Trong phòng, giá nến bằng vàng bên trên chạm khắc tinh xảo, nến thơm chậm rãi cháy, nhìn vào có cảm giác phú quý sang trọng, cũng chỉ có vật dụng như vậy, mới xứng được đặt trong Đông cung.
Thanh Trúc đứng ở trước giường,bối rối, hồi lâu mới mở miệng " Chủ nhân, người nghỉ trên giường, Thanh Trúc sẽ qua bên kia."Đoạn, nàng sải bước ra ngoại thất, hướng ghế quý phi đi tới.
Lăng Minh Duật không nói gì, chỉ thấy hắn nằm xuống giường,thả mành xuống, bàn tay to lớn khẽ vung lên, ngọn nến liền tắt.
Thanh Trúc co người nằm trên ghế quý phi, nàng cảm nhận được tình cảm sâu sắc của thái tử đối với thái tử phi, hơn nữa tình cảm của những người trong Đông cung đối với thái tử phi rất tốt. Không những thế, người nàng cảm thấy vô cùng lạnh lùng như Khương Duy, đối với thái tử phi cũng là bảy phần kính trọng. Điều này cũng không có gì là lạ, những người trong Đông cung này là nhìn Lăng Minh Duật và Điền Tâm cùng nhau lớn lên, Khương Duy cũng vậy. Chỉ là nàng tò mò, không biết vị thái tử phi được xưng tụng là một trong đệ nhất mỹ nhân Nguyên Lăng kia là người như thế nào?
Bên trong nội thất, Lăng Minh Duật cũng như vậy mất ngủ, đôi mắt nhìn chằm chằm trướng mạn, thiếu đi hơi ấm quen thuộc bên cạnh, hắn không cách nào chợp mắt.
Sáng hôm sau, Thanh Trúc thiếp đi không lâu, đã bị Lăng Minh Duật gọi tỉnh.
" Mau chuẩn bị đi, phụ hoàng triệu kiến bản cung." Lăng Minh Duật không có nói triệu kiến " chúng ta", hắn dù sao cũng không muốn cùng nàng gộp làm một.
"Vâng."
A Hoa tiến vào trong phòng, giúp nàng rửa mặt chải đầu, mặc vào một thân hồng y, thêu hải đường nở rộ, đây là y phục do ti y cục trong cung làm ra, vô cùng tinh xảo cầu kỳ. Tiếp đến, lại vấn cho Thanh Trúc triêu vân cận hương kế, cài lên kim trâm khổng tước biểu thị cho thân phận của nàng, lại thêm một bộ diêu trân châu phía dưới, từng hạt bóng loáng trắng mịn, vừa nhìn liền biết là thượng phẩm. Thanh Trúc lúc này một thân phục sức vừa phải nhưng không kém phần trang trọng cao quý, trừ khí chất trên người không thể nào bắt chước được, quả thật rất giống với Điền Tâm.
Đông cung và Cảnh Đức điện chỉ cách nhau một hoa viên, thế nhưng hoa viên này rất lớn, tuy không cần dùng đến nhuyễn kiệu đi lại, nhưng đi bộ cũng mất thời gian một nén nhang. Lăng Minh Duật và Thanh Trúc dẫn đầu, theo sau là một đoàn cung nữ thái giám theo hầu, còn có hai thị vệ của Đông cung.
Thanh Trúc không khỏi căng thẳng, Nguyên đế dĩ nhiên không giống như những người khác, mà khó đối phó hơn nhiều, nàng sợ Nguyên đế sẽ nhìn ra được cái gì, dù sao, Nguyên đế cũng đã biết Điền Tâm nhiều năm, Điền Tâm lại là cháu gái của tiên hoàng hậu Nguyên đế sủng ái nhất.
Lăng Minh Duật dường như nhìn ra lo lắng của nàng, hắn lạnh nhạt nói " Không nên quá khẩn trương, bình tĩnh ứng phó." Phụ hoàng nhanh chóng triệu kiến hắn, chỉ sợ đã sớm nghi ngờ, nếu như lúc này lo sợ, càng dễ lộ ra sơ hở.
Nghe được Lăng Minh Duật trấn an, Thanh Trúc dần dần bình tĩnh lại, nhìn lên, điện Cảnh Đức đã ở trước mắt.
Lăng Minh Duật do dự, cuối cùng vẫn nắm lấy bàn tay của Thanh Trúc tiến vào.
Thanh Trúc cảm thấy trên tay truyền đến ấm áp, giật mình mở to mắt, Lăng Minh Duật đã nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, trong lòng Thanh Trúc khẽ run lên, có một loại cảm xúc không rõ ràng từ từ len lỏi.
Trong điện, đang ngồi có các vị phi tử và công chúa của Nguyên đế, Hà thục phi cùng với Thanh công chúa, Mai hiền phi cùng Nhã công chúa, còn có Lưu tu nghi đều đang bồi hoàng đế trò chuyện thưởng trà.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"
" Nhi tức tham kiến phụ hoàng!" Đoạn, Thanh Trúc quay sang " Thỉnh an các vị nương nương!"
"Đều đứng lên đi." Lăng Thần ôn tồn nói, nét mặt không giấu được xanh xao. " Vừa mới trở về, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, tối nay trong cung sẽ vì các con tẩy trần."
" Tạ phụ hoàng ân điển." Thang Trúc ngoan hiền đáp lại.
" Hoàng thượng, yến tiệc đêm nay xin để cho thần thiếp chuẩn bị." Một giọng nói mềm nhẹ vang lên.
" Được, vậy yến tiệc giao cho thục phi sắp xếp."
Lăng Minh Duật lạnh nhạt mở miệng " Phiền thục phi nương nương rồi."
"Thái tử gia và thái tử phi không cần câu nệ, đều là người một nhà, tối nay yến tiệc tẩy trần bản cung sẽ an bài chu đáo." Hà thục phi là phi tử phẩm hàm cao nhất hậu cung, việc này tới tay nàng cũng không có gì không thoả đáng, lại lấy được thiện cảm của Đông cung, chỉ có lợi không hại, cớ sao không làm?
Trong lòng Lăng Minh Duật loé lên hàn ý, những nữ nhân này năm xưa làm cho mẫu hậu hắn phiền muộn không ít, hắn từ lâu nảy sinh địch ý với các nàng, sau khi mẫu hậu mất, hắn đối với phụ hoàng cũng có phần oán trách.
Lăng Thần nhìn đến tia lạnh như băng cùng xa cách của nhi tử, ông làm sao lại không biết Lăng Minh Duật đang nghĩ gì? Chỉ có thể trong lòng âm thầm thở dài. Ông hâm mộ Lăng Minh Duật trong mắt chỉ có mình Điền Tâm, cũng hi vọng hắn làm được điều năm xưa mình không thể, cho nên, những đại thần từng có ý định đưa nữ nhi vào Đông cung làm trắc phi, lương đệ, nhụ tần hay bảo lâm, đều bị ông dùng cách này hay cách kia từ chối, chỉ có điều, một phần dụng tâm này, Lăng Minh Duật mãi sau này mới biết được.
"Lại nói chuyện Tử Vân thành, Tâm nhi, con vất vả rồi." Ánh mắt Lăng Thần loé lên, lại tiếp " Chuyện hiểu lầm này là như thế nào?"
Lăng Minh Duật bình tĩnh giải thích, kịch bản này hắn đã sớm chuẩn bị giọt nước không lọt " Hồi bẩm phụ hoàng, khi Tâm Nhi đến Tử Vân thành, người Tử Vân thành liền giam lỏng nàng, nhưng lại được nội gián của chúng ta cứu ra ngoài. Cùng lúc ấy nhi thần cũng thoát khỏi địa lao trở lại doanh trại. Thế nhưng nội gián kia cứu thoát nàng rồi, lại bị truy binh đuổi theo, chưa thể liên lạc với nhi thần. Lúc ấy quân ta áp sát Tử Vân thành, Ngô Bằng liền lấy một xác chết giả làm Tâm nhi hòng nhiễu loạn tâm trí nhi thần. Lúc đầu nhi thần thực tin tưởng, sau khi đem xác chết kia hồi kinh mới phát hiện đó là giả mạo, hơn nữa người kia cũng liên lạc tới, nhi thần liền xuất cung đón nàng trở về."
Hắn muốn điều tra kẻ sau màn, ai ngờ, Ngô Bằng giết hết các tướng lĩnh của hắn, bản thân tự vẫn chết, khiến cho hắn cái gì cũng không điều tra được.
" Nguyên lai là như vậy." Nguyên đế tựa hồ không chút nghi ngờ gật đầu, thực ra, ông đã sớm phái người âm thầm điều tra. Thái tử phi trước mắt có gì đó khác thường, nhưng là khác ở điểm nào, ông lại không thể nói rõ được.
" Hoàng tẩu, rốt cuộc tẩu đã trải qua những chuyện gì?" Người nói chuyện là Nhã công chúa Lăng Vân Nhã, nàng năm nay mới mười ba tuổi, tính tình chính là nghĩ gì nói nấy, cảm thấy tò mò liền hỏi.
Thanh Trúc lưỡng lự, nhìn một chút Lăng Minh Duật, đã thấy gương mặt hắn thoáng hiện một tia phật ý, tiến lên trước mặt Lăng Vân Nhã nói " Nhị muội, những chuyện này khiến cho hoàng tẩu của muội một phen kinh hách, không nên nhắc lại." Càng nói nhiều, càng dễ lộ ra sơ hở, ai mà không hiểu.
Lăng Minh Duật chắn trước mặt Thanh Trúc, trong chốc lát buông tay nàng ra. Ấm áp trên tay biến mất, trong mắt nàng bất chợt hiện lên mất mát.
Tối hôm đó, yến tiệc tẩy trần được tổ chức ở Thái Hoà điện, vô cùng náo nhiệt. Phó Tư Kỳ dĩ nhiên cũng tới, nhìn thấy Điền Tâm lông tóc vô thương ở bên người Lăng Minh Duật, nàng âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Trên đường hồi cung, sát thủ nàng phái đi cư nhiên không tìm được cơ hội hạ thủ. Nàng tính toán trong đầu, nhất định phải tìm cách gả cho thái tử, dù chỉ làm một trắc phi cũng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...