Điền Tâm vừa tỉnh, liền thấy mình đang đứng ở một nơi xa lạ. Có lẽ, nàng đang đứng ở phủ đệ của một gia đình giàu có, xung quanh là non bộ, hồ nước, cầu nhỏ, còn có kỳ hoa dị thảo muôn hồng nghìn tía. Đây là đâu? Tại sao lại quen thuộc đến vậy?
"Tâm Nhi!" Một giọng nói đầy từ tính vang lên, khiến cho trong lòng nàng run lên nhè nhẹ. Gọi nàng là Tâm Nhi, cũng chỉ có Nghị, nhưng giọng nói này không phải chàng. Một cỗ cảm xúc không biết tên từ đáy lòng cuồn cuộn trào dâng, tim Điền Tâm đập thình thịch, nàng vội vàng đưa tay đặt lên trước ngực, dường như nếu nàng không làm vậy, trái tim sẽ nhảy ra ngoài.
"Tâm Nhi!" Thanh âm đó lại gần, thân ảnh nam tử càng ngày càng rõ ràng, một thân trường bào màu lam, toát lên vẻ ôn nhuận như ngọc, suối tóc đen nhánh bay múa sau lưng, phiêu dật tựa như trích tiên. Điền Tâm cố gắng nheo mắt nhìn, nhưng không sao thấy rõ được gương mặt của hắn, nàng thử nhấc chân lại gần, nhưng lại phát hiện toàn thân bị định trụ tại chỗ, không thể nhúc nhích chút nào. Thân ảnh của nam tử đột nhiên dừng lại, không tiến về phía nàng nữa, mà xa dần, xa dần.
Không! Không! Điền Tâm bỗng nhiên rơi vào tuyệt vọng, muốn kêu lên, nhưng nàng không thể phát ra thanh âm, chỉ có thể giương mắt nhìn người kia từ từ biến mất.
"Tâm Nhi? Mau tỉnh! Tỉnh lại đi!" Lưu Nghị lo lắng lay nàng, chân mày nàng nhíu chặt, một lớp mồ hôi mỏng rịn ra trên trán, trong miệng nàng thốt ra thanh âm vô nghĩa, chắc chắn là đang gặp ác mộng.
Điền Tâm mở mắt, không hề có phủ đệ, hoa viên nào cả, vẫn là màn trướng quen thuộc, và thân ảnh quen thuộc.
" Nghị..." Giọng nói Điền Tâm run rẩy, khiến người ta tâm sinh thương tiếc.
Lưu Nghị ngồi lên giường, ôm nàng vào trong lòng " Mơ thấy ác mộng sao?"
"Vâng." Điền Tâm khép mi, dựa vào trong lòng Lưu Nghị.
Ánh mắt hắn lướt qua bụng bằng phẳng của nàng, loé lên một tia âm hàn, rồi mau chóng vụt tắt.
"Mơ thấy gì vậy, nói ta nghe?"
"Ta không nhớ rõ, chỉ là thấy mình bị đưa đến một nơi xa lạ, xung quanh không có ai cả." Chính nàng cũng không rõ nam tử áo lam kia là ai, có quan hệ thế nào với mình, nên không muốn kể cho hắn sự thật. Nàng thậm chí còn không chắc chắn, kia thực sự là một người, hay chỉ là do mình tưởng tượng ra. "Bây giờ là lúc nào rồi?"
"Canh ba." Lưu Nghị đáp, hắn đã túc trực bên cạnh nàng từ lúc về phủ cho tới giờ, cũng rất mệt mỏi." Ngủ nhiều một chút, nàng nhiễm phong hàn, mấy ngày này ở trong phòng nghỉ ngơi không nên ra ngoài." Nói xong, Lưu Nghị cởi giày, nằm lên trên giường, để Điền Tâm gối đầu lên cánh tay mình, vỗ nhẹ lưng nàng " Ngủ đi!"
Không lâu lắm, Điền Tâm lại nặng nề chìm vào giấc ngủ, Lưu Nghị mở mắt, ngắm nhìn thiên hạ trong lòng thật lâu, cúi đầu đặt lên môi nàng một nụ hôn, đoạn, hắn nhẹ nhàng rời giường, đi đến khố phòng.
"Cách nào khiến cho bào thai từ từ mất đi, mà ko nguy hiểm đến cơ thể của người mang thai?" Giọng nói lạnh lùng không một tia cảm xúc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người đang quỳ dưới chân.
" Vương gia... có thể... dùng hồng hoa, mỗi ngày cho một chút vào thức ăn... cũng có thể dùng xạ hương, để ở bên người thai phụ..." Thái y run sợ đáp, hàn khí trên người vương gia thật sự quá âm lãnh, khiến cho hắn không rét mà run.
"Nhật Nguyệt, chuẩn bị đi!"
" Vâng." Hai người đồng thanh đáp lại, tản ra làm việc của mình.
Tâm Nhi, thực xin lỗi!
Lưu Nghị một mình đứng ở trước sân, bóng dáng lạnh lẽo mà tịch liêu. Hắn thực sự không còn cách nào khác. Nàng bây giờ là phi tử của hắn, là nữ nhân của hắn! Hắn tuyệt không cho phép nàng mang trong mình giọt máu của Lăng Minh Duật!
Sáng hôm sau.
Điền Tâm tỉnh giấc, thấy bên người trống không, chăn đệm lạnh lẽo cho thấy hắn đã rời đi từ lâu.
"Nương nương, người tỉnh?" Tử Nguyệt đi vào, vừa thay hương liệu mới, vừa hướng ngoài cửa gọi " Người đâu, hầu hạ nương nương rửa mặt chải đầu!" Chưa đầy một khắc, liền có thị nữ bưng chậu đồng đi vào, dùng nước ấm thả đầy cánh hoa hồng cùng với khăn bông thượng đẳng trong cung cho Điền Tâm rửa mặt. Đãi ngộ như vậy, tương đương với các nương nương trong hậu cung của hoàng đế, đủ thấy Lưu Nghị sủng ái nàng đến mức nào.
"Tử Nguyệt, cùng ta ra ngoài đi dạo một chút."
" Nương nương, vương gia đã căn dặn, nương nương còn yếu, không nên ra ngoài."
"Không sao, ta ra ngoài dạo một chút, so với ở trong phòng ngẩn người cả ngày tốt hơn nhiều." Nói xong liền bước ra ngoài.
Điền Tâm và Tử Nguyệt một trước một sau đi ra khỏi Hải Đường viện, vừa ra ngoài, liền gặp một đám gia đinh của vương phủ đang khuân vác một ít đồ đạc trong kho ra ngoài.
" Họ mang những thứ này đi đâu vậy?"
" Hồi nương nương, đây là những vật dụng cũ trong phủ, nay mang ra ngoài bán lại cho dân chúng." Trong vương phủ đều là đồ dùng thượng phẩm, ít lâu lại có vật phẩm mới, đồ cũ liền không có chỗ chứa đem ra ngoài bán lại, đối với dân chúng thì những thứ đồ cũ ấy vẫn tốt lắm, đồ dùng của hoàng thất với dân gian khó mà so sánh.
Đột nhiên, đôi mắt Điền Tâm sáng lên, nàng tiến tới gần đám gia đinh. Bọn họ vội bỏ đồ vật trong tay xuống, vội vã hành lễ " Trắc phi nương nương cát tường!"
"Miễn lễ!" Nàng cúi người, nhặt lên một con diều nhỏ màu lam, bên trên có hình chú cá nhỏ, trái tim Tử Nguyệt lâp tức nhảy lên, đó chính là vật Điền Tâm mang theo, nhưng sau khi nàng hoàn toàn mất trí nhớ, vương gia đã sai đem toàn bộ đồ đạc của nàng bỏ đi.
" Thật đáng yêu, Tử Nguyệt, trong phủ có hài tử sao?"
Nghe câu hỏi của Điền Tâm, Tử Nguyệt liền bình tĩnh lại, cung kính đáp " Có lẽ con diều đó là của con cái gia nhân trong phủ."
" Ừ, đừng bỏ đi, ta giữ nó lại."
Điền Tâm bỗng nhiên cảm thấy vật này quen thuộc vô cùng, dường như đã từng gặp qua. Vừa nhấc con diều lên nhìn kĩ, Điền Tâm mở to mắt, đầu óc như bị đánh mạnh vào, một đoạn ký ức ngắn ngủi hiện lên trước mắt.
"Tâm Nhi, tặng cho muội!"
"Hôm nay trời lặng gió, hơn nữa Trần thái phó dặn ta không được xuất cung, để khi khác đi."
" Ca ca chính là trốn học tới chơi với muội."
Lại là màu lam, một người mặc quần áo màu lam...
" Muội thiếu kiên nhẫn!''
"Muội chính là thiếu kiên nhẫn." Nữ hài bĩu môi, buông cần đứng dậy. " Không câu nữa!"
Nàng vừa quay đi, liền nghe tiếng nam hài gọi lại " Tâm Nhi, cần của muội có cá cắn câu rồi!
"Thật sao?"Nữ hài chạy trở lại bên hồ, đón lấy cần câu từ trong tay hắn. " A, nặng quá, thật sự có cá rồi!" Nàng ra sức kéo, nhưng vẫn không nhấc được con cá lên.
"Để ta giúp muội." Nam hài tử khôi ngô đứng đằng sau nữ hài phấn y, vòng hai tay ra trước giữ lấy tay nàng, giúp nàng kéo cần lên.
"A ha ha, cá lớn! ca ca, muội câu được cá lớn!"
"Ừ, tốt lắm." Nam hài mỉm cười, dịu dàng vô hạn.
Nụ cười này, cỡ nào ấm áp, cỡ nào quen thuộc.
Đầu, đau quá!
Điền Tâm đưa tay đỡ lấy trán, bước chân lảo đảo, đứng không vững.
" Nương nương!" Tử Nguyệt vội đỡ lấy nàng " Nương nương, người làm sao vậy?"
" Không sao, ta chỉ là choáng váng một chút." Điền Tâm
vỗ vỗ trán, đứng vững lại " Trở về thôi."
Hôm qua, nương nương vừa mới ngất đi, bây giờ có cảm thấy choáng váng cũng không có gì lạ. Tử Nguyệt không nghi ngờ gì, đưa Điền Tâm trở lại Hải Đường viện.
Đôi mắt Điền Tâm vốn nhu hoà dịu dàng, đột nhiên loé lên tinh quang.
Tầng tầng lớp lớp che giấu, đến tận cùng, nàng vẫn phải tự mình vén lên bức màn bí ẩn này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...