"Cữu cữu, người không được vũ nhục nàng!" Lưu Nghị rống giận, không hề nể mặt Lương Chung, ánh mắt tràn đầy nộ khí.
" Nghị nhi!" Lương Chung không thể tin Lưu Nghị vì một nữ nhân, cư nhiên đối nghịch với mình.
" Bản vương mệt mỏi, nếu như cữu cữu không có chuyện gì, mời người trở về đi." Lưu Nghị cau mày nói, đoạn phân phó quản gia " Tiễn khách."
Lương Chung hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi, Tôn Lệ Dao ái ngại quay đầu nhìn một chút, sau đó cũng theo ông ta rời khỏi Hải Đường viện.
" Nghị... Vương phi nàng ấy thật lòng với..." Điền Tâm do dự một chút, vẫn là quyết định mở miệng.
" Nàng đừng nói gì cả." Hắn đưa tay ôm nàng vào trong ngực, trong lòng ẩn ẩn đau xót, vì Tâm Nhi không thương hắn, cho nên mới có thể chấp nhận chia sẻ hắn cùng nữ nhân khác? Đổi lại là Lăng Minh Duật, nàng chỉ cần tình yêu thuỷ chung, tuyệt sẽ không cho phép người thứ ba xen vào.
"Tâm Nhi, nàng đợi ta, ta đáp ứng nàng, rồi ta sẽ cho nàng một đời một kiếp một đôi, ngoài nàng ra không cần ai khác."
Điền Tâm ở trong ngực hắn, vẫn có loại cảm giác gượng gạo như cũ, nàng rũ mi mắt, hồi lâu mới đáp " Nghị, như vậy không công bằng với nàng ấy."
" Ta không có cảm tình với nàng ta, giữ lại bên mình, cũng không có gì thay đổi, nữ nhân của ta, chỉ có thể là nàng." Lưu Nghị thâm tình nói, ôn nhu đặt một nụ hôn nhẹ như cánh bướm lên trán nàng.
" Nghị, thật sự thiếp không thể nhớ được những chuyện trước đây, không biết được cuộc sống cùng thân nhân của mình, cảm thấy rất cô đơn, nhưng có chàng bên cạnh, thiếp liền an tâm." Những lời này của Điền Tâm, đều xuất phát từ đáy lòng. Nàng nhất thời chưa thể toàn tâm toàn ý yêu hắn, nhưng nàng biết, nam nhân trước mặt đối với mình biết bao nhiêu sâu đậm.
Nghe được lời này của nàng, trong lòng Lưu Nghị như có dòng ôn tuyền ấm áp chảy qua, phải, kiếp này hắn sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của nàng, vĩnh viễn che chở nàng.
Nguyên Lăng quốc, Đông cung.
Đại sảnh biến thành linh đường, nơi nơi đều bao phủ màu trắng, tang tóc đau thương.
Thế sự vô thường, có ai ngờ được, Đông cung không lâu trong ngoài sắc đỏ, pháo nổ rộn rã đón tân thái tử phi, bây giờ toàn bộ đổi thành một màu trắng ảm đạm, khắp nơi nghe được tiếng khóc ai oán thê lương.
Một nam tử cao lớn chậm rãi bước vào, bóng lưng cao ngất lộ ra tiều tuỵ cùng cô đơn, trong tay hắn khiêng một quan tài đúc từ hàn băng ngàn năm vào linh đường, bên trong là một cỗ thi thể nữ tử, huyết nhục mơ hồ, cơ bản không còn nhìn ra hình dạng nữa. Chúng hạ nhân thấy thái tử ôm quan tài của thái tử phi đi vào, không dám nhìn lên, chỉ biết cúi đầu rơi lệ. Họ đều là người hầu lâu năm trong Đông cung, tiếp xúc với Điền Tâm không phải chỉ một sớm một chiều, đã sớm đem nàng như nữ chủ nhân nơi này mà đối xử, cũng thật lòng yêu quý kính trọng nàng, cho nên nước mắt khóc thương nàng hương tiêu ngọc vẫn, đều xuất phát từ nội tâm chân thật.
Lăng Minh Duật ngồi xuống bên cạnh quan tài " Các ngươi lui ra hết đi!"
" Vâng." Hạ nhân cúi đầu hành lễ, lần lượt đi ra ngoài.
Lăng Minh Duật lặng người ngồi ở bên cạnh quan tài, ngơ ngác nhìn cỗ thi thể lạnh ngắt. Nước mắt hắn chậm rãi chảy xuống hai gò má, đều nói nam nhân không rơi nước mắt, chẳng qua là chưa có nỗi đau nào chạm đến tận cùng tâm can của họ mà thôi.
Lăng Minh Duật không cho bất kỳ ai vào viếng nàng, một mình hắn trông coi linh đường suốt ba ngày ba đêm không ăn không ngủ, qua ngày thứ ba, Khương Duy không nhịn được nữa, dứt khoát tiến vào trong linh đường.
"Ra ngoài!" Nhận thấy có người tiến vào, Lăng Minh Duật lãnh khốc thốt ra hai tiếng.
" Chủ nhân, xin người nén đau thương, thái tử phi đã đi rồi, xin người hãy để chúng thuộc hạ hạ táng thái tử phi trong hoàng lăng, để thái tử phi được an nghỉ." Khương Duy thấy Lăng Minh Duật bây giờ, hai hốc mắt trũng xuống, dưới cằm lún phún râu, cả người tiều tuỵ, lại càng tự trách bản thân mình, hắn có chết cũng không đủ bồi tội.
Lăng Minh Duật rũ mắt, đúng vậy, hắn không thể để nàng ở đây mãi được, nên sớm để nàng ra đi, rồi tiếp tục một kiếp sống khác.
"Ngươi đi ra ngoài trước đi. Bản cung muốn nói với nàng vài lời."
Khương Duy ái ngại nhìn hắn một chút, sau đó chậm rãi lui ra ngoài.
Lăng Minh Duật mở nắp quan tài, thì thào " Tâm Nhi, ta rất nhớ nàng."
"Tâm Nhi, nàng ở đó, có phải rất cô đơn, rất lạnh lẽo không?"
" Thực xin lỗi nàng, ta chưa thể tới bồi nàng ngay được, nàng sẽ hiểu cho ta phải không?"
" Phụ hoàng chỉ có mình ta, bách tính sau này còn trông cậy vào ta. Nàng kiên nhẫn chờ một chút, rồi ta sẽ đến với nàng, có được không?"
Giọng nói của hắn khàn khàn, nghẹn lại, hai bàn tay to lớn tun rẩy nắm lấy bàn tay của nàng.
Ánh mắt Lăng Minh Duật chợt loé lên, những cảm xúc phức tạp lần lượt hiện lên trong mắt, đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó là vui mừng khôn xiết.
Hắn vội vàng kiểm tra lại gương mặt huyết nhục mơ hồ kia, vui sướng trong mắt lại càng nồng đậm, là dịch dung, chỉ là dịch dung!
" Nàng còn sống, nàng vẫn còn sống!" Lăng Minh Duật buông bàn tay của thi thể ra, vẻ đau thương sâu đậm được thay bằng thần sắc kinh hỉ.
Khương Duy nghe được, liền vội tiến vào, nghe thấy câu nói của điện hạ, hắn nghĩ rằng điện hạ đã mất trí rồi, đang muốn tiến lên khuyên nhủ, Lăng Minh Duật đã lên tiếng trước " Khương Duy, nàng còn sống, mau huy động toàn bộ nhân lực tìm kiếm nàng!"
" Chủ nhân, người..."
" Trước đây bản cung quá thương tâm mà hồ đồ, không hề suy xét kỹ càng, vừa rồi chạm vào bàn tay của thi thể kia, rõ ràng có những vết chai sạn do làm việc nặng, Tâm Nhi từ nhỏ cẩm y ngọc thực, làm sao bàn tay lại có vết chai đây?"
Khương Duy nhất thời hiểu ra " Ý của chủ nhân là, cái xác này là giả?"
" Đúng vậy." Lăng Minh Duật dừng một chút, lại tiếp " Có lẽ nàng, đang ở trong tay hung phạm sau màn."
Khương Duy không hiểu hỏi" Nếu như hắn bắt giữ nương nương, hẳn là muốn hướng chủ nhân ra điều kiện, tại sao vẫn chưa có động tĩnh?"
"Có lẽ, hắn đang chờ thời cơ thích hợp." Ánh mắt Lăng Minh Duật trầm xuống " Hoặc là, thứ hắn muốn ngay từ đầu chính là Tâm Nhi." Giọng nói của hắn lạnh lẽo đến cực điểm,
hận không thể ngay lúc này đem kẻ giấu mặt kia bầm thây vạn đoạn. Chỉ có điều, kẻ giật dây phía sau che giấu quá tốt, mạng lưới mật thám của Đông cung ở khắp nơi cũng không tra ra được thông tin gì hữu ích, xem ra lần này hắn đã gặp phải kỳ phùng địch thủ.
" Đem linh đường này dọn dẹp sạch sẽ đi, ngày mai tập hợp nhân lực, chúng ta xuất cung!"
Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ Đông cung được dọn dẹp sạch sẽ, linh đường cũng không còn nữa, tất cả trở lại bình
thường. Thái tử công bố với bên ngoài đây chỉ là sự hiểu lầm, thực ra, thái tử phi vẫn còn sống, hắn sẽ tự mình xuất cung đưa nàng trở lại.
Trúc viên.
" Sao nàng ta còn chưa chết?" Phó Tư Kỳ giận đến tái mặt, nàng cứ nghĩ thái tử phi vị nằm trong tay rồi, không nghĩ tới, Điền Tâm kia thật là mạng lớn, vẫn còn sống, sắp tới lại hồi Đông cung. Đoạn, nàng bình tĩnh suy nghĩ lại, ánh mắt loé lên sát ý ngoan độc " Như Ý, ngươi truyền tin cho phụ thân, nói phụ thân tuỳ thời tiếp ứng ta, chỉ cần nàng ta chưa trở về Đông cung, trên đường đi, sẽ không thiếu thời cơ lấy mạng nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...