Bạn Diễn [Partner]

Có tiếng gõ cửa bên ngoài căn phòng khách sạn.
Alex thở ra một tiếng đầy tiếc nuối trước âm thanh đã cắt ngang khoảnh khắc của họ, cúi xuống hôn cô và cười đầy ẩn ý, trước khi ngồi dậy, vớ lấy cái quần bò đang nằm lăn lóc trên sàn nhà.
"Đợi anh", anh đáp, khi ra khỏi phòng ngủ còn cẩn thận đóng kín cửa vào. Anh chào đón người đứng bên kia cánh cửa gỗ trắng với ngực trần, chỉ mặc mỗi quần bò.
Cô lắng nghe rất kĩ khi Alex mở cửa. Có vẻ không phải người có ý định vào chơi, vì thế cô chỉ đơn thuần kéo cao chăn che chắn cơ thể. Đương nhiên Alex sẽ không đời nào để người lạ bước vào khi cô đang khỏa-thân-hoàn-toàn, trên giường, trong phòng ngủ thế này. Rất nhanh sau đó, Alex trở lại, trên tay cầm một tờ giấy.
"Ai vậy anh?", cô ngồi dậy, tựa vào đám gối êm ái trên thành giường, nhìn theo Alex đang tiến đến gần mình. Anh ngồi bên cạnh cô, chìa tờ giấy cho cô với một nụ cười trên môi.
"Người phục vụ thôi. Anh ta mang đến cho chúng ta cái này, có người yêu cầu vậy. Là vé mời, của Sandra, đến Lido de Paris, tối mai, cho chúng ta", Alex nhoẻn miệng cười, "Có vẻ hợp với em đấy."
"Lido de Paris?", cô nghiêng đầu hỏi lại, có vẻ hợp với em?
"Là một nhà hát, có phục vụ bữa tối", Alex tỏ ra hiểu biết, "Thường có các show diễn âm nhạc vào buổi tối. Thật tệ, sao anh không nghĩ ra việc đưa em đến đó nhỉ, nó chẳng hề cách xa khách sạn này đâu..."
"Tuyệt, em sẽ google nó", cô nhướn mày, "Vì sao... lại hợp với em?"
"Vì nó nhiều màu sắc, và đẹp rực rỡ", Alex đặt hai chiếc vé mời lên mặt tủ đầu giường, ngay lập tức chồm đến bên cô, hai cánh tay rắn chắc đã ôm gọn cô vào lòng, "Nào, sao chúng ta không tiếp tục câu chuyện nhỉ..."
Cô bật cười, nghiêng đầu để đôi môi anh đáp xuống má mình. Tất nhiên là không, em đã mất hết can đảm rồi anh ạ. Dù vậy, cô vẫn không từ chối những nụ hôn nóng bỏng của anh, có điều, chỉ đến mức đó mà thôi.
Lần khác, có lẽ cô sẽ kể chuyện đó vào lần khác. Khi mà tình cảm của họ tiến triển rõ ràng hơn. Cô không nghĩ mình sẽ để một người chỉ mới bắt đầu mối quan hệ yêu đương rõ ràng với mình chưa đầy bốn mươi tám tiếng biết về câu chuyện có thể làm cô gặp ác mộng suốt cả cuộc đời.
Dù cho Alex yêu cô từ lúc nào đi nữa, anh và câu chuyện đó cũng phải đợi thôi.
Ngày thứ ba ở Pháp. Cô và anh kết thúc buổi sáng ở triển lãm bên lề Paris fashion show. Họ trở về khách sạn ăn trưa, và thay một bộ đồ thoải mái hơn để cùng nhau dạo chơi vào buổi chiều. Trong khi Alex đang tắm, cô nhận một cuộc gọi của Vương Khả.
"Mọi chuyện vẫn ổn chứ?", anh quản lý hỏi, nghe có vẻ thư thái, "Thật tốt khi không nhận được cuộc gọi nào từ em, ngoại trừ tin nhắn thông báo đã đến nơi vào hai ngày trước..."
"Anh thấy trống vắng à?", cô châm biếm, "Có phải anh đã nhớ những lúc được lăn lộn trong mớ rắc rối của em rồi phải không?"
Vương Khả cười một tràng. Cô nghe thấy tiếng phụ nữ thoáng qua ở đầu dây bên kia.

"Nhiệm vụ của anh là chịu trách nhiệm về em mà. Anh không thể cứ ngồi ung dung được dù biết em vẫn an toàn. Nếu có rắc rối, hãy báo cho anh trước một tiếng nhé..."
"Không đâu", cô vừa cười vừa nói, "Thế mọi chuyện ở đó vẫn tốt đẹp phải không?"
"Trên mức hoàn hảo. Truyền thông vẫn cập nhật đều đặn hình ảnh của em và An Lôi, này, trông có vẻ tình cảm hơn rồi đấy..."
Cô bất giác đỏ mặt. Phải rồi, việc cô và Alex yêu nhau, cô thậm chí quên cả báo cho Vương Khả biết. Từ trước đến giờ, mọi việc của cô, Vương Khả đều là người tiếp nhận nó đầu tiên.
"Thật ra... anh ạ, em và Alex đang hẹn hò thật rồi...", cô nuốt khan, bỗng thấy thật ngại ngùng khi thông báo điều này cho quản lý của mình. Cô không biết anh sẽ phản ứng như thế nào nữa.
"Tuyệt vời, Đình Đình!", trái với tưởng tượng của cô, anh có vẻ... nhẹ nhõm, "Cuối cùng em cũng tỏ tình được rồi hả?"
"Thật ra.... thật ra là hơi phức tạp", cô đưa mắt về phía nhà tắm, Alex vẫn ở đó, "Em nghĩ em và anh ấy đều thổ lộ với nhau khi... đang say. Bọn em... cũng suýt nữa..."
"Cái gì? Không đùa đấy chứ?", Vương Khả bật ra một tiếng cười sửng sốt. Đây có lẽ là điều kì lạ nhất mà anh từng nghe. "Tỏ tình khi đang say? Còn khi tỉnh lại thì sao? Em tin vào điều đó à?"
Cô ngập ngừng một chút. "Em tin, bởi vì em cảm nhận được anh ấy rất thật lòng."
"Không bất ngờ!", Vương Khả cười, "Vậy còn... chuyện kia? An Lôi nói sao?"
"Anh ấy...", cô cắn môi, nhìn về phía nhà tắm một lần nữa, "Anh ấy chưa biết. Bọn em chưa đến mức đó..."
"Bất ngờ!", Vương Khả thốt lên, "Em có định... cho cậu ta biết không? Hay cứ để thuận theo tự nhiên?"
"Em nghĩ em sẽ nói... khi có thời điểm thích hợp..."
"Honey, em có nhìn thấy lọ wax của anh không?", tiếng của Alex vọng vào từ sâu trong phòng tắm, buộc cô phải ngoảnh lại.
"Đợi em...", cô đáp lại Alex, rồi vội vã nói nhanh với quản lý của mình, "Có gì em sẽ liên lạc với anh. Em không lặn mất đâu, vậy nhé..."
Và cô thả luôn điện thoại lên mặt bàn, lon ton chạy vào nhà tắm.
Ở đầu dây, Vương Khả biểu hiện một vẻ khâm phục xen lẫn thích thú, tắt máy. Anh chưa bao giờ được chứng kiến ngôi sao của mình có tình cảm với bất kì ai, không kể đến việc dịu dàng đến bất ngờ như thế với một người khác giới.

**********
Vương Khả gặp Phan Hải Đình vào năm cô mười lăm tuổi.
Lần đầu tiên anh gặp cô là trong một show truyền hình, khi cô được mời đến theo đoàn làm phim - một bộ phim về tuổi teen đang nổi khi ấy - mà cô cũng có một vai diễn, tuy chỉ là một vai phụ. Vương Khả lúc đó mười tám tuổi, đang là sinh viên đại học ngành nhiếp ảnh/giải trí, là người quản lý của một hot girl tuổi teen ít tuổi hơn cô, cũng tham gia bộ phim cùng cô vào thời điểm ấy. Anh chưa từng gặp cô trước đó bởi "gà" của anh chỉ góp mặt ở vài phân cảnh trong phim, trong khi những cảnh quay của cô thường kết thúc rất nhanh và cô gần như rời đi ngay khi xong nhiệm vụ. Khi đó cô cũng chỉ mới bắt đầu sự nghiệp một cách nghiêm túc, nên anh chẳng biết cô là ai.
Vương Khả để ý cô gái mười lăm tuổi bởi lúc ấy, cô không hề mỉm cười trước bất kì điều gì. Cô không có người quản lý nào - đã qua rồi cái thời chỉ có ngôi sao, ca sĩ nổi tiếng mới cần người quản lý; ngay cả "gà" của anh mới nổi lên thôi mà bố mẹ cô bé đã mời anh làm quản lý cho con gái mình - anh cứ nghĩ Phan Hải Đình cũng sẽ có một người quản lý như anh vậy. Nhưng cô không có. Bố mẹ cô cũng không xuất hiện cùng cô sau cánh gà. Anh đã tưởng cô là một người kiêu ngạo - loại sao tuổi teen mới nổi nhưng ảo vọng trong ánh hào quang - và anh cũng nghĩ cô là người bất lịch sự, vì ngồi trên sân khấu cùng cả ekip mà cô không thèm cười lấy một lần. Gương mặt cô thật lì lợm, u sầu. Cô luôn nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, chỉ nhìn lên khi có ai đó nhắc đến mình. Phải nói rằng Vương Khả quan sát cô từ bên trong cánh gà, còn nhiều hơn cả anh quan sát "gà" của anh.
Anh vẫn còn để ý đến cô, cả khi cô lặng lẽ rời đi bằng cửa sau, trên một chiếc taxi, một mình. Tại sao lại để một đứa trẻ mười lăm tuổi một mình đến đây, một mình đi về nhà khi trời đã tối muộn như vậy? Bố mẹ của cô ở đâu, nghĩ gì mà không đi cùng cô, cũng không nghĩ đến việc thuê cho cô một người quản lý riêng? Đó là những gì anh nghĩ về Phan Hải Đình lúc đó. Và buồn cười thay, sau khi đưa "gà" ra tận xe riêng của gia đình ấy, anh lóc cóc nhảy lên chiếc xe motor của mình và đuổi theo chiếc taxi chở cô gái mười lăm tuổi, giống như đang đua tốc độ trên đường, khi mà anh đã bị chiếc xe đó bỏ một đoạn khá xa. Thế mà anh vẫn kịp nhìn thấy nó đậu sát lề đường, và cô bước ra khỏi đó. Cô vẫn ở cùng bố mẹ, và cô xuống taxi để đi bộ vào nhà mình. Hẳn là cô không muốn bị lộ nơi ở. Anh cũng đậu xe lại ở vị trí của mình, cách khá xa nơi cô xuống xe, đi theo cô. Chẳng hiểu vì sao anh lại đi theo cô, thỉnh thoảng nghĩ lại, anh chỉ biết rằng vào thời điểm đó, anh không chỉ tò mò mà còn thấy lo lắng. Anh đặt cô vào hoàn cảnh một đứa nhóc con phải di chuyển rất xa từ nhà đến đài truyền hình, một mình, mà bố mẹ cô chẳng hề xuất hiện dù chỉ một chút. Có lẽ anh đã coi cô giống như một đứa bé, còn anh là người lớn? Hoặc tinh thần trách nhiệm của một người quản lý bỗng nhiên bộc phát khiến anh không thể lờ đi?
Vừa mới ngoặt vào con đường mà cô vừa rẽ vào, anh đã nghe tiếng cô la oai oái. Anh giật mình khi thấy một chàng trai lạ lởn vởn cạnh cô. Mới đầu anh nghĩ đó chỉ là người quen của cô, vì anh thấy cô gọi tên người ấy. Hồ Phát, anh làm gì ở đây? Cô hơi lớn tiếng, anh quyết định đứng ngoài cuộc. Có vẻ người thân của cô xuất hiện rồi, anh nên rời đi bởi đây không phải việc của anh. Nhưng khi vừa quay người đi, anh lại nghe thêm một câu nữa. Để tôi yên. Rõ ràng không phải người thân rồi. Anh lại dứt khoát tiến về phía cô, bước chân gấp gáp hơn khi nghe thấy sự vỡ òa trong giọng nói của cô bé mười lăm tuổi. Đi đi, để tôi yên. Và anh cũng đến được gần họ. Có chuyện gì vậy? Anh giả vờ làm người qua đường. Cô cũng chẳng nhận ra anh, phải rồi, vì cô có bao giờ nhìn đi đâu khác ngoài sàn nhà và đôi giày của mình đâu. Người con trai trông lớn tuổi hơn cô, anh nghĩ chạc tuổi mình, đội chiếc mũ lưỡi trai như một thằng ăn trộm, nghếch mắt lên nhìn anh. Cút, không phải việc của mày. Tên đó nói vậy. Hẳn không phải là người tử tế, anh vẫn tự nhắc nhở trong đầu, ngay lúc ấy rằng, Vương Khả, đây đúng là không phải chuyện của mày. Nhưng miệng anh lại nói ra điều khác. Tôi là quản lý của cô gái này, anh là ai? Tên con trai quay sang nhìn cô, cười khẩy, Mày sợ đến nỗi phải thuê người bảo vệ cơ à, con điếm này? Vương Khả bắt đầu tức giận, đây không phải là điều một cô bé mười lăm tuổi nên nghe. Dù không biết cô gặp chuyện gì với tên này, anh vẫn cảm thấy cô thật sự cần được bảo vệ. Cô hình như đã khóc. Cô không nói một lời, chỉ cúi gằm đầu, hai tay bịt chặt hai bên tai. Khi ấy Phan Hải Đình còn để tóc dài ngang lưng, mái tóc kèm theo cái chập choạng của chiều tối khiến Vương Khả không thể biết được cô đang cảm thấy gì. Gã trai kia khi thấy biểu hiện đó của cô, thô bạo túm lấy tóc cô giật lại chỗ mình, miệng hét lên Mày đang tìm cách thoát khỏi tao à? Ồ, và tên đó đã được thưởng thức đai đen Karate của Vương Khả. Tôi nhắc lại, tôi là quản lý của cô gái này. Anh là ai? Anh đanh thép nhắc lại trong khi đang khóa cứng hai cánh tay của tên con trai. Hắn có vẻ đau, và sợ thật, miệng lắp bắp không ra hơi, Tao là anh trai nó. Anh đã nhìn cô, và đó là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào anh. Đôi mắt chứa đầy nỗi sợ hãi, cô chỉ lắc đầu. Anh tin vào đôi mắt ấy, anh tin cô. Anh đe dọa việc nộp hắn lên đồn cảnh sát, rồi hắn cuống quýt xin tha. Cô đúng là đã khóc, anh thấy cô vội vã đưa tay lau nước mắt, nhưng vẫn rất cứng cỏi, Như thế đủ rồi, anh hãy để Hồ Phát đi. Anh nghe lời cô, đẩy hắn ra phía đối diện, rất xa cô. Hồ Phát suýt chút nữa đã mất thăng bằng và ngã dúi. Anh đe dọa hắn, Đừng bao giờ làm phiền cô gái này. Hồ Phát xoay người, nhưng trước khi đi vẫn cố gắng nói thêm một câu nữa. Tao sẽ quay lại. Rồi bỏ chạy rất nhanh.
Chỉ khi đó, anh mới ý thức được mình vừa làm gì. Anh quay lại, không biết nên nói gì với cô. Cô cũng thế. Cảm ơn anh, điều duy nhất cô nói sau rất nhiều giây im lặng. Đây là việc tôi nên làm, anh đáp, Tôi đi cùng thêm một đoạn nhé? Để chắc chắn hắn ta không quay lại? Cô lưỡng lự rồi gật đầu. Cô đi bên cạnh anh mà chẳng nói thêm gì cả. Và một lần nữa, anh nghe thấy những tiếng sụt sịt nho nhỏ dù cô đã cố tình kìm nén lại, cũng như cô đã cố tình đi rất xa anh.
Đó cũng là lúc anh quyết định bắt đầu cuộc nói chuyện tử tế đầu tiên của mình, với Phan Hải Đình, mười lăm tuổi.
"Tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra", anh nói, "Nhưng em cần được giúp đỡ."
Đương nhiên rồi. Một cô bé mới mười lăm tuổi đã bị một tên con trai bám theo và đe dọa, miệt thị, phỉ báng, chắc chắn không phải việc mà người ta nên lờ đi. Nhưng cô, nạn nhân của nó, lại không muốn được giúp.
"Em vẫn lo được, cảm ơn ý tốt của anh."
"Không, tôi nói nghiêm túc, với tư cách là một người quản lý", anh ngăn chặn ngay suy nghĩ buông xuôi của cô, "Em cứ nghĩ em sẽ vượt qua được, nhưng không đâu. Tâm lý vào giai đoạn này của em đang ở mức chấp chới giữa trưởng thành với non trẻ, em chưa thể đủ cứng cáp để đương đầu mọi thứ một mình được. Hoặc em sẽ nhẫn nhịn và chịu đựng và mặc kệ kết quả. Hoặc em sẽ đi đến kết cục bi quan và bế tắc, dẫn đến những suy nghĩ tiêu cực về cuộc sống rồi tự vẫn - mà cái này chính là hệ quả của việc nhẫn nhịn. Em có thể không muốn nghe lời khuyên của tôi, nhưng em cần phải nói với gia đình để chấm dứt việc khủng bố tinh thần này."
Cô đã dừng lại, giữa đường, khiến anh cũng phải dừng lại theo.
"Anh là quản lý của Tiểu Vy phải không?", cô hỏi một điều chẳng liên quan, nhưng lại khiến Vương Khả cực kì bất ngờ vì anh vốn nghĩ cô không thèm để ý đến điều đó, "Anh là một người quản lý tốt. Nhưng em hơn Tiểu Vy hai tuổi, em không phải đứa trẻ con như anh nghĩ, và cũng không giống với ngôi sao của anh đâu."
Cô làm anh phải im lặng mất một lúc. Anh thật sự chưa hề để ý đến cô một tí nào, cho đến lúc này. Anh thừa nhận mình chẳng biết gì về cô cả. Ngay cả tên họ đầy đủ cũng vậy.
"Tôi xin lỗi, tôi có thể gọi em là gì?"

"Gọi em là Hải Đình", cô đáp, thừa thãi sự bình tĩnh so với tình hình lúc đó. Cô vừa hoảng sợ, vừa khóc, và anh cứ nghĩ lúc này cô phải đang rối loạn lắm.
Hoặc cô đang che giấu quá giỏi.
"Hải Đình, tôi không biết nên nói thế nào", người đang không bình tĩnh bây giờ lại là anh. Anh lo sợ cô là một kẻ cứng đầu khi nhìn vào gương mặt không còn chút dấu hiệu của sự sợ hãi ấy, "Tôi chỉ hơn em... ba tuổi, nên tôi không dám nhận mình có kinh nghiệm sống gì lớn lao cả. Nhưng Hải Đình ạ, tôi cũng đã trải qua độ tuổi của em rồi. Em nghĩ mình đã lớn, cũng như tôi khi bước vào đại học, nghĩ rằng mình đã trưởng thành và có thể hứng chịu được tất cả. Không, em nhầm rồi, em đang chống lại nó trong đơn độc. Tôi chẳng là ai đối với em cả nên không thể phán xét điều gì, nhưng lương tâm của một người... trong cái nghề này... khiến tôi không thể làm ngơ được. Em cần giúp đỡ, Hải Đình, hôm nay tôi dọa được kẻ bám đuôi của em, nhưng ngày mai, ngày kia, hắn ta sẽ quay lại, chẳng có gì chắc chắn là hắn ta sẽ không để bụng chuyện này mà làm những điều tồi tệ hơn để dằn mặt em. Tôi không phải quản lý của em, xin lỗi vì đã nhận vơ, nên nếu hắn ta biết em không có ai bên cạnh bảo vệ, sớm muộn hắn cũng dồn em đến mức không thể chịu nổi nữa. Hải Đình, em có hiểu tôi muốn nói gì không?"
Phan Hải Đình cắn môi im lặng. Cô chẳng biết anh là ai, ngoài việc anh là một anh chàng lạ hoắc. Nếu không vì Tiểu Vy từng khoe cô "em có một anh quản lý đẹp trai lắm" và quyết tâm cho cô xem bằng được những tấm ảnh chụp lén anh của cô bé thì cô chẳng đời nào nhận ra anh, vào lúc này. Cô không biết tại sao anh chàng quản lý của cô bé kia lại ở đây, cùng với mình, có thể vì cùng đường về nhà? Không, quá nhiều cho một sự tình cờ. Cô tin vào khoa học hơn là mấy giả thiết tình cờ. Cô chẳng nhớ nổi tên của anh chàng này là gì. Và giờ thì anh ta đang khuyên cô đi tìm sự giúp đỡ, dù anh ta cũng không biết rắc rối cô đang gặp phải lớn đến mức nào. Và nhục nhã đến mức nào.
"Hồ Phát không phải là kẻ bám đuôi."
Sau một hồi lâu im lặng, cô gái mười lăm tuổi lên tiếng. Vương Khả tự thấy nhẹ nhõm. Có vẻ màn diễn thuyết của anh ít nhiều cũng tác động đến cô rồi.
"Anh ta là con nuôi của bác em", cô nói tiếp, "Là người quen."
"Linh tính của tôi nói rằng khi em bị người quen đe dọa, có nghĩa là hắn ta đã đi quá giới hạn của tình anh em", Vương Khả ngay lập tức nói ra vấn đề. Cô đã chết sững vào thời điểm ấy. Vương Khả nhìn thấy cả nỗi bàng hoàng rõ rệt trong mắt cô. Cô chưa từng bình thản như cô đang thể hiện nãy giờ, cô chỉ cố gắng giấu sự sợ hãi vào bên trong mà thôi.
"Anh... sao anh...", cô lắp bắp, nắm chặt hai bàn tay lại để anh không nhận ra chúng đang run rẩy. Nhưng anh biết hết. Cô đang bị đe dọa tình dục. Việc tiếp cận từ sớm giới giải trí thông qua ngành học của mình khiến anh hiểu nhiều hơn về những mặt tối khuất lấp đằng sau ánh hào quang hào nhoáng. Anh không còn lạ trước những vụ đe dọa tình dục kiểu này, chỉ khi nạn nhân bắt đầu nổi tiếng và có thể kiếm ra tiền, những kẻ đeo bám mới xuất hiện, dai dẳng, bòn rút bằng lá chắn là sự đe dọa danh tiếng. Những nạn nhân luôn luôn phải cay đắng chấp nhận, đổi lấy bình an cho chính mình và người thân của mình. Nhưng Vương Khả không bao giờ nghĩ một cô gái vẫn còn trong độ tuổi học cấp hai này đã phải hứng chịu điều kinh khủng đó.
"Hải Đình, em vẫn còn rất trẻ", anh tiến đến gần cô một chút, "Em không thể đánh mất quãng thời gian trẻ trung này của mình, vì những rắc rối thế này."
Phan Hải Đình đột nhiên ngồi thụp xuống. Cô lấy tay che miệng, gục đầu vào giữa hai đầu gối. Anh biết cô lại khóc. Anh ngồi xổm trước cô, chẳng biết nên an ủi cô thế nào. Anh đã đi quá xa rồi, quá xa so với hai người lạ mới quen biết nhau lần đầu. Nhiều năm sau, khi ở trong cương vị người quản lý của cô, anh mới thấy tình huống quen nhau của họ điên rồ và khó tin đến mức nào. Cô là một cô gái trẻ đang tan vỡ và sợ hãi, còn anh chỉ là một cậu sinh viên với trách nhiệm nghề nghiệp cao và tấm lòng nghĩa hiệp.
Buổi tối hôm đó, anh đã biết chính xác việc cần làm để giúp đỡ một cô bé là cô.
"Em đã bị lừa...", cô nói trong nước mắt và tủi nhục, "Anh ta đến nhà chúc mừng vai diễn của em với một chai rượu hoa quả... Em đã cho anh ta vào và uống rượu cùng anh ta, dù bố mẹ em không có nhà. Và rồi... và rồi..."
Sự kìm nén của cô trong suốt thời gian dài giờ đã vỡ òa cùng đau đớn và nước mắt. Anh là người duy nhất biết chuyện của cô. Anh vỗ vai cô, an ủi cô, không thể làm gì hơn vào lúc đó.
"Bố mẹ em có biết chuyện không?", anh hỏi trong khi đang cố kìm nén những giọt nước mắt cay đắng của cô, "Bác em? Gia đình của hắn ta?"
Cô lắc đầu, chỉ lắc đầu và gạt nước mắt.
"Không ai biết cả...", cô đáp, "Bố mẹ em đang ở nước ngoài... Còn bố mẹ anh ta... Hồ Phát đã dọa sẽ... bán tin cho báo chí, nếu em dám kể với ai..."
Những tiếng nấc nghẹn ngào vì bế tắc và uất hận khiến lòng anh sôi sục. Không có bất kì một ai được quyền đe dọa người khác, không kể đến lại cùng là người thân trong một gia đình. Không lẽ chỉ vì không cùng chung một dòng máu mà hắn ta đối xử với em gái của mình như vậy? Cô không đáng bị như vậy. Cô vẫn chỉ là một học sinh trung học.
"Đừng nói với ai, em xin anh...", cô đột nhiên ngước lên nhìn anh, khuôn mặt đầm đìa nước mắt đáng thương tột cùng, "Em xin anh, bố mẹ em sẽ chết mất..."

Trong lúc này, khi danh dự của bản thân có thể bị bôi nhọ, cô chỉ nghĩ đến bố mẹ. Vương Khả những muốn đánh chết luôn kẻ mang danh là anh họ nuôi của cô gái này. Hắn ta chưa chắc đã nghĩ đến bố mẹ của hắn, khi nhẫn tâm tước đi sự trong trắng của em gái mình.
"Tôi muốn giúp em", anh nói vậy với một Phan Hải Đình đang suy sụp, "Tôi sẽ không nói với bất cứ ai, tôi thề với danh dự của mình. Tôi rất muốn được giúp em giải quyết chuyện này, bố mẹ em sẽ không cần phải biết."
Anh có một nỗi quyết tâm đầy tin tưởng. Nhưng cô lại lắc đầu. Anh biết vậy, anh và cô chưa từng quen biết nhau trước khi họ có cuộc trò chuyện không bình thường này.
"Không ích gì đâu...", cô khóc trong vô vọng, "Anh ta... anh ta nói đã chụp lại ảnh em..."
Cô không thể hoàn thành câu nói khi mà nỗi tủi hờn đã xâm chiếm vào trí óc. Cô khóc như một đứa trẻ con, trước mặt một người lạ. Trong khoảnh khắc ấy, cô ước mình chưa từng được ra đời.
Khốn nạn thật, Vương Khả cố gắng để không chửi thề trước mặt cô, nhưng anh không thể tưởng tượng nổi khi tận mắt chứng kiến một cô gái mười lăm tuổi đang quằn quại vì bất lực trước sự đe dọa tàn nhẫn của người mà cô đã từng hết mực tin tưởng. Anh cần phải làm gì đấy, anh biết. Dù không có tư cách gì cả, anh cũng không thể nhắm mắt làm ngơ.
"Tôi sẽ có cách", Vương Khả trấn an cô, "Tôi sẽ có cách giúp em thoát khỏi việc này. Tên khốn đó sẽ không thể đe dọa em được nữa... Hải Đình, hãy để tôi giúp em."
Ánh mắt của cô nhìn anh, nửa van lơn như người đã ở trên bờ vực thẳm, nửa cảm kích như thể anh là người hùng xuất hiện để cứu vãn cuộc đời cô. Có vẻ đúng là anh.
"Tại sao... anh lại muốn giúp?"
"Hãy coi như... vì em là bạn của Tiểu Vy, và Tiểu Vy yêu cầu tôi giúp đỡ em", anh nói, kéo cô đứng dậy. Quả là may khi không ai thấy cảnh tượng một cô gái ngồi khóc, rồi một chàng trai ngồi dỗ, kéo dài suốt mấy phút, trên hè đường thế này.
"Cảm ơn anh...", cô sụt sịt, cố gắng nặn ra một nụ cười, dù méo mó. Vương Khả chưa từng thấy ai nhìn qua rất gan lì, mạnh mẽ, mà lại đáng thương đến vậy.
"Hãy cảm ơn tôi sau", anh nở nụ cười để dỗ dành cô, "Tôi sẽ rất vui khi được giúp đỡ em. Không một ai đáng phải chịu đựng những gì em đã chịu đựng. Mọi người đều sẽ đồng ý rằng tên đó cần phải chịu tội."
Cô cúi đầu để anh không nhìn thấy những giọt nước mắt vừa thi nhau trào ra.
"Anh là một người tốt."
"Tôi tin rằng bất cứ ai cũng sẽ hành động như tôi", anh mỉm cười, "Nào, về nhà thôi."
Sau khi lấy lại tinh thần và lau sạch những giọt nước mắt đọng lại, cô rảo bước về nhà, với Vương Khả đi bên cạnh. Dù cô chẳng biết anh định giúp cô thế nào, cô cũng đã thấy mình có một tia hi vọng. Và cô đã thấy le lói một niềm tin.
"Anh tên là gì thế?"
"Tôi là Vương Khả. Rất vui được quen biết em."
**********


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận