Bạn Diễn [Partner]

Lido de Paris, một nhà hát đầy màu sắc nằm gọn gàng trên đại lộ Champs-Elysées, với những bóng đèn vàng cam sáng rực vào buổi đêm. Chín giờ tối, thời điểm ưa thích nhất cho các cặp đôi người Pháp và nước ngoài tận hưởng màn âm nhạc với những vũ công mặc trên mình những bộ váy gắn lông vũ và kim sa lấp lánh, trong khi thưởng thức các món ăn Pháp tuyệt hảo.
Alex Simon và Phan Hải Ðình nắm tay nhau bước vào bên trong, gặp gỡ nàng Thiên Thần Brazil nóng bỏng ở chiếc bàn gần sân khấu.
"Rất vui được gặp lại em!", Alessandra Ambrosio thân thiết hôn lên hai má của Phan Hải Ðình, nụ cười rất tươi trên gương mặt tuyệt hảo, "Chị cứ nghĩ Alex không thích mấy vụ này cơ..."
"Nhầm to rồi, Sandra, Sân Khấu là tên đệm của em đấy", Alex khoát tay khẳng định, "Thực ra... em định rủ cô ấy đến Opéra Bastille ngày mai, sau buổi diễn..."
"Thật hả?", Thiên Thần nhướn mày, "Chị tưởng em không thích nhạc cổ điển?"
"Em chỉ không hợp thôi..."
Phan Hải Ðình tủm tỉm cười, trong lòng thầm ghi nhớ Hãy về tra google cái tên Opéra Bastille đi nhé! Alex luôn muốn bất ngờ, anh chắc chắn sẽ không chịu bật mí cho cô trước sáng mai đâu.
Bữa tối của họ thật tuyệt hảo tại Lido de Paris. Cô chỉ hơi phát hoảng khi chào tạm biệt Alessandra sau bữa tối, đồng hồ đã điểm mười hai giờ.
"Có điều này anh muốn nói với em, lúc nãy không tiện lắm...", Alex nắm tay cô rảo bước dọc đường Champs-Elysées, hướng về khách sạn Four Seasons trên đường Georges V, "Anh đã nghĩ về nó rất nhiều rồi, chỉ sợ em không... đồng ý."
"Gì chứ?", cô bật cười trước câu thổ lộ của anh, "Anh đang nói đến điều gì?"
"Vì chúng ta chỉ còn rong chơi nốt ngày mai...", Alex chuyển sang khoác vai cô, ôm cô vào lòng, "Nên anh muốn đưa em về gặp bố mẹ anh..."
"Thật hả?", cô nghiêng người ra xa nhìn vào mắt anh, bật cười vì bất ngờ, "Ngày mai?"
"Thật ra chính họ đã gợi ý điều đó... Một bữa ăn trưa", Alex ngúng nguẩy giải thích, "Họ đã đọc báo và biết về em. Lúc nãy mẹ anh có gọi, khi chúng ta đang ăn ấy, hỏi rằng liệu trưa mai bọn mình có rảnh về ăn cơm cùng bố mẹ không... Anh nói anh muốn hỏi ý em trước..."
"Tuyệt vời quá, Alex...", cô vòng một tay qua eo của anh, tựa đầu vào vai anh trong khi vẫn bước đi theo nhịp bước của Alex, "Em sẽ rất vinh dự được gặp bố mẹ anh."
"Để cho em biết, bố anh khó tính hơn mẹ anh rất nhiều đấy."
Câu nói đùa của Alex khiến cô cười một tràng, đại lộ Champs-Elysées như sáng bừng lên trước nụ cười của cô.
"Được rồi, em có biết vào buổi đêm, tháp Eiffel sẽ được thắp đèn sáng rực rỡ không?", Alex sung sướng ôm cô chặt hơn, hôn lên má cô một cái, "Em sẽ bị nó quyến rũ..."
"Em bị quyến rũ lâu rồi, tối nào em chẳng ngắm nó...", cô cười khúc khích, ngước mắt lên. Đỉnh tháp Eiffel đã hiện ra trước mắt, tuy nhiên nếu muốn đi bộ đến đó, họ sẽ còn phải đi bộ lâu nữa.
"Em có muốn tận mắt nhìn thấy ở cự li gần hơn ban công phòng mình không?", Alex thủ thỉ gợi ý, cô vẫn thấy lòng mình rung động trước giọng nói quyến rũ ấy.
"Chúng ta có rất nhiều thời gian đêm nay mà, phải không?"
Anh gật đầu, hôn cô, rồi ôm chặt cô hướng về Trái tim của Paris.
Quả là Paris, ở nơi đây mọi thứ luôn ngọt ngào đến kì diệu.
"Anh thấy em thế nào? Có nhiều quá không?", cô lon ton chạy ra từ trong phòng thay đồ, trên người là chiếc váy xòe H&M màu hồng nhạt vô cùng dịu dàng. Alex đang gác chân ngồi đọc sách trên ghế, khi thấy cô như vậy lập tức mắt sáng lên một tông.
"C'est un amour!", anh thốt lên bằng tiếng Pháp, "Em rất đáng yêu!"
Anh đặt quyển sách lên bàn, đi về phía cô tán thưởng: "Anh chắc chắn bố mẹ anh sẽ cực kì ấn tượng với em, công chúa ạ."
"Đừng làm em kiêu căng sớm như vậy!", cô tủm tỉm cười, rúc vào ngực anh, "Em đang rất hồi hộp đây."
"Tin anh đi, cục cưng. Nếu có bất kì cái áo màu hồng nào, anh sẽ mặc nó để hợp với em", anh hôn lên trán cô tán dương, " Em tuyệt lắm."
"Rất mong đợi sự hi sinh đó của anh!", cô kiễng chân lên đáp lại nụ hôn của Alex, luyến tiếc rời khỏi vòng tay của anh và chạy đi tìm một đôi giày.
Cô sẽ đi đôi cao gót dáng cổ điển thanh thoát của Stuart Weitzman, màu hồng phấn, quá hợp với bộ váy này dù chiếc váy đến từ một hãng đồ bình dân. Cô không muốn trông quá "sành điệu" khi diện kiến bố mẹ Alex. Nhìn anh đi, dù chiếc áo phông màu be kia của Armani và đôi giày cổ cao ngất kia là thiết kế độc quyền đến từ Dr. Martens, nhìn qua, Alex cũng giống như bao nhiêu chàng trai Pháp khác vậy. Sẽ thật kệch cỡm nếu cô quá mức chưng diện bên cạnh anh, dù người tinh ý sẽ biết anh không hề kém cạnh. Cô vẫn còn nhớ, bố mẹ Alex đều là dân kinh doanh bình thường, không phải những người quá hầm hố.

Chiếc limousine theo yêu cầu của họ đã chờ đợi sẵn sàng trước cổng khách sạn, khi họ bước ra. Alex và cô đã có một cặp kính râm y hệt nhau, mua ngay tại cửa hàng Louis Vuitton mấy ngày trước khi họ dạo chơi quanh khu này, và họ không nề hà diện ngay chúng. Alex đọc địa chỉ, và chiếc xe lăn bánh. Có vẻ gia đình Simon đã mua nhà ở Paris hoa lệ này, đúng như lời anh nói. Vậy mà đến tận ngày cuối cùng ở Paris anh mới chịu về gặp bố mẹ.
"Bố mẹ anh ở đây đã lâu chưa?", cô quay sang hỏi anh. Alex ngả người rất thoải mái trên ghế, hớp hồn cô bằng đôi mắt nâu lục nhạt.
"Bố mẹ anh mới đến Paris hôm qua. Trước đó họ ở Lyon, phải đến ngày hôm qua mới thu xếp được để đến Paris..."
"Em tưởng... bố mẹ anh ở đây?", cô tròn mắt ngạc nhiên. Trước sự ngạc nhiên đó, Alex véo mũi cô, cười khúc khích.
"Đúng vậy, họ có nhà ở Paris, và cả ở Lyon lẫn Marseille nữa. Lần anh nói sẽ đưa em đến Marseille, chính là muốn đưa em về nhà gặp bố mẹ đấy. Bố mẹ anh mấy năm nay thích ở gần biển.... Bởi vì anh bảo không kịp đưa em đến Marseille, hay Lyon, nên họ mới đến Paris này đấy..."
Cô đờ đẫn nhìn anh như một con ngốc, như người vừa mới tỉnh ngủ.
"Chính xác thì bố mẹ anh... có bao nhiêu cái nhà vậy?"
Ôi trời, một câu hỏi vô duyên và ngu ngốc! Cô cũng chẳng thể rút nó lại được nữa rồi!
Alex thay vào đó, cười khoái chí trước vẻ ngây ngốc mà anh cho rằng vô cùng đáng yêu trong mắt anh.
"Nếu em thật sự muốn biết thì bố mẹ anh kinh doanh bất động sản. Họ có rất nhiều bất động sản tư nhân trên đất Pháp này, chỉ mua nhà ở ba nơi mà họ thích nhất thôi. Anh thật sự muốn em đến Marseille hơn, vì em sẽ rất thích gió biển vào buổi sáng đấy..."
Ối. Trời. Ơi! Cô ngồi dính chặt vào chiếc ghế da bóng lộn, không khỏi tự trách mình khi đã khiêm tốn chọn một bộ váy của H&M, dù nó rất đẹp. Đáng lẽ mình nên diện chiếc váy xòe trong bộ sưu tập mùa hè của Christian Dior và đi đôi giày đẹp hơn của Louis Vuitton. Bố mẹ anh sẽ thấy rằng cô không chỉ rành về thời trang mà còn tin cậy tuyệt đối vào các thương hiệu nổi tiếng nhất mang quốc tịch Pháp. Cũng may, thứ gỡ gạc lại hình tượng "giản dị quá mức" của cô là chiếc kính Louis Vuitton siêu đắt này và túi da Hermes Birkin Rouge Vif. Cô chỉ muốn cắn Alex, vì tội thích-giữ-bí-mật-đến-tận-những-phút-cuối-cùng!
Chiếc limousine dừng lại trước một căn biệt thự cổ kính mang đầy âm hưởng kiến trúc cổ điển Pháp. Cô ngay lập tức thấy ấn tượng với bể bơi trước nhà, to ngang ngửa mặt tiền, với hàng ghế đệm nghỉ và hàng cây xung quanh. Những cánh cửa sổ, cửa ra vào hoàn toàn bằng kính chịu lực với khung cửa gỗ đen, nét đặc trưng trong kiến trúc cổ điển vùng Château. Các bóng đèn vàng ẩn dưới hàng hiên mái phản chiếu ánh sáng xuống bức tường gạch trắng toát - chắc chắn sẽ làm nổi bật căn nhà vào ban đêm. Cô đã được nhìn thấy vô vàn căn hộ tuyệt vời, tận mắt, nhưng chưa từng thấy ngôi nhà nào cổ kính và kiều diễm hơn căn biệt thự này.
"Đi nào", Alex nắm tay cô đi trên con đường lát gạch hoa xám, băng qua bể bơi, tiến về cửa ra vào. Đứng từ đây, cô cũng có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của vài người bên trong căn biệt thự.
"Cậu Simon và tiểu thư!", có một người quản gia đã sẵn sàng ngay cửa, thay anh mở cửa cho họ, đồng thời hô to khi họ bước vào. Alex quay sang nhìn cô cười.
"Đây là ông Bonnet, quản gia của gia đình anh. Francois Bonnet", anh nói với cô và quay sang ông quản gia, nói bằng tiếng Pháp, "Ông Bonnet, đây là bạn gái của cháu, Hải Đình."
"Rất hân hạnh được gặp ông, ông Bonnet!", cô đưa tay ra trước mặt ông quản gia, và thay vì để ông lịch sự hôn lên mu bàn tay như cách người Pháp vẫn làm, cô xoay bàn tay để họ có một cái bắt tay vui vẻ.
"Rất hân hạnh, thưa tiểu thư", ông nói tiếng Anh khá tốt dù có pha một chút tiếng Pháp. Cô cười lịch sự.
"Hãy gọi cháu là D, nếu tên của cháu làm khó ông", cô nói, ngài quản gia của gia đình Simon có vẻ bất ngờ đôi chút, cúi đầu đồng thuận. Alex đưa cô vào nhà, trước tiên là băng qua tiền sảnh lớn để bước vào phòng khách.
Gây choáng ngợp nhiều như căn nhà, phòng khách của gia đình Simon là đỉnh cao của sự xa hoa, khi bộ đèn chùm lớn được đặt làm từ thủy tinh trắng, chơi đùa với ánh sáng và phản chiếu những sợi dài xuống nền nhà, xuống bức tường căn phòng. Bộ ghế bằng nhung đắt tiền xếp vòng quanh chiếc bàn kính thấp, bên trên tấm thảm Ba Tư vô cùng lớn. Tivi, tủ đựng đồ, tủ rượu,... mọi đồ nội thất đều được sắp xếp khoa học và ngăn nắp, không gian ở trong phòng khách được mở rộng, vừa ấm cúng lại vừa dễ chịu.
Và kia, đấng sinh thành của Alex, vợ chồng Simon đang đứng giữa phòng khách xa hoa của mình, chào đón con trai và bạn gái với nụ cười rạng rỡ.
"Bonjour, my baby!", người phụ nữ, chắc chắn là mẹ anh, dang rộng hai tay chào đón họ với nụ cười ngọt ngào.
"Bonjour, la mère", Alex có vẻ rất vui khi gặp mẹ, bước đến ôm mẹ ngay lập tức.
Vì một lí do nào đấy, cô cảm thấy anh cực kì cuốn hút khi nói ngôn ngữ của mình. Tiếng Pháp của anh rõ ràng chính là âm nhạc đối với cô, thứ âm nhạc mê hoặc tâm hồn. Cô đã đứng ngây ngốc ở đó, cho đến khi Alex kết thúc cái ôm chớp nhoáng và đi về phía cô.
"Bonjour, le père", anh nắm tay cô, nhìn bố. Ông chỉ gật đầu, nãy giờ chẳng nói gì cả. Nụ cười của ông cũng ở mức lịch sự vừa đủ, không được tươi tắn như vợ mình.
"My amour...", Alex dùng cả tiếng Anh để giới thiệu cô với bố mẹ. Trong khi mẹ anh cười tươi hơn lúc nãy, bố anh chỉ đưa một bàn tay ra. Ông muốn bắt tay đây mà.
"Bố anh, Félix Simon", anh quay sang giới thiệu, cô rất nhanh nhẹn bắt tay ông và cười.
"Rất vui được gặp bác!", cô nói bằng tiếng Anh, không rõ liệu bố Alex có biết tiếng Anh hay không. Đáp lại nỗi lo lắng của cô, Félix Simon trả lời bằng tiếng Anh rõ nét.
"Rất hân hạnh được gặp cháu. Alex chưa hề kể về cháu lần nào."

Cô bỗng cảm thấy sợ trước ngữ điệu của ông. Điều đầu tiên hiện ra trong đầu cô chính là Bố anh ấy có thích mình không? Lần đầu tiên cô lo sợ hình ảnh lúc này của mình không được đứng đắn.
Alex đứng bên cô lại cực kì thả lỏng. Anh nhìn cô cười theo kiểu Anh chỉ chưa có thời gian để kể về em với bố mẹ mà thôi.
"Còn đây là Marie Simon, mẹ anh", anh quay sang và giới thiệu cô với mẹ. Mẹ anh, người phụ nữ không mang quốc tịch Pháp, lúc nào cũng thường trực một nụ cười tươi như hoa.
"Cháu có thể gọi cô là Mai Di", mẹ anh bất ngờ nói ngôn ngữ của cô, thay màn bắt tay khô khan bằng một cái ôm nhẹ nhàng và hai nụ hôn gió bên má cô, "Marie chỉ là tên chồng cô gọi thôi, ông ấy không đọc được đó mà..."
"Marie!", ông Simon đột nhiên hắng giọng, gọi tên vợ mình. Dường như ông hiểu được những điều bà nói. Thay vì cảm thấy sợ hãi (mà nếu cô ở địa vị của bà, cô sẽ sợ ánh mắt gườm gườm của ông Simon), bà Simon lại cười tủm tỉm, tình tứ nhìn chồng và quay lại với con trai mình và bạn gái.
"Cháu chào cô, cháu là Phan Hải Đình...", cô bất ngờ trước màn chào hỏi thân thiết của bà Simon, kèm theo pha rùng mình bởi bố Alex, lập bập nói một câu như thể một màn thủ tục vậy. Tiêu rồi, liệu mình có làm sai cái gì không?
"Bố mẹ rất vui vì hai con đã đến đây!", bà khuấy động không khí bằng giọng nói mượt mà của mình, ôm cả Alex và cô hai bên tay, dẫn đi, "Các con không biết bố con đã thấp thỏm thế nào đâu! Ông ấy chỉ lo đứa con trai quý tử không dẫn bạn gái về..."
Cô đã đỏ mặt một chút khi nghe nói vậy. Sau lưng cô, Félix Simon đang lững thững đi theo. Ông chẳng cười nữa, cô nghĩ ban nãy ông chỉ cười vì vợ ông muốn vậy.
Marie Simon, hay bà Mai Di, là một phụ nữ thấp bé với thân hình hơi đẫy đà nhưng phúc hậu, khuôn mặt vẫn còn nguyên những nét đẹp mà cô dám chắc thời thiếu nữ có rất nhiều đàn ông xin chết vì bà. Bà có mái tóc nâu hạt dẻ, uốn xoăn mềm mại, búi gọn gàng sau gáy, đôi khuyên tai bạc sáng loáng lấp ló sau những sợi tóc vắt ngang tai. Bộ váy màu kem bó sát bà đang mặc là của Prada, cô chỉ cần nhìn lướt qua chất liệu vải cũng biết điều đó. Một lần nữa, cô vô cùng "hối hận và thầm rủa" khi chọn chiếc váy H&M này. Dù chắc chắn là nó vẫn rất đẹp.
Félix Simon, người đàn ông Pháp to gấp đôi vợ, mái tóc nâu vàng bồng bềnh và bộ râu quai nón nghiêm nghị, hẳn Alex thừa hưởng đôi mắt nâu lục nhạt quyến rũ từ người bố của mình. Félix hồi trẻ nhất định là một chàng trai đẹp, cô khẳng định điều đó, bởi cô thấy rõ nét phong trần và hào hoa trên gương mặt lãnh đạm của ông. Ông có thân hình to lớn, rắn chắc, được tôn lên bằng bộ vest đơn giản của Brooks Brothers. Tuyệt, chỉ có mình ở đây mặc đồ H&M. Mặc dù nó đẹp!
Cô đi theo gia đình Simon vào phòng ăn, căn phòng to ngang ngửa phòng khách. Cô có cảm giác như mình là một nàng công chúa vậy, phòng ăn với cái bàn hình chữ nhật hơi dài nằm chính giữa trung tâm, trải khăn trải bàn màu trắng, ngay phía trên là những bóng đèn thiết kế kiểu cách xếp thành một hàng dọc chiếc bàn. Những bát hoa nhỏ bằng gốm mịn đặt cách nhau trên bàn, đã bày sẵn đĩa thủy tinh trắng sáng, dao nĩa đầy đủ, với những chiếc ly uống rượu trong suốt không một vết đục ngầu, và những chai vang Bordeaux trứ danh của Pháp. Một hàng người hầu mặc bộ đồ maid xếp dọc bức tường, bên dưới những bức tranh theo trường phái Hậu Ấn tượng của Paul Cézanne, được lồng trong khung gỗ.
"À, phải rồi!", bà Simon đột nhiên quay lại nhìn Alex, "Còn Jamie nữa! Nó nhắc mẹ phải gọi nó khi con về đấy! Sao mẹ có thể quên được nhỉ?"
Jamie? Ai là Jamie? Bà Simon nghiêng người gọi to tên quản gia Bonnet.
"Ông Bonnet, phiền ông gọi Jamie dậy được không? Alex đã về đây rồi!"
Cô ngay lập tức nhìn Alex. Jamie???
"Jamie Simon, em trai anh", Alex tủm tỉm cười, vẻ mặt điềm nhiên như thể anh chưa hề "kể sót" cho cô điều gì về gia đình mình vậy.
Cô một lần nữa ngây người ra, không biết do quá bất ngờ hay quá... sốc! Cô không hề biết người yêu mình có một đứa em trai, cho đến khi đến nhà anh ấy!
"Sao anh chưa bao giờ nói với em anh có một người em trai?", cô túm chặt tay Alex, lắng nghe tiếng gọi của ông Bonnet vọng lại từ cầu thang. Alex hồn nhiên mỉm cười.
"Nào, em có biết Scarlett Johansson có một người em trai sinh đôi không? Jamie cũng giống như em trai của Scarlett vậy, cậu ta không thích nổi tiếng, chừng nào thấy thích thì anh sẽ dẫn đến một buổi event nào đấy, đơn giản thôi..."
Cô lại muốn cắn Alex nữa rồi!
"Nhưng em là bạn gái anh cơ mà!", cô phụng phịu, "Ai mà chấp nhận được khi em yêu anh mà chẳng biết gì về anh?"
"Anh không muốn nói về điều này đâu, cục cưng", Alex véo má cô, "Nhưng anh mới là người không biết gì về em đấy."
Cô bị Alex dọa cho cứng họng, chỉ biết bất lực phồng má giận dỗi trong yên lặng. Alex vẫn là kẻ thắng cuộc sau mỗi cuộc trò chuyện giữa họ, thật là đáng buồn!
Có tiếng chân chạy thình thịch xuống nhà, không phải theo kiểu "háo hức gặp lại anh trai" mà là kiểu "một tên con trai rất thích nhảy trên các bậc cầu thang".
"Salut!", cô nghe thấy tiếng của cậu em trai ấy, trước cả khi thấy người. Vài giây sau câu chào cộc lốc, Jamie Simon hiện ra sau cánh cửa vào phòng ăn.
Jamie giống như một bản-sao của Alex vậy, có điều gương mặt của cậu ta non choẹt, và mái tóc nâu vàng của gia đình Simon được cậu ta uốn xoăn theo kiểu lãng tử như nhân vật Ben Starling trong bộ phim Paper Towns.
*Tiện thể hãy xem Paper Towns (Những thành phố giấy) khi có cơ hội nhé, đây là bộ phim chuyển thể từ truyện của John Green (Khi lỗi thuộc về những vì sao), vô cùng cực kì max hay và ý nghĩa.
"Gì thế này? Alex mang về một cô gái?", Jamie thốt lên bằng tiếng Pháp khi nhìn thấy cô. Alex cười, bước đến, dang rộng hai tay trước em trai.

"Lại đây nào, Jamie!", và bất kể em trai của anh đã lùi lại hai bước, anh vẫn nhanh chóng ôm chầm lấy nó.
"Ai đấy? Bạn gái của anh thật đấy à?", Jamie lầm bầm bên tai Alex khi vẫn đang lọt thỏm trong cái ôm của anh. Cô biết em trai của anh đang nói về mình, bởi cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào cô, liền tỏ ra lịch sự bằng cách vẫy tay chào.
"Chào cậu, tôi là Hải Đình..."
"Jesus Christ, cô ấy đẹp quá!", Jamie thốt lên một câu chẳng liên quan, khiến Alex gầm gừ thả cậu ra ngay lập tức.
"Jamie, đây là bạn gái của anh trai con đấy", bà Simon nhắc nhở, "Hãy chào tử tế đi nào."
"Không phải là giỡn hả, Alex?", cậu ta ngẩn ngơ nhìn Alex, gần như lao về phía cô và đã kịp thời nhấc một tay cô lên, và hôn vào mu bàn tay ấy.
"Xin chào, quý cô xinh đẹp!", Jamie nói bằng tiếng Pháp, "Tôi là Jamie. Cho tôi được phép thể hiện sự ngưỡng mộ của mình trước một bông hoa kiều diễm là em..."
"Cái quái gì vậy, thằng này!", Alex gầm lên, từ đằng sau ôm ngang thắt lưng Jamie và nhấc bổng cậu ta lên, đặt ra sau lưng mình, "Félix, nó đang tán tỉnh bạn gái con! Và này, cô ấy không biết tiếng Pháp đâu!"
"Jamie, không được trêu Alex nữa. Thật bất lịch sự!"
"Bố, nhưng con đâu có trêu Alex! Cô ấy đẹp thật mà!"
"Nào!", Alex rú lên, "Bonnet, mang thằng quỷ này ra khỏi nhà đi!"
Màn chí chóe toàn bằng tiếng Pháp ấy, chỉ có duy nhất cô không hiểu. Bà Simon tặc lưỡi, lắc đầu, lách về phía cô và đưa cô về phía bàn ăn.
"Hãy lờ họ đi, cháu yêu", bà nói với cô, "Họ luôn luôn như vậy đấy. Thật may, lúc này cô cảm thấy như mình đang có đồng minh vậy..."
Ấn tượng của cô về gia đình của Alex chỉ có hai từ: Hỗn Loạn! Một sự hỗn loạn vô cùng gần gũi và đáng yêu.
Sau một trận "đánh nhau nảy lửa" và chỉ kết thúc khi ông Simon hắng giọng, Alex và Jamie trở về bên bàn ăn. Jamie chỉ là một cậu nhóc mười bảy tuổi, chưa tốt nghiệp cấp ba.
Theo thứ tự, ông Simon ngồi đầu bàn, đối diện là bà Simon. Alex và cô ngồi cạnh nhau, bên phải Félix, với Alex ngồi cạnh bố và cô ngồi cạnh mẹ anh. Ở phía đối diện đương nhiên là Jamie, ngồi-một-mình!
"Nhìn này, mọi người đang cô lập con!", cậu ta chỉ dùng tiếng Pháp. Cô nghĩ rằng Jamie ở Pháp nhiều hơn Alex, dù anh bảo mỗi khi về nước, cả gia đình anh thường chuyển đi cùng nhau.
"Em nên tự kiếm cho mình một cô bạn gái đi, đừng tăm tia người của anh nữa!", Alex đe dọa, khi ở nhà anh cũng thích dùng tiếng Pháp nhiều hơn.
"Thế, Hải Đình", mẹ anh là người duy nhất không nói tiếng Pháp, "Cháu và Alex quen nhau thế nào?"
Cô cảm thấy tất cả đều đang nhìn mình, bỗng nhiên hồi hộp.
"Bọn cháu đang quay chung một bộ phim...", cô nói, "Cháu có tình cảm với Alex trong quá trình quay bộ phim đó..."
"À...", người nói câu đó là Jamie. Cô nhìn cậu ta, cực kì bất ngờ, "Chị có thể quen Jamie thông qua Alex", cậu ta nói tiếp. Haha, cậu ta đâu phải chỉ biết mỗi tiếng Pháp!
"Jamie, anh chắc chắn sẽ ném em xuống bể bơi", Alex lườm em trai trong khi tay cầm dĩa xiên thẳng vào miếng đậu lăng trên đĩa của mình. Jamie chẳng có vẻ sợ sệt, trợn mắt nhìn anh.
"Jamie, ăn xong mẹ sẽ kiểm tra bài tập về nhà của con đấy", bà Simon điềm đạm nói với con trai mình. Cậu nhóc ngay lập tức ngừng-trao-đổi-chất.
"Mẹ, cuối tuần con mới phải nộp cơ mà! Thật không công bằng!", và thứ tiếng Pháp thuần túy đã trở lại bên cậu ta. Jamie uống một ngụm rượu vang rất lớn, phụng phịu, trong khi Alex mỉm cười thích thú, trêu ngươi ở phía đối diện.
"Cháu này..."
Lúc này, ông Simon lên tiếng sau một hồi nghiêm túc ăn uống. Ông khiến cô có chút sợ sệt. Đúng như Alex nói, bố anh mới là người cô cần phải cân nhắc.
"Vâng ạ?"
"Bố mẹ cháu làm gì?", ông hỏi một câu rất đơn giản và bình thường, nhưng nó lại khiến cô rung mình đôi chút.
"Bố mẹ cháu... cũng là diễn viên", cô ngập ngừng một chút, "Chính xác thì mẹ cháu là diễn viên, bố cháu từng là nhạc sĩ và có đi diễn..."
"À, con nhà nòi...", ông Simon chậm rãi nhấp rượu, không có vẻ gì là một người khó tính đang tra hỏi người yêu của con trai, "Giờ họ vẫn đi diễn chứ?"
Cô lặng đi một lúc. Alex, ngay khi nghe câu hỏi đó, nhanh chóng đỡ lời.

"Bố, bố mẹ cô ấy... mất rồi."
Một thoáng ngạc nhiên chạy qua gương mặt của các thành viên gia đình Simon. Bà Simon ngồi gần cô nhất, nắm lấy một tay cô, tiếc nuối.
"Cô rất tiếc!", bà nói với sự thành kính đáng mến. Ông Simon cũng ngay lập tức lên tiếng xin lỗi.
"Không sao đâu ạ, cháu không bận tâm..."
"Hải Đình à, Hải Đình...", Jamie vươn người sang chạm vào bàn tay còn lại của cô, ngay lập tức bị Alex đánh một phát rồi hất ra, thay thế bằng bàn tay to lớn của anh. "Jamie rất tiếc vì sự mất mát của chị. Nếu Alex không thể an ủi chị, thì Jamie sẽ làm điều đó..."
"Cái thằng này...", Alex làu bàu, cô lại vô thức bật cười trước cảnh tượng đó. Hai anh em nhà Simon...
"Hẳn là cháu đã có quãng thời gian rất khó khăn", Félix Simon dồn toàn bộ sự tập trung vào cô, "Rất xin lỗi cháu vì Alex đã không cho bất cứ ai biết trước điều này để cháu không phải đau lòng..."
Và ông tặng Alex một cái lườm sắc bén.
"Cháu không sao ạ, cảm ơn ông Simon..."
"Gọi ta là Félix."
Có một chút ngỡ ngàng. Cô biết ông Simon đã cởi mở hơn với mình. Cô hạnh phúc vì điều ấy.
"Vâng, bác Félix."
"Chuyện đó xảy ra thế nào, Hải Đình?", mẹ anh quan tâm hỏi. Cô lại quay về phía bà Simon, kể lại với nụ cười trấn an họ rằng cô thấy ổn.
"Một tai nạn máy bay ạ...", cô cụp mắt xuống một chút, "Nhưng cháu vẫn luôn nhớ đến họ. Và cháu thấy rất bình thản, không đau khổ, không nặng nề, mặc dù... rất hụt hẫng và mất mát. Nhưng cháu biết họ đã ở nơi tuyệt vời, và cháu hạnh phúc vì điều đó."
Bà Simon nắm tay cô lần nữa, cô thấy rõ một niềm cảm động dâng lên trong đôi mắt bà.
"Cháu là một đứa trẻ mạnh mẽ và tuyệt vời. Từ bây giờ, gia đình Simon chính là gia đình của cháu. Chúng ta sẽ yêu thương cháu như yêu thương Alex và Jamie..."
"Chào mừng cháu đến với gia đình Simon", ông Simon lên tiếng một lần nữa, nâng ly rượu vừa được rót đầy của mình lên, "Và chúc mừng con, Alex, vì đã tìm thấy một nửa tuyệt vời của con."
"Cảm ơn bố", Alex cười rạng rỡ, nắm tay cô chặt hơn, nhấc ly rượu của mình lên.
Jamie cũng cầm ly rượu, nhìn cô chăm chú.
"Chào mừng, Hải Đình, chị có thể chuyển vào cùng phòng với em..."
Bộp. Tiếng đầu gối đập mạnh vào cạnh bàn. Jamie rú lên một tiếng, quay sang nhìn bố.
"Félix, Alex dẫm vào chân con!"
"Con đáng bị như vậy", bà Simon đáp, "Nâng ly nào, chào mừng Hải Đình đến với gia đình Simon."
"Cảm ơn tất cả mọi người!", cô vỡ òa vui sướng, cầm lên ly rượu của mình trong khi một tay vẫn còn nắm chặt tay Alex. Cô quay sang, nhìn Alex với cái nhìn trìu mến nhất. "Cảm ơn anh, Alex Simon."
Alex nheo mắt cười. Chưa bao giờ cô thấy nụ cười của anh đẹp đến thế. Và anh cúi xuống hôn cô.
"Cảm ơn vì đã đến với anh", anh thì thầm với cô, còn hai má cô đã đỏ ửng lên khi anh "dám hôn cô trước mặt bố mẹ"!
"Thật ư? Tôi sẽ phải sống phần đời còn lại nhìn ngắm cảnh này ư?", Jamie cảm thán, dùng tay vuốt mặt, lắc đầu bất lực. Cô cười trước vẻ đáng yêu của cậu nhóc mười bảy tuổi, hướng chiếc ly của mình về phía cậu.
"Cảm ơn Jamie, vì đã nhường Alex cho chị."
"Bây giờ mọi người đang cảm ơn nhau à?", Jamie nhướn mày, "Con đã cầm ly rượu này lâu quá rồi!"
"Cạn ly", ông Simon nở nụ cười thứ hai từ khi cô đến. Nụ cười bớt xa lạ hơn hẳn khi nãy.
Cô uống một hơi cạn sạch ly rượu của mình. Không biết do rượu làm cơ thể cô nóng lên, hay cô đang được cảm nhận hơi ấm của gia đình, một lần nữa. Dù cô và Alex mới chỉ bắt đầu cuộc hành trình mang tên Tình Yêu, cô đã cảm thấy mình như đã gắn bó với anh từ lâu lắm rồi vậy.
Cảm ơn Alex, vì đã lần nữa tặng cô một gia đình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận