Bách Truy Lâu

Thoắt cái cũng hơn nửa tháng, Mộ gia phái người điều tra tới lui từ trong đến ngoại thành Thành Đô mà một chút tin cũng không có, giống như người kia chưa hề tồn tại, Mộ Kỷ Vấn nới rộng phạm vi điều tra luôn những thôn dã lân cận lại vẫn như cũ bật vô âm tính. 


Lại nói Nhan Hạ đối với việc tìm người này một chút cũng không để ý, nét mặt đạm bạc mỗi khi nghe người báo cáo, Mộ Kỷ Vấn nghĩ Nhan Hạ dường như đã không còn hy vọng nên mới có thể không chút để ý, mà nàng lại từng mạnh miệng hứa nhất định tìm được người nên chỉ có thể cố gắng phái thêm người điều tra. 




"Nhan Hạ hay là ta đưa ngươi về nhà hỏi lại a di kia đi, phỏng chừng nàng ta nhớ sai rồi." Thành Đô nói nhỏ không nhỏ nhưng cũng không đến độ tìm một người gần một tháng không ra. Hẳn là a di kia nhớ không đúng rồi a.




"Cũng không cần thiết, nếu không tìm được thì xem như ta với hắn tận duyên đi. Kỷ Vấn cũng đừng quá để tâm, biển người mênh mông muốn tìm người đã khó, nói chi tìm một người đã chết." Nhan Hạ luôn một vẻ đạm bạc khi nói đến chuyện tìm người. Mộ Kỷ Vấn không hiểu nàng đối với thân nhân cuối cùng này là không còn để tâm hay đã chết tâm a.




"Không được ta đã hứa giúp ngươi không thể nói lời không giữ." Mộ Kỷ Vấn trên lưng ngựa xoay người, hôm nay nàng lôi kéo Nhan Hạ ra ngoại thành nói với Mộ lão gia là muốn sang trấn kế bên dò la, thật ra là muốn dẫn Nhan Hạ ra ngoài khuây khoả. Nhan Hạ cơ thể có vẻ hư nhược tốt nhất là nên thường ra ngoài hít thở khí trời a.




"Kỷ Vấn thật tốt." Nhan Hạ hướng Mộ Kỷ Vấn mỉm cuời, dưới ánh nắng dịu dàng của mùa thu càng thêm ôn nhu. Mộ Kỷ Vấn nhìn đến có chút ngẩng người, trong ấn tượng của Mộ Kỷ Vấn, Nhan Hạ tựa hồ rất kỳ lạ. Lần đầu gặp mặt nàng còn càn rỡ áp lên người mình, nói chuyện rất thoải mái vui vẻ. Nhưng từ khi đến Mộ gia làm khách dường như thay đổi thành người khác, nội liễm, đạm bạc cùng ôn nhu. 




"Kỷ Vấn!" Mộ Kỷ Vấn đang ngẩng người lại nghe tiếng Nhan Hạ hét lớn sau đó còn chưa biết gì đã bị đẩy ngã từ ngựa xuống. Thân xác lẫn hồn phách đều mơ mơ hồ hồ. Cũng may bình thường hay chạy nhảy sức chịu đựng cũng tốt hơn các tiểu thư khuê các khác, nên thay vì té đến bất tỉnh Mộ Kỷ Vấn chỉ thấy cả người hơi đau nhức, lồm cồm bò dậy nhưng lại không thấy người lẫn ngựa của Nhan Hạ đâu.




"Yêu hồ còn không mau hiện nguyên hình.!" Nhan Hạ lạnh lẽo nhìn người trước mặt, ba đường hắc tuyến hiện lên sau gáy. Người này so với đĩa đói còn bám dai hơn, đông tây nam bắc đều bị hắn tìm thấy, Nhan Hạ trong lòng thật muốn khen thưởng cái mũi của hắn, khứu giác còn tốt hơn hảo khuyển a.




"Đạo trưởng, ngươi suốt ngày quấn lấy ta không thấy chán sao?" Nhan Hạ có chút cảm giác bất lực với người trước mặt, nếu muốn động thủ chỉ e vị đạo trưởng kia chịu không nổi một đòn của nàng đi. 





"Nhiều lời.!" Đạo trưởng tụ khí phát vận thất tinh trận*, Nhan Hạ một chút cũng không thèm tránh trực tiếp để kiếm trận bao vây người. Đạo trưởng a, ngươi tu thêm vạn năm nữa thì hẳn nghĩ đến chuyện đối đầu trực tiếp với ta.




"PHÁ.!" Đạo trưởng hét lớn, kiếm trận vần vũ bay lượn rồi tụ lại bay thẳng đến chỗ Nhan Hạ, Mộ Kỷ Vấn đang còn đau đầu suy nghĩ liền nghe tiếng nổ lớn, lập tức dùng thủ pháp nhanh nhất phóng lên ngựa chạy về phía phát ra.




"Đạo trưởng, thần lực đã tiến bộ hơn rồi, bất quá phải tu luyện thêm đi. Thất tinh trận của ngươi so với mẫu thân quả thật kém xa." Nhan Hạ đưa tay ra trước không nhanh không chậm phủi đi đất cát bám lên người, nàng quả thật chán ghét người trước mặt đeo bám, nhưng chưa từng nghĩ sẽ giết hại người kia. Không muốn đôi co thêm với vị đạo trưởng này, tâm tư bây giờ của nàng đều đặt vào Mộ Kỷ Vấn, không biết bò dậy không thấy nàng có bị doạ sợ không a.




"Ngươi lập tức câm miệng cho ta, yêu hồ to gan dám quấy nhiễu dân gian. Muốn sống thì mau cút khỏi đây, trốn về ổ hồ yêu của ngươi." Nhan Hạ nhíu mày, cánh tay đưa lên trước mặt rồi vụt sang phải, cả cơ thể vị đạo trưởng đột nhiên bị đánh bay. Lưng đập vào thân cây phía sau, từng trận đau đớn truyền đến làm vị đạo trưởng đau đến thở không ra hơi.




"Đạo trưởng, nể tình mẫu thân ngươi mới không giết ngươi. Ngươi muốn trừ yêu cũng không cần suốt ngày bám lấy ta. Phải biết tự lượng sức bằng không khi ngươi chết đi  mẫu thân ngươi ở dưới Hoàng Tuyền sẽ đau lòng a." Nhan Hạ bây giờ thực giống trưởng bối giáo huấn hậu bối, ngươi cho rằng một cái thất tinh trận nhỏ nhoi có thể đoạt phách ta sao a? Đừng làm chuyện cười cho thiên hạ.




"Muốn giết cứ giết đừng nhiều lời.!" Đạo trưởng tựa vào thân  cây vất vả đứng lên, lời vừa dứt ám quang đã bay đến trước mặt, tóc dài phiêu phiêu từng sợi bay trong gió, chưởng lực kinh khủng làm lá cây rơi rụng xung quanh, làm ra một màn hư ảo tuyệt mỹ. Đạo trưởng bị doạ đến thất thần, yêu hồ này nếu muốn lấy mạng mình còn dễ hơn phủi cát bụi trên người.




"Ngươi suốt ngày vấn nam trang không phải tự ủy khuất chính mình sao? Diệp lão vất vả lắm mới sinh ra được một mỹ nhân, ngươi lại phụ lòng nàng ta." Nhan Hạ thở dài, đạo trưởng họ Diệp này kỳ thực không tệ, ngũ quan hài hoà dáng người cân đối, sao không an phận làm một mỹ nhân người người tranh giành a. 




"Bất quá Diệp cô nương, ngươi muốn thay mẫu thân trả thù thì phải tu luyện thêm. Với đạo hành này giết gà giết chó hay tiểu oan hồn thì được, muốn giết ta quả thật không được." Nhan Hạ tiếp tục nói, nàng thật không hiểu có phải bởi vì nàng năm lần bảy lượt tha mạng cho Diệp đạo trưởng, nên Diệp đạo trưởng đây mới không biết sống chết bám lấy nàng a. Phải biết, nàng tu luyện vạn năm mới có hình hài như bây giờ, năng lực đương nhiên không hề nhỏ, đừng nói muốn giết một người, chỉ sợ vạn người hợp sức cũng không có khả năng đánh trúng nàng một chiêu. 




Ngoại tổ mẫu từng hướng nàng nói, nàng là vạn hồ có một, thiên tính cùng kỳ ngộ vượt xa các hồ yêu đồng trang, tiềm lực cùng năng lực thuộc hàng ưu tú nhất chỉ cần chăm chỉ luyện tập cùng tu hành ngộ đạo sẽ rất nhanh thoát ly quy luật sinh tử, bất tử trưởng tồn cùng tam giới. Cái này là ngoại tổ mẫu nói, nàng chỉ có thể nghe theo, lại không nghĩ 'rất nhanh' mà nàng nghe được quả thật doạ người.





"Nhan Hạ.!" Tiếng chân ngựa đạp đất dồn dập chạy về phía nàng cùng giọng nói của Mộ Kỷ Vấn lôi nàng từ trong suy nghĩ ra, để Mộ Kỷ Vấn nhìn thấy cảnh này thì...




"Diệp đạo trưởng, quay về dưỡng thương đi. Lần sau ta lại bồi ngươi." Diệp đạo trưởng hình như đã quen với việc này không nói tiếng nào liền vận lực bay đi, Nhan Hạ không giết nàng không có nghĩa là nàng sẽ không tiếp tục truy sát Nhan Hạ. 




Mộ Kỷ Vấn thúc ngựa như điên chạy đến nơi phát ra tiếng nổ, cắn chặt răng trong lòng cầu thần phật phù hộ ngàn vạn lần Nhan Hạ đừng có chuyện gì, từ xa Mộ Kỷ Vấn đã thấy Nhan Hạ đứng tựa vào thân cây, vẻ mặt dịu dàng nhìn nàng chạy ngựa đến. Mộ Kỷ Vấn cách một khoảng giựt dây cương, ngựa hí lên rồi dừng lại Mộ Kỷ Vấn nhảy xuống chạy đến bên Nhan Hạ, không nói gì liền trực tiếp vòng hai tay ôm Nhan Hạ vào lòng. Lúc nãy nàng quả thật rất sợ, lỡ như Nhan Hạ có mệnh hệ gì, nghĩ đến thôi đã thấy tâm ê buốt.




"Kỷ Vấn." Nhan Hạ ôn nhu kêu tên nàng, kỳ thực không có mấy ai trực tiếp gọi tên nàng, mà Nhan Hạ mỗi lúc kêu đều đặc biệt mềm mại ngọt ngào. Nhan Hạ để Mộ Kỷ Vấn ôm trong lòng không hiểu sao lại thấy rất dễ chịu, nàng trước giờ chưa từng thích thân cận với ai nhưng lần đầu gặp Mộ Kỷ Vấn đã muốn tiếp xúc thân mật với người này. Nếu như Mộ Kỷ Vấn là một đạo trưởng trừ yêu nàng hẳn cũng sẽ không để tâm tiếp tục cùng người kia thân cận, Nhân Hạ bị suy nghĩ này làm có chút thấy buồn cười.




"Ngươi có sao không a? Làm sao lại biến mất như vậy a? Có phải bị người xấu bắt đến đây? Kẻ nào to gan khách của Mộ gia cũng dám động? Nhan Hạ ngươi đừng sợ mau nói ta biết là ai bắt nguơi đến đây?" Mộ Kỷ Vấn vẫn ôm người vào lòng hỏi loạn, người của Mộ Kỷ Vấn cũng dám động các ngươi có phải nhớ canh Mạnh Bà a?




"Không có, lúc nãy ngựa bị cái gì đó doạ sợ liền chạy loạn đến đây. Ta trước giờ rất ít cưỡi ngựa nên không biết cách chỉ có thể để mặc nó a." Nhan Hạ nói dối mặt không chút biến sắc, nàng cũng không có kêu người kia buông nàng ra, ôm thêm một chút cũng tốt mùi hương trên người của Mộ Kỷ Vấn rất dễ chịu a.




"Là thật? Ngươi đừng giấu ta cũng đừng ủy khuất mình, ai dám khi dễ ngươi ta liền cho người chỉnh chết hắn." Mộ Kỷ Vấn trăm lo ngàn lo cũng bởi vì ôm Nhan Hạ mà giảm bớt, trên người Nhan Hạ có mùi rất thơm, không phải các loại yên chi son phấn nồng đậm, cảm giác như mùi thơm trên người nàng như thuốc an thần, ngửi một cái phiền não gì cũng sẽ bay đi.




"Ân." Nhan Hạ đặt cằm lên vai Mộ Kỷ Vấn, bên tai nàng ân nhỏ một tiếng, Mộ Kỷ Vấn cảm thấy mặt mình rất nóng, ngày cả tai cũng nóng. Nhan Hạ nhìn thấy một mảng đỏ đỏ hồng hồng trên mặt người kia nhịn không được liền bật cười. Hai tay vòng qua sau lưng ôm lấy Mộ Kỷ Vấn, tiếp tục nhỏ giọng nói "Kỷ Vấn như vậy thật đáng yêu."





"Ai, cũng trễ rồi chúng ta cũng nên hồi phủ thôi." Mộ Kỷ Vấn vội chuyển chủ đề, Nhan Hạ này lúc không có hạ nhân liền lộ rõ tính cách...




Nhan Hạ không tiếp tục trêu chọc buông hai tay thả người, lúc nãy bị Diệp đạo trưởng truy đến đây rồi cùng nàng ta giao đấu, chiến mã sớm đã bị tiếng nổ doạ chạy mất dạng, Nhan Hạ không nói gì chỉ đứng nhìn Mộ Kỷ Vấn, Mộ Kỷ Vấn nhảy lên ngựa mới phát hiện ra nguyên lai ngựa của Nhan Hạ đâu mất rồi?




"Không sao, lên đây." Mộ Kỷ Vấn vương tay dùng sức kéo Nhan Hạ lên ngựa, Mộ Kỷ Vấn ngồi trước giữ dây cương không quắt rồi để ngựa chạy mà chậm rãi đi về Thành Đô, Nhan Hạ ở phía sau lại muốn chọc ghẹo liền vòng tay ôm lấy Mộ Kỷ Vấn, đầu tựa lên lưng nàng.




"Kỷ Vấn vì sao đối với ta tốt như vậy?" 

'Vì ngươi đêm đó giúp ta không chết cóng.' Mộ Kỷ Vấn rất muốn hào sảng nói câu này, nhưng nghĩ lại thì thấy có điểm không đúng lắm, đối tốt với nàng ta không phải vì nàng ta cũng đối với mình không tệ sao? Ân tình đêm đó coi như ở Mộ gia làm thượng khách một tháng là xong, nhưng còn lời hứa vẫn chưa làm được đương nhiên thấy áy náy nên càng tốt với nàng, hơn nữa Nhan Hạ mỹ như vậy đổi lại là ai cũng muốn có cơ hội đối tốt với nàng.




"Vì ngươi rất đẹp." Mộ Kỷ Vấn trả lời xong muốn tự tát vào miệng, câu nào không nói lại nói câu này. Nhan Hạ ở phía sau khẽ cười, hai tay đang ôm liền dùng thêm chút sức siết lại, nói "Không nghĩ Kỷ Vấn lại nhan khống như vậy." 




Mộ Kỷ Vấn không trả lời nàng nghĩ nếu tiếp tục nói chuyện này nàng lại ăn nói lung tung tự làm muối mặt thì không nên a.




"Nếu Nhan Hạ trở nên xấu xí thì Kỷ Vấn sẽ không để ý đến ta nữa a?" Nhan Hạ lại tiếp tục hỏi, kỳ thực nàng biết Mộ Kỷ Vấn không phải người quá coi trọng nhan sắc, chỉ là muốn trêu chọc nàng ta một chút. 




Mộ Kỷ Vấn giựt dây cương ngựa liền dừng lại, nàng quay đầu nhìn người phía sau nói, "Đương nhiên không phải, ta cũng không quá xem trọng nhan sắc. Bất quá nếu ngươi trở nên xấu xí đó là chuyện lúc về già a, nhân sinh ai già mà không xấu." 




Nhan Hạ nghe thấy liền bật cười, đúng a, nhân sinh ai cũng sẽ già sẽ xấu, nhưng nàng không phải 'nhân' nàng là 'yêu' a. Diện mạo của nàng vạn năm sau cũng sẽ không thay đổi.




Một đường ngựa người yên lặng đi về Thành Đô, ngựa dừng trước Mộ gia đã nghe thấy tiếng tiểu Niên um sùm trách mắng. Thật may cho tiểu nha đầu, hôm nay Mộ lão gia xuất quan vài hôm mới có cơ hội to gan  lớn mật mắng người.





"Tiểu thư, ngươi trốn đi chơi thì thôi đi còn kéo Nhan tiểu thư đi theo làm gì a? Hoạ may giống đêm đó thì ta lấy đâu ra hai đại mỹ nhân trả cho thiên hạ a? Ngươi đừng đi lung tung nữa có được hay không a? Cũng may các ngươi về sớm, chậm chút phỏng chừng bọn ta sẽ kéo đến nha quan báo tìm người a."




Mộ Kỷ Vấn trợn mắt nhìn gà mẹ tiểu Niên sau đó thở dài không nói gì kéo Nhan Hạ vào phủ, mà tiểu Niên vẫn ở phía sau càu nhàu nàng. Mộ Kỷ Vấn mặc kệ tiểu Niên dặn dò hạ nhân chuẩn bị nước nóng cùng y phục cho các nàng tắm rữa, còn không quên dặn nhà bếp làm thêm bữa tối.




Trở về phòng, Nhan Hạ cho tiểu nha hoàn lui xuống, không cần phục dịch nàng tắm rữa. Từ trước đến giờ nàng đều không thích thân với người Mộ Kỷ Vấn kia là ngoại lệ, ngâm mình trong nước nóng làm nàng thanh tỉnh không ít, những ngày qua ở cùng Mộ Kỷ Vấn rất tốt, một chút khó chịu cũng không có, cơ hồ Mộ gia có cái gì tốt liền đem đến cho nàng dùng, Nhan Hạ nghĩ đến lúc nãy Mộ Kỷ Vấn bởi vì lo lắng mà ôm lấy nàng liền nhoẻn miệng cười, mùi hương trên người của Mộ Kỷ Vấn vẫn còn vương trên mũi a.




Nhan Hạ đứng sau bình phong mặc lại y phục, không nhanh không chậm mở miệng.




"Đến rồi cũng không cần lén lút." 




"Lại bị ngươi bắt được." Người đứng sau tủ gỗ chậm rãi đi ra, nhìn thấy Nhan Hạ nụ cười trên mặt càng thêm sáng. "Tỷ tỷ ngươi đi lâu như vậy nhớ chết ta." Người vừa đến đi tới bên Nhan Hạ thân thiết nắm lấy cánh tay nàng lắc tới lui.




"Nói, đến có việc gì?" Nhan Hạ nhíu mi nhìn tiểu muội muội, chắc hẳn là trốn đi tìm nàng, nha đầu này không có người quản liền tìm cách gây phiền toái a.




"Là nhớ ngươi không được sao?" Tiểu muội muội lắc cánh tay chán lại ngồi lên giường vẻ mặt muốn bảo nhiêu vui vẻ liền có bấy nhiêu vui vẻ.




"Được, gặp cũng đã gặp rồi mau đi." Nhan Hạ không chút để ý liền đem người vừa tới đuổi đi, tiểu yêu hồ này rất phiền đuổi đi xa chừng nào tốt chừng nấy a.




"Tỷ tỷ người ta vừa đến ngồi còn chưa đủ đã đuổi đi, ngươi nói xem sao ta lại có một tỷ tỷ vô lương tâm như vậy a, đường xa vất vả còn phải mang theo nhớ nhung đến gặp ngươi, nói chưa được hai câu đã đuổi đi. Oaaaa~" tiểu muội muội nói xong bật khóc ngon lành, trên mặt oán hận lộ rõ nước mắt rất hợp thời rơi xuống. Nhan Hạ khoanh hai tay đứng nhìn tiểu yêu hồ giở trò một chút thương cảm cũng đều không cho người kia. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận