Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

CHƯƠNG 107 PN9

Ánh nắng mùa thu nhộn nhạo trong Thu viện, Âu Dương Lạc đầu bạc lông mi trắng động tác nhẹ nhành cởi bỏ băng gạc trên mặt Liễu Phi Li, dưới ánh nhìn chăm chú quan tâm của Hồ Lợi cùng Đường Tống, gương mặt tái nhợt cũng không giấu được tuấn tú xuất hiện trước mặt mọi người, tuy rằng nhìn gần thì thấy trên mặt còn có vài vết hồng ngân nhợt nhạt, nhưng so với trước kia đầy vết sẹo dữ tợn thì tốt hơn nhiều.

“Li ca ca, mau nhìn, mặt của ngươi khôi phục giống y như trước kia rồi.” Đường Tống cao hứng vơ lấy cái gương đồng bên cạnh, giơ lên trước mặt Liễu Phi Li.

Liễu Phi Li tiếp nhận gương đồng, mơ hồ nhìn thoáng qua, đích xác đã muốn tốt , cũng không nhìn kỹ, liền đem gương đồng để sang một bên. Đã trải qua rất nhiều chuyện, hắn đối dung mạo đã không quá để ý , nếu không phải Hồ Lợi kiên trì, Đường Tống cùng Âu Dương thần y cực lực yêu cầu, chỉ sợ hắn đã tính toán mang cái mặt xấu xí dữ tợn kia cả đời .

“Đa tạ Âu Dương thần y, y thuật của thần y quả nhiên cao minh.” Liễu Phi Li còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Hồ Lợi đã giành trước, nhìn y mặt mày hớn hở, giống như được chữa lành là y ấy.

“Tất nhiên, y thuật sư phó của ta chính là xưng bá y lâm, không người có thể địch.” Đường Tống kiêu ngạo nói, bộ dáng hưng phấn cũng giống y là người trị bệnh vậy.

Liễu Phi Li cùng Âu Dương thần y hai vị chánh chủ bị cướp lời buồn cười nhìn một lớn một nhỏ hai “hồ ly” đùa giỡn, không khỏi đều nở nụ cười. Hàn Vương đứng bên Đường Tống tuy rằng không cười, nhưng ánh mắt nhìn Đường Tống cũng ấm áp như ánh nắng mùa thu.

“Liễu công tử, ám ngân mặt trên ngươi chỉ cần thoa Ngưng Ngọc cao của lão phu, cam đoan một tháng sau liền có thể vô tung vô ảnh. Nhưng mà, giọng nói của Liễu công tử đã hỏng quá nhiều, lão phu cũng không có năng lực làm gì nữa .” Âu Dương thần y vừa nói, vừa đưa một cái hộp hình tròn qua, Hồ Lợi vội tiếp lấy, cất vào ngực như cất bảo bối.

“Vô phương.” Liễu Phi Li thanh âm khàn khàn nói. Trải qua Âu Dương thần y điều trị hơn một tháng, thanh âm hắn tuy rằng không chói tai như trước, nhưng muốn khôi phục thanh âm trong trẻo trước kia là không thể .


Âu Dương thần y lại dặn chú ý một vài việc, liền đi theo Hàn Vương cùng Đường Tống ra ngoài. Từ Âu Dương thần y phát hiện Đường Tống thiên phú biết dụng dược, liền ngoại lệ nhận Đường Tống làm quan môn đệ tử của lão. Lão vốn định một thân y thuật của mình truyền cho Đường Tống, lại không hiểu sao mặc kệ dạng dược gì chỉ cần để Đường Tống đi làm, tất sẽ xuất hiện chút tác dụng phụ không tưởng được. Cho dù cuối cùng có thể trị bệnh, nhưng trước đó cũng đã tra tấn người ta hết nửa cái mạng mới được. Cuối cùng, Âu Dương thần y chỉ có thể chấp nhận số phận đem chế độc công phu chưa từng hiển lộ trước mặt người khác truyền cho Đường Tống. Đường Tống quả nhiên không hổ là trời sinh chế độc kỳ tài, phối phương của Âu Dương Lạc để y làm ra hiệu quả sẽ tăng lên, làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Cũng may Đường Tống trời sanh tính lương thiện, định không dùng độc thuật đi hại người, Âu Dương thần y đơn giản mặc cho y chơi đùa đi.

Ba người Đường Tống rời đi, Thu viện chỉ còn lại có Liễu Phi Li cùng Hồ Lợi. Hồ Lợi tự mình múc nước đến giúp Liễu Phi Li rửa mặt, cuối cùng lại xuất ra thuốc mỡ Âu Dương Lạc đưa cho tỉ mỉ thoa cho Liễu Phi Li.

Buông thuốc mỡ, Hồ Lợi nhìn thấy bộ dáng Liễu Phi Li biến hóa thành tuấn tú tiêu sái trước kia, không khỏi có chút ngây ngốc.

Bị Hồ Lợi như vậy si mê nhìn, Liễu Phi Li cũng lặng lẽ đỏ mặt, vươn cánh tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng búng một cái lên cái trán của Hồ Lợi, cười nói: “Tử hồ ly, có cái gì đẹp đâu?”

Hồ Lợi sắp xuất ba hồn sáu phách bị Liễu Phi Li búng một cái liền hồi hồn, nghe được Liễu Phi Li xưng hô, chẳng những không giận, ngược lại cũng cười theo hắn.”Thiệt nhiều năm không nghe ngươi xưng hô ta như vậy, hảo hoài niệm a!”

Mười mấy năm trước, Liễu Phi Li cùng Hồ Lợi tuy rằng trốn ra khỏi Lục Khởi các, nhưng tiền bọn hắn mang ra rất nhanh dùng hết rồi, cuối cùng chỉ có thể lưu lạc đến đường phố ăn xin. Nhưng mặc kệ cuộc sống gian nan như thế nào, hai người cũng chưa từng tách ra. Ban ngày, hai người phân công nhau đi xin cơm, tới chạng vạng liền trở lại miếu đổ nát hai người cư trú, đem đồ ăn phân ra ăn, sau đó nằm trên mớ rơm ra có chút mùi mốc trong ngôi miếu đổ nát kia ôm nhau ngủ. Ở một chỗ chán, sẽ tìm chỗ nào có người, sẽ tìm gian miếu đổ nát khác sống. Trừ bỏ ăn không đủ no, cuộc sống vẫn là tự do tự tại. Trong trí nhớ Hồ Lợi, ngày tuy rằng khổ, cũng là những ngày y vui vẻ nhất.

Thoáng lên một cái ba năm qua đi, Hồ Lợi cùng Liễu Phi Li vẫn đang là khất cái, thậm chí Hồ Lợi có đôi khi nghĩ, hai người làm khất cái cả đời cũng không sao. Chỉ cần có thể vĩnh viễn cùng Liễu Phi Li ở một chỗ, đông lạnh chịu đói y cũng nguyện ý. Nhưng là, trời không theo ý người, mùa đông năm Hồ Lợi mười bảy tuổi, một lần ngoài ý muốn đánh vỡ cuộc sống êm đềm của bọn họ.

Năm ấy mùa đông phi thường lạnh, cơm cũng không xin được. Cho nên hai người nếu không phải đói chịu không nổi, cũng không nguyện ý xuất môn. Hôm nay, bọn họ đói bụng suốt hai ngày rốt cục chịu không nổi , mặc áo rách đơn bạc. Hai người run run lượn trong thành nửa ngày, cũng không xin được gì hết. Đói đến có chút choáng váng, Liễu Phi Li ngồi xổm ở góc tường, nhìn chằm chằm bánh bao đối diện nóng hầm hập ngẩn người, Hồ Lợi cắn chặt răng, kéo Liễu Phi Li qua một góc, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu.


Liễu Phi Li tuy rằng đói, cũng không mất lý trí, vội vàng giữ chặt Hồ Lợi nói: “Tử hồ ly, ngươi ngốc à, nếu như bị bắt được ngươi sẽ bị đánh chết.”

“Yên tâm, ta chạy nhanh lắm.” Hồ Lợi tự tin cười, lộ ra một hàm răng nhỏ.

Liễu Phi Li cuối cùng không giữ chặt Hồ Lợi, hắn nhìn Hồ Lợi lượn qua lượn lại mấy vòng trước quầy bánh bao, thừa dịp lão bản không chú ý tóm lấy một cái rồi bỏ chạy.

“Ăn cắp!” Theo một thực khách mắt sắc quát lớn, lão bản cũng thấy . Vì thế có rất nhiều người đứng dậy đuổi theo Hồ Lợi, một bên đuổi một bên hô to “Bắt lấy kẻ trộm a!”

Hồ Lợi thẳng hướng đến góc Liễu Phi Li đang đứng, tới trước mặt Liễu Phi Li, Hồ Lợi cầm toàn bộ bánh bao trong tay nhét vào trong lòng Liễu Phi Li, ngay cả một câu cũng không nói, liền chạy về hướng khác, những người đuổi theo y đều bị dẫn qua.

Liễu Phi Li đang ôm bánh bao ngẩn người, đột nhiên một phụ nữ trung niên cầm một cái rổ chỉ vào hắn hô: “Nơi này còn có một đứa.” Liễu Phi Li bị thanh âm sắc nhọn kia kích thích hoàn hồn, tập trung nhìn, vài tráng hán đang vọt tới chỗ hắn. Liễu Phi Li xoay người bỏ chạy, cũng không chạy được mấy bước đã bị những người đó bắt lấy, ấn trên mặt đất, Ngay sau đó quyền cước liền hạ xuống. Những người đó một bên đánh một bên mắng: “Thối khất cái, cũng dám ăn cắp, lão tử đánh chết ngươi.”

Lúc Liễu Phi Li sắp sửa mất đi ý thức, mơ hồ nghe được một thanh âm uy nghiêm quát: “Dừng tay, các ngươi người lớn nhiều như vậy như thế nào đánh một tiểu hài tử” . . . . . .

Thật vất vả cắt đuôi người đuổi theo y, Hồ Lợi thật cẩn thận quay lại góc phố kia, cũng đã không thấy bóng dáng Liễu Phi Li. Hồ Lợi như điên rồi tìm vài ngày, cơ hồ tìm hết phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, nhưng Liễu Phi Li tựa như biến mất vào hư không, không có tin tức gì.


Ba tháng sau, Hồ Lợi vẫn không buông hy vọng ngồi xổm ở góc đường phố Trường An lớn nhất kinh thành, ánh mắt nháy cũng không nháy nhìn mọi người qua lại, mặc cho mưa xuân tích tách làm y ướt sũng.

Lúc này, trước cửa kinh thành đệ nhất lâu danh xưng là Túy Xuân lâu có một chiếc xe ngựa xa hoa, Hồ Lợi đang âm thầm đoán là vợ con vị công tử nào, màn xe xốc lên , người đi ra cũng là người mình tìm suốt ba tháng.

Liễu Phi Li mặc áo choàng tơ lụa tinh xảo thượng đẳng, mái đen nhánh tóc dùng bạch ngọc trâm vấn một nửa, gương mặt trước kia luôn xanh xao vàng vọt huyết sắc hồng nhuận, vóc người cũng dài cao không ít. Nhìn thấy Liễu Phi Li như vậy, cơ hồ khiến Hồ Lợi do dự , y không biết người này là Liễu Phi Li? Hay đơn thuần là giống Liễu Phi Li thôi.

Sau lại, hắn nghe được, tiểu công tử phấn điêu ngọc thế kia là cốt nhục đương triều Thái sư thất lạc nhiều năm, danh gọi Tần Phượng Tê.

Hồ Lợi không biết Liễu Phi Li như thế nào biến thành Tần Phượng Tê, nhưng y cũng không thể như vậy tùy tiện nhận thức Liễu Phi Li. Hắn là phiên phiên giai công tử hoa phục tú diện, mà y là thối khất cái ven đường bẩn hề hề, nói y làm sao có thể nhận thức hắn? Hồ Lợi tìm được Thái sư phủ, ngồi ở sư tử bằng đá trước cửa Thái sư phủ suy nghĩ suốt một đêm, lúc trời sắp sáng, y rốt cục hạ quyết tâm rời đi.

Khi rời đi, Hồ Lợi nhìn thật sâu Thái sư phủ: Phi Ly, ta nhất định trở về tìm ngươi, chờ ta tạo ra chút vị thế. . . . . .

Tám năm sau, tửu lâu lớn nhất kinh thành Phượng Tê lâu, Tần Phượng Tê lẳng lặng ngồi ở nhã gian sàn gỗ, một bên chờ đối tác của hắn, một bên chán đến chết nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo phía dưới. Ngày hôm qua vừa mới hạ một trận tuyết, hôm nay người đi đường cũng không thấy giảm bớt. Mấy năm nay qua đi, kinh thành cũng so với dĩ vãng phồn hoa hơn không ít.

Nhấp một hơi trà Khổ Liên có chút lạnh, đầu óc Tần Phượng Tê ở chậm rãi điểm lại tư liệu đối tác. Nghe nói người này xuất thân là khất cái, gan dạ sáng suốt hơn người, thủ đoạn khéo đưa đẩy, là một hồ ly thành tinh. Việc làm ăn lần này trọng đại, hy vọng người này lá gan lớn như trong lời đồn mới tốt.

“Bánh bao đây, bánh bao nóng hầm hập đây.” Dưới lầu lão bản quầy bánh bao hăng say rao hàng , hấp dẫn tầm mắt Tần Phượng Tê.


Không biết nghĩ tới chuyện gì, Tần Phượng Tê nhẹ nhàng nở nụ cười, bạch y ngọc diện bởi vì nụ cười này càng có vẻ chói lọi, kẻ khác không dám nhìn gần.

“Ha hả, hồ ly, hồ ly, tử hồ ly, ngươi rốt cuộc ở nơi nào?” Thì thào thở dài phiêu ra khỏi nhã gian, làm cho người đi tới cửa dừng một chút, nghĩ nghĩ, lại quay ra ngoài. Khi y lại xuất hiện cửa nhã gian, trong tay có một cái bao giấy nóng hầm hập, ẩn ẩn mùi thịt nhẹ nhàng bay ra.

Ngửi được mùi thịt, Tần Phượng Tê kinh ngạc nhìn lại cửa. Rèm cửa động, một thanh y nam tử đi đến, khuôn mặt hồ ly cơ hồ không có biến hóa gì cười như sắp nở hoa đến nơi.

“Hồ ly?” Tần Phượng Tê thấp giọng nói, cơ hồ nghĩ chính mình đang nằm mơ.

Một cái bao giấy nóng hầm hập bị người thanh niên nhét vào trong tay mình, Tần Phượng Tê mở ra, bên trong là hơn mười cái bánh bao nóng hầm hập, nằm trên tay giống như một tiểu hỏa lò.

“Tử hồ ly!” Tần Phượng Tê mở to hai mắt nhìn người tới, trong mắt đã muốn có thủy quang chớp động.

“Vâng, tại hạ chính là Hồ Lợi, cũng không phải là ‘ tử hồ ly ’. Bất quá, Tiểu Liễu Nhi nếu thích, ca ca ta liền cho phép ngươi gọi ta như vậy.” Hồ Lợi bỡn cợt nháy mắt mấy cái, thuận tiện nhéo yêu trên gương mặt Liễu Phi Li một chút, lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ? Tiểu Liễu Nhi càng lớn càng xinh đẹp, ta thật sự vạn kiếp bất phục .”

Liễu Phi Li nhìn gương mặt hồ ly kia, đột nhiên nở nụ cười, cười như xuân hoa, mê hoặc ánh mắt của Hồ Lợi, cũng đã mê hoặc tâm của y. . . . . .

——————————-

___ Toàn văn hoàn ___


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui