Bách Truy Lâu

Bàn ăn một màn đặc sắc, trên bàn bày ra đủ thứ mỹ thực nhân gian. Bởi vì Mộ Kỷ Vấn rất thích ăn, lại còn ăn đặc biệt nhiều nên Đinh nương sớm đã quen với việc nấu với số lượng cực đại. Lúc  còn  trẻ  không ngại đường xa bôn ba khắp nơi học được nhiều món ngon. 




"Đinh nương a, thật tốt quá." Mộ Kỷ Vấn tươi cươi nhìn Đinh nương sau đó liền kéo Nhan Hạ ngồi xuống ghế bên cạnh. 




"Các ngươi mau ngồi xuống dùng cơm. Đứng cái gì a, phụ thân ta cũng không có ở đây." Mộ Kỷ Vấn ưa náo nhiệt nên lúc nào cũng lôi kéo người khác dùng cơm với mình, nàng thật sự rất chán ghét cảnh một mình ăn đồ ngon.




"Ngươi cùng Nhan tiểu thư dùng trước đi, bọn ta sẽ ăn sau." Đinh nương xoa xoa đầu nàng ôn hậu cười nói, dù gì cũng có khách phép tắc chủ tớ vẫn phải giữ a.




"Đinh nương thỉnh dùng chung. Nhiều món như vậy bọn ta ăn cũng không hết." Nhan Hạ nói xong liền hướng Đinh nương mỉm cười, hai chữ Đinh nương nói ra còn rất thuận miệng, làm cho tiểu Niên da gà tầng tầng nổi lên.




Trên bàn cơm người cười ta nói, Mộ Kỷ Vấn ăn rất ngon miệng, một mình nàng xử lý gần hết thức ăn, Nhan Hạ lại ăn rất ít, cơ hồ có những món còn không động đã thấy nàng hạ đũa. Tiểu Niên vốn đã quen với việc dùng bữa cùng Mộ Kỷ Vấn nên một chút khách sáo cũng không có, còn tranh thức ăn với Mộ Kỷ Vấn, hai người náo loạn cả bàn ăn hi hi ha ha nghe thật vui tai.




"Tiểu thư, lão gia đang ở phòng khách đợi người a." Gia đinh từ ngoài chạy vào báo, Mộ Kỷ Vấn nghe xong gật đầu liền đứng lên mang theo tiểu Niên cùng Nhan Hạ ra phòng khách.




Mộ viên ngoại ngồi trên ghế chủ nhà đợi đám người Mộ Kỷ Vấn đi vào, trên tay còn cầm 'gia bảo' sắc mặt âm trầm. Tiểu Niên từ ngoài trông thấy liền muốn khóc, chân không tự chủ mà bước chậm lại. 




"Tiểu thư, vạn nhất ta bị đánh ngươi đừng lao vào ngăn cản a. Không may sẽ bị đánh trúng a." Tiểu Niên ở phía sau khẽ nói, còn không biết Mộ Kỷ Vấn có nghe thấy không.




"Cha.!" Mộ Kỷ Vấn đứng trước Mộ lão gia kêu một tiếng sau đó nghiêng người nói "Cha đây là Nhan tiểu thư, đêm qua nhờ nàng chăm sóc nên mới không sao, nàng ta lưu lại Thành Đô ít ngày nên nhi nữ liền mời về Mộ gia làm khách."




Mộ lão gia ở trên quan trường không ít, mắt nhìn người đương nhiên không tệ. Nhan tiểu thư trước mặt tuy nhìn hư nhược yếu đuối lại cho hắn cảm giác khó nói thành lời, nhưng dù sao cũng là nàng ta chăm sóc tâm cản bảo bối của hắn một đêm, liền không nói gì chỉ hướng Nhan Hạ gật đầu một cái coi như đa tạ.





"Tiểu Niên." Giọng Mộ lão gia trầm ổn không nghe ra được có đang tức giận hay không, tiểu Niên gan thỏ vừa nghe được tên nàng chân đã run rẩy, rất khẩn trương quỳ xuống, đầu cúi thấp, thấp thỏm nói.




"Là nô tì tất trách, thỉnh lão gia trách phạt."




Mộ Kỷ Vấn nghe vậy liền bước lên chắn trước mặt tiểu Niên đang quỳ vội nói "Cha là nhi nữ mang tiểu Niên theo, không phải lỗi của nàng."




"Tiểu thư xin người đừng giúp nô tì, là nô tì tất trách nguyện ý chịu phạt." Tiểu Niên cứng rắn nói, roi chưa đánh xuống nhưng đã muốn khóc thương cho cái mông của mình. Để lão gia đánh một trận hạ hoả là được rồi, tiểu thư ngươi đừng cản nữa a, bằng không lão gia lửa giận xông thiên đánh chết ta a.




"Tiểu Kỷ, con hồ nháo không biết phép tắc bọn họ không cản còn giúp sức, lỗi này không thể bỏ qua. Tiểu Niên nguyện ý chịu phạt ta cũng không cách nào không phạt." Mộ lão gia đối với hạ nhân rất nghiêm khắc, tuy không hay dùng trượng hình xử phạt nhưng cũng không dễ bỏ qua cho ai. Hắn đối với nữ nhi bảo bối che chở như vậy đương nhiên sẽ không đánh nàng, chỉ có thể xử phạt người khác.




"Nhưng mà..."




"Tiểu thư, là tiểu Niên cam tâm chịu phạt. Thỉnh người đừng ngăn cản." Tiểu Niên quỳ dưới đất cướp lời của Mộ Kỷ Vấn. 




"Người đâu." Mộ lão gia hô lên, hai gia đinh cường tráng đứng ở bên ngoài liền đi vào, trên tay cầm trượng hình nhìn thôi đã muốn khóc, tiểu Niên coi như may mắn không thấy được cảnh hai người đó hùng hổ lực lưỡng đi vào. Mộ Kỷ Vấn vẫn như cũ đứng chắn trước tiểu Niên không định sẽ lùi bước, nàng từng nói nếu phụ thân muốn đánh tiểu Niên, nàng sẽ thay tiểu Niên đỡ giúp, các ngươi có giỏi thì đến đây.




Hai gia đinh cường tráng hết nhìn tiểu Niên đang quỳ lại nhìn Mộ Kỷ Vấn đang nhíu mắt nhìn bọn hắn, không biết nên tiếp tục như thế nào liền nhìn Mộ lão gia cầu cứu. Thành Đô ai mà không biết Mộ viên ngoại yêu thương nữ nhi, vạn nhất đánh trúng tiểu thư thì...




"Người đâu mau kéo tiểu thư ra." Mộ lão gia cũng chỉ muốn trách phạt hạ nhân một chút, không nghỉ nữ nhi bảo bối của hắn lại khó cho hắn mặt mũi như vậy, lửa giận liền nổi lên.





"Cha, ngươi muốn đánh liền đánh ta đi, tiểu Niên vô tội là ta bắt nàng cùng ta trốn ra khỏi phủ nàng cản không được chỉ có thể đi theo. Ngươi muốn đánh muốn mắng liền tìm tiểu Kỷ a, không liên quan đến tiểu Niên." Mộ Kỷ Vấn đối với việc phụ thân sẽ không đánh nàng rất tin tưởng, liền quơ tay múa chân không cho đám gia đinh lại gần. Tiểu Niên đầu cúi sát chỉ thấy mông càng lúc càng nở hoa, tiểu thư a tiểu thư, ngươi là đang giúp hay hại tiểu Niên a? Vạn nhất chọc giận lão gia thì cả hai cái mông đều nở hoa mất.




"Được, tiểu Kỷ là con nói." Mộ lão gia đúng là bị chọc giận, hắn vỗ bàn một cái rồi đứng lên tay nắm chặt 'gia bảo' tiểu nha đầu này càng ngày càng không quy củ, không đánh nàng một trận nàng sẽ không biết sợ a.




Mộ Kỷ Vấn trong lòng cả kinh, nhưng nét mặt vẫn kiên quyết một bước không lùi, được a, phụ thân ngươi muốn đánh liền đánh đi, ta sẽ không trốn. Nhan Hạ nãy giờ đứng một bên quan sát, nhiều lần muốn cản Mộ Kỷ Vấn nhưng cản không kịp nàng ta đã nhanh miệng chọc giận Mộ lão gia, Nhan Hạ thấy được Mộ lão gia có bao nhiêu cưng chiều Mộ Kỷ Vấn, cho nên càng cưng chiều thì trận đòn này càng đặc sắc a.




Mộ Kỷ Vấn xoay nhìn phụ thân một cái, không nói gì liền leo lên ghế dài có sẵn ở phòng khách nắm sấp xuống, tiểu Niên vội ngẩng đầu kéo kéo vạt áo nàng, nhưng nàng phất tay đại ý nói không cần sợ, ta cùng ngươi chịu phạt. Tiểu Niên chỉ có thể hướng nàng cười khổ, tiểu thư của nàng tính tình như tiểu hài tử nhưng một khi đã quyết định cái gì liền rất kiên quyết, chỉ có người khác nhượng nàng một bước, chứ nàng chưa từng nhượng ai hai phân.




Mộ lão gia tức giận tuy nói muốn đánh nàng như khi thấy nàng ngoan ngoãn nắm xuống chịu phạt lại không nỡ, nhưng thân là chủ quản gia đình nói không giữ lời còn đâu thể diện.




"Mộ lão gia." Nhan Hạ ở một bên xem hí kịch lên tiếng "Mộ tiểu thư cũng không phải muốn làm trái ý ngươi, thỉnh ngươi đừng tức giận a. Mộ tiểu thư từng nói sẽ cầu xin giúp tiểu Niên không để ngươi trách phạt, nàng chỉ là đang giữ hứa. Ngươi xem nhi nữ ngươi nuôi lớn trọng lời hứa như vậy sao lại đáng bị phạt a." 




Mộ lão gia nhìn Nhan Hạ, chỉ thấy nàng khẽ cười nhìn lại hắn. Tiểu nha đầu này cũng thực biết xem mặt đi, cấp cho hắn một cái thang lớn, còn đem nhi nữ hồ nháo ngang bướng nói thành trọng tình trọng nghĩa biết giữ chữ tín. Được rồi, cái thang này hắn nhận. Chỉ là còn phải xem nhi nữ của hắn có biết phối hợp không a.




"Cha, thỉnh người đừng trách phạt tiểu Niên, ta từ sau sẽ không trốn ra khỏi phủ." Đương nhiên Mộ Kỷ Vấn phối diễn rất tốt, đầu tuy không ngẩng nhưng lời nói thành khẩn, còn hứa hẹn không tái phạm tuy ai cũng biết lời hứa của nàng căn bản không đáng ba phân tiền.




Mộ lão gia ho khan một tiếng, đám gia đinh đang đợi lệnh thất thời đều ngầm hiểu kính cẩn lui xuống. Bọn họ còn tưởng sẽ được xem một màn đặc sắc, không nghĩ Nhan tiểu thư kia lại cấp cho lão gia một cái thang lớn, thật là phá hỏng bầu không khí a.




"Tiểu Kỷ, lần sau còn tái phạm đừng trách phụ thân vô tình. Còn phần tiểu Niên không đánh ngươi cũng không thể không phạt ngươi. Trừ ba tháng tiền công." Nói xong Mộ lão gia liền phất tay đi ra ngoài, tuy tiểu Niên không bị đánh lại thấy lòng đau như cắt, ba tháng tiền công, mẫu thân ở nhà không cần ăn cơm hay sao a?





"Mộ tiểu thư đứng dậy đi, Mộ lão gia đã đi rồi." Nhan Hạ đi đến bên cạnh Mộ Kỷ Vấn muốn đỡ nàng đứng dậy, Mộ Kỷ Vấn tính khí kỳ quặc này thật sự có điểm đáng yêu a.




"Lúc nãy đa tạ Nhan cô nương." Mộ Kỷ Vấn ngồi dậy tươi cười nhìn Nhan Hạ, chỉ thấy Nhan Hạ nét mặt bình đạm nhìn lại nàng. 




Tiểu Niên ở bên cạnh vẫn còn đang gào khóc trong lòng, căn bản không thèm để ý hai người. Ba tháng tiền công a, chi bằng lão gia đánh một trận cùng lắm chỉ cần dưỡng thương một tuần liền lành a.




"Tiểu Niên còn không mau đa tạ Nhan tiểu thư." Mộ Kỷ Vấn dùng chân lay tiểu Niên, tiểu Niên kia lại giống khúc gỗ mục không động đậy chỉ thấy vai nàng run rẩy.  "Ngươi lại làm sao a?" Mộ Kỷ Vấn nghi hoặc hỏi.




"Tiểu thư a, ta còn phải nuôi mẫu thân, ba tháng tiền công còn không phải muốn ép mẫu thân ta chết đói ở nhà sao?" Tiểu Niên nắm lấy vạt áo của Mộ Kỷ Vấn vừa uỷ khúc vừa lau nước mắt nước mũi nói.




Nhan Hạ ở bên nghe xong liền bật cười thành tiếng mà Mộ Kỷ Vấn cũng không kém ngửa đầu cười lớn.




"Nha đầu ngươi nha, còn tưởng cái gì. Có ta ở đây lo cái gì, phụ thân cũng không nói sẽ cắt chi tiêu của ta. Ba tháng tiền công ta đưa cho ngươi là được."




"Tiểu thư, ngươi là nói thật a? Không được, để lão gia biết ngươi đưa tiền cho ta, không chừng lại đem ta ra doạ như lúc nãy. Không được không được a." Tiểu Niên ngồi dưới đất xua tay, tiểu thư vì nàng cãi lệnh lão gia còn suýt tí bị phạt, nàng làm sao còn dám nhận tiền của tiểu thư a.




"Không được cái gì, ngươi không ăn cơm a di cũng phải ăn cơm. Hơn nữa a di còn phải uống thuốc. Cái này coi như là ta muốn hiếu thuận với a di đi." Mộ Kỷ Vấn nói xong thấy bản thân mình thiệt thấu tình đạt lý, nhắc đến a di lại muốn đi thăm nàng một chút.




"Tiểu Niên, chúng ta cùng đi thăm a di a.~" Tiểu Niên và bị doạ xong nghe hết lời này hồn vía lại muốn lên mây, đầu hết quay trái rồi quay phải tay lắc liên tục nói.




"Tiểu thư, ngươi vừa mới hứa với lão gia không trốn đi chơi, xin ngươi a tiểu Niên còn chưa muốn chết."




Mộ Kỷ Vấn có chút bực mình nhìn gà mẹ tiểu Niên, sợ tới sợ lui như vậy sao làm được đại sự. Chỉ là nha đầu này sợ hãi cũng không sai, hoạ chăng làm phụ thân lại tức giận thì khẳng định  lại dùng trượng hình lên người tiểu Niên a.




"Nhan Hạ cũng muốn ra ngoài dò hỏi chút tin tức." Nhan Hạ ở một bên nhìn hai chủ tớ diễn trò cười nói.





"A~ phải a. Nếu là Nhan cô nương phụ thân chắc chắn cho phép chúng ta ra ngoài." Mộ Kỷ Vấn như được khai thông lập tức vui vẻ chạy như bay đến phòng sách, không ngoài dự đoán Mộ lão gia nghe nhi nữ kể chuyện của Nhan Hạ liền gật đầu còn nói người trọng tình nghĩa như vậy ngươi nên cố gắng giúp nàng sớm tìm ra thân nhân.




Thành Đô phồn hoa đường lớn đông người qua lại, hai bên đường buôn bán tấp nập, tửu lầu thì càng không phải ít, cứ cách một hai căn nhà lại mọc lên một cái tửu lầu. Trà dư tửu hậu dường như trở thành đặc sản Thành Đô.




"Nhan tiểu thư." Tiểu Niên đi phía sau khẽ gọi Nhan Hạ.




Tuy trên đường lớn rất ồn ào, tiểu Niên lại dùng ngữ âm rất nhỏ, nhưng Nhan Hạ vẫn nghe rõ liền 'ân' một tiếng.




"Lúc nãy đa tạ Nhan tiểu thư." Lời nói cuối cơ hồ là không thể phát ra, lúc đầu còn như gà mái mẹ cùng nàng giao đấu bây giờ lại cảm thấy nàng có chút thuận mắt. 




"Đừng để trong lòng, muốn đa tạ phải là Nhan Hạ mới đúng." Nhan Hạ quay đầu hướng tiểu Niên cười, tiểu Niên lại cảm thấy đã đầu một trận tê dại. Được rồi Nhan tiểu thư này quá mỹ quá chói mắy rồi, so với tiểu thư còn bắt mắt hơn a.




Đối với thân phận cùng cách xuất hiện của Nhan Hạ hôm qua tiểu Niên đã quăng ra khỏi đầu, Nhan Hạ giúp nàng tránh một trận đòn, nàng sẽ cùng tiểu thư tận lực tìm kiếm thân nhân của Nhan Hạ. Lại nói Mộ Kỷ Vấn rất dư năng lực, đi đến đâu đều hỏi người đến đó, dù người trên đường liên tục lắc đầu vẫn không làm nàng thất vọng. 




Cuối đường lớn Thành Đô có một tửu lầu lớn, có thể nói là lớn nhất trong số các tửu lầu, lại còn có lịch sử gần trăm năm, khách nhân ngồi đông vô kể, muốn tìm một bàn để ngồi coi ra phải đợi rất lâu. Đám người Mộ Kỷ Vấn vừa đi vào thì lão bản đã rất nhanh xuất hiện, tươi cười như gặp được phúc tinh.




"Mộ tiểu thư, hôm nay lại ghé tiểu lâu a." Lão bản hướng nàng chân chó cười. 




"Lão bản, có chút chuyện muốn hỏi ngươi." Mộ Kỷ Vấn trực tiếp vô vấn đề.




"Được a, chỉ cần chuyện tiểu nhân biết liền nói cho Mộ tiểu thư nghe. Người đâu chuẩn bị một bàn trên lầu a." Lão bản nói xong liền cúi người cung kính nhường đường cho đám người Mộ Kỷ Vấn, bàn trên lầu đại đa số đều dành cho thượng khách, không ồn áo hỗn tạp như ở dưới sảnh chính. Mộ Kỷ Vấn ngồi xuống bàn không nhanh không chậm mở miệng hỏi.




"Lão bản, tửu lầu của ngươi có ai họ Nhan không a?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận