CHƯƠNG 106 PN8
“Ta a, từ lần đầu tiên mắt nhìn thấy ngươi thì đã vạn kiếp bất phục rồi!” Dưới giàn nho ở hậu viện Đường môn, một nam nhân có khuôn mặt hồ ly thâm tình nhìn ái nhân đang nằm trên đùi mình, nhẹ nhàng mà nói.
Nghe được những lời này, người vốn đang ngủ kia lông mi bỗng nhiên động , lông mi xinh đẹp giống cây quạt nhỏ nhẹ nhàng rung động vài cái, người nọ liền mở mắt, một đôi mắt trân châu đen lẳng lặng nhìn nam nhân mặt hồ ly, bên trong có kinh ngạc, có khiếp sợ, còn có một chút hứng thú. Tuy rằng người này toàn bộ mặt đều bị băng gạc băng thật dày, nhưng ánh mắt chính là xinh đẹp khó gặp, nói vậy tướng mạo dưới dải băng tất nhiên cũng không tầm thường.
Bị cặp mắt kia thẳng ngoắc ngoắc nhìn, nam nhân mặt hồ ly lặng lẽ đỏ mặt, yếu thế xoay qua một bên, thô lỗ nói: “Như thế nào? Không cho ta nhất kiến chung tình với ngươi sao a?”
Người mặt bị băng lại ha hả nở nụ cười hai tiếng, thanh âm khàn khàn giống như lão nhân gần đất xa trời cùng cặp mắt tuổi trẻ linh động kia cực không phân xứng, nhưng nam nhân mặt hồ ly lại tựa hồ thực thích nghe, quay đầu nhìn người khó được cười vui vẻ kia.”Chuyện vui lắm sao?” Là ngữ khí tức giận, nhưng một đôi mắt khôn khéo trên gương mặt hồ ly của nam nhân lại cong xuống dưới, biểu lộ y cũng không có “tức giận” đến thế.
“Không, chỉ là ta không biết hóa ra ngươi sớm có mối tình đầu như vậy mà thôi?” Thanh âm khàn khàn trêu chọc nói.
“Cái gì nha, ta khi đó cũng đã mười ba tuổi .” Người mặt hồ ly kháng nghị nói.
“Đúng rồi! Khi đó ngươi mười ba tuổi, ta tám tuổi. . . . . .” Thanh âm khàn khàn thở dài nói, nói xong câu này, hai người đều không nói chuyện. Liễu Phi Li nhìn lá nho um tùm trên đỉnh đầu Hồ Lợi, suy nghĩ như con ngựa hoang thoát dây cương, chạy về cái mùa hè của nhiều năm về trước. . . . . .
Đó là mùa hè cuối cùng hắn ở Di Hồng viện. Năm ấy, Liễu Phi Li tám tuổi ở bãi đất trống trước phòng bếp của Di Hồng viện quay lưng với thái dương nắng cháy da, rửa sạch thau chén buổi sáng. Chờ hắn hoàn thành xong công việc tú bà giao cho, đẩy cửa căn phòng nhỏ hẹp hắn cùng mẫu thân ở ra, ánh nắng nóng bỏng bên ngoài cùng tiếng ve kêu huyên náo tựa hồ đột nhiên biến mất, trong mắt Tần Phượng Tê chỉ còn lại có thân ảnh tinh tế đang treo trên xà nhà kia, bên tai tựa hồ nghe giọng mẫu thân người đầy là thương cả đêm hôm trước ôm hắn nói: “Li Nhi, thực xin lỗi, nương chịu không nổi , nương thật sự chịu không nổi . . . . . .”
Liễu Phi Li yếu đuối dựa vào cạnh cửa, hắn từ lúc còn nhỏ cho đến giờ chưa từng khóc lần này thống thống khoái khoái để nước mắt rơi, để nước mắt rơi không tiếng động. Hắn lúc đó mới tám tuổi cứ như vậy nhìn thi thể của nương hắn trên xà nhà khóc một buổi chiều, cho đến chạng vạng quy nô tiền viện đến thúc giục nương hắn đi tiếp khách, mới phát hiện Liễu Tích sớm đã chết cùng Liễu Phi Li đã khóc hôn mê.
Khi Liễu Phi Li tỉnh lại, hắn đã không còn ở Di Hồng viện , mà đã tới một nơi tên là Tương Cô quán của Lục Khởi các. Tương cô, Tương cô, tục xưng tiểu quán, nam kĩ thì đúng hơn. Tú bà Di Hồng viện ngại Liễu Tích chết xui, cũng không nguyện nuôi Liễu Phi Li cho tốn cơm, vì thế trong thời gian ngắn nhất đem Liễu Phi Li bán cho Tương Cô quán trong thành. Liễu Phi Li tuy rằng hình dáng nhỏ gầy tái nhợt, nhưng cũng thanh tú sạch sẽ, tốt xấu cũng cho tú bà đổi về một đỉnh bạc.
Liễu Phi Li mở to mắt, thấy một nam nhân quái dị trên mặt lau một tầng phấn trắng dùng ngón tay nâng mặt mình lên, tấm tắc nói: “Tốt xấu khuôn mặt này cũng không có trở ngại, hảo hảo dạy dỗ cũng có thể được.” Người nọ ngữ khí ngả ngớn cùng chế nhạo làm cho Liễu Phi Li rất nhanh hiểu được tình cảnh của mình, lúc ấy Liễu Phi Li còn tính khí trẻ con vì thế mở cái miệng xinh đẹp nhỏ nhắn kia ra, hướng tới mu bàn tay người nọ hung hăng cắn xuống. . . . . .
Người nọ kêu thảm thiết như giết heo, Liễu Phi Li bị một cái tát thật mạnh té trên mặt đất, trong nháy mắt, hắn tựa hồ nhìn thấy một thiếu niên dáng vẻ giống tiểu hồ ly cười với mình, tựa hồ cắn nam nhân kia chính là y, cực kỳ khoái ý. Nhưng rất nhanh, nắm tay như bão tố hạ xuống làm cho Liễu Phi Li mất đi năng lực tự hỏi.
Liễu Phi Li lại tỉnh lại ở một sài phòng cũ nát, đỉnh sụp một nửa làm cho hắn có thể rõ ràng nhìn thấy bầu trời đầy sao. Liễu Phi Li chịu đựng từng đợt đau nhức trên người, không khỏi thấy may mắn vì hiện tại không phải mùa đông, nếu không khẳng định sẽ đông chết tại sài phòng này.
Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, thanh âm chi nha chi nha từ cửa sài phòng truyền đến, chỉ chốc lát sau, một thiếu niên gầy teo đi tới. Dưới ánh trăng mông lung, một đôi mắt hồ ly của người nọ thập phần sáng ngời. Người nọ thấy Liễu Phi Li tỉnh, từ trong ngực lấy ra một cái bao giấy, mở ra, bên trong là mấy khối điểm tâm, Liễu Phi Li chỉ từng thấy qua trên bàn của khách nhân ở Di Hồng viện.
“Nhanh ăn đi, còn nóng hổi đó.” Thiếu niên hạ giọng nói xong, trước khi Liễu Phi Li cự tuyệt, nhanh chóng đem điểm tâm nhét vào trong tay hắn.
Liễu Phi Li tám tuổi có trực giác như tiểu thú, cảm giác được thiếu niên không có ác ý, hắn đói bụng suốt hai ngày cầm lấy điểm tâm lang thôn hổ yết. Thiếu niên lại lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn nhìn, một đôi mắt hồ ly chớp động ánh sáng ấm áp.
Lúc sau, Liễu Phi Li lại bị nhốt hai ngày, mỗi ngày buổi tối, thiếu niên dáng vẻ giống tiểu hồ ly kia lại trộm đem đồ cho hắn ăn. Hai người rất ít nói chuyện, Liễu Phi Li cũng không hỏi tên của y.
Ngày thứ ba, Liễu Phi Li được thả ra, thấy hắn còn sống, mưu gia Tương Cô quán cũng không có khó xử hắn. Liễu Phi Li tuổi quá nhỏ, còn không có thể tiếp khách, đương gia liền an bài hắn bưng trà đưa nước cho khách nhân. Thường xuyên, Liễu Phi Li thấy thiếu niên mặt hồ ly kia nằm trong lòng của nhiều nam nhân khác nhau, xảo tiếu thiến hề [khéo léo cười đùa], trong mắt lại như mặt sông vào mùa đông khắc nghiệt.
Từ lúc Liễu Phi Li được thả ra, thiếu niên kia không hề nói một câu nào với hắn, thậm chí gặp mặt cũng không nhìn hắn cái nào, giống như buổi tối ba ngày kia chỉ là một giấc mộng của Liễu Phi Li. Liễu Phi Li từ người khác biết được, thiếu niên gọi Chỉ Ngọc Li, mới mười ba tuổi đã tinh thông các loại tuyệt kỷ hầu hạ nam nhân, là hồ mị tử có tiếng ở Lục Khởi các. . . . . .
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, trong nháy mắt, Liễu Phi Li đã ở Lục Khởi các một năm. Nếu không xảy ra sự kiện kia, có lẽ Liễu Phi Li còn có thể ở thêm một thời gian, cho đến ngày đó, hắn bị một khách nhân uống say khướt ngăn cản đường đi.
“Tiểu mỹ nhân, cùng ca ca ngoạn ngoạn đi! Ca ca sẽ làm cho ngươi dục tiên dục tử.” Nam nhân miệng đầy rượu thối nắm chặt Liễu Phi Li kéo vào một gian khách phòng, vừa nói lời ghê tởm vừa lột quần áo hắn, Liễu Phi Li chín tuổi như thế nào là đối thủ của một thanh niên vừa cao lại tráng. Liễu Phi Li lớn tiếng kêu cứu, lại bị tà âm cùng *** thanh ồn ào náo động che đi. Cho dù có người nghe qua , cũng chỉ cho là khách nhân tình thú, cũng không để ý.
Mắt thấy nam nhân kia sắp đem thứ xấu xí của hắn cắm vào thân thể của mình, Liễu Phi Li tuyệt vọng. Thậm chí, hắn đã muốn cắn đầu lưỡi chính mình, tình nguyện chết, cũng không nguyện bị làm bẩn.
Một tiếng rên lên, thân mình nam nhân kia đột nhiên xụi lơ xuống, Liễu Phi Li không rõ cố sức đẩy nam nhân kia ra, thấy Ngọc Li trong tay giơ ghế, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Thiếu niên mặt hồ ly ném ghế xuống, đá một phát vào thân mình xụi lơ của nam nhân kia. Tiếp theo, thiếu niên dùng ngọn nến châm màn, kéo Liễu Phi Li chạy ra phía ngoài.
Liễu Phi Li vựng vựng hồ hồ đi theo thiếu niên ra khỏi tiền viện, quẹo qua giả sơn sau hậu viện, thiếu niên từ trong động giả sơn lấy ra một cái bao hành lý, mở bao đồ ra, từ bên trong lấy ra một bộ bố y đưa cho Liễu Phi Li.
Liễu Phi Li tiếp nhận quần áo, đầu đầy mờ mịt nhìn thiếu niên.
“Còn thất thần làm gì, mau thay đi, ta sẽ dẫn ngươi trốn chạy. Mẹ nó, cái nơi quỷ quái này lão tử đã sớm ở đủ rồi.” Thiếu niên lại mắng một hơi, cười ha hả nhìn Liễu Phi Li đã hiểu được luống cuống tay chân thay quần áo, trong ánh mắt lại tràn ra ánh sáng ấm áp.
Liễu Phi Li mới vừa đổi xong quần áo, chợt nghe tiền viện truyền đến tiếng kinh hô “Cháy “, trong viện rất nhanh lộn xộn thành một đoàn, ai cũng không chú ý, có hai thân ảnh màu xám theo cửa sau không người trông giữ lặng lẽ chuồn ra ngoài. . . . . .
“Hồ Lợi!” Thật lâu sau, Liễu Phi Li lại chợp mắt khôi phục đột nhiên kêu lên.
“Cái gì?” Người mặt hồ ly kia nghi hoặc nhìn tình nhân bên người.
“Ta muốn ăn điểm tâm !” Liễu Phi Li nói, ánh mắt loan loan, loan ra một độ cung sung sướng.
Hồ Lợi hiểu ý cười, “Hảo, ta đi làm cho ngươi, thuận tiện kêu Âu Dương thần y tới đổi dược cho ngươi.” Hồ Lợi nói xong, giúp Liễu Phi Li trở lại phòng, nhanh chóng chạy tới phòng bếp Đường môn.
Từ khi Tần Phượng Tê lại trở lại làm Liễu Phi Li, Hồ Lợi học làm điểm tâm, hơn nữa kiên trì đổi Khổ Liên Liễu Phi Li thường uống thành Mao Tiêm thơm ngát.
Ái nhân đã chịu khổ nhiều lắm rồi, hiện tại nên nếm một chút vị ngọt đi.
————————————-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...