơ thể của mình và tham gia trận chiến, tốt xấu gì thì nó cũng đã sống hàng ngàn năm, mặc dù hơn một nửa tu vi của nó đều đã trao cho một nữ tử khác. Nhưng bây giờ Biện Thanh Tuyền đang bị thương, lại bị thiên đạo áp chế.
 
Nhất thời ba người họ khó phân định được thắng thua.
 
Giữa lông mày Biện Thanh Tuyền tối sầm lại, nghĩ đến sự đe dọa của Túc Ly, nàng ta cũng trở nên tàn nhẫn hơn, vung sáo thần, Sư La Y cảm thấy cứ như mình đã bị giáng một đòn nặng nề bay ra ngoài.
 

Từ khóe môi của Sư La Y chảy ra một tia máu, nàng ho vài tiếng, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình cũng sắp đảo lộn hết rồi.
 
Thương Ngô cũng đang rất khó chịu, Biện Thanh Tuyền đối với nó càng tàn nhẫn, cây sáo thần bay ngược lại, suýt chút nữa xuyên qua bụng của nó, cũng may là nó đã nhanh chóng né tránh, nhưng chân nó vẫn bị đâm thủng.
 
Biện Thanh Tuyền liếc Sư La Y, sau đó ánh mắt lạnh đi, đi về phía Biện Linh Ngọc.
 
Nàng ta biến cây sáo thần thành một thanh kiếm, trên mặt không hề có chút do dự, vung tay chém về phía Biện Linh Ngọc đang bất tỉnh.
 
Vào khoảnh khắc chém xuống, lại bị một thanh đao đỏ rực như lửa chặn lại.
 
“Cút ra.” Biện Thanh Tuyền cụp mắt xuống, tức giận nói.
 
Sư La Y cũng nhướng mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng ta: "Ta không chết, thì sẽ không tránh."
 
Biện Thanh Tuyền nắm chặt chuôi kiếm, nhìn đôi mắt nhiệt huyết như lửa cháy trước mặt mình, châm chọc nói: "Không phải người đã từng rất ghét hắn sao?"
 
Tại sao bây giờ hắn còn thảm hại hơn trước, thậm chí ngay cả thần lực cũng đã mất đi rồi, vậy mà ngươi lại sẵn lòng bảo vệ hắn, cam lòng yêu một Biện Linh Ngọc như vậy.
 
Sư La Y chỉ cảm thấy Biện Thanh Tuyền rất khó hiểu: "Vậy thì liên quan gì đến ngươi?"
 
“Đúng thật là không liên quan đến ta.” Biện Thanh Tuyền lạnh lùng nói, chiêu thức của nàng ta vừa nhanh lại vô cùng ác liệt. Gần như là muốn chèn ép để đánh bại Sư La Y.
 
Cho dù Sư La Y có đau đớn thế nào, nàng cũng không phát ra tiếng rên rỉ, dường như sau lưng nàng có mắt, chỉ cần Biện Thanh Tuyền làm tổn thương Biện Linh Ngọc, nàng sẽ có thể ngăn chặn sát chiêu của Biện Thanh Tuyền.
 
Biện Thanh Tuyền lần đầu tiên nhận ra rằng nếu nàng ta muốn giết Biện Linh Ngọc thì nhất định phải giải quyết Sư La Y và Thương Ngô trước.
 
Đôi mắt của Biện Thanh Tuyền lạnh đi, trái tim cũng lạnh đi.
 
Những đôi mắt đờ đẫn đó lại liên tục đan xen trong tâm trí, và cuối cùng biến thành xác chết không chút hơi ấm của mẫu thân.
 
Lần này, cây sáo thần của nàng ta... nhắm chuẩn vào trái tim của Sư La Y.
 
Lần đầu tiên trong đời, Sư La Y cảm thấy cái chết cận kề đến như vậy. Nhưng dựa vào cái gì cơ chứ? Chỉ bởi vì xuất phát điểm của trời sinh bọn họ cao hơn nàng, bọn họ có thể vĩnh viễn khống chế chuyện sống chết và vận mệnh của nàng sao?
 
Dựa vào cái gì mà bọn họ được quyền tổn thương Biện Linh Ngọc - một người luôn bảo vệ thế gian này!
 
Nàng nghiến răng, lao về phía trước như con thiêu thân lao vào lửa,nàng không còn đường lui nữa!
 
Ngay khi đan điền của nàng nóng lên, nàng vung đao chém xuống, đánh bật Biện Thanh Tuyền ra sau vài thước. Dường như thanh đao trong lòng bàn tay của nàng có sinh mệnh, nó chém một nhát đao vô cùng tàn khốc lên bả vai của Biện Thanh Tuyền.
 
Không chỉ có Thương Ngô sửng sốt, Biện Thanh Tuyền cũng nhìn nàng trầm mặc hồi lâu.
 
Vào lúc này, Sư La Y đã lĩnh hội đao ý và đột phá rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận