Băng Tâm Khuynh Thành

Nghị vương phủ.
" Vương gia, tuyên phi nương nương mời người và Điền trắc phi vào trong cung một chuyến."
Lan Chi? Bà ta muốn làm gì đây? Xem chừng là muốn dò xét Tâm Nhi một phen, muốn biết sủng phi của hắn rốt cục là người thế nào.
Lưu Nghị không muốn đưa nàng đi, nhan sắc này của Điền Tâm quả thực quá mỹ lệ, khiến cho người ta tham luyến, nhất là phụ hoàng của hắn, hắn không muốn để cho câu chuyện Dương quý phi* tái diễn.
" Chuyển lời đến tuyên phi, bản vương không khoẻ, khi khác sẽ đến thỉnh an tuyên phi."
Đợi hạ nhân đi khuất, Điền Tâm mới lên tiếng " Chàng không muốn tiến cung sao?"
Lưu Nghị hung hăng ôm lấy eo nhỏ, môi mỏng dán ở tai nàng " Ta không muốn để cho ai thấy được nàng. Dung mạo của nàng, chỉ ta mới có thể nhìn."
Điền Tâm ở trong lòng hắn không còn mất tự nhiên như trước nữa, Lưu Nghị không khỏi vui vẻ trong lòng, xem ra không lâu nữa, hắn có thể cùng nàng viên phòng, khiến cho nàng chân chính trở thành người của hắn.
Điền Tâm xấu hổ đẩy Lưu Nghị ra, cười nói " Chàng như vậy, thì cả đời thiếp không thể ra ngoài gặp người hay sao?"
Lưu Nghị lại bá đạo siết chặt vòng tay, đem ôn hương nhuyễn ngọc âu yếm trong ngực " Nàng chỉ cần gặp ta là đủ rồi." Nói xong, hắn điểm điểm lên trán nàng " Dung nhan này để cho người ngoài gặp được, lại nảy sinh tà niệm, quá phiền phức!"

Điền Tâm cười lên một tiếng thanh thuý"Chàng bá đạo như vậy, ai lại dám mơ tưởng thiếp đây?"
Hai người ngồi trong Hải Đường viện khanh khanh ta ta thân mật, Lưu Nghị cũng từ đó, dần dần đi vào trong lòng Điền Tâm.
Tử Vân thành.
"Hồi bẩm chủ nhân, không có manh mối của nương nương."
"Chủ nhân, thuộc hạ cũng không tìm được tung tích nương nương."
Khương Duy bắt đầu ngờ vực rằng, thái tử điện hạ vì quá đau lòng mà lừa mình dối người, nương nương thực sự đã qua đời rồi, chỉ là điện hạ không chịu chấp nhận sự thật mà thôi.
Trên mặt Lăng Minh Duật lộ ra thất vọng, nhưng hắn không hề nản lòng thoái chí, trong đôi mắt sâu thẳm loé lên kiên định.
"Tiếp tục tìm kiếm, mở rộng phạm vi mười dặm bên ngoài thành."
"Tuân lệnh."
Lăng Minh Duật ngồi xuống ghế thái sư, đưa tay day mi tâm. Hắn đã nhiều ngày đêm không ngủ chạy đến đây, những mong có thể tìm ra nàng trong thời gian ngắn nhất.
Sáng hôm sau.
" Điện hạ, hoàng thượng ngã bệnh, triệu người lập tức hồi cung."
Lăng Minh Duật từ trên ghế đứng bật dậy " Lập tức khởi hành!"
Lăng Minh Duật tung mình leo lên lưng ngựa, quay đầu phân phó " Khương Duy và mấy người các ngươi theo ta hồi kinh, còn lại lưu lại, tiếp tục tìm kiếm, rõ chưa?"
" Tuân lệnh."
" Khương Duy, thế thân đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Thuộc hạ đã an bài thoả đáng, xin chủ nhân yên tâm, dịch dung cho Thanh Trúc là người của Vãn Tuyết phường, sẽ không ai nhận ra được."

Thanh Trúc là một người trong thế lực ngầm của Lăng Minh Duật, nàng được dịch dung thành thái tử phi, tạm thời thay thế Điền Tâm trong thời gian nàng mất tích. Có như vậy, mới có thể giữ vững thái tử phi vị của nàng, nếu không, một khi ngôi vị này trống, có biết bao nhiêu người đỏ mắt nhìn vào, các đại thần chỉ hận không thể đem nữ nhi của mình đẩy lên giường thái tử ngay lập tức.
Đoàn người Lăng Minh Duật thúc ngựa không ngừng vó chạy về Nguyên Đô, năm ngày sau, bọn họ đã về tới Đông cung.
" Thanh Trúc tham kiến thái tử điện hạ." Một nữ tử dáng người mềm mại quỳ ở trên mặt đất, giọng nói mềm mại dịu dàng khiến người ta say mê.
" Đứng lên đi." Lăng Minh Duật nhìn xuống, quả nhiên là cao thủ, đến hắn lúc nhìn dung mạo kia cũng không phát hiện bất thường. Xem ra, dùng thông hành lệnh thương mại ba châu trọng địa giao dịch với người Vãn Tuyết phường, cũng đáng. Mặc dù hắn tâm phiền ý loạn, nhưng vẫn rất tỉnh táo, không hề xem Thanh Trúc là Điền Tâm , vẫn dùng lạnh nhạt mà đối đãi với nàng.
"Từ nay, ngươi hãy hành xử cẩn trọng, đừng để bất kỳ ai nhìn ra sơ hở. Hoàng thượng lâm bệnh, ta đảm nhận trọng trách giám quốc, Đông cung sẽ do ngươi và Khương Duy chiếu khán."
" Xin chủ nhân yên tâm, Thanh Trúc sẽ toàn tâm toàn lực hoàn thành."
Thanh Trúc lui ra ngoài, trở lại Băng Tâm viện. Lần này thái tử đem thái tử phi trở lại, đã tạo nên một hồi kinh động trong hoàng cung. Phía Đông cung giải thích rằng, Ngô Bằng vì muốn đả kích thái tử, làm giảm sĩ khí của đại quân nên tìm mội xác chết giả làm thái tử phi, mọi người mặc dù hoài nghi, nhưng cũng không cách nào chất vấn thái tử, trừ phi ngại sống lâu, muốn thái tử gia tiễn họ một đoạn đến hoàng tuyền.
" Cung nghênh nương nương!"
Trước mắt Thanh Trúc là một nữ tử chừng mười lăm mười sáu tuổi, đầu sơ tuỳ vân kế, cài một cây ngân trâm hoa mai đơn giản, trên người là nhu váy màu phấn mềm mại, gương mặt thanh tú, đang bước về phía nàng.
A Hoa lại gần Thanh Trúc, thấp giọng nói " Thanh Trúc cô nương, từ nay tôi sẽ ở bên cạnh bồi cô nương, mời theo tôi!"
A Hoa vốn là tì nữ cận thân của Điền Tâm, nàng theo hầu Điền Tâm từ nhỏ, đối với Điền Tâm vô cùng hiểu rõ, cho nên Lăng Minh Duật cũng không gạt nàng, thay vào đó để nàng giúp Thanh Trúc diễn kịch.
" Đi thôi!" Thanh Trúc và A Hoa đi vào trong sương phòng, vừa mở cửa, mùi trầm hương dìu dịu tản ra, vờn quanh chóp mũi, khiến cho con người cảm thấy dễ chịu thoải mái, Thanh Trúc biết, đây là mùi hương thái tử phi thích, kể từ nay, nó cũng là mùi hương nàng yêu thích, cho tới khi Điền Tâm trở lại mới thôi.

"Từ nay chúng ta phải thật cẩn thận, không thể để ai phát hiện ra được." A Hoa vừa thả rèm vừa nói, trong phút chốc, căn phòng tối lại." Hoá trang thật khéo, nếu như điện hạ không nói trước, tôi còn ngỡ cô nương thực sự là thái tử phi."
"Dù có giống đến đâu, cũng chỉ là ngoại hình, còn phiền cô chỉ giáo thêm, làm sao để bắt chước bộ dáng của nương nương." Thanh Trúc nghe ra được, trong giọng nói của A Hoa có sự bất mãn, cố ý vô tình nhắc nhở nàng chỉ là thế thân. Xem ra A Hoa này đối với thái tử phi nương nương, không chỉ có trung thành bình thường, mà còn là yêu mến xuất phát từ đáy lòng.
" Được, từ nay chúng ta sẽ thay đổi cách xưng hô." A Hoa dừng lại một chút, nghe thấy bên ngoài có người tới, nói " Nương nương, em đã làm chút điểm tâm cho người. Mang vào đi."
Một tiểu cung nữ đi vào trong phòng, đặt khay xuống, đem lần lượt ba đĩa điểm tâm tinh xảo đặt xuống bàn rồi lui ra ngoài.
"Hạt dẻ này là thứ nương nương thích ăn nhất, thái tử gia thường cho người từ Phúc châu đem về. Ngoài ra, nương nương còn thích phù dung cao và bánh đậu đỏ." A Hoa chỉ vào từng món giải thích. Đợi cho Thanh Trúc ghi nhớ xong, nàng lại tiếp " Nương nương thích nhất là y phục màu hồng nhạt, thích hoa hải đường, còn có, cầm nghệ của người ít ai sánh kịp.Không biết cầm nghệ của cô nương..." Những lúc nhắc đến Điền Tâm, A Hoa sẽ như cũ gọi Thanh Trúc là cô nương.
" Cầm nghệ của ta chỉ là biết chút ít, nhưng chỉ cần ta không gảy đàn, sẽ không ai phát hiện được."
A Hoa lắc đầu " Xem như giấy giếm được một thời gian, sẽ không giấu được mãi. Người trong Đông cung đều biết nương nương từ lúc nhỏ, đối với sở thích gảy huyền cầm của nương nương vô cùng rõ ràng, nếu như thấy nương nương bỗng dưng không đụng tới huyền cầm một thời gian dài, ắt sinh nghi ngờ."
" Thái tử gia đã liệu đến việc này, điện hạ nói, cứ nói rằng trong lúc xảy ra biến cố, tay của thái tử phi bị thương, trong thời gian dài không thể gảy đàn nữa." Thanh Trúc bình tĩnh đáp, cái cớ này có thể chấp nhận được, nếu không thì thật là làm khó nàng, cầm nghệ vi diệu không phải trong một sớm một chiều mà đạt được.
* Dương quý phi, sủng phi của Đường Minh Hoàng, vốn là vương phi của Thọ vương, con trai Đường Minh Hoàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận