Bất dạ truỵ ngọc

Túc Ly nhất định là đến để giết hắn, chỉ cần hắn còn sống một ngày, Túc Ly sẽ nhạy cảm bất an.
 
Biện Linh Ngọc ngay lập tức giải thích ngắn gọn chuyện mười năm trước mình bị rơi xuống trần gian với Biện Thanh Tuyền, giết chết yêu ma Đọa Thiên và cả những ân oán với Túc Ly cho Sư La Y nghe.
 
Sư La Y cuối cùng đã hiểu tại sao Biện Thanh Tuyền lại muốn nhắm vào nàng,  tại sao những điều không hợp lý đó lại xảy ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sư La Y hồi lâu không nói chuyện, đây là lần đầu tiên nàng biết rằng mình đã nhờ vào một hạt thần châu để sống đến bây giờ.
 
Nàng không biết nếu không có thần châu đó thì chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng nàng đã từng thấy những tu sĩ không có nội đan. Một tu sĩ mất đi nội đan đến cuối cùng sẽ trở nên ốm yếu hơn cả người phàm, trong vòng vài ngày sẽ chết già.
 
Nàng nhớ lúc Biện Linh Ngọc yếu đuối nhất, thậm chí còn không đi nổi.
 
Dường như Sư La Y nhìn thấy vị thần thiếu niên đó, ngồi khô héo trong viện, chờ đợi nàng cả đời, hắn từ từ già đi, mái tóc cũng bạc dần. Hắn cô đơn một mình trên ngọn núi hoang, nhưng cho đến khi hắn chết, cũng không thể chờ đợi được nàng quay lại nhìn hắn lấy một lần.
 
Nàng thậm chí còn chưa bao giờ muốn nghĩ về hắn.
 
Sư La Y luôn cho rằng mình không có gì phải xấu hổ, nhưng đến bây giờ Sư La Y mới nhận ra rằng mình đã sai đến mức bất thường. Nàng muốn chỉ trích bản thần mình của quá khứ biết bao nhiêu. Muốn quay trở lại quá khứ, đến ngọn núi hoang đó ôm lấy Biện Linh Ngọc nhếch nhác và đau đớn đó!
 
Nàng không để cho Biện Linh Ngọc nhìn thấy nước mắt đang trào ra từ khóe mắt mình, quay mặt đi, để giọng nói bị bí bách ở trong gối rồi nói: "Thần châu là của chàng, chàng lấy lại đi." Nàng không muốn Biện Linh Ngọc lại phải chịu đựng đau đớn như thế này một giây phút nào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thần châu cũng có liên quan đến tính mạng của phụ thân của nàng." Nếu Sư La Y được trả lại cho hắn, Sư Hoàn ở Vô Độ Hải cũng sẽ hồn bay phách tán.
 
Sư La Y sửng sốt, bình tĩnh lại tâm trạng, rồi mới ngẩng mặt lên và lắc đầu với hắn: "Biện Linh Ngọc, chàng đã gặp phụ thân của ta rồi à? Ông ấy là Sư Hoàn  quang minh lỗi lạc nhất trong giới Tu Chân, làm sao ông ấy có thể bằng lòng giẫm lên xương cốt của người khác để sống được?"
 
Nàng không thừa hưởng được bất cứ thứ gì từ Sư Hoàn, nhưng lại có tính cách kiêu căng, cứng đầu giống hệt như Sư Hoàn.
 
Biện Linh Ngọc nhìn vào mắt nàng, lạnh lùng nói: "Nhưng ta không muốn."
 
Sư La Y rất hiếm khi thấy Biện Linh Ngọc cứng rắn như vậy, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Chàng thấy như vậy có được không, không phải chàng là thần sao? Ta trả lại cho chàng, chàng có thể nghĩ cách khác cứu ta, như vậy thì cả hai chúng ta đều có thể sống được."
 
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khả thi: "Giống như năm đó chàng cứu phụ thân của ta vậy, ta cũng có một ngọn hồn đăng, bên trong ẩn chứa một tia tản hồn."
 
Biện Linh Ngọc lạnh lùng quay đầu đi: "Nàng và Sư Hoàn không giống nhau, ông ấy đã là linh hồn bán thần, vốn dĩ có thể phi thăng được."
 
Linh hồn của Sư La Y rất yếu đuối, hắn không thể thử được. Huống hồ chi, nếu Biện Linh Ngọc muốn khôi phục thần lực để tái tạo thể xác và hồn phách cho Sư La Y thì nhất định phải tìm lại được thần hồn của hắn.
 
“Đã qua mười năm rồi, mẫu thân không thể nào còn giữ thần hồn của ta được.”

 
Hắn không có thần hồn, không có cơ thể hoàn chỉnh, hắn có thể dùng cái gì để cứu Sư La Y? Hắn không muốn ôm tàn hồn của nàng mà dần dần trở nên điên loạn theo từng ngày.
 
Trong tim của Sư La Y như bị người ta chọc nhẹ vào. Nỗi đau đớn mà cả đêm hôm nay nàng đã cảm nhận được vì Biện Linh Ngọc, còn nhiều hơn cả đời mình.
 
Lúc Biện Linh Ngọc nhắc tới mẫu thân sẽ hủy diệt thần hồn của hắn, trên mặt hắn lạnh lùng và lãnh đạm, hắn đã quen, nhưng nàng lại cảm thấy rất khó chịu.
 
Trên đời làm sao lại có người mẫu thân như vậy, một người mẫu thân như vậy có xứng làm mẫu thân không?
 
Hai người tranh luận với nhau rất lâu nhưng cũng không ra kết quả.
 
Không thể nghĩ ra cách nào, vì vậy đành phải đi nghỉ ngơi trước.
 
 Ngày thứ hai, Thương Ngô chờ ở bên ngoài, Biện Linh Ngọc nói với Sư La Y: “Thanh Tuyền và Túc Lệ sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ không an toàn, nàng đến Vô Độ Hải đi.”
 
Liễu thúc và Triệu bà bà đã cho nghỉ việc trước rồi. Biện Linh Ngọc đưa Thiên Ky đan mình đã luyện xong cho Sư La Y.
 
Thương Ngô đợi bên ngoài, được dùng làm vật cưỡi của Sư La Y.
 
“Chàng tính ở lại đây để hắn giết sao?” Khi nàng nói ra lời này thì trong lòng có chút tức giận.
 
"Không, ta sẽ cùng nàng đi đến Vô Độ Hải, chỗ đó có canh phong* nên Túc Ly sẽ không dám đến."
 
*Canh phong (罡风) để chỉ gió lớn, gió mạnh.
 
Nguyên thân của Túc Ly rất yếu, hắn ta không dám ở lại phầm tràn này lâu, đợi đến khi hắn ta rời đi, Sư La Y sẽ bình an vô sự.
 
Sư La Y nói: "Sau đó chàng sẽ ra sao?"
 
"Nàng có sợ quái vật không?"
 
Sư La Y lập tức lắc đầu: "Nếu chàng đang nói về mình thì ta không sợ đâu."
 
Ánh mắt Biện Linh Ngọc sáng lên, biết bao nhiêu ngày qua, đây là lần đầu tiên hắn có vẻ mặt như thế này: "Vậy có cảm thấy xấu không?"
 
Sư La Y hiếm khí có chút xấu hổ: "Rõ ràng rất đẹp."
 
"Sau khi ta hóa về nguyên thân sẽ không còn ý thức của mình nữa, nếu như ta chết trong canh phong ở Vô Độ Hải, nàng hãy đem hài cốt của ta mang về cho Thanh Tuyền."
 

Biện Thanh Tuyền ngày càng yếu đi, cũng buộc phải rời đi. Sư La Y ở trong Vô Độ Hải trong vô vọng, chỉ dùng vài năm tu luyện nàng sẽ không gặp nguy hiểm gì, có thể quay trở lại Bất Dạ sơn.
 
Sư La Y không tỏ rõ ý kiến đối với cách này, nàng đã suy nghĩ cả đêm qua, cũng đã có suy nghĩ của riêng mình, vì vậy nàng giả vờ như không nghe thấy những lời của Biện Linh Ngọc, dù sao nàng cũng  sẽ không để hắn chết: "Biện Thanh Tuyền đáng ghét đến như vậy, chàng còn giữ lời hứa với nàng ta sao?"
 
“Thanh Tuyền là một chiến sĩ.” Biện Linh Ngọc ôn hòa nói: “Thần tộc tôn trọng mỗi một vị chiến sĩ trừ ma, ta sẽ không vì ân oán cá nhân mà giải quyết nàng ta.”
 
Hắn trầm mặc một lát, sau đó nói: "Nhưng sau này khi nàng phi thăng, chắc chắn sẽ mạnh hơn nàng ta, giữa hai người có nhân quả, nàng có thể giết nàng ta."
 
Sư La Y gật đầu.
 
Nàng hiểu được đạo lý này, giống như những tu sĩ không giết những đồng môn trừ yêu diệt ma khác, trước thiên hạ đại nghĩa, những người chính nghĩa này đáng được tôn trọng, nhưng ân oán cá nhân thì có thể tự giải quyết.
 
"Được, ta nhớ rồi. Nhưng trước khi đi, ta phải trở về Bất Dạ sơn sắp xếp mọi chuyện."
 
Phải xử lý sạch sẽ điểm yếu mới được
 
Túc Ly đó không phải là người tốt, nếu vì muốn tìm nàng và Biện Linh Ngọc mà tàn sát Bất Dạ sơn thì đến lúc đó nàng cũng sẽ không thể trốn được nữa.
 
Nhóm người dẫn theo A Tú đi nửa ngày đường trở về Bất Dạ sơn.
 
Sư La Y không nói nhiều, trực tiếp đuổi bọn họ đi.
 
"Khi nào phụ thân ta trở về, mọi người hẵn quay trở lại." Những tinh quái này đặc tính rất tốt, cho dù có trốn trong rừng núi, cũng vẫn có thể sống tốt được, người phàm thì còn đơn giản hơn nữa. Đi xuống trấn dưới núi, bọn họ sẽ là những bách tín bình thường.
 
A Tú cũng hòa vào trong những người phàm, nàng ấy lau nước mắt: "Tiên tử, ta không nỡ rời xa người."
 
"Ta hứa với ngươi, nếu một ngày nào đó quay lại, ta sẽ đến thăm ngươi." A Tú vừa đi vừa quay đầu lại rồi rời đi.
 
Một số lượng lớn tinh quái không thể di chuyển hết trong một lần được, cũng may là những đại năng để lại linh lực của mình trên Bất Dạ sơn sẽ không lập tức đến. Để tránh đánh rắn động cỏ, Sư La Y yêu cầu tất cả các tinh quái phân tán ra rồi từ từ rời đi trong đêm.
 
Biến cố duy nhất mà Sư La Y lo lắng là tông chủ.
 
Nàng mang theo thanh đạo, đứng ở con đường xuống núi, nàng biết rằng tông chủ không thể nào không phái người theo dõi Bất Dạ sơn, đây là một việc rất mạo hiểm.
 
Nếu nàng không cẩn thận, nàng và Biện Linh Ngọc sẽ bị chặn lại.
 

Nàng thì thầm nói với Thương Ngô: "Nếu có chuyện gì xảy ra, ngươi đưa chàng ấy chạy đi trước đi, cứ yên tâm, chàng ấy bây giờ không đánh lại ngươi đâu."
 
Thương Ngô: "... Biểu tẩu, không, Sư tiểu thư, không phải tỷ đã hứa với Linh Ngọc huynh sẽ đi đến Vô Độ Hải sao?"
 
Sư La Y cười nhẹ: "Dỗ chàng ấy trước thế thôi, làm sao ta có thể thực sự dựa vào chàng ấy để sống sót được, chàng ấy đã... để ta sống cả một kiếp rồi, ta nợ chàng ấy quá nhiều, ta không thể nào phi thăng được, huống hồ chi ta còn muốn xem chàng ấy giết Túc Ly và lấy lại mọi thứ từ hắn của chàng ấy."
 
Tại sao bọn họ lại đối xử với vị thần chủ thiếu niên bảo vệ tất cả chúng sinh như thế này?
 
Thần châu ở trên cơ thể của Sư La Y chỉ có thể bị phong ấn lại, nhưng nếu ở trên cơ thể của Biện Linh Ngọc thì có khả năng sẽ quay trở lại thần cảnh.
 
Thấy Thương Ngô thú không nghe mình nói, Sư La Y nói: "Ngươi không muốn gặp chủ nhân của ngươi sao? Biện Linh Ngọc vẫn còn sống, lấy lại Thần Châu thì ngươi mới đạt được nguyện vọng của mình."
 
"Làm sao tỷ biết được?" 
 
“Lúc say ngươi đã nói hết rồi.” Sư La Y cười nói: “Hy vọng ngươi có thể sớm tìm được nàng ấy.”
 
Bây giờ Thương Ngô cũng cảm thấy Sư La Y rất tốt, nó cũng đã hiểu tại sao Biện Linh Ngọc lại thích nàng: "Nhưng tỷ có cách nào để trả lại thần châu cho hắn không?"
 
Nói đến đây, Sư La Y do dự một chút: "...Ừm."
 
"Cách gì?"
 
“Đừng hỏi nhiều nữa.” Điều mà Biện Linh Ngọc không muốn làm nhất chính là trả lại Thần Châu cho chủ nhân ban đầu của nó. Nàng lại không thật sự ngốc, biết nhiều như vậy vẫn không hiểu được.
 
Đêm đó, bọn họ đột ngột dừng lại, Biện Linh Ngọc cho dù có khó chịu đến đâu cũng không chạm vào nàng.
 
Giống như sợ phạm sai lầm, ban ngày hắn cũng không có tới quá gần Sư La Y. Cho dù hắn không nói gì thì Sư La Y cũng đã đoán được tất cả chuyện tối hôm qua rất có thể là do Biện Linh Ngọc nghĩ nàng thật sự muốn cho nên mới phát sinh.
 
Thương Ngô nhanh chóng đồng ý, dù sao thì nó đi theo Biện Linh Ngọc cũng là vì chủ nhân của mình. Ai có cách cho nó gặp được chủ nhân, nó sẽ nghe theo người đó.
 
Sư La Y tin tưởng vào Biện Linh Ngọc, nàng sẵn sàng đánh cược một lần, nàng tin rằng thiên đạo sẽ không bạc đãi thần tộc.
 
Nàng muốn vị thần đã bị rơi xuống nhân gian mười năm này được trở về nhà, nàng muốn hắn chém Túc Ly, thực hiện được tâm nguyện của mình.
 
Nàng cũng tin rằng khi thời gian trôi qua, Biện Linh Ngọc sẽ tìm cách để nàng quay về bên cạnh hắn. Biện Linh Ngọc không dám dùng chuyện sống chết của nàng để đánh cược, nhưng Sư La Y lại dám, cùng lắm nếu thua cược thì mọi thứ sẽ lại quay trở về vị trí ban đầu.
 
Nếu không có Biện Linh Ngọc, mười năm trước nàng đã chết trong canh phong rồi.
 
Nàng lấy ra Thiên Ky đan ra, bỏ vào trong miệng, hơi ngọt. Đó là trái tim chân thành của một người, suốt hai kiếp.
 
*
 
Biện Linh Ngọc đang ở đường lên của một ngọn núi khác, nhìn các tinh quái di tản.
 
Hắn ngồi khoanh chân, đôi mắt đen dài nhìn về phía một nơi khác. Hắn cảm nhận được hơi thở của Chu Yếm.

 
Khi hắn giết Chu Yếm, hắn đã nhận ra rằng Chu Yếm chỉ còn lại tàn hồn. Nhưng những tàn hồn khác đã đi đâu thì nhất thời Biện Linh Ngọc không tìm thấy được.
 
Tuy nhiên, Chu Yếm chỉ còn lại một chút sức mạnh đó, không có gì phải sợ. Cho dù không có hắn thì cũng sẽ bị các tu sĩ khác giết chết.
 
Nhưng bọn chúng xuất hiện ở Bất Dạ Sơn thì lại có ý tứ sâu xa rồi.
 
Hành Vu tông hiện đều đang chuẩn bị cho cuộc thi ở khắp mọi nơi, lần này xa hoa hơn bao giờ hết, tất cả mọi thứ là để chào đón người đệ đệ vô cùng phô trương của hắn.
 
Biện Linh Ngọc cụp mắt xuống, lạnh lùng suy nghĩ, một đệ đệ phế vật cùng huyết thống.
 
Biện Linh Ngọc vốn dĩ muốn bảo Thương Ngô đến, đuổi theo khí tức còn sót lại của Chu Yếm, nhưng luồng khí tức đó tiêu tan rất nhanh chóng, sau khi nó tiêu tan, tất cả những người được tông chủ phái đến để theo dõi Bất Dạ sơn đều đã bất tỉnh.
 
Hắn hiểu ra có ai đó đang giúp đỡ bọn họ.
 
Trong đêm tối, một tàn hồn đã ngưng tụ lại nắm chặt thanh kiếm của mình. Hắn ta trôi dạt đến một ngọn núi khác, ngưng tụ ra dáng vẻ của Khương Kỳ, hắn ta đứng từ phía xa nhìn nhưng không đi qua.
 
Chiếc áo choàng đỏ tươi của thiếu nữ trong đêm tối rất bắt mắt.
 
Khương Kỳ nhớ lại ngày hắn ta rời khỏi sơn động, đút cho nàng ăn nội đan của cửu vĩ hồ. Hắn ta rất muốn nói với nàng: "Nếu ta còn có thể sống sót trở về..."
 
Câu nói đó còn chưa nói xong, hắn ta cũng không bao giờ sống sót trở về.
 
Hồn phách của hắn ta chạy trốn trở lại Minh U sơn, cầu xin sư tôn cứu hắn ta. Sư tôn nhân hòa năm xưa lại cười rồi thở dài, lập tức đập nát hồn đăng của hắn ta: "Đồ nhi, ngươi chẳng những ngu xuẩn,  mà còn vô dụng đến như vậy... "
 
Khi tàn hồn của Khương Kỳ suýt chút nữa đã bị nghiền nát, hắn ta mới nhận ra rằng tu sĩ đưa thư năm đó đã đổi người rồi. Mệnh lệnh của phong ấn đạo quân đã được sư tôn đáng kính trước mặt hắn ta thay đổi thành giết chết.
 
Nỗi hận của hắn ta từ đầu đến cuối đều đã hận sai người rồi.
 
Thấy mình sắp chết trong tay tông chủ, thần hồn đau đớn, có thứ gì đó chống đỡ cho hắn ta chạy càng lúc càng xa.
 
Hắn ta mở mắt ra và phát hiện ra rằng đó là tàn hồn của Chu Yếm đã hòa vào cơ thể của hắn ta.
 
Khoảnh khắc đó, cổ họng Khương Kỳ nghẹn lại, hắn ta không nói được lời nào. Kiếp này hắn ta hận chính là chính là thứ mà hắn ta phải mắc nợ, thứ tà vật hắn ta thúc ép nhưng trước khi chết lại còn tồn tại chút chân tình đối với hắn ta.
 
Cuộc đời này như một trò đùa.
 
Khi hắn rời khỏi Sư La Y dưới ánh trăng, chấp niệm cuối cùng của hắn ta lúc còn sống chính là hình bóng đứng trong gió vào lúc này.
 
Đôi môi của Khương Kỳ mấp máy một lúc lâu, câu "Ta xin lỗi" đã biến mất trong gió.
 
Sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ hồn bay phách tán, hắn ta không đủ tư cách để chuộc tội. Bóng dáng của Khương Kỳ biến mất trong màn đêm, hắn ta nhìn bọn họ cùng nhau rời khỏi Bất Dạ sơn, cùng nhau bước đi xa. Hắn ta muốn ở lại, ẩn nấp ở đâu đó rồi kéo tông chủ xuống địa ngục cùng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận