Bảo Liên Đăng Dương Tiễn - Nhân Sinh Trường Hận Thuỷ Trường Đông


Quả nhiên, trong hai ngày sau đó, hai người chỉ di chuyển trong núi sâu, đường núi gập ghềnh, tiếng hổ gào sói hú quẩn quanh hỗn tạp.

Tay phải Dương Tiễn bị thương đến lộ xương, lại còn phải cõng muội muội, hai chân tập tễnh đi tìm đường, tìm quả dại để ăn đỡ đói.

Đến ngày thứ ba, vào giữa trưa, căn nhà cũ nát mà Tam Thánh Mẫu nhắc đến mới xuất hiện trước mắt.
Sau khi Dương Tiễn gom lại cỏ khô để muội muội được ngủ thoải mái hơn, mọi người thấy hắn lục lọi tìm tòi trong căn phòng một lúc, thế mà lại tìm được vài chiếc nồi niêu, chén bát cũ nát cùng với thớt gỗ và đá lửa.

Hắn ngây người nhìn những dụng cụ làm bếp này, sau đó ra khỏi phòng để tìm kiếm thêm một lúc lâu.

Khi trở về, hắn mang theo một ít quả dại.

Nhìn muội muội đang ngủ ngon lành, hắn buông trái cây xuống, dùng một chiếc chậu tàn tạ để mang về nửa chậu nước, chậm rãi rửa đi những vết máu, vết bùn trên người và mặt mình.
Hắn làm mọi việc đâu đó rành mạch, gương mặt nhàn nhạt không tỏ ra vui buồn.

Mọi người ngơ ngắc nhìn, thà là hắn khóc to kêu lớn một trận.

Bách Hoa không nhịn được mà ghé người sang hướng Hằng Nga và Tứ công chúa, nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ...!chẳng lẽ hắn điên rồi? Một đứa trẻ bao lớn, sao có thể bình tĩnh được như thế?"
Lúc này, Dương Liên tỉnh dậy, nhìn thấy căn nhà rách nát thì lộ ra vẻ sợ hãi.

Dương Tiễn đổi lấy nước sạch, còn giúp đỡ muội muội rửa mặt, chải đầu.

Đến lúc này, trên mặt hắn mới có một ít sinh khí.
Nhưng khi thấy những quả dại vừa chua vừa chát, không một chút khác biệt, Dương Liên với tay đánh rơi chúng xuống đất.

"Muội không thèm ăn đâu!" Nàng khóc, nói, "Ngày nào cũng chỉ có mấy thứ này, muội muốn ăn cơm mẹ nấu!"
Khoé môi Dương Tiễn run rẩy một chút, nhưng lại nhẫn nhịn không nói một lời, chỉ nhặt quả dại lên, chậm rãi khuyên nhủ.

Nhưng lần này hắn không khuyên được muội muội, mấy ngày nay Dương Liên đã ăn đến ngán rồi, có nói thế nào cũng không nghe.
Gương mặt Tam Thánh Mẫu ửng đỏ, nàng nhỏ giọng nói: "Hoá ra khi đó ta không hiểu chuyện như thế..."
Trời đã sắp tối, Dương Liên đói tới mức không ngồi dậy nổi, chỉ lặng lẽ nức nở nghẹn ngào, nhưng vẫn cứ khăng khăng không chịu nhìn tới những quả dại đó.

Dương Tiễn vừa nhóm lửa vừa trông coi muội muội, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Sau một lúc lâu, hắn tự mình ăn từng quả một.


Bách Hoa bĩu môi nói, "Rốt cuộc cũng chỉ biết lo cho bản thân."
Chỉ thấy Dương Tiễn ăn quả dại xong thì nói với tiểu Dương Liên, "Được rồi, bé Liên.

Có phải là nếu được đổi món trong bữa hôm nay, rồi sau đó ngày nào cũng ăn quả dại, thì muội sẽ không náo loạn?"
Dương Liên nặng nề gật đầu, vươn ngón út ra, nói: "Móc ngón tay, lần này Liên nhi không muốn ăn trái cây, muốn ăn đồ ngon thôi.

Sau này, bất kể Nhị ca mang gì tới, muội cũng sẽ không kén chọn!"
Dương Tiễn cũng dùng ngón tay út móc ngoéo với cô bé, nhẹ nhàng bảo: "Vậy được rồi, muội đi nằm trước đi, để Nhị ca nghĩ cách."
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho muội muội, Dương Tiễn cầm lấy những hòn đá lửa và dao chẻ củi vừa tìm được ban nãy, ra khỏi nhà tìm một ít cỏ ngải, bó thành chùm.

Trầm Hương ngạc nhiên nói, "Hắn đang định làm gì?"
Họ đi theo Dương Tiễn một đoạn, chỉ thấy Dương Tiễn cởi áo ngoài, che phủ đầu tóc, châm lửa đốt cỏ ngải, rồi leo lên một đại thụ.

Hoá ra Dương Tiễn tâm tư tinh tế, ánh mắt nhạy bén.

Trên được đi, hắn đã nhìn thấy có ong dại múa may bay lượn.

Bây giờ là giữa hoàng hôn, cũng là lúc ong dại về tổ.

Tìm được đàn ong thì cũng sẽ tìm được vị trí tổ của chúng.

Theo lý mà nói, muốn lấy tổ ong thì phải ra tay lúc sáng sớm, khi bầy ong rời tổ, sào huyệt trống không.

Nhưng nhớ đến ánh mắt đáng thương của Liên nhi, trong thiên hạ này dù còn chuyện nào khó khăn hơn thì Dương Tiễn cũng sẽ làm được vì em gái, huống chi là một tổ ong nhỏ nhoi?
Xưa nay ong dại đều hung hãn, đến gấu chó còn phải sợ ba phần.

Thấy có người đến tập kích, ong dại dốc toàn bộ lực lượng, trong phút chốc bu lại thành một bầy đen, đánh úp về phía Dương Tiễn với khí thế khiến người ta hoảng sợ.

Mọi người nhìn thấy tình cảnh này đều biến sắc.

Lại thấy Dương Tiễn vẫn vững vàng bình tĩnh như cũ, tay trái hắn vung vẫy đám cỏ ngải đang cháy, xua đuổi đàn ong.

Dao chẻ củi bên tay phải mạnh mẽ chém vào tổ ong mà hắn đã nhắm chuẩn xác từ trước.


Đao vừa tới, tổ ong rơi xuống, Dương Tiễn tung người nhảy xuống đại thụ, nhặt lấy một nửa tổ ong, rồi chạy trở về.

Đàn ong đuổi theo phía sau hắn một lúc thì tản mất.
Dương Tiễn lấy được tổ ong, trở về căn nhà nát, gom lấy mật trong tổ ong chỉ vừa đủ một chén, rồi đưa cho Dương Liên.

Dương Liên nếm một ngụm, vị thơm ngọt có hơi chua, so với những quả dại mấy ngày qua thì ngon hơn không biết gấp mấy trăm lần.

Dương Liên bất giác nín khóc, mỉm cười, "Nhị ca, uống ngon quá.

Huynh cũng thử một ngụm đi?" Dương Tiễn mỉm cười, "Ngon lắm sao? Nhị ca đã uống rồi, chén này đều là của Tiểu Liên."
Dương Liên uống hết mật ong, trong lòng thích thú.

Nỗi bôn ba vất vả mấy ngày qua cùng nỗi đau mất đi cha mẹ tựa hồ đều đang từ từ vơi bớt.

Cô bé lại quấn lấy Dương Tiễn, đòi hắn kể vài câu chuyện, cô bé mới có chút buồn ngủ.

Dương Tiễn chăm cho muội muội ngủ, nhìn muội muội trong lúc ngủ mơ vẫn lộ vẻ tươi cười.

Dương Tiễn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Liên nhi, chợt nghe bé Liên khi ngủ mơ còn nhẹ nhàng gọi nũng nịu, "Cha, mẹ, đại ca..."
Trái tim Dương Tiễn bỗng chốc nặng nề như bị búa tạ đập vào.

Hắn đứng lên, lui về phía sau mấy bước, có chút choáng váng.

Lúc này, toàn thân hắn bỏng rát như bị lửa đốt.

Dương Tiễn biết, nọc ong do đám ong dại chích lúc nãy đã bộc phát.

Hắn loạng choạng lảo đảo chạy ra khỏi căn nhà nát, đầu óc nặng nề mơ màng.

Hắn mang máng nhớ là phía bên kia có một dòng suối nhỏ, nghe thấy tiếng nước chảy, liền lập tức đi tới.
Dương Tiễn lột bỏ áo ngoài, toàn thân ngâm trong nước suối.


Lúc này là giữa mùa thu, đêm trong núi sâu lại vô cùng rét lạnh.

Nước suối đã lạnh lẽo đến thấu xương, nhưng thân thể Dương Tiễn vẫn cứ đau đến nóng rát.

Ánh trăng chiếu vào người hắn, khiến mọi người nhìn thấy rằng ngoại trừ phần đầu, mặt, và tay trái, những bộ phận khác trên thân thể đều đầy những vết chích sưng đỏ.

Tam Thánh Mẫu run giọng nói, "Nhị ca, muội không biết là huynh bị ong chích dữ dội như vậy.

Muội, muội..." Nàng nhớ tới mấy ngày sau đó, nàng còn thèm thuồng mật ong ngon lành kia, nên cứ cầu khẩn Dương Tiễn đi lấy một chút về cho nàng.

Nhị ca dường như cả tay còn không nhấc lên nổi, chỉ nói với nàng là hắn hơi mệt mỏi, hơi mệt mỏi...
Dương Tiễn úp mặt sâu vào trong nước.

Chỉ có một mái tóc đen là nổi lên trên mặt nước.

Mọi người thấy hắn hồi lâu không ngẩng lên thì hơi sốt ruột.

Trầm Hương hỏi Tam Thánh Mẫu, "Hắn sẽ không chết đuối chứ?"
Trong lúc Trầm Hương đang nói, Dương Tiễn bỗng nhiên ngoi đầu lên mặt nước.

Nước suối lăn xuống xuôi theo sườn mặt hắn.

Dương Tiễn hít một hơi thật sâu, lại vùi mình vào trong nước.

Tiểu Ngọc khó hiểu, hỏi, "Hắn đang nghịch nước sao?"
Tam Thánh Mẫu lại không nói lời nào.

Nàng nhìn Dương Tiễn ngoi lên mặt nước một lần nữa, nhẹ nhàng thở dài, "Nhị ca của ta kiêu ngạo là thế.

Các con cẩn thận nhìn trên mặt hắn." Trầm Hương và Tiểu Ngọc lúc này mới nhìn rõ.

Trên gương mặt tái nhợt của Dương Tiễn, trong số những giọt nước lăn xuống còn ẩn giấu nước mắt.

"Ta chỉ biết tính tình nhị ca cương cường, không hề muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.

Lại không biết, kể cả khi chỉ đối diện với trời đất, hắn cũng muốn che giấu nước mắt của mình."
Khi Dương Tiễn ngẩng đầu lên một lần nữa, hắn dứt khoát dùng tay gạt đi hết những giọt nước trên mặt, trong mắt đã không còn ngấn lệ.


Tất cả bi thương của hắn đã hoà vào trong dòng suối này.

Hiện tại, trong lồng ngực hắn chỉ có một nỗi oán giận.

Dương Tiễn ngước mắt nhìn bầu trời.

Sắc màu của bầu trời là một màn đen cực kỳ dày đặc, ánh trăng không biết đã biến mất từ khi nào.

Bỗng nhiên, trên vòm trời, một tia chớp xé ngang qua, chiếu sáng đôi mắt Dương Tiễn.

Trong đôi mắt ấy, con ngươi đen như mực lại ẩn ẩn màu đỏ đậm như ngọn lửa bùng cháy, rừng rực bi thương, tựa như muốn thiêu rụi cả đất trời, thiêu rụi cả chính bản thân.
Bỗng nhiên, Dương Tiễn cắn vào cánh tay phải của mình, cắn một cái rất sâu, gắt gao không buông ra, tơ máu từ khoé miệng chảy xuống.

Tam Thánh Mẫu "a" lên một tiếng, nhớ lại trên cánh tay nhị ca quả là có một dấu răng, mấy ngàn năm qua nó chưa từng mờ đi.

Nàng đã quen nhìn nó, cũng chưa từng hỏi về lai lịch của nó, lại không ngờ là do nhị ca tự cắn chính mình.
Lại thêm một tia chớp rạch vỡ không gian rộng lớn, Dương Tiễn đã bước ra khỏi dòng suối.

Mái tóc đen dài của hắn phủ ở sau lưng.

Sấm nổ vang từng trận, tia chớp nối tiếp nhau như những con rắn bạc nhảy múa trên màn trời.

Dương Tiễn nắm chặt quyền, chỗ bị thương trên cánh tay còn chảy máu, thần sắc mang nặng sự phẫn hận.

Hận ý càng lúc càng trầm trọng, lát sau lại hoá thành bi thương.

Trong tiếng sấm, mọi người chỉ nghe được tiếng hắn nói nhỏ khi liền khi đứt: "Ta sẽ không từ bỏ...!Ông trời thì đã làm sao...!Là ta hại chết...!Kể cả khi...!cũng phải...!nuôi lớn tam muội, cứu mẫu thân ra ngoài..."
Lại một tiếng sét nổ ra, lấn át giọng của hắn.

Sau khi tiếng sấm qua đi, hắn ngửa mặt lên trời cao, hét lớn câu cuối cùng, nghe rất rõ ràng: "Ta Dương Tiễn thề ở đây, dù cho tan xương nát thịt, tan thành cát bụi, cũng phải báo được huyết hải thâm thù, cứu mẫu thân trở về!"
Tia chớp rọi lên gương mặt hắn.

Mọi người không hề nhìn thấy một thiếu niên non nớt ngây thơ, mà chỉ thấy được sự kiên định không gì sánh bằng.

Thật lâu sau, hắn mới cúi đầu, lại một lần nữa thất thần tự nói với chính mình, "Đến lúc đó, ta sẽ lại gặp được cha, còn có...!đại ca nữa..."
Rào rào...!nước mưa bị tích tụ cuối cùng cũng tầm tã rơi xuống.

Mọi người nhìn thiếu niên mười ba tuổi sừng sững trong mưa gió, lấy máu của mình mà thề với trời đất, tất cả đều im lặng không nói một tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui