Băng Tan

New York.
10:00pm.
Ở vị trí cao nhất thành phố, ta có thể ngắm nhìn được vẻ uy nghi tráng lệ, tràn ngập ánh đèn đầy đủ màu sắc. Vốn dĩ thành phố này đã rất đông đúc, phồn thịnh và đẹp đẽ, về đêm, vẻ đẹp ấy càng tăng lên gấp bội.
Người phụ nữ trẻ 25 tuổi bế đứa con gái bé bỏng của mình lên tay, đi vòng quanh trong căn phòng cuối cùng của toà nhà cao nhất nơi đây. Sắp sửa gặp được người mà trong suốt ba năm nay đã bặt vô âm tín, tâm trạng cô không hề nhẹ nhõm.
“Mẹ, chúng ta gặp ai?”
Chất giọng trong trẻo của cô nhóc lên ba lanh lảnh vang lên. Tuy là một đứa trẻ ở độ tuổi tập ăn tập nói, chưa biết mặt chữ, chưa thể tự buộc tóc, thế nhưng con bé hoàn toàn khác so với những đứa trẻ bình thường. Nó vẫn có thể sử dụng một cách rành rọt hai thứ ngôn ngữ Anh - Nhật, cả về cách phát âm, nghe lẫn viết. Điều này không quá ngạc nhiên đối với người phụ nữ, vì cô rất rõ, nó thừa kế trí thông minh từ cha nó.
“…Một lát nữa con sẽ biết.”
“Vâng ạ.” Cô nhóc giương đôi mắt thơ ngây nhìn mẹ mình, sau đó, nó bấu víu lấy cổ trắng ngần của cô, úp mặt sâu vào rồi dụi dụi làm nũng. Trông điệu bộ của nó vô cùng dễ thương.
Người cô gặp ngày hôm nay chính là cha nó - kẻ đã vô tình vô nghĩa lặn tăm mất ba năm trời, kể từ cái đêm mà hai người quan hệ với nhau. Có lẽ hắn ta sẽ vô cùng ngỡ ngàng nếu biết cô đã hạ sinh một đứa bé gái cho hắn. Và cô bé cũng sẽ rất vui, ba năm không cha đã quá đủ, cô không thể kéo dài thêm thời gian chịu đựng đau khổ cho đứa con thơ ngây ra đời từ sự lầm lỗi lớn.
Cái cảm giác bị người mà mình yêu thương nhất ruồng bỏ, cho đến giờ người phụ nữ vẫn còn nhớ như in. Và hôm nay, cô hẹn hắn ra đây vì muốn ra mắt đứa con, cũng là…muốn được đối xử như một người vợ bé thật sự.
“Cạch.”
Tiếng vặn khoá cửa phòng vang lên, tim người phụ nữ bị bóp nghẹt ngay lúc ấy. Đặt đứa con xuống giường, cô nín thở chờ đợi cánh cửa dần hé mở. Cuối cùng thì bóng dáng người đàn ông tầm 30 cũng hiện trước mắt, vẫn phong lưu, vương giả, so với trước kia chẳng khác là bao nhiêu. Tình yêu chôn nén ba năm trỗi dậy, cô lao đến ôm chầm lấy hắn trong làn nước mắt đoàn tụ.
Hắn vô tình gỡ hai cánh tay của cô ra, lạnh lùng nhìn.
“Chẳng phải là đã cắt đứt liên lạc rồi sao?” Người đàn ông không hề để ý đến thái độ của cô, thâm trầm nói.
Cô đau khổ nhìn hắn, gạt đi dòng nước mắt, cô cất giọng. “Nathan, em…yêu anh…anh…có thể trở về chung sống với em được không?”
Người đàn bà này chỉ ngủ với hắn một đêm đã muốn trở về làm dâu White gia. Cô đang nghĩ cái gì cơ chứ? Nghĩ rằng Nathan yêu cô sao? Chuyện đó thật sự không thể có. Vợ con đang cùng chung sống với hắn kia, hắn còn không yêu thương gì sất. Liệu rằng có cách nào để hắn mở lòng mình với cô chăng?
“Ngây thơ.” Hắn nhếch môi lạnh lùng. “Dĩ nhiên tôi sẽ không đồng ý. Nếu muốn trách thì nên trách em lúc trước quá dễ dãi, giờ thì, biến đi! Đó là cơ hội cuối cùng tôi dành cho em đấy.” Kết thúc câu, hắn quay ngoắt bỏ đi.
Cô đau lòng như đứt từng đoạn ruột. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống này, nhưng cô vẫn không hề cam lòng. Một người phụ nữ trẻ chưa đầy 25 như cô tại sao phải hy sinh tuổi xuân vì người đó kia chứ?
Được rồi, dù không muốn, nhưng chính hắn đã ép buộc cô phải làm. Nhìn thấy con dao cạnh dĩa trái cây trên bàn, cô vội tóm lấy, trừng mắt nhìn hắn đang quay lưng bước đi. Kẻ lòng lang dạ sói coi tất cả mọi thứ như cỏ rác ấy nên chết đi còn hơn.
Bỏ lại người phụ nữ phía sau lưng, hắn nhếch môi cười khẩy. Đợi khi lưỡi dao sắc lẻm cách mình chưa đầy 5cm, hắn lách người tránh né một cách xuất thần, sau đó cười tràng man dại.
Cô nhìn người đàn ông trân trân, phản xạ quá nhanh, không hổ danh là đại boss. Không giết chết được hắn trong lần đầu, đồng nghĩa với việc cô sẽ hứng chịu cái chết trong vài giây nữa thôi.

Hắn vốn dĩ là kẻ độc tài máu lạnh, là bá chủ của cả thế giới. Giết người ư? Chuyện đó xảy ra hằng ngày và hằng giờ đối với hắn. Hắn xem mạng người như cỏ rác vậy, những kẻ làm hắn phật lòng, 2s sau nhất định chết không có đất chôn, không trực tiếp thì cũng gián tiếp. Thử hỏi từ trước đến giờ, có ngày nào là tay hắn không phải nhuốm mùi máu tanh?
Hắn ta, chính là đại diện cho lũ ác quỷ ăn thịt sống.
“Cơ hội sống sót cuối cùng tôi dành cho em đã kết thúc.” Hắn luyến tiếc nhìn người phụ nữ kiều diễm trước mặt, sau đó búng tay cái chóc. “Giờ thì…game over.”
Trong tích tắc, hắn đã cướp được con dao. Không vội vàng, không mất nhiều sức lực, lưỡi dao cắm sâu vào trái tim mềm yếu vốn dĩ đã chết từ vài phút trước đó của cô.
“Anh…nhất định…sẽ gặp báo ứng...” Cô khẽ nở nụ cười cuối cùng, nhìn hắn, nhìn đứa con gái bé bỏng đang tròn mắt chứng kiến mọi thứ, sau đó chìm sâu vào giấc ngủ ngàn thu.
“mẹ‼‼‼!” Nó dùng sức hét to thật to tên mẹ, khuôn mặt mếu máo, nước mắt đầm đìa chảy hàng dài trên gương mặt búng ra sữa. Ba tuổi, nhưng nó hiểu tất cả những gì đang xảy ra, hiểu rằng, người mẹ chăm lo cho nó nhất đã ra đi vĩnh viễn.
Liếc mắt về cô nhóc, hắn hừ nhẹ. Rất dễ để đoán ra, đó là đứa con rơi rớt của hai người. Một con nhóc hôi mùi sữa, có lẽ không đáng để hắn quan tâm, giết nó vẫn là cách hay nhất. Mùi máu của một đứa trẻ phải chăng sẽ rất khác biệt? Hắn rút con dao găm từ trong người, vân vê một hồi và kề sát cạnh khuôn mặt bầu bĩnh của con bé.
“Bé con biết những gì đã, đang, và sẽ xảy ra không?”
Vốn là để doạ nạt trẻ con, nhưng vượt xa ngoài mong đợi của hắn, con bé cứng cỏi đáp trong làn nước mắt. “Dĩ nhiên.” Gạt bỏ mọi sự sợ hãi, nó ném cái nhìn oán hận cho hắn, đôi mắt đỏ au vì khóc càng tăng thêm sự phẫn nộ. “Dựa vào câu chuyện của hai người, tôi đoán được, ông là cha tôi. Ông đã giết mẹ tôi, và bây giờ muốn giết tôi, đúng chứ?”
Hắn trố mắt ngạc nhiên, đây là lời mà nhóc con ba tuổi có thể nói được ư? Nếu là đứa khác, chắc chắn nó không hiểu bất cứ chuyện gì đang xảy ra, thấy mẹ nằm bất động, thấy kẻ lạ đang doạ nạt, nó sẽ khóc thét vì sợ hãi. Thế nhưng, cô bé này không như thế.
Rất nhanh sau đó, hắn trở về với phong độ vốn có của mình. “Bản lĩnh. Rất bản lĩnh.” Hắn thu hồi dao găm, nhìn con bé đầy tự hào.
“Đồ cáo già! Giết chết tôi đi!” Con bé lại tiếp tục khóc, dù nó biết rằng, khóc trước mặt kẻ thù là hèn nhát, nhưng cứ nghĩ đến việc mẹ nó bị chết dưới tay của cha, nó không thể nào kìm được những giọt nước mặn chát.
Ba năm sống trên đời là quá ít ỏi, con bé vẫn chưa thể tiếp xúc với nhiều thứ ngoài xã hội, nhất là mọi thứ tình cảm trong con người. Mẹ mất, nó chỉ biết khóc vì sợ hãi, dù thông minh lanh lợi đến đâu thì nó vẫn chỉ là một đứa trẻ lên ba cần có được bao bọc, che chở của cả gia đình. Nó còn quá nhỏ để có thể hiểu, như thế nào gọi là tình cha con, tình máu mủ ruột thịt? Cha lại có thể giết mẹ được ư? Chẳng phải mẹ đã từng kể, cha là một người rất tốt, ông chỉ vì bận công tác nên ba năm qua không trở về với nó đó sao? Công tác? Đừng tưởng nó không hiểu câu chuyện lúc nãy của hai người, rằng chính hắn đã bỏ mặc mẹ con nó lại nơi này, đến khi gặp vẫn không màng chút mặn nồng mà ra tay giết thẳng. Hắn ta không phải là cha nó, hắn ta là một tà ma không tình người!
Ngày hôm nay, nó đã hiểu thêm một chút về cuộc sống, rằng người thân vẫn có thể sát hại lẫn nhau, và bài học mà nó rút ra được, ấy chính là…phải cảnh giác cao độ với những người mà ta cho là thân thiết nhất.
“Thú vị thật đấy, bé con ạ.” Hắn cười giảo hoạt nhìn cô con gái. “Có một trò vui cho bé con đây.”
Hắn nhấc bổng nó và đặt lên chiếc giường để tránh xa cái xác. Sau khi gọi một cú điện thoại cho ai đó, hắn nở nụ cười dị người nhìn con bé. Không lâu, một tên áo vest đen gõ cửa phòng và đưa cho hắn một chiếc hộp nom cũng khá nặng.
“Bé con biết trong đây là gì không?”
Nó hừ nhẹ, không màng trả lời. Hắn cười ha hả và nhẹ nhàng lôi ra từ trong đó là…một quả bom hẹn giờ. Con bé điếng người, tuy chưa bao giờ thấy trái bom ngoài đời thực, nhưng nhờ đọc trong cuốn bách khoa toàn thư, nó mới nhận ra được.
Hắn định làm gì với trái bom đó? Trừ khử nó bằng cách này chẳng phải tốn rất nhiều chi phí sao?
“Trò này khá hấp dẫn…” Hắn cười nham hiểm. “Bé con có 5 phút để thoát ra khỏi căn phòng với chiếc cửa thoát hiểm duy nhất bị khoá xích. Trong vòng năm phút, nếu thoát ra khỏi đây, ta sẽ để bé con sống, nếu không thoát được thì…bùm! Bé con sẽ banh xác. Hahaha~”
Hắn bắt đầu kích hoạt giờ cho trái bom.

“Còn 4’55’’, chúc con gái yêu quý may mắn.”
***
“Ngài làm thế, chắc chắn đứa trẻ đó sẽ không thể sống được đâu.” Tên hầu cận lên tiếng.
Liếc nhìn tên hầu cận với ánh mắt nguy hiểm, gã đàn ông cất giống trầm trầm. “Bộ óc của nó tuy còn khá non nớt, nhưng nếu nó thật sự bản lĩnh, ta sẽ giữ lại…để đào tạo nó trở thành quân bài số 2 trong tay ta.” Gã đàn ông cười phá lên, ánh mắt đan xen tia thích thú. Tiếng cười chết chóc của hắn vang lên đến rợn người.
***
Người đàn ông quái vật ban nãy đã rời đi, chỉ còn nó, xác của mẹ với trái bom điểm thời gian 4’ nữa. Hắn ta nghĩ nó là ai? Thần thánh ư? Không, nó không phải thánh, không thể đi xuyên tường hay dùng sức mạnh để đạp bay cánh cửa khoá xích sắt bên ngoài. Nó chỉ là một con nhóc 3 tuổi với chỉ số IQ 195, nếu có thể sống sót sau hôm nay thì tương lai nó mới có thể được gọi là đại thiên tài.
Còn bây giờ? Hay là nó chịu đầu hàng với số phận?
3’40’’ nữa thôi, nó sẽ nộp mạng cho tử thần.
Con bé ngồi bất động trên giường, nhìn xác mẹ vẫn còn ấm nóng dưới nền gạch lát đá hoa cương, một người phụ nữ xinh đẹp, vương giả nhưng bất hạnh. Mất mẹ rồi, cho dù có sống sót thoát ra thì ai sẽ là người nuôi giữ nó? Chết cùng với mẹ…liệu có phải là cách hay?
“Anh nhất định sẽ gặp báo ứng.”
Phải rồi, hắn ta nhất định sẽ gặp báo ứng. Có ơn trả ơn, có oán trả oán. Chính nó sẽ là người thay mẹ trả mối thù này.
Nhưng trước tiên, nó phải thoát ra khỏi đây đã.
Gọi cho người khác bằng điện thoại của mẹ? Không được, không ai có thể đến kịp trong 3’ nữa cả. Ném trái bom ra ngoài cửa sổ? Cũng không được, sức của một bé gái chưa chắc đã cầm nổi quả bom huống chi là ném ra bên ngoài. Vả lại, dù có thành công thì biết bao con người ở dưới sẽ chết thay nó, như vậy quá tàn nhẫn. Giá như mẹ còn sống, mẹ sẽ có thể quăng đi thật xa khi thời gian còn lại vài giây để nó nổ trong không trung, nhưng…xem ra cách này không khả thi.
Con bé ngồi im trên giường, đôi mắt xanh lay láy nhìn một lượt khắp căn phòng không kẽ hở, một chiếc giường, một chiếc tủ, một cái bàn và một cái ghế, những thứ này thật sự vô ích. Con bé khẽ lắc đầu.
Lết từng gối trên chiếc giường để tiến đến bậu cửa sổ, nó nhìn xuống, độ cao từ căn phòng cuối cùng của toà nhà cao nhất thành phố khiến nó xay xẩm mặt mày, rơi từ đây xuống dưới chỉ có thể tan xương nát thịt.
A, phải rồi, nó có thể sử dụng dây thoát hiểm để trèo ra ngoài kia mà! Nghĩ là làm, nó lúi húi tìm chiếc hộp đựng dây thoát hiểm, nhưng mãi vẫn không ra. Quái, tại sao căn phòng này lại không có? Có cần xui xẻo đến mức đó không. Nó ngồi thở dốc, thời gian không cho phép nó kiên nhẫn thêm nữa, còn 2’30’’.
Lôi trong ngăn kéo một chiếc tua-vít, nó nhìn chằm chằm vào quả bom. Khi cái chết gần kề, chẳng ai còn đủ tỉnh táo để nghĩ đến bất cứ việc gì. Thế nhưng con bé lại khác, nó càng trở nên tỉnh táo và cả…liều lĩnh hơn. Xem ra phen này, nó phải tự tay phá bom thôi.
Liệu có ai tin, rằng trong căn phòng của toà nhà cao nhất thành phố, một cô nhóc ba tuổi với gương mặt búng ra sữa đang cố tìm cách phá bom để giành lại sự sống cho bản thân?
Cố lục lọi hết kiến thức mà ba năm đầu đời nó học được trong sách, nó nhẹ nhàng vặn từng chiếc ốc trên quả bom, nhìn hai sợi dây xanh đỏ trong đó mà tim nó cứ đập loạn cả lên, mồ hôi đổ ra như tắm.

Quả bom kiểu cũ và cấu tạo cũng khá đơn giản. Nhưng chỉ ngặt một điều, đối với mỗi quả loại này sẽ có cách phá khác nhau, dây xanh hay đỏ, dây nào là ngòi kích nổ, dây nào vô hiệu hoá được quả bom thì… còn phải tuỳ thuộc vào người làm ra nó. Có vẻ như, nó cần thêm một chút may mắn nữa.
Con bé thầm nghĩ, nếu không thử, sớm muộn gì nó cũng sẽ chết, chi bằng liều một phen?
Nghĩ mới nhớ đến, căn phòng chẳng còn thứ gì có thể cắt đứt dây bom nữa cả. Nó lăm le nhìn con dao gọt trái cây trên ngực mẹ, nước mắt lại tuôn rơi. Ngay cả chết mà nó cũng không để mẹ được yên, nhưng vì muốn nắm lấy cơ hội sống để trả thù ẹ, xem ra mẹ phải chịu khổ một chút. Nó cúi đầu mặc niệm, sau đó ngước lên, dùng hết sức lực rút con dao ra khỏi ngực cô.
“Phụt!”
Theo quán tính, nó ngã nhào ra phía sau. Trên mặt tung toé những vệt máu đỏ tươi. Nó nuốt sợ hãi vào trong lòng, cố trấn tĩnh bản thân đến mức cao nhất.
“Sợi dây màu…” Nó lẩm bẩm, sau đó quyết định cắt đứt chiếc màu đỏ. Thời gian trên mặt đồng hồ lập tức dừng lại, nó thở hắt ra nhẹ nhõm.
Nhưng sau một cái chớp mắt, đến khi nó nhìn lại màn hình thì…quả bom đã nhanh gấp 3 lần thời gian ban đầu!
Con bé tròn đôi mắt vẫn còn long lanh chút nước nhìn con số cứ nhảy lia lịa trên màn hình. Quái! Nó thầm rủa kẻ nào đã chế tạo ra quả bom đáng ghét này. Ôi không, chỉ còn 20s! Có lẽ như nó không được phép tồn tại trên cõi đời này nữa…Nhắm mắt buông xuôi mọi thứ, nó khẽ cười nhạt.
Chỉ 1s sau, tức 3s so với quả bom, nó chợt mở bừng đôi mắt xanh lay láy. Như vừa nghĩ ra được gì đó, nó liếc nhìn thật nhanh đến cái hộp gần chiếc tủ. Liệu đó có phải là …?
15s…
Không còn thời gian để nghĩ ngợi, nó lon ton chạy thật nhanh đến bên cạnh chiếc tủ. Hoàn toàn đúng với suy nghĩ của nó, đó không phải là một chiếc hộp thông thường, đó là một chiếc hộp-cầu-trượt-giặt-đồ, không tốn nhiều sức lực để mở ra, nó trèo tót vào trong đó, và…bắt đầu trượt thẳng suốt phòng giặt đồ bên dưới. Có vẻ như chiếc hộp trượt vẫn còn là khá rộng so với dáng người bé xíu xiu của nó.
*bùm‼‼!*
Quả bom phát nổ, sáng cả một góc trời. Áp suất đột ngột tăng trong chiếc hộp cầu trượt tối đen khiến nó thở ngắt quãng, đầu óc xay xẩm choáng váng, tai rỉ ra một chút máu và ù ù như tiếng gió thổi trong bão. Nhưng cuối cùng thì nó…vẫn còn sống sót.
Vì không thường có, và không thường ở khách sạn, nên nó không nghĩ đến việc này ngay từ đầu, rằng một số các khách sạn sẽ có lắp hộp cầu trượt giặt đồ để tiện cho việc giặt ủi, và hộp trượt ấy sẽ dẫn thứ đồ bẩn xuống một căn phòng khác. Thật may mắn khi toà nhà này vẫn có.
Nằm trong hộp đựng đồ bẩn thỉu, nó mếu máo khóc oà lên, khóc vì vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc, khóc vì người mẹ xấu số của nó vẫn còn kẹt trong căn phòng đó…
“Chào mừng con đã trở lại, con gái yêu quý của ta.” Gã đàn ông dang rộng hai tay, cười hà hà khoái trá. Hắn nhấc bổng con bé lên và nhẹ nhàng đặt lên môi nó một nụ hôn ngắn.

“Chắc chắn nó không còn nhớ gì nữa chứ?” Nathan chép miệng, nhìn tên hầu cận hôm trước một cách nghi hoặc.
“Chắc chắn.” Tên đó cất giọng. “Cho dù có nhớ lại, nó cũng không thể làm gì được ngài.”
“Thế ngươi có cho ai biết về chuyện này?”
“Không, thưa ngài.”
“Hừ…tốt lắm.” Lão cười hài lòng. “Giờ thì…Welcome to the hell, haha (chào mừng đến với địa ngục).”
Hắn ta chĩa thẳng chiếc súng ngắn vào đầu tên hầu cận, không chờ hắn kịp phản ứng, hắn bóp cò.
*Bụp!*

Hắn không thường giết những tên hầu cận bản lĩnh của mình, nhưng việc này phải được giữ bí mật đến mức tuyệt đối. Hắn chỉ cho phép mình là người duy nhất trên thế giới này biết được chuyện ấy. Cho đến khi cần thiết, tự hắn sẽ phanh phui toàn bộ sự thật.
***
.
Khẽ chớp mắt vài lần, con bé bừng tỉnh. Một căn nhà rộng lớn, nội thất trang hoàng, được trang trí tỉ mỉ là những đồ vật mang tính mỹ nghệ, thủ công chẳng khác gì toà lâu đài kiểu cũ. Bên cạnh nó là một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo vét uy nghiêm, gương mặt toát ra vẻ hiền từ, cùng một cậu nhóc độ chừng tám tuổi với mái tóc đen nhánh, nó lạ lẫm cất tiếng hỏi.
“Anh là ai?”
Cậu nhóc niềm nở cười với nó, nụ cười ấy… thật ấm áp. “Anh là Henry White. Còn đây là bác quản gia Kyuuma.” Không để nó tiếp tục thắc mắc, anh nói thêm. “Em không nhớ gì phải không?”
Con bé gật đầu, nhìn anh chăm chăm. Chỉ cần thoáng qua nó cũng nhận ra, anh là một người trưởng thành trước tuổi.
“Thực chất, đây cũng là lần đầu tiên anh gặp em. Cha đã đưa em về nuôi và bảo em là thiên tài cần được huấn luyện. Nhưng không sao, từ nay em sẽ là chủ nhân ngôi nhà này, sẽ là em gái của anh. Được chứ?”
“Tên em?”
“Ừm…Cherry, em mang mùi hương của anh đào.” Cậu nhóc nghĩ trong chớp nhoáng. “Từ nay em sẽ có tên là White Cherry nhá!”
Con bé gật đầu cười thật tươi. Anh cũng cười đáp trả, ngay sau đó, anh nhích lại thật gần và hôn chụt lên má của nó.
Nó căng mắt ra nhìn anh. Ba năm sống trên đời, thứ duy nhất mà nó được tiếp cận chỉ là sách, sách và sách. Vì thế mà nó chưa hề có trải nghiệm thực tế về cảm xúc. Anh làm thế là có ý gì, nó không thể hiểu được. Theo kiến thức trong sách, nó bắt đầu phân tích, một người hôn một người do yêu, hoặc thương, hôn cũng có thể bày tỏ sự vui mừng, sự cảm thông, đôi khi là thay cho lời cảm ơn, xin lỗi, hoặc nói lời tiễn biệt,… Vậy nụ hôn mà anh dành cho nó mang theo ý nghĩa gì?
“Anh, sao lại hôn em?” Vì muốn giải đáp thắc mắc, bức thiết quá nên nó cần phải hỏi.
“Vì em rất đáng yêu.” Anh cười khì. Trong khi đó nó vẫn cảm thấy không ổn, hôn chỉ vì nó đáng yêu sao?
Gạt bỏ suy nghĩ mông lung, nó tiếp tục quay sang hỏi anh. “Thế…cho em hỏi… IQ của anh là bao nhiêu?” Con bé hiểu rằng câu này nói ra khá là mất lịch sự, nhưng nó thật sự muốn biết, nhìn anh chín chắn hẳn so với tuổi. Chín chắn không phải là về ngoại hình, mà về cách ăn nói, ứng xử, giống như nó vậy.
“Ờm…thật ra anh cũng chưa đo. Anh nghĩ, của mình chắc cũng rất cao…của em cũng vậy, phải chứ?” Đối đáp với câu hỏi kia của nó, anh chỉ cười cười tự mãn.
“Em cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ rằng mình là thiên tài, thế thôi.” Nó khúc khích cười, bao cơn mệt mỏi dường như tan biến hết.
“Hahaha~”
Căn nhà rộn ràng hẳn lên khi ngân vang tiếng cười của lũ trẻ, bác quản gia Kyuuma nhìn theo hai đứa nhóc, lòng cảm thấy vui lây.
Một cuộc sống mới lại bắt đầu,
song song với nó vẫn là một quá khứ ngủ quên, chờ ngày được đánh thức…
……………….
(*): Rds có thể tìm cách xoá trí nhớ con người trên mạng, cách mà khoa học thường làm để xoá bỏ ký ức đáng sợ (gây nhiễu quá trình tái củng cố ký ức), hay những tên tội phạm thường làm (tội phạm thường dùng phấn của một loại cây Borrachero để điều khiển con người...) nguồn: lượm lặt :D


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận