Bảo Liên Đăng Dương Tiễn - Nhân Sinh Trường Hận Thuỷ Trường Đông


Thêm một thời gian, thời tiết ngày càng lạnh, quả dại càng khó tìm, rốt cuộc cũng không thể ở trên núi được nữa.

Nhưng có thể đi đâu bây giờ? Mọi người nhìn hắn dẫn muội muội xuống núi, mịt mờ đứng giữa cánh đồng bát ngát bụi đất bay mù trời, cõi lòng rầu rĩ.
Ngày tháng kế tiếp chỉ có lưu lạc không ngừng nghỉ.

Khi đó còn là thời kỳ hoang dã, dân cư vốn dĩ thưa thớt, chỉ có một vài thành trấn ít ỏi, lại còn ma cũ bắt nạt ma mới.

Bên ngoài màn trời chiếu đất đương nhiên vất vả, nhưng muốn dừng chân ở thành trấn cũng không dễ dàng gì.

Song, tính tình Dương Tiễn kiên cường, cắn răng đi săn thú, ngày ngày làm việc, tuy khổ không nói nổi, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai của hai huynh muội.
Mỗi khi nhàn rỗi một tí là hắn lại khổ luyện công phu phụ thân truyền thừa cùng một ít pháp thuật thô thiển từ tin đồn thổi.

Hắn không có sư phụ, khổ công tu luyện hoàn toàn dựa vào nghị lực bản thân và tự mình mày mò, thường hay luyện sai mà làm mình bị thương.

Nhưng hắn không hề ảo não hay nản lòng, chưa từng thấy khó mà lui hay từ bỏ bất cứ thứ gì có thể học được.
Dương Liên còn nhỏ không hiểu chuyện, lúc nào cũng bám lấy hắn kể chuyện chơi đùa.

Mọi người thấy hắn rõ ràng đã sức cùng lực kiệt, hoặc vì mưu sinh và tập võ mà bị thương, nhưng chỉ cần đối mặt với tiểu muội là lại hết sức ôn hòa, cẩn thận dỗ dành nàng.

Rất nhiều đêm, hắn chỉ ngồi một chỗ, ngâm nga hát ru muội muội đi vào giấc ngủ.
Dần dần, trong mộng Dương Liên không còn gọi cha mẹ nữa, mà chỉ gọi nhị ca.

Thứ nàng ăn cũng không còn là quả dại chua linh tinh, từ mặt mày đau khổ nuốt đồ ăn nửa sống nửa chín, cháy khét hay cơm canh mùi vị kì lạ, chuyển sang thưởng thức thức ăn thơm ngon mà vui sướng vỗ tay khen nhị ca tuyệt nhất.

Tiểu Dương Liên lớn lên từng ngày, thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã là ba năm.
Cũng trong năm này, hai huynh muội cuối cùng cũng không cần phải lưu lạc nữa.

Họ đi ngang qua một trấn nhỏ là nơi cư ngụ của thị tộc Thần Nông, người ở đây sống bằng nghề y, không bài xích giống như nơi khác.


Dương Tiễn dựng một gian nhà gỗ ở ngọn núi gần đó, ban ngày hái chút thảo dược và bổ củi đi bán, tối về chuyên tâm tu luyện tập võ, chăm sóc muội muội.
Qua đông xuân đến, tiết trời dần dần ấm áp hơn, cỏ mọc én lượn, những ngọn hoa nhỏ vô danh bắt đầu nở rộ khắp núi.

Tiểu Dương Liên chỉ ở nhà suốt một mùa đông rốt cuộc cũng không nhịn được bản tính ham chơi, nài nỉ làm nũng với nhị ca, đòi hắn cùng lên núi.

Dương Tiễn bị bám lấy rất bất đắc dĩ, đành phải dẫn nàng đi theo hái dược liệu.

Sau mười mấy ngày, Dương Liên đương nhiên vui mừng hớn hở, thế nhưng lại vắt kiệt khiến Dương Tiễn hao gầy rất nhiều.
Hôm nay ở vách đá phía bắc phát hiện ra Linh Chi cực kỳ quý báu, Dương Tiễn sắp xếp để muội muội tự chơi dưới một gốc cây, còn mình thì buộc dây vào người, leo xuống sườn núi hái Linh Chi.
"Tần lão phu tử gần đây cần Linh Chi để phối thuốc, chắc là sẽ ra một cái giá tốt.

Thời tiết ấm hơn, cũng nên mua thêm mấy bộ quần áo mới cho Tam muội." Hắn thầm nghĩ, gương mặt hiện lên nét vui mừng hiếm thấy.
Nhóm Tiểu Ngọc cheo leo bên vách núi, hết nhìn Dương Tiễn phía dưới rồi lại quan sát tiểu Dương Liên đang kết vòng hoa bằng những bông hoa dại dưới tán cây.

Chỉ có Tam Thánh Mẫu là nhíu mày như đang hồi tưởng điều gì đó.

Trầm Hương cười hỏi: "Mẹ, mẹ làm vòng hoa đẹp quá, chuẩn bị cho Dương...!cho hắn ạ?" Tam Thánh Mẫu không trả lời, một lát sau gương mặt nàng đột nhiên biến sắc, tay chỉ về phía trước, thốt lên hoảng loạn: "Ta nhớ không sai...!Chính là lúc này, nhánh cây đột nhiên sống..."
Không đợi nàng dứt lời, mọi người đã nhận ra cành cây khô yếu ớt rũ xuống trên đại thụ tỏa ra một luồng khói đen, tiểu Dương Liên kêu lên một tiếng thảm thiết rồi bất tỉnh nhân sự.

Cành cây khô lộ ra đầu nhọn lớn hình tam giác, một cái lưỡi dài màu đỏ vươn ra nhẹ nhàng liếm thử lên người Dương Liên.
"Rắn...!Sao lại có con rắn to như vậy?" Tiểu Ngọc sợ hãi níu lấy Trầm Hương, hô lên, "Mẹ, nguy hiểm quá!"
Đúng lúc này, một thanh khảm đao vung lên, máu văng tung tóe, cắt đứt một nửa cái lưỡi chưa kịp thu hồi của con rắn.

Chính là Dương Tiễn nghe tiếng kêu la của Tam muội liền vận khí nhảy lên đỉnh núi, bất ngờ tấn công khiến con rắn trở tay không kịp.

Hắn nhắm ngay đầu rắn bổ xuống một đao dứt khoát, con rắn hoảng sợ, bỏ qua vết thương trên lưỡi, cuộn người vặn ngã cây xuống đất, bỗng dưng không thấy tăm hơi.
Bên cái cây gãy chỉ còn một cái da rắn lột dài hơn trượng, nhìn mà khiếp sợ.
"Liên nhi, Liên nha đầu!" Bế muội muội, hai tay Dương Tiễn không ngừng run rẩy.


Chỉ trong thời gian ngắn, gương mặt tiểu Dương Liên đã chuyển sang màu đen, tứ chi run rẩy, hôn mê bất tỉnh.

"Đều tại ta, sao có thể để muội một mình dưới tán cây chứ!" Hắn cắn răng cho mình một cái tát thật mạnh, lấy thảo dược kiềm chế độc tính của rắn ở trong sọt phía trước, nhai nát rồi cho vào miệng Dương Liên.
Dương Liên đã ăn thảo dược nhưng vẫn như đá chìm xuống đáy biển.

Hắn cẩn thận kiểm tra vết thương của muội muội, phát hiện kịch độc đã ngấm vào máu và phủ tạng, mặt mày hắn trở nên tái mét.

Cũng may mấy ngày qua hắn đã tiếp xúc nhiều với các lang trung trong thôn, học được không ít pháp môn giải độc, biết được da rắn cũng là một liều thuốc hay, sau khi cắt một miếng lớn da rắn bèn ôm muội muội chạy như bay xuống núi.
Đến thôn, nhà thứ ba bên tay trái là chỗ ở của Tần lão phu tử hay mua dược liệu của hắn.

Dương Tiễn chạy vào trong, không để ý lão phu tử đang giã thuốc, sau khi buông Dương Liên xuống liền kéo ông ấy đến khám bệnh.
Tần lão phu tử có ấn tượng rất tốt về Dương Tiễn, thấy hắn nôn nóng như thế bèn cười nói: "Tiểu ca, hôm nay làm sao thế? Đổi tính à? Ơ, này..." Cúi đầu nhìn Dương Liên hôn mê, sắc mặt ông lập tức thay đổi, đôi mắt híp trừng lớn, tay đặt lên mạch của nàng, mày càng lúc càng nhăn chặt.
"Là xà yêu, là khói độc của xà yêu! Trời ơi, tiểu cô nương này...!Xong rồi, xong rồi!" Tần lão phu tử suy sụp buông tay, không ngừng lắc đầu.

Dương Tiễn đưa da rắn qua, vội vàng la lên: "Phu tử, con có da rắn, ông từng nói đây cũng là một liều thuốc hay để giải kịch độc của nó!"
Tần lão phu tử cầm da rắn lột, ánh mắt chợt sáng ngời, sau đó vụt tắt.

Ông thở dài tiếc hận: "Có cũng vô dụng, không chữa được.

Tiểu ca, đây là tiểu muội mà cậu thường nhắc đến đúng không? Chuẩn bị hậu sự cho nàng đi thôi, lão nhân không thể làm gì hơn!"
Tuy biết rõ mẹ sẽ không sao, nhưng Trầm Hương vẫn có chút căng thẳng, vô ý thức kéo tay Tam Thánh Mẫu.

Tam Thánh Mẫu nhìn Dương Tiễn, ngay khi Tần lão phu tử vừa dứt lời, Dương Tiễn giống như đã chết lặng, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu.
"Hắn lúc đó thật sự quan tâm ta.

Nhưng sau này, vì sao hắn lại biến thành bộ dạng kia!" Nàng thở dài, trái lại không hề lo lắng cho mình.


Bởi vì nàng nhớ rõ độc của nàng cuối cùng vẫn được giải, tuy là thuốc đó khó uống muốn chết.
Nhìn Tần lão phu tử thêm một lúc, ánh mắt Dương Tiễn đột nhiên trở nên khác thường, đột nhiên hắn giơ tay lên, kề khảm đao dùng để hái thuốc vào cổ mình.

Tần lão phu tử thốt lên kinh hãi: "Tiểu ca, cậu muốn làm gì?" Dương Tiễn im lặng nhìn ông, hỏi: "Phu tử, con xin hỏi ông một câu, muội muội của con rốt cuộc có còn cứu được không?"
"Không phải, chuyện này...!cậu nghe ta nói, buông đao xuống trước đã!" Tần lão phu tử vươn tay muốn lấy đao, cánh tay Dương Tiễn căng thẳng, máu chảy xuống theo lưỡi đao.

Lão phu tử hoảng sợ vội vàng thu tay: "Sớm biết tính cậu cứng đầu, nhưng bây giờ cậu tức giận với ai chứ? Xà yêu từng hại chết không biết bao nhiêu người, nào có ai cứu được?" Dương Tiễn chậm rãi lắc đầu, đáp: "Phu tử, quen biết ông đã nhiều ngày, con nhận ra ông có đang che giấu hay không.

Ông nói đi, phải làm thế nào mới cứu được muội muội con? Nếu không, con tình nguyện đi theo muội ấy, muội muội còn nhỏ, con không thể để muội muội lên đường một mình!"
Tần lão phu tử cười khổ, "Ta biết tên nhóc cậu mà...!Hầy, dù cậu cứng đầu, sao lại hiểu sai ý chứ! Nói thật thì đúng là có phương thuốc kiềm chế kịch độc trong cơ thể của lệnh muội, hơn nữa cũng có cách để trừ tận gốc.

Nhưng...!Nhưng..."
Trầm Hương thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu nói tiếp theo của Tần lão phu tử lại khiến hắn sốt ruột.

Lão phu tử giải thích: "Rắn độc tầm thường sao có thể so với xà yêu, nó đã thành tinh, từng hại không biết bao nhiêu mạng người.

Lệnh muội chỉ hít phải khói độc nó phun ra đã độc đến mức này.

Không sai, da rắn lột làm thuốc, phối với hoa dĩ tử, địa đinh, đương quy, đại hoàng, thược dược đỏ, hoa kim ngân, hoàng kỳ, cam thảo, sau ba ngày là có thể áp chế phần nào độc tính.

Chỉ là loại thuốc này hiệu quả vô cùng mãnh liệt, với tình hình của lệnh muội hiện tại làm sao chịu đựng được?"
Dương Tiễn ngơ ngác đứng sững ngay tại chỗ, giống như hồn bay phách lạc.

Đột nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt đầy kiên định, giọng trầm xuống: "Phu tử, con từng nghe ông nói, nếu hiệu quả của thuốc quá mạnh, có thể để người khác lấy thân làm thuốc dẫn..." Không đợi hắn nói xong, Tần lão phu tử liên tục lắc đầu: "Sao có thể! Bản thân thuốc này vốn đã vô cùng mãnh liệt, nếu cậu lấy mình làm thuốc dẫn, liều thuốc phải tăng thêm gấp mấy lần, cậu tưởng mình làm bằng sắt sao?"
Dương Tiễn đáp qua loa: "Chuyện này con sẽ có chừng mực.

Nhưng phu tử à, ông nói phương thuốc này chỉ kiềm chế độc tính, vậy làm thế nào để trị tận gốc?" Tần lão phu tử trả lời bất đắc dĩ: "Phương thuốc này ép độc tính ra một chút, sau đó ăn Xà nhai thảo là có thể trừ tận gốc.

Nhưng cách này nói ra cũng bằng không, Xà nhai thảo sinh trưởng trong xà huyệt, độc tính bất đồng, dược hiệu cũng khác biệt.

Xà yêu kia hung tàn biết nhường nào, làm sao để người khác vào trong hang ổ của nó lấy thảo dược?"
Một vài lời quanh co, kinh tâm động phách.


Mọi người đều u sầu, lại thấy Dương Tiễn khôi phục thái độ như thường, hắn ở chỗ Tần lão phu tử lấy thuốc, bế muội muội lên, đi được hai bước lại quay đầu, hỏi lão phu tử: "Phu tử, nếu không có Xà nhai thảo, chỉ dựa vào phương thuốc của ông, muội muội con có thể chống đỡ được bao lâu?"
Dứt lời, Bách Hoa xùy một tiếng, "Cái gì mà yêu thương muội muội, tất cả đều là giả.

Thấy không, vừa nghe nói lấy thuốc nguy hiểm là chỉ lo hỏi muội muội chống đỡ được bao lâu."
Tần lão phu tử nghĩ ngợi, "Năm năm, dùng thuốc của ta, cho dù không có Xà nhai thảo diệt trừ tận gốc, ít nhất vẫn có thể cầm cự năm năm."
"Năm năm? Vậy cũng không tồi." Thế mà Dương Tiễn còn cười khe khẽ, nói với Tần lão phu tử, "Y giả nhân tâm, phu tử, con biết ông nhân hậu, giúp đỡ mọi người, hay làm điều tốt.

Đến ngày thứ tư, con có thể xin ông đi một chuyến đến căn nhà nhỏ trên núi không? Nếu...!Nếu con không ở đó, có thể xin ông giúp con chăm sóc tiểu muội được không?"
Tần lão phu tử nhìn hắn rất lâu, thấy vẻ mặt hắn đầy quyết tâm, không hề giống một thiếu niên mới mười sáu tuổi, ông thở dài một tiếng, không khuyên can, chỉ gật đầu đồng ý.

Tam Thánh Mẫu không khỏi giật mình, thất thanh hô lên: "Hắn, hắn thật sự vì ta mà đi lấy thuốc ư?"
Ôm Dương Liên còn hôn mê quay lại căn phòng nhỏ, Dương Tiễn lặng lẽ vào bếp bận việc.

Long Bát hỏi: "Lấy thân làm thuốc dẫn là có ý gì?" Mọi người không tinh thông y thuật, đoán mò cũng không ra, chỉ có Hằng Nga kêu lên một tiếng: "Hắn đang sắc thuốc, nhưng sao lại cho liều thuốc nhiều đến vậy?"
Lửa lớn nung nấu, lửa nhỏ chắt chiu, phí gần hai canh giờ, rốt cuộc cũng rót được chén thuốc đặc đen sì.

Dương Tiễn cúi đầu nhìn thuốc, rồi lại liếc thoáng qua trong phòng, giơ tay uống một hơi cạn sạch.
Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người, tất cả ngơ ngác nhìn.

Chỉ chốc lát sau, thuốc bắt đầu có tác dụng, Dương Tiễn duỗi tay đỡ lấy bàn, khom người ôm chặt bụng, mồ hôi ra như tương.

Đầu vai hắn run rẩy dữ dội, thân hình lung lay sắp đổ, hiển nhiên hiệu quả thuốc quá mạnh đã gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Thế nhưng hắn chỉ có thể đau đớn chịu đựng, cắn răng không rên lấy một tiếng.
Không biết qua bao lâu, hắn siết chặt tay, vì dùng sức quá độ mà móng tay ghim sâu vào trong máu thịt, cơn quặn đau như ruột gan đứt từng khúc ở bụng mới dịu xuống một chút.

Dương Tiễn chậm rãi đứng dậy, bước chân lảo đảo, hắn lấy một cái chén, rồi xoay người tìm dao phay.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dương Tiễn, Tam Thánh Mẫu lờ mờ đoán ra ý đồ của hắn, cõi lòng đột nhiên khổ sở, nàng nghĩ, "Vì sao phải quan tâm ta? Ta thà rằng khi còn nhỏ ngươi cũng đối xử với ta như sau này!" Quả nhiên, Dương Tiễn vươn cổ tay trái ra, cắt xuống một nhát thật mạnh, máu tươi chảy ra rơi vào trong chén.
Khi được hơn nửa chén, máu tươi đọng lại, càng chảy càng chậm.

Thân hình vì đau mà hơi run rẩy, Dương Tiễn lại duỗi tay cắt thêm một nhát nữa ở miệng vết thương, lẳng lặng nhìn chén bị rót đầy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận