Warning: Từ hồi hai bạn trẻ ôm nhau lăn dốc tới giờ truyện không có waring 16+ nữa nên mình gắn vào một cái cho vui. Chương này có cảnh 16+ chắc là hơi bạo lực nhé.
***
Thời gian trôi qua, Khánh Dương cũng đã dần thích nghi được với cuộc sống vừa đi học vừa đi làm của mình. Mọi thứ đều dễ dàng, thuận lợi, không đến mức khó khăn và vất vả như cô đã từng lo lắng. Số tiền Khánh Dương kiếm được mỗi tuần cũng đủ cho cô chi tiêu dư dả. Chỉ là khi mang ra so sánh với người đang làm nhiều việc cùng một lúc như Hoàng Nam thì không đáng vào đâu, nhưng Khánh Dương vẫn cảm thấy hài lòng.
Cũng vì chuyện đi làm mà lối sống và thói quen sinh hoạt của Khánh Dương dần dần trở nên quy củ và lành mạnh hơn trước rất nhiều. Ngày thường nếu như không đi học và đi làm thì cô sẽ ở nhà nấu ăn, đọc sách, thư giãn, tận hưởng cuộc sống. Những thói quen tốt này cô mất hai năm ở Anh mà không luyện tập được, nếu bà Trà biết được chắc sẽ cảm thấy tự hào lắm.
Khánh Dương đã dần quen với công việc, một ngày bình thường diễn ra theo một trình tự nhất định. Sau khi kết thúc ca làm việc buổi chiều sẽ theo thói quen ghé qua siêu thị mua một ít đồ ăn rồi mới về nhà. Hôm nay Hoàng Nam có buổi thuyết trình quan trọng ở lớp, sau khi kết thúc thì đi ăn tối cùng với nhóm bạn học nên tối nay chỉ có một mình Khánh Dương ở nhà. Cô âm thầm tính toán món ăn mình sẽ nấu tối nay, nếu như thành công thì sau này sẽ nấu cho Hoàng Nam ăn.
Khánh Dương hăng hái đi siêu thị. Trong lúc đi bộ thì vô tình nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân qua gương ở một góc tường thì mới giật mình hoảng sợ. Không ngờ đến một ngày cô cũng trở thành con người như thế này, thật là hiền lương thục đức biết bao. Khánh Dương không khỏi nghĩ ngợi bâng quơ, không lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu trong truyền thuyết sao, một loại năng lượng kỳ bí nào đó có thể biến một người con gái ghét việc gia đình như cô trở thành một phiên bản đầy chuẩn mực như hiện tại. Nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ hãi rồi.
Trước đây khi sống một mình Khánh Dương chẳng có động lực làm gì cả. Nếu không đi học thì cô cũng đi chơi với bạn bè, thời gian ở nhà rất ít. Đối với cô nhà chỉ là nơi để ngủ, chưa bao giờ là nơi đề trở về, cũng không phải là nơi để tận hưởng cuộc sống, khi tỉnh táo thì lại ra ngoài. Thời gian nghỉ ngơi còn ít nói gì đến việc tự mình nấu ăn, thư giãn, chăm sóc bản thân. Hoàn toàn không có. Kể ra ngoài những kỹ năng sống cơ bản, qua thời gian này cô còn học được cách tổ chức cuộc sống sao cho hợp lý nữa. Nếu cứ sống bạt mạng như trước đây thì không biết sau này có hối hận nay không.
Món ăn hôm nay Khánh Dương muốn nấu cần có một ít rượu vang. Đây là một loại nguyên liệu quan trọng và không thể nào thay thế. Vì vậy sau khi mua đủ các nguyên liệu cần thiết ở siêu thị, cô liền rẽ vào cửa hàng rượu ở sát vách bên cạnh. Khánh Dương dạo quanh một vòng để xem các thương hiệu có tên tuổi. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại dừng lại ở một chai rượu bắt mắt và vô cùng quen thuộc. Trong lòng cô cảm thấy xúc động vô cùng, thế là mua luôn chai rượu mình vừa nhìn thấy, đặt vào cùng với giỏ hàng đã có sẵn một chai rượu vang đỏ dùng để thêm vào món ăn. Đối với cô mà nói thì chai rượu này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm khó mà quên được.
Khánh Dương nấu ăn và dọn dẹp xong cũng đã chín giờ tối. Bình thường khi có Hoàng Nam bên cạnh thì hắn và cô sẽ chia nhau ra làm, vừa làm vừa đùa giỡn nên chẳng hề cảm thấy mệt mỏi. Còn hiện tại một mình cô phải xử lý toàn bộ các công đoạn khiến cho Khánh Dương vừa chán vừa lười. Có lẽ đây chính là lý do ngày xưa cô vẫn ăn ngoài hơn năm bữa một tuần.
Tuy rằng hiện tại đang là mùa đông, thời tiết bên ngoài vô cùng lạnh lẽo nhưng vì mới trải qua một trận chiến trong nhà bếp nên Khánh Dương vẫn cảm thấy bứt rứt và khó chịu. Cô không nghĩ nhiều liền chạy như bay vào phòng tắm, cho đến khi tắm xong thì mới nhớ ra chuyện mình quên lấy quần áo sạch vào để thay. Khánh Dương rơi vào trạng thái túng quẫn. Cô đấu tranh tâm lý, một phần không muốn mặc lại bộ đồ bẩn còn ám mùi đồ ăn nhưng cũng không thể quấn khăn chạy về phòng. Tuy rằng hiện tại trong nhà đang không có ai nhưng hình như cô cũng chưa kéo màn cửa ra ban công, làm như vậy cũng không hay cho lắm.
Trong lúc Khánh Dương còn đang phân vân liệu có nên mặc đồ cũ rồi tắm lại một lần nữa hay không thì đập vào mắt cô là một chiếc áo sơ mi trắng đang treo ở gần đó. Đây chiếc áo sơ mi mà Hoàng Nam đã chuẩn bị cho buổi thuyết trình ngày hôm nay, nhưng cuối cùng hắn lại không mặc mà vẫn chọn áo sơ mi màu đen như thường lệ. Sáng nay Hoàng Nam đã nhắn tin báo với cô chuyện này.
Bình thường Hoàng Nam không theo đuổi hình tượng nam thần áo sơ mi trắng. Nhưng vì hiện tại hơn một nửa thành viên trong nhóm đã chọn màu tối, cần có thêm một người mặc màu trắng cho đồng đều nên Hoàng Nam buộc phải thử thay đổi hình tượng của mình. Ai dè hắn vừa mặc vào lại thấy như bị người khác nhập vào chứ không phải là bản thân nữa nên lập tức thay ra, xong rồi vội vàng đi học mà chưa xử lý kịp. Khi đó Khánh Dương còn nói đùa rằng có lẽ lần cuối cùng mọi người có thể nhìn thấy Hoàng Nam mặc áo sơ mi trắng là khi còn đi học ở trường Silver.
Khánh Dương nhìn áo sơ mi của Hoàng Nam vài giây rồi quyết định lấy áo ra khỏi móc treo để mặc lên người. Áo của Hoàng Nam khá rộng, dài tới ngang đùi, mang đến cảm giác khác biệt hoàn toàn so với những chiếc áo sơ mi quá cỡ dành cho nữ mà cô đã từng phối đồ. Khánh Dương nhìn bản thân mình trong gương, hai má bỗng dưng nóng bừng. Trời ạ, chết mất. Đêm nay Hoàng Nam về trễ, hay là cô mượn chiếc áo này của hắn mặc một lúc nhỉ. Dù hơi xấu hổ nhưng mà cô vẫn luôn muốn thử mặc kiểu này một lần. Cô vỗ trán, cảm thấy hơi cạn lời với bản thân, nhất thời không biết phải giải thích như thế nào với mong muốn kỳ lạ này của mình.
Lúc này Khánh Dương vừa mới tắm xong, mái tóc còn chưa được sấy khô, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng dài tới đùi, nửa kín nửa hở. Ngoại trừ chiếc áo hoodie năm nào thì đây là lần đầu tiên cô mặc đồ của Hoàng Nam, bỗng dưng tham lam muốn mặc lâu thêm một chút. Dù sao hắn cũng về trễ, sẽ chẳng biết đâu.
Khánh Dương âm thầm quyết định sẽ mượn áo của Hoàng Nam tối nay nên sau khi rời khỏi phòng tắm cũng không về phòng thay đồ mà cứ mặc áo của hắn đi lòng vòng trong nhà. Cô vào phòng bếp, lấy ra chai rượu với thiết kế bắt mắt mà mình đã mua lúc chiều. Khánh Dương nhìn ngắm chai rượu đẹp mắt trong tay, vẫn không có gì thay đổi, có lẽ hương vị cũng vậy, chỉ là hiện tại cô đang hạnh phúc, hoàn toàn trái ngược với lần đầu tiên uống nó cách đây gần bốn năm về trước.
Khánh Dương lấy một chiếc ly thủy tinh rồi mang theo chai rượu mới mua đến ghế sofa. Cô rót rượu vào ly rồi uống thử một ngụm. Mùi vị cay nồng mang theo một số ký ức buồn quay trở lại. Dù hiện tại bọn họ đang hạnh phúc nhưng lại không thể nào ngăn được bản thân nhớ về những kỷ niệm buồn trước đây. Khánh Dương lắc nhẹ ly rượu trên tay, có lẽ là vì mùi vị này có liên quan đến một ký ức không mấy vui vẻ nên khiến cho tâm trạng của cô bị ảnh hưởng theo.
Cô nhớ lại lần cãi nhau hôm trước của hai người. Khi đó cô vùi mình trong chăn, vừa tức giận lại vừa sợ hãi. Cô không ngừng trách bản thân mình mất khống chế, liệu có vì tức giận mà nói những lời khó nghe, một lần nữa đẩy Hoàng Nam ra khỏi cuộc đời mình hay không. Bọn họ sẽ lại chia tay như năm đó. Một lần cãi nhau dẫn đến ba năm chia cắt vẫn là một điều khiến Khánh Dương cảm thấy day dứt trong lòng. Bọn họ không thường cãi nhau, vì vậy nếu như có lớn tiếng thì liệu có vì vậy mà xa nhau hay không? Khánh Dương tự hỏi mình rất nhiều lần.
Ly rượu này Khánh Dương uống rất chậm, như muốn tận hưởng hương vị của nó một cách nghiêm túc. Vào lần đầu tiên uống loại rượu này cô đã cầm cả chai để nốc ừng ực như nước lọc nên cũng chẳng nhớ rõ mùi vị như thế nào. Hôm đó từ sân bay về nhà, cô đã khóc một trận ầm ĩ, sau đó vì quá đau lòng và không thể nào quên được Hoàng Nam nên đã học theo mấy cảnh trên phim. Cô mò xuống tủ rượu trong nhà, tranh thủ lúc người lớn đi vắng mà chọn bừa một chai rượu quý của ba mình rồi mang vào phòng uống cạn một hơi. Khi đó cô vì say mà thiếp đi, cứ thế trải qua một đêm trong mơ màng đầy ác mộng. Hậu quả sau lần quậy phá đó đến giờ cô vẫn không dám nhắc tới nữa.
Khánh Dương mang theo ly rượu đang uống dở bước về phía cửa sổ trong suốt, từ đây cô có thể nhìn rõ thành phố vào ban đêm. Ở độ cao từ tầng 70, cảnh vật bên dưới trở nên nhỏ bé một cách lạ thường. Trong lúc cô còn đang chìm trong cảm xúc dạt dào thì âm thanh mở cửa đột ngột vang lên. Khánh Dương giật mình, cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Làm sao Hoàng Nam về sớm vậy. Cô nhìn lại trạng thái của bản thân hiện tại, bỗng dưng muốn độn thổ ngay lập tức.
Hoàng Nam vừa về tới nhà đã rơi vào trạng thái căng thẳng. Khánh Dương lại ăn mặc theo phong cách khiêu khích sự bình tĩnh của hắn nữa rồi. Đập vào mắt Hoàng Nam là hình ảnh Khánh Dương đang mặt chiếc áo sơ mi trắng của mình một cách hờ hững. Chiếc áo quá ngắn, không đủ để che đi đôi chân dài và bờ mông cong đầy quyến rũ. Mái tóc dài vẫn còn ẩm ướt, dán sát vào lưng, hơi ẩm của nước còn sót lại trên tóc khiến cho hắn có thể nhìn thấy được mọi thứ ở sau lớp vải mỏng đó. Cổ áo không được cài hết cúc còn được mở ra rất rộng, tựa như vô tình nhưng lại âm thầm khiêu khích. Ánh mắt của Hoàng Nam dần dần trở nên tăm tối.
"Sao anh về sớm vậy?" Khánh Dương quyết định giả ngu. Nếu bây giờ cô chạy vào phòng thay đồ thì mới là mất mặt. Cô sẽ làm như không biết gì hết. Trên mạng vẫn luôn nói rằng nếu như mình không ngại thì người khác sẽ cảm thấy ngại thay. Cô quyết tâm học hỏi và làm theo chân lý này.
Hoàng Nam dời mắt khỏi hình ảnh khiến hắn cảm thấy toàn thân căng thẳng, nhìn vào chai rượu trên bàn rồi trả lời cô: "Không về sớm làm sao biết em lén lút uống rượu một mình."
"Anh đến uống cùng em đi." Khánh Dương rời khỏi vị trí cạnh cửa sổ rồi quay lại phòng bếp, lấy một cái ly rỗng khác mang đến bàn.
Hoàng Nam nhìn theo hành động của Khánh Dương, cảm giác nóng bức và căng thẳng ngày càng trở nên rõ ràng. Hắn cố tỏ ra bình tĩnh, chậm rãi cởi áo khoác ngoài đặt sang một bên. Hôm nay trời rất lạnh, may mà hắn đã có mặc áo vest bên trong nên cũng thấy ấm áp hơn rất nhiều.
"Đợi anh vào tắm một chút." Nếu không phải là vào mùa đông và mới từ bên ngoài trở về thì Hoàng Nam nghĩ mình đã đi tắm nước lạnh. Cuối cùng hắn vẫn mặc kệ mà đi tắm nước nóng, cái này là do thời tiết, không thể trách hắn được.
Khi Hoàng Nam trở lại phòng khách thì đã thấy Khánh Dương đang ngồi trên ghế sofa, trên bàn là hai ly rượu đã được rót đầy, đang chờ hắn đến uống cùng. Hoàng Nam ngồi xuống cạnh Khánh Dương, hắn muốn hỏi về chuyện chiếc áo sơ mi của mình đã bị cô chiếm lấy nhưng không biết mở lời như thế nào. Thật ra thì hắn cũng không quan tâm lắm chuyện áo sơ mi của mình bị cô lấy mặc mà không hỏi trước, hắn chỉ muốn tìm một chủ đề nào đó tử tế để nói chuyện mà thôi, quan trọng là đánh lạc hướng bản thân một chút. Quả nhiên trong tình huống này vẫn nên tắm nước lạnh, hắn đi tắm nước nóng nên hiện tại cảm thấy không ổn một chút nào.
Khánh Dương không biết Hoàng Nam đang phải chật vật đấu tranh tâm lý vì mình, cô đưa cho hắn một ly rượu rồi nói: "Em tưởng giữa đêm anh mới về."
"Đúng là nên như vậy. Nhưng anh chỉ đi ăn xong rồi về, không đi tiếp."
"Ủa sao vậy?"
"Sợ em ở nhà một mình buồn."
Hoàng Nam trả lời một cách nghiêm túc khiến cho Khánh Dương bật cuời, không khỏi cảm thấy ấm áp.
"Em có phải con nít đâu mà buồn khi ở nhà một mình."
"Nếu không buồn thì sao lại uống rượu?"
"À."
Khánh Dương không giấu gì Hoàng Nam câu chuyện ý nghĩa sâu xa liên quan đến chai rượu mà cô mới mua này. Ban đầu Hoàng Nam cảm thấy hương vị của chai rượu này không tệ, nhưng cho đến khi hắn nghe xong những gì Khánh Dương kể thì cảm thấy ruợu này có vị rất cay và đắng, uống vào không còn cảm thấy thoải mái như lúc đầu nữa. Cho đến khi Khánh Dương kể xong thì cả hai đã uống được ba ly. Hoàng Nam không muốn cô cứ mãi nhớ về giai đoạn chia tay lúc trước.
"Những chuyện không vui này em đừng nhớ đến nữa được không?"
Dù giai đoạn đó cũng là một quãng thời gian trầm lắng trong cuộc đời của hắn, nhưng Hoàng Nam không muốn Khánh Dương giữ mãi những ký ức không vui đó trong lòng.
"Em không dám quên. Em sợ mình sẽ lặp lại sai lầm lúc trước."
Khánh Dương rót thêm rượu vào ly. Cô và Hoàng Nam chưa từng uống say cùng nhau, đêm nay là một cơ hội tốt để thử. Thế nhưng chỉ có một mình Khánh Dương muốn uống say cùng hắn, còn Hoàng Nam thì lại không như vậy. Hắn vẫn nghiêm túc nói chuyện với cô.
"Sẽ không đâu. Chúng ta đều đã thay đổi rồi. Mọi thứ đã khác. Vì vậy nên em đừng nhớ đến nữa."
Khánh Dương do dự một chút rồi cũng gật đầu đồng ý với Hoàng Nam. Đúng là mọi thứ đã khác. Lần này bọn họ cãi nhau cũng không chia tay nữa. Thay vào đó cả hai đã cùng nhau nói chuyện, giải thích và làm hòa. Có lẽ Hoàng Nam nói đúng, cả cô và hắn đều đã không còn là phiên bản của ngày xưa nữa, vì vậy nên kết cục cũng sẽ thay đổi.
Tuy rằng Khánh Dương đã đồng ý không nhớ đến chuyện cũ nhưn vẫn không từ bỏ chuyện uống say cùng Hoàng Nam: "Không nhớ nữa nhưng em vẫn muốn uống."
Nếu như là một chai rượu khác thì rất có thể Hoàng Nam sẽ cùng cô uống say, nhưng chai rượu này lại có mối liên hệ trực tiếp đến kỷ niệm buồn của bọn họ nên hắn không có tâm trạng gì để thưởng thức. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh năm đó cô vừa khóc vừa uống hết chai rượu này thì Hoàng Nam đã cảm thấy trong lòng day dứt và khó chịu.
"Đừng uống nữa." Hắn vẫn kiên trì ngăn cản.
Khánh Dương hừ hừ bất mãn trước hành động này của Hoàng Nam. Cô nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, tựa như vô tình mà hỏi: "Anh sợ em say rồi quậy phá như lần trước à?"
Vì tiếp xúc ở khoảng cách khá gần nên cảm giác căng thẳng của Hoàng Nam đã quay trở lại. Hắn đối diện với ánh mắt tra hỏi của Khánh Dương, rồi làm như lơ đễnh nhìn xuống cổ áo sơ mi mở rộng của cô, im lặng không nói gì. Trong mắt Khánh Dương, sự im lặng này của Hoàng Nam chính là đồng ý.
"Thật ra thì không say em cũng có thể quậy phá như lần trước thôi. Hay là anh sợ em làm như thế này?"
Khánh Dương nói rồi không kịp để Hoàng Nam phản ứng thì đã ngồi lên đùi hắn, còn ôm chặt lấy hắn không chịu buông ra. Một loạt hành động này của Khánh Dương khiến cho toàn thân Hoàng Nam căng cứng. Hắn không dám động đậy dù chỉ là một chút, chỉ sợ bản thân mình mất khống chế. Hoàng Nam ngồi bất động như một khúc gỗ, không phản nói năng gì khiến cho Khánh Dương cảm thấy thất vọng. Thật là chán chết đi được, đùa không vui gì cả. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Vẫn chưa giống."
Khánh Dương quyết tâm tạo ra khung cảnh giống hệt vào đêm cả hai vừa mới gặp lại. Ngay khi vừa nhớ ra một điểm quan trọng, cô liền bắt tay vào hành động. Khánh Dương vẫn đang ngồi trên đùi Hoàng Nam, cô lùi về phía sau một chút, tìm khoảng cách thích hợp rồi cởi áo của hắn ra. Hoàng Nam có vẻ ngoan ngoãn, ngay khi biết ý định này thì cũng hợp tác duỗi tay để cô hành động dễ dàng hơn.
"Giống rồi."
Khánh Dương hài lòng nhận xét, sau đó cô ôm lấy hắn một chút rồi xoay người về phía sau, muốn lấy ly rượu để uống tiếp. Thấy vậy thì Hoàng Nam liền giữ tay cô lại. Hắn cảm thấy cô đang muốn thử thách giới hạn chịu đựng của mình. So với chiếc đầm ngủ mát mẻ hôm trước thì chiếc áo sơ mi trắng đêm nay có sức công phá còn kinh khủng hơn nhiều lần. Ánh mắt Hoàng Nam không mấy đứng đắn, không thèm che giấu mà nhìn Khánh Dương từ trên xuống dưới. Cô đang mặc đồ của hắn, đây không phải là lần đầu tiên, nhưng cảm giác lại rất khác. Hoàng Nam cảm thấy cổ họng mình dần trở nên khô nóng, ánh mắt đã không còn được bình tĩnh và ung dung như mọi ngày.
Hắn dùng một giọng trầm thấp hơn so với mức bình thường để hỏi cô: "Em thấy anh không làm gì em nên được nước lấn tới đúng không?"
Khánh Dương vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của Hoàng Nam hoặc là không mấy quan tâm đến chuyện đó. Cô vẫn giữ nguyên vị trí ngồi quen thuộc vào lúc say xỉn như lần trước, giữ khư khư ly rượu trên tay, không muốn cho Hoàng Nam cướp được.
"Anh có thể làm gì được em chứ?"
Khánh Dương uống cạn ly rượu trên tay rồi nở một nụ cười đầy khiêu khích. Hoàng Nam dựa người lên ghế sofa, hắn nghiêng đầu nhìn cô gái vẫn đang vô cùng vui vẻ và đắc ý vì đã không bị cướp mất ly rượu trên tay này. Hắn không nhịn được mà nở một nụ cười đầy nguy hiểm, nhưng vẫn không trả lời câu hỏi vừa rồi của cô. Khánh Dương cảm thấy uống rượu một mình chẳng có gì vui, cô rủ Hoàng Nam uống cùng nhưng không hiểu vì sao hắn lại một mực từ chối, đã thế còn không muốn cho cô uống tiếp. Chẳng phải lúc đầu vẫn còn hưởng ứng lắm sao.
"Anh không muốn uống cùng em thì thôi đi, bây giờ còn không cho em uống nữa." Cô lầm bầm đầy bất mãn.
"Rượu này liên quan đến kỷ niệm buồn của chúng ta, anh không muốn uống."
Khánh Dương đã ngà ngà say nên nên không nhận ra được mức độ chân thật trong lời nói của Hoàng Nam, cứ nghĩ hắn đang kiếm cớ để từ chối mình. Cô nhíu mày nhìn vẻ mặt vô cùng kìm nén của Hoàng Nam, trong đầu đã hiện ra một phương pháp để ép hắn uống cùng mình.
Khánh Dương nhấp một ngụm rượu rồi nhân lúc Hoàng Nam vẫn còn mất tập trung thì bất thình lình hôn hắn. Ngay lúc hắn vừa hé môi thì đẩy rượu vào, cưỡng ép hắn uống rượu cùng mình. Thật ra Khánh Dương cũng không có kinh nghiệm làm chuyện này bao giờ nên có chút luống cuống, cô không nghĩ việc này lại khó như vậy, hóa ra có những thứ mình tưởng tượng thì dễ như bắt tay vào làm thì lại không giống như đã đọc trong truyện.
Hoàng Nam không nghĩ Khánh Dương lại cho hắn uống rượu bằng cách này, chẳng khác nào phá hủy lớp hàng rào phòng bị cuối cùng mà hắn đã dùng toàn bộ một chút lý trí còn sót lại để xây dựng. Hoàng Nam như được gỡ bỏ phong ấn, trong lúc Khánh Dương còn đang mơ hồ luống cuống không biết phải làm gì tiếp theo thì Hoàng Nam đã nhận ngụm rượu mà cô mang đến. Hành động đón nhận này của Hoàng Nam khiến cho Khánh Dương cảm thấy bản thân mình đạt được thành tựu. Tuy là lúc đầu còn hơi vụng về nhưng cũng đã thành công rồi.
Thế nhưng những gì xảy ra sau đó làm cho Khánh Dương hối hận vô cùng vì đã dùng cách này để dụ Hoàng Nam uống rượu cùng mình. Vì sau đó bọn họ không hề chạm vào một giọt rượu nào nữa. Hoàng Nam nuốt hết rượu Khánh Dương đưa sang cho mình nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Ngay khi Khánh Dương vừa muốn tách ra thì Hoàng Nam đã đỡ lấy gáy cô, biến nụ hôn vừa rồi thành một nụ hôn sâu, triền miên, không có điểm dừng. Khánh Dương trong lúc mơ hồ mới nhận ra có điểm gì đó không đúng, nhưng nụ hôn này của Hoàng Nam lại khiến cô không còn tâm trí nào để suy nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Hoàng Nam hôn rất mạnh, có gì đó thô bạo chẳng còn một chút sự dịu dàng gì như mọi ngày, khác hẳn với những lần trước, nụ hôn này chứa đầy dục vọng và chiếm hữu. Qua lớp áo sơ mi mỏng, Khánh Dương có thể cảm nhận được cơ thể rắn chắc nóng rực của Hoàng Nam đang dán chặt vào mình. Tay của hắn bắt đầu di chuyển, tay lướt qua đùi, tiến dần lên trên, trượt vào bên trong áo sơ mi, vuốt ve dọc theo lưng cô.
Khánh Dương cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể mình, một cảm giác tê dại, xa lạ và kích thích liên tục kéo đến ở từng nơi Hoàng Nam chạm vào. Vì những cảm xúc này quá mức mới mẻ nên Khánh Dương cảm thấy có chút lo lắng nhưng lại không có một chút bất mãn hay chống cự nào. Hơi thở của Khánh Dương dần trở nên nặng nề, cô nhắm mắt, hai tay đặt lên vai Hoàng Nam, mơ hồ ôm lấy cổ hắn.
Hoàng Nam rời khỏi đôi môi khiến hắn cảm thấy vô cùng lưu luyế rồi hôn xuống cổ của Khánh Dương, để lại trên làn da trắng hồng một vết đỏ mờ mờ. Một tay hắn vẫn để trong áo sơ mi của cô, không ngừng đốt lửa ở khắp nơi. Một tay khác bắt đầu tháo từng cúc áo sơ mi ở bên ngoài. Nụ hôn của hắn vẫn không dừng lại, hắn hôn từ cổ, đến xương quai xanh, bả vai rồi bất ngờ cắn nhẹ lên tai cô. Khánh Dương vẫn luôn cố gắng không phát ra âm thanh, lúc này không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
"A."
Khánh Dương giật mình, cô run lên một cái, toàn thân phút chốc cứng lại, cảm thấy như bị điện giật làm đầu óc của cô trống rỗng, hai tay vô thức siết chặt lấy vai của Hoàng Nam, móng tay ghim chặt vào vai hắn. Cảm giác trên vai làm cho Hoàng Nam sực tỉnh, hắn dừng lại. Tuy ánh mắt vẫn còn chứa đầy dục vọng nhưng cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô đang sợ sao? Cô không muốn?
Khánh Dương đang mơ màng không hiểu vì sao Hoàng Nam lại đột ngột dừng lại. Cô mở mắt, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy khó hiểu.
"Sao vậy?"
"Nếu tiếp tục thì anh không thể dừng lại nữa."
Hoàng Nam đáp lại một cách nặng nề, như là một lời nhắc nhở, nhưng cũng muốn nhận được sự đồng ý của cô.
"Không dừng được thì đừng dừng."
Khánh Dương nói xong thì chủ động hôn lên môi hắn như một cách để thể hiện đáp án của mình. Sau đó cô thấy mình bị nhấc bổng lên. Vì sợ bị ngã, hai tay Khánh Dương ôm chặt cổ Hoàng Nam, hai chân thì bám vào eo hắn. Chưa đến vài giây sau cô thấy mình đã nằm trên giường của Hoàng Nam, còn hắn thì đè lên người cô. Hai người tiếp tục những gì đang làm lúc nãy. Cho đến khi Khánh Dương cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo bất ngờ ập đến, chiếc áo sơ mi có mặc cũng như không lúc nãy cũng đã bị Hoàng Nam cởi ra.
Như nhớ ra điều gì đó, Khánh Dương đẩy nhẹ Hoàng Nam ra rồi ngập ngừng gọi tên hắn: "Hoàng Nam."
Hoàng Nam nhếch môi nhìn cô: "Em sợ rồi à?"
Tuy là hỏi như vậy nhưng Hoàng Nam cũng không có ý định dừng lại. Lúc nãy đã là cơ hội cuối cùng của cô, bây giờ không thể quay đầu được nữa. Khánh Dương không biết nhắc tới chuyện kia như thế nào. Cô cũng cảm thấy ngại ngùng chứ, làm sao mà nói thẳng ra được, vì vậy nên chỉ có thể nói một cách thật chậm: "Hình như chúng ta chưa mua..."
Hoàng Nam vừa nghe đã hiểu, hắn cũng không chờ Khánh Dương nói hết câu thì đã vươn người về phía trước, che phủ lên người cô. Hắn nhích sang một bên, mở ngăn kéo đầu tiên của tủ đầu giường ngay bên cạnh, lấy ra một hộp nhỏ hình vuông. Khánh Dương trợn mắt nhìn thứ mà Hoàng Nam đang cầm trên tay, tất nhiên không thể nào bỏ qua biểu cảm vô cùng đắc ý của người nào đó. Suy nghĩ trong đầu cô liên tục xoay chuyển, rồi nhìn hắn bằng ánh mắt đầy trăn trối.
"Anh mua từ lúc nào?"
"Ngày đầu tiên khi chúng ta quay lại."
Trong đầu Khánh Dương hiện ra hình ảnh Hoàng Nam lén lút, giấu diếm không dám cho cô đụng vào giỏ hàng của mình vào ngày đầu tiên bọn họ đi mua sắm cùng nhau. Thì ra người này đã sớm có chuẩn bị, hắn luôn chờ đến ngày này. Vậy mà cô còn làm ra một loạt hành động quyến rũ, dụ dỗ, khiêu khích hắn rồi còn cảm thấy mình hơn người. Hóa ra từ đầu đến cuối đều là cô tự động nhảy vào chiếc bẫy đã giăng ra sẵn của hắn.
Khánh Dương vô cùng tức giận, vừa mở miệng muốn đánh mắng Hoàng Nam thì hắn đã hành động trước, cướp mất cơ hội phản kháng cuối cùng của cô. Bên ngoài là mùa đông lạnh lẽo, nhưng trong phòng lại là khung cảnh ấm áp và vô cùng nóng bỏng.
***
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi lần cuối cùng kết thúc thì Khánh Dương đã hoàn toàn kiệt sức. Cô chẳng muốn làm gì nữa, thậm chí đến cử động cũng không muốn làm. Cuối cùng phải để Hoàng Nam bế vào phòng tắm. Những chuyện sau đó cô cũng không quan tâm, để hắn muốn làm gì thì làm, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc.
Càng nghĩ Khánh Dương càng cảm thấy phẫn nộ. Cô chắc chắn là Hoàng Nam đang muốn trả thù mình vì tất cả những lần mình vô tình làm cho hắn tức nghẹn nên mới có thể dày vò cô cả một đêm như vậy. Như muốn đòi nợ, đem hết mọi ân oán vào tính sổ một lần. Nhưng mãi đến sau này cô mới biết vốn dĩ không có nợ nần gì cả, là do chính bản thân người nào đó không biết đủ mà thôi.
Hiện tại đang là mùa đông, dù trong phòng có bật máy sưởi nhưng vẫn có cảm giác khá lạnh lẽo. Hoàng Nam sợ Khánh Dương bị nhiễm lạnh nên để cô mặc tạm chiếc áo hoodie dày cộm và ấm áp của mình. Sau khi mặc vào xong cho cô thì Hoàng Nam bắt đầu cảm thấy sai sai. Trong đầu hắn hiện ra tất cả những gì vừa mới xảy ra, kết hợp với hình ảnh lúc cô mặc áo hoodie của mình vào năm 17 tuổi, bỗng dưng cảm thấy bản thân mình đúng là một tên không ra gì.
Khánh Dương vì quá mệt nên cũng dần thiếp đi. Trong lúc mơ màng cô nghe thấy Hoàng Nam đang cười. Cô tức giận muốn mắng hắn một trận.
"Anh vui lắm hay sao mà cười?"
Khi Khánh Dương vừa mở miệng thì đã cảm thấy xấu hổ, khàn giọng mất rồi. Tức quá.
"Ừ, dĩ nhiên là vui rồi."
Hoàng Nam cười nói, hắn mặc kệ Khánh Dương đang bất mãn mà ôm lấy cô vào lòng.
Khi Khánh Dương tỉnh dậy đã là buổi chiều của ngày hôm sau. Cô cứ nghĩ mình ngủ một đêm thì sẽ trở lại bình thường nhưng vẫn còn cảm thấy vô cùng mệt mỏi và lười biếng. Cô nhìn sang vị trí bên cạnh đã sớm trống trải, hình như hôm nay Hoàng Nam phải đi làm. Có lẽ hắn đã rời nhà từ sớm rồi. Đêm qua Hoàng Nam ngủ trễ, sáng nay lại phải đi làm sớm, cho đáng đời hắn.
Trong lúc Khánh Dương còn đang mắng Hoàng Nam trong đầu một trăm lần thì nạn nhân của những lời mắng chửi đó đã mở cửa bước vào phòng. Khánh Dương không khỏi cảm thấy bất ngờ, nhưng chưa kịp hỏi thăm thì Hoàng Nam đã mở lời trước: "Còn đau không?"
Khánh Dương lại tiếp tục mắng hắn trong âm thầm. Cô chỉ lườm hắn một cái, không thèm trả lời lại. Thấy vậy Hoàng Nam chỉ cười cười chứ không tức giận. Hắn không hỏi cô nữa mà bước đến tủ quần áo để tìm đồ. Hiện tại Hoàng Nam đang ở trần, nên khi hắn vừa mới xoay người cô đã nhìn thấy trên lưng hắn có rất nhiều vết cào cấu còn mới, vô cùng bắt mắt, đập thẳng vào mắt cô.
Khánh Dương muốn đào một cái lỗ để chui xuống. Cô không cần đoán cũng biết mấy vết cào cấu này là do ai gây ra. Cô nuốt nước miếng một cái, cảnh tượng nóng bỏng đêm qua lại một lần nữa ùa về, kết hợp với hình ảnh chân thực phía trước lại càng trở nên khủng bố.
"Không còn." Khánh Dương im lặng một lúc lâu mới trả lời lại, sau đó cô hỏi hắn: "Lưng anh như vậy... khi tắm chắc là cũng bị rát nhỉ?"
Theo như những gì Khánh Dương đã từng trải nghiệm thì những vết cào này khi tắm sẽ bị rát. Năm xưa mỗi khi cô đánh nhau cùng với tụi con gái, chẳng may bị cào một đường thì lúc tắm sẽ vô cùng khó chịu. Hơn nữa trên lưng của Hoàng Nam có rất nhiều, rất nhiều. Hình như cô còn cắn hắn nữa chứ.
Hoàng Nam lấy một chiếc áo thun rồi mặc vào. Sau đó hắn nhìn cô bằng một anh mắt đầy thâm thúy: "Có thể không sao? Rất đau luôn ấy."
Khánh Dương cảm thấy có chút tội lỗi. Thế nhưng ngay sau đó lại bị lời nói của Hoàng Nam làm cho ngẩn ngơ một lúc: "Em đau thì anh cũng đau với em. Nhưng chỉ lần này thôi."
Khánh Dương chẳng biết mình nên vui hay buồn khi nghe những lời này. Vì cảm xúc quá mức phức tạp nên cũng không biết phải phản ứng như thế nào mới phải. Khánh Dương nhớ lại những gì đã diễn ra đêm qua, cô nhíu mày nhìn Hoàng Nam đang vuốt keo tạo kiểu cho tóc của mình ở ngay bên cạnh. Ánh mắt đầy sát khí này làm Hoàng Nam lạnh sống lưng, hắn không biết mình đã làm sai chuyện gì nhưng cũng không dám quay lại hỏi, chỉ biết giả vờ như đang tập trung chỉnh sửa lại kiểu tóc mà không dám làm ra bất kỳ hành động nào thiếu suy nghĩ.
"Khai thật đi, ở Mỹ có bao nhiêu cô nàng lên giường với anh rồi?"
Hoàng Nam sững người lại một chút, hắn cảm thấy vô cùng hoang mang. Làm sao Khánh Dương lại có một suy nghĩ kỳ lạ và viễn vông như vậy được chứ. Hắn quyết định buông tha cho mái tóc càng chỉnh càng tệ của mình, quay sang nhìn cô như sinh vật lạ: "Không có ai cả."
"Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng." Khánh Dương không mấy tin tưởng.
"Sao em có thể nghi ngờ chuyện này chứ? Anh còn không biết vì sao em nghĩ như vậy được nữa." Hoàng Nam cảm thấy vô cùng oan ức.
"Còn không phải là thấy anh kinh nghiệm đầy mình sao?"
Hoàng Nam nghe được lý do thì chỉ cười một tiếng, hắn có nên cảm thấy tự hào không nhỉ?
"Cảm ơn em đã khen ngợi, cái đó là do thiên phú thôi. Chứ anh chẳng có kinh nghiệm gì."
Khánh Dương không nhìn được vẻ mặt dương dương tự đắc của hắn nữa nên lấy gối ném vào Hoàng Nam. Cô ném xong thì cũng rời khỏi giường. Dù vẫn còn cảm thấy ê ẩm nhưng cũng không đến nổi quá mức khủng khiếp như những gì cô đã lo lắng. Khánh Dương còn chưa thích nghi được với tình hình thì đã bị hình ảnh của mình phản chiếu ở chiếc gương gần đó làm cho hoảng sợ.
Hiện tại trên người cô chỉ mặc một chiếc áo hoodie của Hoàng Nam. Thậm chí còn ngắn hơn cả chiếc áo sơ mi đêm qua của hắn nữa. Bất kỳ nơi nào trên cơ thể bị lộ ra ngoài cũng có các vệt đỏ mờ mờ, dấu vết rõ ràng nhất là ở trên cổ. Vị trí này làm sao mà che được chứ.
"Em có thể đánh anh không?" Khánh Dương đưa ra kết luận sau khi soi gương một hồi.
Hôm nay Hoàng Nam đổi ca làm với đồng nghiệp để ở bên Khánh Dương cả ngày. Đối với sự giận dỗi này của cô cũng chỉ biết cam chịu để duy trì được tình trạng hòa bình và vui vẻ. Trong đầu lại bắt đầu nghĩ cách để xoa dịu sự phẫn nộ của cô. Hoàng Nam tất nhiên biết vì sao cô cảm thấy tức giận, vì vậy rất thật thà mà nhận lỗi: "Lần sau sẽ chú ý hơn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...