13 năm sau…
“Ring ring ring...”
Chiếc đồng hồ báo thức đầu giường kêu la inh ỏi.
Tôi lồm cồm bò dậy tắt nó đi. Dù trong lòng vẫn còn thấy có chút ấm ức vì bị phá giấc ngủ giữa chừng, nhưng đã đến giờ đi học rồi, tôi không thể hy sinh một tiết học quý báu cho giấc ngủ ngắn ngủi này được. Khẽ nheo mắt, tôi nhẹ nhàng ngồi thẳng dậy và vò lại mái đầu bù xù của mình. Rồi cũng nhẹ nhàng cười thật tươi để đón chào ngày mới, cái nụ cười thường trực trên môi Yosuke Kuro tôi.
Tôi - Yosuke Kuro - Một thằng con trai lớp 11.
Mặc dù nhà có điều kiện, và tôi có cả một chiếc Bugatti màu vàng riêng ình, nhưng khoảng cách từ trường học với nhà không xa, tôi muốn chạy bộ để tập thể dục, và để tận hưởng cái không khí buổi sáng một cách trọn vẹn. Dù là cuối tháng 5(*) hay bất kể mùa nào đi chăng nữa, không khí buổi sáng vẫn luôn trong lành đến thế.
Vác chiếc balo tới trường, tôi vẫy tay và kèm theo nụ cười thiên thần, chào với những người đang đổ dồn ánh mắt trái tim về mình. Ngày nào cũng vậy, tôi quen với việc bản thân bị đưa ra làm tâm điểm chú ý cho trường Harrod này rồi, nhưng không vì thế mà tôi cảm thấy khó chịu, ngược lại tôi còn tỏ vẻ thích thú nữa kia.
“Chào hoàng tử! Chúc hoàng tử buổi sáng tốt lành!”
“Ô~” Tôi quay đầu lại, bắt gặp một bạn nữ mặc đồng phục trường Harrod đang đứng cách mình không xa. “Chào bạn, cảm ơn nhé.”
Đâu phải đơn giản để tôi nhận được cái biệt danh là “Hoàng tử mặt trời”, nó xuất phát từ vẻ đẹp hào hoa, vương giả mà không kém phần thân thiện của tôi. Phải, tôi luôn hoà đồng và tươi cười với mọi người, như ánh mặt trời ấm áp, ngược lại hoàn toàn với mấy tên công tử nhà giàu, đẹp trai mà hách dịch ngoài kia.
“Kuro! Chị ở đây~!” Con người vừa gọi tên tôi là Shirin, trên tôi một lớp, tính cách bướng bỉnh đôi chút, nhưng đối với tôi vẫn là tốt số một. “Bắt kịp Kuro rồi nhá!” Chị hồng hộc thở, mái tóc hung đỏ hơi rối, ánh mắt lấp lánh ý cười.
“Đừng nói là chị chạy bộ đến trường nhé ?” Tôi hơi nhướn mày. Người con gái này chính là một vị tiểu thư ‘liễu yếu đào tơ’, luôn sợ mệt nhọc, chạy hay đi bộ đến trường đối với chị luôn là cực hình. Chị chạy như vậy, xem như đây là một cảnh tượng xưa nay chưa từng có.
Shirin gật gật, mắt trong veo nhìn tôi. “Thấy Kuro ngang qua, vốn là đuổi theo, nhưng Kuro chạy nhanh quá, làm chị đuối sắp chết rồi đây.” Phát hiện ánh mắt đầy nghi ngờ của tôi, chị cong môi lên giận dỗi. “Làm sao? Chẳng lẽ chị không được chạy à?”
Tôi vẫn tỏ ra không tin tưởng, nhưng rồi lại nhanh chóng cụp mi xuống, để cơn tức giận của chị mau mau bị dập tắt. Tuy chị là người dễ nổi cáu, và tôi cũng quen rồi, nhưng để chị ở trạng thái giận dữ quả không tốt một chút nào.
“Hình như lớp Kuro hôm nay có một nữ sinh mới.” Chị len lén liếc tôi thăm dò.
Chuyện này tôi cũng đã nghe vài ngày trước. “Thì sao ạ?” Tôi nhướn ột bên mày.
“Không có gì.” Chị cười, sau tiếp tục khoác tay tôi và tiến về phía trước.
Tiết lộ một bí mật, tôi luôn giữ hình tượng thánh thiện, hoà nhã trong mắt người ngoài là thế, nhưng thật ra thì tôi cũng có phần kiêu ngạo, tự tin về vẻ đẹp thiên bẩm của mình. Khi biết được tin trường có nữ sinh mới từ New York chuyển đến, tôi đã hất tóc và thầm nghĩ “Lại chuẩn bị thu nạp thêm một bé fan nữa đây”.
....
(*): Trường học của Nhật Bản bắt đầu từ tháng 4 và kết thúc vào tháng 3 năm sau.
Có 3 học kỳ và 3 kỳ nghỉ: hè, đông và xuân. Kết thúc một học kỳ sẽ là một kỳ nghỉ.
…
Ngay sau lời giới thiệu của vị thầy giáo đáng kính, cô đeo chiếc balo màu trắng toát, chậm rãi bước vào lớp trong ánh mắt dò xét của mọi người. Bộ đồng phục của trường cùng dáng đi khoan thai đã tôn lên được vẻ đẹp mà cô đang sở hữu. Cô ấy rất đẹp, một vẻ đẹp bí ẩn trộn lẫn giữa phương Tây và phương Đông, với ánh mắt xanh cô-ban buồn thăm thẳm.
Cô nhẹ nhàng gập người xuống chào thầy và các bạn, nhưng không hề mở miệng nói một câu. Sau đó, cô quay về phía thầy giáo rồi cất giọng lãnh đạm. “Tôi có thể ngồi chỗ nào, thưa thầy?” Giọng nói của cô tuy du dương, ngọt và dễ nghe như kẹo đấy, nhưng ngữ khí dường như có phần lạnh lùng, không hề nồng nhiệt mà đáng lẽ một học sinh mới khi ra mắt trước lớp phải có.
“A~ em không định giới thiệu về mình à?” Chỉnh lại gọng kính, vị thầy già hơi ngạc nhiên hỏi.
“Chẳng phải ai cũng biết tên tôi rồi sao - Kobayashi Sakura, cần gì phải chào nữa ạ?” Cô cung kính, nhưng lại có phần ngạo nghễ, kèm theo đó cái nhếch môi lạnh lùng. Cô gợi lại câu hỏi. “Tôi không muốn nhắc lại lần hai đâu.”
“À..tuỳ, em cứ việc chọn chỗ ngồi mình thích.” Có thể nhận thấy, vị thầy già dường như đang khó chịu trước thái độ nửa như kính trọng nửa như không kia của cô. Nhưng có lẽ vì để giữ thể diện của mình, ông đã không muốn câu nệ gì nhiều. Hay là…có khi nào ông ta bị lời lẽ kia của cô uy hiếp không ?
Kobayashi khẽ liếc mắt đảo một vòng nhìn quanh, sau đó cô bắt đầu di chuyển. Có vẻ như cô ấy đang di chuyển về phía tôi - phía tay trái từ bàn giáo viên, chiếc bàn áp cuối sát cạnh cửa sổ. Đúng như dự đoán, cô ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh và nhìn tôi. Biết ngay mà, vẻ đẹp của tôi sẽ không thần thánh nào phủ nhận được đâu.
Tôi cũng nhìn Kobayashi và nở nụ cười thật tươi. Nhưng đáp trả chỉ là một khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc. Rồi Kobayashi xem như không để ý đến sự có mặt của tôi, lấy tay chỉnh lại vài lọn tóc không biết nghe lời.
Cũng vì thái độ có phần hơi đáng ghét, nên Kobayashi không được cái nhìn thiện cảm của mọi người cho lắm - dẫu rằng cô đẹp thế nào đi nữa. Vài tiếng xì xầm bàn tán xung quanh của đám nữ sinh. Cho dù chẳng rõ họ nói gì, tôi cũng có thể chắc chắn rằng, họ đang bàn luận về con người mang tên Kobayashi Sakura kia.
“Hừm, cô ta nghĩ mình là ai chứ?”
“Ừ, chúng ta đã không dám ngồi cạnh Hoàng tử mặt trời mà cô ấy lại dành chỗ đó.” (xí Rùa nói miếng, không dám ngồi là vì mấy đứa đó sợ có đứa khác ghen ghét rồi bị “xử đẹp” ý mà :3 )
“Được lắm Kobayashi Sakura, mày cứ chờ đi, tụi tao sẽ ày biết mặt.”
“Thông báo cho chị ấy biết đi.”
“Tao biết.”
“...”
“ Đồ mê giai, mới vào lớp là đã bám đuôi Hoàng tử của chúng ta.”
“...”
Bên cạnh đó, vài bạn nam sinh lại góp phần làm tiếng xì xào thêm rôm rả.
“Uầy, đẹp vậy mà cũng đi mê thằng Hoàng tử như điếu đổ.”
“...”
“Tiếc thật, lại sắp có án mạng xảy ra.”
“(y) đám con gái thật phiền phức, chỉ có một đứa con trai mà cứ giành lên giành xuống.”
...
“Cũng đẹp đấy, nhưng nhìn mặt đáng sợ quá, có lẽ là một con người nguy hiểm!”
“Liệu cậu nghĩ cô gái này có đeo bám thành công Hoàng tử không ?”
“Chắc cũng giống mấy đứa khác thôi, ngoài mặt Hoàng tử hay cười là vậy mà có yêu ai thật lòng đâu, toàn cho đám con gái tưởng bở không à!”
“Có thể lắm.”
“...”
“Trông thật là ngon mắt, khi ở dưới thân thể mình thì sẽ như thế nào nhỉ?”
“Haha.”
“…”
Note: Phần lời thoại được in nghiêng (của nam sinh nữ sinh) là phần lời thoại mà nhân vật tôi không hề hay biết.
...
“Chào cậu !” Kèm theo lời nói, tôi nở một nụ cười thần tiên, cái nụ cười đó chính là vũ khí hạng nặng khiến hàng tá cô gái phải đổ rạp.
“...” Kobayashi không trả lời, cũng chẳng hề nhìn tôi lấy một cái. Cô chỉ mở cặp sách và lấy vài quyển tập mới như in từ trong đó ra.
Đợi một lúc không thấy có động tĩnh, tôi thầm nghĩ, có lẽ vừa rồi tôi đã nói quá nhỏ đến độ cô ấy không nghe thấy được. Vì thế mà tôi kiên nhẫn lặp lại câu chào. Và lần này, tôi có nói to rõ hơn lúc nãy một chút. “Chào cậu‼”
Cuối cùng Kobayashi cũng quay lại nhìn tôi, nhưng câu trả lời thì không hề như mong đợi. “Thật phiền phức.”
“Hả?” Thái độ ngạc nhiên của tôi không hề lạ. Vì đương nhiên, từ nhỏ đến giờ, chưa có người nào nói tôi vậy cả.
“Hừ…”
“Cậu...” Sự im lặng của cô càng khiến tôi trở nên nổi cáu. Hừm, được rồi, phải giữ hình tượng. Trong mắt tôi, hình tượng Hoàng tử mặt trời ấm áp luôn được ưu tiên hàng đầu. Dường như trong bất kì hoàn cảnh nào, tôi cũng nghĩ đến hình tượng của bản thân đầu tiên. Nghĩ là tôi lập tức lấy lại bình tĩnh và tiếp tục cười. “Ừ, cậu không muốn nói chuyện với tớ bây giờ thôi vậy, vẫn còn dịp khác.”
“Giả tạo.”
“Cái...” Tôi ngớ người, là lần đầu, lần đầu tiên đó, lần đầu có người dám không nói chuyện với tôi, dám nói tôi phiền phức và giả tạo. Lòng tự kiêu của tôi có phần bị tổn thương. Quay mặt lại vị trí của mình, tôi lật nhanh mấy trang vở như không biết mình đang có hành động gì. Để giảm bớt sự tức giận chăng? “Mặc kệ cậu, xem như tớ chưa nghe thấy gì cả.”
Cô ấy không nói gì nữa, tôi cũng im lặng. Trong lòng tôi cảm thấy rất ấm ức. Cứ thử để một kẻ chưa quen biết từ trước chửi là phiền phức, là giả tạo thì sẽ hiểu cảm xúc của tôi ngay thôi.
Nhưng tôi là một con người hoà đồng, vì thế cơn tức giận của tôi đã biến mất hoàn toàn kể từ sau khi kết thúc tiết học ấy.
.
Giữa trưa, nắng hơi gắt xiên xuống mặt đất.
Tôi vác phần thức ăn của mình tìm đến nơi cần xử lý, với khuôn mặt vô cùng vô cùng khó hình dung. Có một sự chán ghét xen lẫn thú vị dâng lên trong lòng tôi. Chán ghét là, bản thân lại lực bất tòng tâm nhìn Kobayashi ở góc độ nghiêng suốt cả ngày, mà vẫn không có cơ hội để bắt chuyện. Còn thú vị là, tôi đã xem đây là một bài luyện tập về “sức hút” của mình. Vì vậy, tôi sẽ kết bạn với cô, như với bao người, để rèn luyện sức hút ấy. Không lý nào tôi lại có thể thua cuộc được. Tôi tuỳ ý bốc một nắm sushi và cho vào miệng, nhai thật mạnh để thể hiện sự quyết tâm của mình.
Không có sự thay đổi gì, một tuần sau, tôi vẫn tiếp tục đến trường. Và lại được gặp cô bạn xinh đẹp nhưng hơi “chảnh” kia. Dù đã trải qua một tuần, nhưng sự tồn tại của tôi trong mắt cô bạn này chẳng khác gì không khí, khiến tôi khó chịu đến nghẹn lại, uất ức là không còn gì để nói. Ngay cả ăn cũng không ngon, ngủ cũng không yên. Thái độ băng lãnh này của cô đối với tôi như một loại cực hình vậy.
Vẫn như thường lệ, Kobayashi diện ình bộ đồng phục blazer khoác ngoài áo trắng điểm xuyến các đường viền xọc quanh cổ, tay và khuya áo, mặc kèm một chiếc váy đen đính nơ lớn phía sau vô cùng xinh xắn, trên cổ áo còn có một chiếc cà vạt đen được thắt gọn gàng. Trông cô đáng yêu, nhưng vẫn đậm chất lạnh lùng, kiêu kì khó tả. Hao như một con búp bê không biết cười vậy.
Ấy thế mà khuôn mặt Kobayashi hôm nay lại điểm thêm vài nét tím bầm nhỏ, khiến cô nàng mất đi vẻ tự nhiên. Tôi thấy vậy bèn lo lắng hỏi. “Cậu làm sao vậy?”
“Đừng quan tâm.” Cô lạnh lẽo trả lời, gõ nhịp nhịp ngón tay trỏ xuống bàn, ánh mắt nhìn vào một điểm bất kì nào đó trong không gian. Làm cho bất kì ai, ngay cả thần thánh cũng khó có thể đoán được suy nghĩ của cô hiện giờ.
“Đánh nhau à?”
“Đã bảo đừng quan tâm, không phải là chuyện của cậu!”
“Mới về trường một tuần mà đã đánh nhau với người khác rồi sao?” Bỏ ngoài tai lời lẽ xa cách của cô, tôi chế giễu cười. Cô quả là gan cùng mình, lý do tôi nói vậy cũng bởi việc đánh nhau trong trường chẳng khác gì muốn huỷ kết quả học tập của mình suốt năm cả.
Hay là cô nghĩ rằng, đến đây được thì cũng có thể chuyển đi nơi khác được? Vì thế mà cô không quan tâm đến hình phạt của trường sao?
“Phiền phức.” Cô chuyển ánh mắt sang liếc tôi rõ dài, sau đó là đứng dậy và rời khỏi chỗ. Cô định bước ra ngoài hành lang.
Cứng họng, đây là lần thứ mấy tôi bị cô ấy chửi rồi nhỉ? Tôi không giống với bọn con gái thường hay xỉa mũi vào chuyện người khác đâu, nhưng đây là người bạn tương lai của tôi, không quan tâm không được.
Thế mà khi cơn ấm ức dâng trào thì tôi cũng chả thèm đếm xỉa tới nữa.
Chợt Kobayashi lên tiếng, nhưng chân vẫn bước đều đều. “Cậu... cũng được nhiều người quan tâm quá nhỉ?”
“Hả? À, haha...” Tôi có hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Kobayashi. Vì bình thường, đáp trả câu hỏi của tôi thôi, cô còn không hứng thú, huống chi là chịu chủ động nói chuyện như vậy. Nhưng sau đó, tôi cũng vỗ ngực tự hào. “Tất cả mọi người trong trường kể cả thầy cô, và rất nhiều người trong xứ sở Hoa anh đào này đều là fan của tớ đấy.” Tôi đi theo cô ấy cũng như là một phản xạ.
“Ba hoa...” Cô chép miệng, như chẳng buồn bận tâm. “Ừ, vì thần tượng khó ưa nên lũ fan nhàn vãn vô tích sự của kẻ ấy cũng thật khó ưa.”
Hừ, lúc này tôi lại trở nên khó chịu. Nói chuyện với Kobayashi thà cắn lưỡi chết quách còn hơn. Lúc nào cũng tỏ thái độ cộc lốc, cho dù tôi có thân thiện cỡ nào đi chăng nữa.
“Nhưng sao cậu lại hỏi vậy?”
“Bởi vì...tôi tò mò.” Cô đan chéo tay vào nhau, lưng tựa vào bức tường lớp lạnh lẽo, mắt nhìn xuống đất.
Tôi nhíu mày khó hiểu, thật không nghĩ người như cô ấy mà có thể tò mò vì chuyện này.
“Thế cậu có muốn biết tên tớ không?” Tôi cũng tiến lại đứng đối diện với Kobayashi. Tôi hỏi thế cho có lệ thôi, chứ thật ra tên tôi xuất hiện trên các trang báo lớn như cơm bữa. Nếu là một người xem báo thì cô ấy chắc chắn cũng đã biết.
“Không.” Kobayashi trả lời một cách phũ phàng.
Tôi đần mặt quê xệ. Chẳng lẽ cô không đọc báo bao giờ à? Thế nhưng, tôi vẫn mặt dày nói tiếp để hoàn thành bước đầu tiên trong việc kết bạn. “Tên tớ là Yosuke Kuro, làm bạn với tớ nhé Kobayashi?” Tôi nhìn cô, chìa tay và cười nụ cười thân thiện, bỏ ngoài tai tất cả những lời lẽ mang tính “xúc phạm” tôi trước đó của cô.
“Tại sao tôi phải làm bạn với cậu?” Một tay giơ lên vuốt cằm, cô quay sang tôi với ánh nhìn đăm chiêu.
“Vì tớ thật sự muốn vậy!” Ánh mắt cương nghị và nghiêm túc đã cho cô ấy biết lời nói của tôi là chân thành. Hình như cô có gì đó lưỡng lự, tôi nghĩ mình sắp thành công rồi.
Nhưng câu nói của cô sau đó khiến tôi méo mỏ. “Tôi đã không có bạn, sau này cũng thế.” Nói xong, cô chẳng thèm để ý thái độ của tôi nữa mà lôi hearphone trong túi cắm vào chiếc mp3, nhắm nghiền đôi mắt và nghe nhạc.
Tôi khẽ khàng rút tay lại rồi đưa lên đầu gãi. Cô gái này hết lần này đến lần khác khiến tôi mất mặt trước bao nhiêu là người. Đang thầm oán trách, tôi nghe tiếng cô ấy vọng ra. “Nhưng tôi có thể suy nghĩ lại.” Mắt vẫn nhắm nghiền, cô tận hưởng giai điệu trong bản nhạc đang nghe.
“Gì? Có nghĩa là tớ có thể làm bạn của cậu?” Tôi chớp mắt, trong lòng dâng lên một nỗi vui mừng.
“Ngốc, tôi đã nói quá rõ.”
Bị chửi là ngốc - một trong những từ ngữ mà tôi ghét phải nghe nhất, nhưng tôi vẫn thấy vui vui. Lòng tôi thầm reo ‘Yeah! Phải như thế chứ!’
“Đừng tưởng bở, tôi nói ‘có thể’, không đồng nghĩa với việc sẽ chấp nhận.” Cô vừa cười nụ cười nhếch mép quen thuộc. “Tốt nhất vẫn là…tránh xa tôi ra.”
Câu nói này khiến tôi như từ 9 tầng mây rớt xuống 18 tầng địa ngục. Và khuôn mặt tôi hiện giờ nó như thế này này “O.o”. Ây, thật bực mà. “Tớ tin tớ sẽ là người bạn tốt của cậu.”
Cô im lặng.
Thật khó hiểu! Bỗng dưng, tôi thật sự muốn làm bạn với cô ấy, hơn là khiến cô ấy gục ngã bởi vẻ đẹp trai hào nhoáng của mình. Tôi thật muốn kết bạn với cô ấy! Người bạn tương lai của tôi, cứ chờ đó!
*****
[Kobayashi Sakura’s focus]
Đầu tuần trước.
Ngay khi nghe tiếng chuông báo hiệu, Kobayashi đứng dậy và bước ra khỏi lớp để phòng tránh trường hợp có người muốn làm quen kết bạn. Kobayashi không thích có bạn, đó là vì cái tính cách lạnh lùng, không thích tiếp chuyện với người khác của cô. Cũng vì điều này mà cô luôn đơn độc. Dù cho có người muốn chia sẻ mọi thứ, từ nội tâm, niềm vui lẫn nỗi buồn, cô cũng sẽ tìm cách xa lánh kẻ đó.
Cô cho rằng, sống như thế sẽ tốt hơn, không vướng rắc rối, không phải bận tâm nhiều điều...
Lững thững bước dọc theo dãy hành lang, Kobayashi khoanh tay và ngước nhìn mọi thứ. Cô lưu tâm một chút đến cách bố trí nơi này. Trường rất rộng, rất đẹp, thật xứng với danh hiệu trường học đứng đầu Nhật Bản. Đi hết ngày sợ rằng cũng không thể tham quan sơ bộ hết nơi đây. Học sinh thì không cần nói, vô cùng đông đúc.
Khi ở New York, cô chưa bao giờ tiếp xúc với trường học nên cũng không hề rõ cảm xúc hiện tại trong lòng.
Nhắc đến New York - mảnh đất quê hương thứ hai mà từ khi sinh ra Kobayashi đã sống, cô lại cảm thấy sáo rỗng tâm trạng. Có hình bóng ai đó vẫn luôn tồn đọng trong tâm trí cô, muốn quên, lại không thể nào quên được. Tuy mặt cô không biểu cảm, nhưng ánh mắt đã hằn lên vài tia buồn man mác.
Đang đi, chợt có một tốp con gái đứng chặn trước mặt Kobayashi, khoảng năm sáu người. Cô gái đứng đầu có mái tóc hung đỏ và dài từng lọn, tay đang vòng trước ngực, mặt kênh kiệu nhìn cô.
Đoán chừng hành động tiếp theo của những người này, Kobayashi liếc họ với ánh mắt lạnh băng, toả ra một vầng sát khí bức người hiếm ai có thể có được, lại đầy ý khiêu khích tính nhẫn nhịn của bọn họ.
Nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ nhuốm mùi thuốc súng nồng nặc của cô, bọn họ có đôi chút rùng mình, nhưng kẻ đứng đầu nhanh chóng lấy lại tinh thần. “Cuối tuần này đến trường, gặp tụi tao ở sân sau!”
“Nếu tôi không tới?” Kobayashi đáp ngắn gọn, mắt cũng không vì cô gái trước mặt mà tiếp tục ngước nhìn.
“Thì mày là đứa hèn!”
“Hèn ư?” Kobayashi nhếch môi khinh bỉ, rồi đảo mắt nhìn đoàn người phía sau ả. “Ỷ đông hiếp yếu thế này thì ai mới là đồ hèn đây?”
“Mày... hừ, tao sẽ đợi mày đấy.” Giọng cô ả có phần khó chịu, răng nghiến ken két tưởng chừng như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác.
Cô nhún vai, tiếp tục nhếch miệng cười khinh khỉnh, vừa lắc đầu vừa bước thẳng rẻ đoàn người trước mặt thành hai hàng. Đối với loại người chỉ biết gây sự chẳng có nguyên do, cô không nên chấp làm gì.
“Hừ,” Ả ta nắm tay lại thành nắm đấm. “Rồi mày sẽ biết tay tao.”
.
Ngày mà Sakura nhận được lời “hẹn” cũng đã đến.
Bọn chúng tới trước và bắt đầu chờ đợi. Người ngồi tựa gốc cây, người đứng nhịp nhịp chân xuống nền đất dát bê-tông, người mê mẩn soi gương... Nhưng chờ mãi mà vẫn không thấy cô đâu. Cả bọn dường như đang rất uể oải.
“Nè, tao nghĩ nó chả dám đến đâu.”
“Ừ, về thôi.”
“Chúng mày cứ ở lại đó.” Ả thủ lĩnh mái tóc hung đỏ lên tiếng, có vẻ như sự tức giận của ả chưa nuốt trôi được.
Cuối cùng Kobayashi cũng đến.
“Sao giờ này mày mới vác mặt đến?” Ả thủ lĩnh vẫn đứng im tại chỗ, tay khoanh lại, mặt hếch lên trời, thấy Kobayashi đi tới mới cất tiếng nạt nộ.
“Vậy thì đã sao?” Kobayashi đáp lỏn gọn. Trái với vẻ tức giận của bọn người kia, cô chỉ thản nhiên xem như không mà chẳng hề bị khí thế áp đảo của họ làm cho hoảng sợ.
“Hừ, mày biết vì sao mình lại bị kêu đến đây không ?”
“Vì ?”
“Mày dám ngồi cạnh Hoàng tử của chúng ta!” Ả nghiến răng. Vì câu trả lời của ả mà Kobayashi ngơ 2s. Cô biết người ngồi cạnh cô, người muốn làm quen với cô chính là Hoàng tử mặt trời như trong các trang báo lớn đã nói. Nhưng vì ngồi gần cậu ta mà cũng phải hẹn cô ra đây, nực cười thật.
“Hoàng tử? Tôi nghĩ Nhật Bản đã trải qua thời kì vua chúa lâu rồi cơ đấy!” Cười lạnh, cô giả như không biết. Đây có lẽ cũng là câu nói dài nhất mà cô nói ngày hôm nay.
“Mày...mày không biết người ngồi cạnh mày là Hoàng tử mặt trời hả?”
Kobayashi hừ nhẹ. Bọn óc heo này, định gây sự với cô vì thằng con trai được gọi là Hoàng tử?
“Tạm cho là mày không biết, nhưng đã là gì? Quan trọng là mày dám ngồi gần Hoàng tử.”
“Nếu chị muốn thì cứ việc ở lại lớp một năm để được ngồi gần cậu ta.” Ngoài sự chế giễu trong nụ cười, Kobayashi còn chứa chấp nhiều tia hàn khí lạnh lẽo, khơi gợi xúc cảm đề phòng của đối phương. Lý do cô đến trễ cũng là vì tìm hiểu ngọn ngành về chị ta - Hanazuki Shirin, một học sinh lớp 12.
“Hừ, mày được lắm! Tao sẽ xử mày, ngay-bây-giờ!”
Kobayashi khẽ lùi lại, nhưng khuôn mặt vẫn không hề nao núng hay một sắc thái biểu cảm khác.
“Đánh nó đi!”
Cả đám nữ sinh vây quanh lấy Kobayashi, đẩy cô ngã nhào ra đất. Qua 13 năm luyện tập, cô có thể khống chế được tình huống dù có là trước sức lực nhiều người như vậy. Nhưng cô vẫn để cho họ hành hạ, và vờ chống cự yếu ớt. Từng cái cào cấu, cái giật tóc, cái đấm đạp thùm thụp vào người như thế đối với cô chẳng đã là gì.
“Haha, giờ mày đã biết mùi vị của việc đeo bám lấy Hoàng tử công khai là như thế nào rồi chứ?!”
“Hừ...” Quệt vệt máu ở cánh tay phải, cô cười nửa miệng. “Tôi không đeo bám ai cả.”
“Còn chối.” Một ả nữ sinh từ phía sau tiến lại tát cho Kobayashi một cú thật mạnh khiến cô ngã ra đất, vệt máu từ miệng cũng vì thế mà chảy ra.
“Dừng được rồi, Akemi.” Hanazuki ra lệnh, ném cái nhìn chán ghét cho cô. “Tụi tao không hèn, tại mày ép tụi tạo phải ra tay.”
Nói rồi bọn chúng ngúng nguẩy bỏ đi, để Kobayashi một mình ở lại. Dù nói chẳng là gì… nhưng cũng có đau đớn. Cô đứng dậy, trên người đầy vết bầm tím và những vết máu nhỏ nhặt. Nhìn vào đám người đang dần mất hút, cô khẽ hừ nhẹ. Chẳng qua là, cô đang cố nhẫn nhịn để tiếp tục sống trong một thân phận bình thường, thậm chí là nhỏ bé, nếu không chống chế được bản thân, e rằng bọn họ đã ở dưới tay cô mà chết không rõ lý do vì sao mình chết.
Nhưng đối với cô ở hiện tại, nhẫn nhịn không đơn thuần chỉ là bỏ qua. Cái chính là, lấy lui làm tiến, cô để mặc họ hành hạ mình lần này, lần sau, họ nhất định sẽ bị hành hạ bởi cô, tất nhiên là ở mức độ kinh khủng hơn.
Vừa đặt chân tới mảnh đất này được vài ngày mà đã có kẻ gây sự với cô, xem như kẻ đó không muốn sống yên ổn nữa.
Chưa muốn về, cô lê bước nặng nhọc. Đi đâu cũng không biết, nhưng cô sẽ không về nhà trong bộ dạng thế này để bác quản gia khỏi lo lắng.
Dừng trước tấm biển “lãnh địa Mặt trời” màu nâu nhạt được chạm khắc thủ công, tại góc sân rộng của khuôn viên sau trường, đập vào mắt cô lúc này là một rừng hoa anh đào mini, với duy nhất một gốc cây trổ bông màu hồng phấn dịu nhẹ.
.
Hoa anh đào? Mùa này đâu phải là mùa trổ bông …?
...
[End Sakura's focus] ...
*****
----END CHAP 1----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...