Băng Cửu Đồng Nhân [sau Khi Trọng Sinh Ta Vẫn Yêu Người]

Ba ngày sau, danh sách các đệ tử mười hai đỉnh Thương Khung Sơn đã chuẩn bị đủ, tụ tập đến đại hội.


Lần này nơi mời dự Tiên Minh Đại Hội là một chỗ địa thế phức tạp, núi non ghập ghềnh kéo dài vạn dặm, tên là Tuyệt Địa Cốc.


Chuyến đi lần này THẩm Thanh Thu không cưỡi ngựa để đến.Trong xe ngựa sớm đã có người tới trước, vừa nhìn thấy hắn dùng quạt vén màn lên tiến vào liền khinh thường nói: 

-Một đại nam nhân cũng muốn giành chỗ với ta!

Chủ nhân Tiên Xu phong-Tề Thanh Thê

Tề Thanh Thê  không có giao tình gì với Thẩm Thanh Thu, cũng không có giao tiếp gì. Có điều vài năm nay, Thẩm Thanh Thu thỉnh thoảng làm việc chung với nàng, thích nàng nhanh mồm độc miệng, tương giao cũng không tệ lắm. Thỉnh thoảng cùng nàng đối khẩu cảm thấy vui vui*???*

Tề Thanh Thê nhường chỗ cho hắn, ngoài miệng lại còn không tha:

-Nuông chiều từ bé! Với sức lực búp bê của ngươi, chỗ nào giống tiên tu kim đan! Có phải lát nữa còn có người hầu hạ ngươi ăn điểm tâm?

Thẩm Thanh Thu nói: 

-Không sai. Ngươi đã nhắc nhở ta.

 Nói xong dùng cuống quạt gõ gõ hông xe.

Không cần hắn nói gì, Lạc Băng Hà lấy từ trong lồng ngực một gói măng sấy.

Thẩm Thanh Thu không nói gì, tiếp lấy. Rồi hắn đưa một ít cho Tề Thanh Thê:

- ĂN Không?

Tề Thanh Thê không nhìn Thẩm Thanh Thu nhấc măng tây sấy lên ăn.


Rồi hắn nhìn về phía Liễu Minh Yên. Trong đầu nhớ lại cái cuốn sách Tiên Xu Ma bí sử kia, lại nhìn theo, thở dài.


Tề Thanh Thê liếc qua cái mặt hắn. 

-Đừng có ngấp nghé ái đồ của ta!


Thẩm Thanh Thu quay lai, đấu khẩu luôn:

- Ai thèm. Nàng mới không có đẹp bằng Băng Hà nhà ta.

Tề Thanh Thê không chịu thua,nhất quyết đáp trả:

-Cái gì? Rõ ràng Minh Yên nhà ta đẹp hơn. Ái đồ ngươi dù sao cũng là nam, sao có thể đẹp bằng ái đồ của ta?

Hai người nhất quyết đấu khẩu, không ai chịu thua ai. Cứ vậy cãi nhau đến khi đến nơi.

Hai vị đệ tử nưỡi ngựa ngoài chỉ biết bất lực nhìn hai sư tôn nhà mình cái nhau oe óe ở trong xe . Liễu Minh Yên thì đang mải nhớ đến ái nhân nhà mình mà im lặng suốt cả một đường đi chẳng để ý trời trăng mây gió gì hết.

.

.

.

.

.

Tuyệt Địa Cốc.

Nói Chung là kiếp trước đã tham quan rất nhiều lần rồi. Giờ nhìn lại cũng chẳng có gì mới mẻ cả. Khuôn mặt Thẩm Thanh THu phải nói là thốn đến không thốn hơn được nữa.

Bắt ta phải đi như giễu hành chán chết này đến bao giờ nữa đây. Nhìn cái lũ mặc đồ ngũ sắc của bọn nhà giàu Huyễn Hoa Cung hay là cái đầu trọc bóng loáng của mấy tên hòa thượng kia đủ làm ta chói mù mắt rồi.

Ngoài ra, còn có các môn phái nhỏ không đếm hết được, cho nên, cuối cùng tụ tập đến Tuyệt Địa Cốc báo danh khẳng định hơn ngàn người. 


Thôi ta chết cho các ngươi coi. Chật vậy ních sao nổi?

Các thanh niên với vẻ mặt hứng khởi đến vi diệu tham dự được sắp xếp đứng thành hàng ngũ chỉnh tề, vây quanh một bãi đá thiên nhiên thật lớn trước sơn cốc.


Thẩm Thanh Thu ngồi xuống xong, một ông già tóc bạc khí độ ung dung ngồi cạnh hắn tiếp đón mọi người của Thương Khung Sơn, cũng gật đầu với hắn nói:

-Thẩm tiên sư

Tránh xa tên già này ra...

Đây chính là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này.

Loại người này căn bản không cần giao tiếp vì hắn chỉ là loại cặn bã giả tạo thôi. Được rồi, tuy Thẩm Thanh Thu không phải người tốt lành gì nhưng mà chí ít, hắn hơn lão già nua xấu xí này là được rồi.






















.

1 tối ra 3 chương?

ta quá năng suất rồi đấy nha.

Chương này hơi ngắn cơ mà tha thứ cho ta. Vừa nghe ktt cao H vừa viết thì không bình tĩnh được.

Ngắn vậy thôi:))))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận