Bảo Bối Của Mặc Thiếu

Trần Tuấn Khang cứng họng không đáp, đúng anh ta thì có tư cách gì chứ?

Không biết có phải do sợ quá hóa liều hay không mà Trương Đình bỗng nhiên cười lớn, cô ta ngước mắt nhìn Ám Nguyệt.

“Mày dám ra tay? Cho dù hôm nay Trần gia, Trương gia có tán gia bại sản thì tất cả mọi người đều biết do Hàn Quyên mày làm, mày dám giết hết mọi người? Mày chắn chắn cũng sẽ không thoát khỏi. Huống hồ ngài ấy chắc chắn cũng sẽ không tha cho mày.” Giọng cô ta vang vang rất chói tai, cho đến giờ vẫn giữ suy nghĩ Trần gia, Trương gia sẽ không thể sụp đổ, kẻ kia chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ.

Trương Hoàn cũng nói: “Mau buông Tiểu Đình ra, nếu không mày sẽ chết không toàn thây.”

“Tiểu Đình của ta.” Kiều Ánh Tuyết khóc lóc nói.

Bàn tay đang nắm tóc của Trương Đình siết chặt hơn, Ám Nguyệt vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh lẽo: “Mạnh miệng thật, mày đang hi vọng vào Michael Edward sẽ cứu mày sao? Trương Đình à sau bao nhiêu năm mày vẫn ngu ngốc như vậy. Động não nghĩ xem tao có thể vào địa bàn của hắn rồi sống sót trở ra, vậy mày nói xem hắn có thể giết được tao?” Con dao trên tay cô khẽ dịch chuyển để lại thêm một vệt máu trên mặt Trương Đình.

“Á, mẹ ơi, ba ơi cứu con.”

“Tiểu Đình của ta. Tiểu Đình à.”

“Tiểu Đình.”


Trương Hoàn cùng Kiều Ánh Tuyết toan chạy đến nhưng ngay lập tức không dám nhúc nhích.

“Tiến thêm một bước con gái các người sẽ thêm một vết.” Lời nói nhẹ bâng nhưng trong lòng Ám Nguyệt dâng lên cảm giác xót xa, dựa vào đâu mà cô ta có ba mẹ lo lắng, yêu thương còn cô thì mất tất cả. Dựa vào đâu là những kẻ gây ra nỗi bất hạnh cho cô lại được sống hạnh phúc bấy lâu. Đám người này còn dám diễn một màn tình thân trước mắt cô.

Tay nắm cắn dao càng thêm chặt, lực cứa cũng mạnh hơn. Trương Đình bị dọa tới ngất xỉu.

Trần Tuấn Khang sau một hồi cứng họng cũng góp lời: “Hàn Quyên, đúng là gia đình anh có lỗi với em. Nhưng thương trường là chiến trường, tranh chấp xung đột là điều khó tránh khỏi. Chuyện của ba mẹ em, anh cũng lấy làm tiếc. Nhưng em trả thù thì cũng đã trả thù rồi, em buông bỏ đi có được không? Dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, anh với em đi thật xa làm lại từ đầu có được không? Anh sẽ bù đắp cho em.” Không chỉ riêng Ám Nguyệt, tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn amh ta, nhất là Kiều Ánh Tuyết bà ta cay đắng nhìn Trần Tuấn Khang.

Ám Nguyệt suýt chút đã rút súng cho tên này một viên kẹo đồng giữa trán. Quá vô liêm sỉ, tất cả mọi thương tổn hắn cùng gia đình hắn gây ra cho cô qua lời hắn lại biến thành chuyện bất đắc dĩ phải xảy ra? Đổi trắng thay đen, xem nhẹ tính mạng con người. Cùng hắn đi thật xa? Bù đắp tất cả? Tên này đang diễn màn kịch nào vậy?

Mặt Mặc Tiêu Dao đen xịt, đám ở trước mặt anh tranh giành người với anh? Tên này sống đủ lâu rồi.

Ám Nguyệt buông Trương Đình ra, cô không có ý định để cô ta chết sớm như vậy.

Thấy Mặc Tiêu Dao siết chặt cây súng, bàn tay cô đan vào tay anh. Cô cười lớn: “Theo như lời anh nói, ba mẹ tôi chết là chuyện bình thường? Anh hai tôi bị sát hại là chuyện hiển nhiên?”

“Anh…anh không có ý đó.”

“Bù đắp cho tôi? Anh gíup ba mẹ, anh hai tôi hồi sinh sống lại?”

“Anh…”

Nhìn ra phía ngoài cửa lớn, Bạch Phong và Nam Dương đã đưa người đến. Bao vây kín toàn bộ biệt thự.

“Lão đại.” Bạch Phong cúi người cung kính trước Mặc Tiêu Dao.

Ám Nguyệt cũng chơi đủ rồi, cô để người của anh bắt tất cả đám người này lại, không để ai trốn thoát.


“Mày muốn làm gì? Hàn Quyên. Buông ra.”

“Mau buông tao ra.”

“Ngài ấy sẽ không tha cho mày.”

“Mau buông ra.”

Bỏ lại những tiếng la hét, Mặc Tiêu Dao ôm eo Ám Nguyệt rời đi.

Đám người này bị đem đến địa lao từ từ chịu giày vò. Đợi sau khi Ám Nguyệt khỏe hẳn sẽ đích thân xử lí.

Cả căn biệt thự trang hoàng chìm trong biển lửa.

Hai ngày sau đó, tập đoàn Trần Trương dưới sức ép của Mặc Tiêu Dao đã hoàn toàn sụp đổ, dư luận thi nhau chửi rủa thậm tệ, dùng những từ ngữ khó nghe nhất để bình luận. Ám Nguyệt có thể nhận ra một vài người trước đây đã từng mắng nhiếc gia đình cô. Đúng là thế sự khó lường, lòng người khó đoán.

Tập đoàn của Hàn gi cũng được khôi phục lại nhưng có lẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể trở về như trước.

Ám Nguyệt cũng cho sáp nhận vào với tập đoàn Quill và lên bài đính chính sự thật.


Gập lap top lại, Ám Nguyệt cảm thấy gánh nặng vẫn chưa vơi đi là bao, trả thù được rồi nhưng cô không cảm thấy vui trái lại là nỗi xót xa. Trả thù được thì sao, ba mẹ cũng không thể sống lại. Hống hồ kẻ giựt dây phía sau còn chưa lộ diện tương lại ắc sẽ có một trận chiếm mưa bom bão đạn, đẫm máu.

Thấy cô thẫn thờ, Mặc Tiêu Dao kéo cô dựa vào người mình.

“Ám Nguyệt.”

“Dạ?”

“Đừng nghĩ nữa, chúng ta đi tắm đi.”

“Anh…anh tắm trước đi, lát nữa em tự tắm sau.” Ám Nguyệt đỏ bừng cả mặt, có lần nào Mặc Tiêu Dao tắm một cách tử tế đâu.

“Duy Vũ nói không thể để em tự tắm sẽ ảnh hưởng đến vết thương.” Hơi thở anh phảng phất bên tai.

Mặc Tiêu Dao ôm cả người cô dậy,cả người vào phòng tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận