Bách Truy Lâu

Ngoại thành Thành Đô có một cái miếu hoang, quanh năm nổi lên những câu chuyện quỷ quỷ dị dị. Có người nói trời vừa tịch mịch liền sẽ nghe tiếng khóc thút thít, chốc chốc lại như âm thanh có người đang độc thoại, lại cũng có người nói trời vừa tắt nắng sẽ liền cảm thấy âm khí lạnh lẽo nếu vô tình đi ngang qua miếu hoang. Kỳ thực những chuyện huyền dị này không có ai kiểm chứng, chỉ là miệng đồn miệng, người qua tai người thêu dệt lên, bao nhiêu phần thật giả cũng đều bị người đời thổn phồng lên. 


Tiếng chân ngựa vang lên đánh rộn khoảng không tịch mịch, bị tiếng ngựa hí làm hoảng đàn quạ bay tán loạn càng làm khung cảnh gần miếu hoang thêm thập phần quỷ dị. 




"Tiểu thư, người chậm một chút, ta theo không kịp a." Tiếng người hô to từ xa vọng lại, lại không có tiếng trả lời chỉ nghe thấy tiếng chân ngựa càng lúc càng dồn dập. Người trên ngựa giật tay kéo căng dây cương, ngựa hí một tiếng rồi an ổn dừng lại trước cổng miếu. 




Người trên ngựa nhẹ nhàng tiếp đất ngó đông ngó tây dò xét xung quanh, chân chưa kịp bước vào miếu đã nghe tiếng rên hừ hừ từ trong vọng ra. Nữ tử toàn thân lam sắc nhíu mày tự cảm thấy kỳ quặc, chuyện miếu hoang ngoại thành đồn đồn thổi thổi từ lâu đã trở thành chuyện doạ người, nàng đương nhiên đã từng nghe qua vô số lần. Không nghĩ hôm nay lại có dịp trở thành người chứng kiến đi.




"Tiểu thư.!" Tiếng người phía sau hốt hoảng gọi nàng, tiếp đến là một tiếng bịch như vật gì đó rơi từ trên xuống, người phía sau nghiến răng nhịn đau loạng choạng đi đến bên cạnh nàng, không rét mà run nắm lấy tay nàng. "Chỗ này không nên vào, chúng ta thúc ngựa về phủ đi, không chừng lão gia đã phát hiện ra còn đang nổi trận lôi đình tìm người a." 




"Im lặng. Bên trong có người." Tiểu thư hướng nha hoàn bên cạnh ra hiệu im lặng, tận lực giảm thanh âm, cảm giác thật giống như đang thều thào.




"Người đừng doạ nô tì. Chúng ta mau đi đi." Nha hoàn sợ đến xanh mặt, từ lúc tiểu thư nhà nàng thúc ngựa đi về hướng này nàng đã thấy không ổn, chỗ nào không đi lại đi đến chỗ quỷ quái này. Tiểu thư mà có gì bất trắc thì mười cái mạng của nàng cộng thêm mẹ già ở nhà cũng đền không nổi.




"Đừng nháo, ta cảm thấy người bên trong đang bị thương. Thấy chết không cứu làm sao được a." Tiểu thư nói xong liền trực tiếp đi vào miếu, một chút sợ hãi cũng không có. Chỉ có trời mới biết trong lòng nàng phần nhiều là vì hiếu kỳ. Nàng không tin trên đời có ma quỷ, bất quá là vì chưa từng tận mắt nhìn đi.




"Tiểu thư! Tiểu thư a!" Tiểu nha hoàn thật muốn khóc, trốn phủ đi ra ngoài đã là tội không nhỏ rồi, hôm nay tiểu thư còn mất cọng tóc nào hẳn là lão già sẽ cắt trụi tóc nàng thay vào a.




"Không được cản, ngươi sợ thì cứ ở ngoài canh chừng." Cơ hồ nói xong cước bộ còn nhanh hơn.





"Ở ngoài có gì mà canh, tiểu thư muốn cứu người thì đợi sáng mai quay lại đi, bây giờ vẫn là nên hồi ph..."




"Ưm..." Tiểu nha hoàn lời còn chưa dứt đã bị tiếng rên làm cho sợ chết khiếp, lập tức đi theo tiểu thư bám chặt lấy cánh tay nàng. Có người a, chỉ hy vọng thật sự là có người mà không phải là thứ kia...




"Sợ cái gì ma quỷ mà có ở đây cũng bị ngươi doạ chạy mất. Mau vào." Nói xong liền dùng lực lôi tiểu nha đầu kia vào miếu, không nhanh không chậm mở cửa miếu, bên trong tối đen như mực, ngoài trời cùng lắm chỉ mới vừa tắt nắng, cớ gì bên trong một mảng tối đen, đưa tay ra chỉ sợ không thấy được ngón. 




"TIỂU THƯ.!" Nha hoàn kế bên hét lên thất thanh rồi như bị cái gì đó kéo văng ra cửa, tiểu nha đầu sớm đã sợ đến mất bay hồn lạc vía nay còn bị doạ thật muốn bất tỉnh. Nhưng nàng cũng biết nếu bất tỉnh sáng mai sẽ không còn nhìn thấy mẫu thân nữa a, nên chỉ có thể nhịn đau nhịn sợ hãi mà liều mạng đập cái cửa miếu mục nát. "Tiểu thư! Người đừng doạ nô tì, tiểu thư! TIỂU THƯ.!"




Một màn kia diễn ra quá nhanh, làm tiểu thư cũng không biết nên phản ứng thế nào. Nàng rõ ràng nghe tiếng nha hoàn gọi mình lại không có cách nào mở miệng trả lời, thân thể như bị cái gì đó giữ chặt lại, chỉ có đôi mắt là vẫn hoạt động theo ý, nhìn trái nhìn phải một hồi lại phát hiện ra có một bóng đen hình đang ngồi trên chiếc bàn cũ giữa miếu. Thật lạ lúc nãy đi vào bên trong rõ ràng rất tối, giờ lại như có chút ánh sáng phản phất vào. Trăng lên cao rồi sao a?




Nàng muốn nói cho người bên ngoài biết nàng không sao, nhưng miệng cứ như ngậm thân nóng không thể mở ra, mắt thấy bóng đen càng lúc càng tiến gần, nếu nói không sợ là giả nếu thật sự gặp quỷ...




"Đừng có đến gần đây.!" Đương nhiên câu này chỉ là tiếng lòng nàng đang liên tục gào thét. Nàng nhắm chặt hai mắt, thật không dám nhìn bóng đen đang đến gần, ai ai cũng nói ma quỷ rất khó coi, một thân phân hủy mặt mũi biến dạng, rất hôi rất ghê tởm.




"Thật thơm." Nàng cảm giác được bóng đen kia đang dừng ở trước mặt, còn nói ra hai chữ. Ma quỷ cũng biết nói sao??? Chưa từng nghe qua nha. Thật muốn mở mắt nhìn một cái xem xem ma quỷ kia ra sao, giọng nói rất êm a.




Trước khi nàng lấy hết can đảm mở mắt, môi liền bị cái gì đó nóng ấm mềm mại dán lên. Đầu óc chợt mơ mơ hồ hồ, thân thể vô lực ngã xuống đất. 





"Ngất rồi?" Trăng trên cao sáng rực len lỏi vào bên trong miếu hoang chỉ thấy nữ nhân toàn thân lam sắc nằm bất động trên đất, bên cạnh còn có một người đang ngồi xổm nhìn nàng, tóc xoã dài tùy ý bay cùng gió, y phục giản đơn không sợ lạnh, một thân bạch y còn phô trương khoe ra bờ vai trắng noãn. Thoạt nhìn cảm giác rất hư nhược.




Không biết qua bao lâu, vị tiểu thư kia trở mình rồi mở mắt. Trần nhà loang lổ, rêu xanh phủ đầy hiện ra trước mặt. Nhìn lại xung quanh một hồi, tối qua hình như nàng ngất xỉu...




Đầu óc mơ hồ nhớ lại chuyện đêm qua, nhưng cố đến mấy vẫn không nhỡ rõ được vì sao mình ngất đi. 




"Tiểu Niên..." Nàng theo bản năng gọi một tiếng, tiểu Niên chính là nha hoàn tối qua đi cùng nàng. Không biết nàng ta có sao không, cả đêm dài như vậy bị nhốt ngoài kia hẳn là sợ đến nội thương rồi. Nàng muốn nghiêng người ngồi dậy lại phát hiện ra có gì đó không đúng, thân thể như bị ai đó đang quấn lấy, hít một hơi thật sâu không chút run sợ kéo văng cái chăn rách nát trên người quăng ra xa.




Cư nhiên là có người...còn đang ôm nàng ngủ...




Chuyện gì đây???? Trong đầu rối thành một mảng. Nàng nhìn người đang ngủ sâu nhíu mày, sáng hôm qua cùng tiểu Niên lẻn khỏi phủ ra ngoại thành chơi, trên đường về đột nhiên nhớ ra gần đây có một cái miếu nát, xung quanh miếu chuyện quỷ dị kể hoài không hết. Nàng hiếu kỳ liền thúc ngựa đi đến, sau đó nghe được tiếng rên nhỏ liền kéo tiểu Niên vào trong nhìn một cái, tiểu Niên kia không biết bị cái gì quăng ra khỏi cửa còn thấy có....Tiểu thư tâm khẽ nhảy lên một cái, rõ ràng là gặp ma rồi.




???? Còn người này là ai? Sao lại ôm nàng ngủ?????? Còn ngủ rất ngon giấc... A, nhìn xem thật đẹp. Nàng nhìn người đang ngủ ngon lành kia trong lòng cảm thán hô một tiếng, đúng là thật đẹp. Ngũ quan tinh xảo tựa hồ cho người ta cảm giác không thật, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là người xinh đẹp như vậy sao lại ở đây?? Miên man trong suy nghĩ của mình nên nàng không nhận ra người kế bên đã tỉnh, còn nhìn thấy nàng nhăn mặt nhíu mày.




"A!" Cảm nhận được vật nặng trên người, vị tiểu thư khẽ hô lên, lập tức cúi đầu nhìn chỉ thấy khuôn mặt tuyệt đẹp đang hướng nàng mỉm cười. Bây giờ mới thấy, dưới đuôi mắt người kia có một nốt ruồi, còn là màu đỏ làm ánh mắt có thêm nhiều phần mị hoặc. Thất thần nhìn người kia đến mức nàng quên mất tư thế nằm kỳ lạ của người kia.





"Tiểu thư ngắm đã đủ chưa?" Người trước mặt lên tiếng hỏi sau đó vẫn tiếp tục mỉm cười nhìn nàng, nàng biết mình thất thố liền quay đầu đi chỗ khác. Đột nhiên nhớ ra...




"Cô nương, sao ngươi lại ở đây?" Tiểu thư hồi phục thần trí lập tức muốn thoát khỏi người đang đè lên mình, chỉ là động thế nào cũng không động được, người kia cơ hồ đem cả thân thể dán lên nàng, tư thế này lỡ như có ai nhìn thấy không phải rất ngại sao?




"Vậy tiểu thư sao lại ở đây?" Người kia hỏi lại, thân thể vẫn dán lên nàng. Không lý nào nàng lại nói bởi vì muốn gặp ma quỷ mà vào đây? Nói không được nha, ma quỷ còn chưa thấy đã ngất xỉu nói ra sẽ mất mặt. 




Nhìn thấy nàng im lặng người kia cười cười vẫn không có ý định ngồi dậy, tiếp tục dán lên nàng nói. "Đêm qua tiểu nữ đi lạc trong thấy cái miếu nát này liền đi vào nghỉ chân, ai ngờ lại thấy tiểu thư đang nằm dưới đất bên cạnh còn không có ai a."




"Cô nương có thể ngồi dậy nói rõ không? Ngươi như vậy ta thở không được." Nàng trước giờ chưa từng ngủ cùng ai đừng nói chi là bị áp như vậy a, thân mật quá rồi...




"Nghĩ cũng thật lạ, tiểu nữ lạc đường mới phải vào miếu hoang nghỉ tạm còn tiểu thư thì trực tiếp nằm ngủ ở đây không chút sợ hãi, còn ngủ rất ngon a. Tiểu thư ngươi không sợ gặp người xấu chiếm tiện nghi của ngươi sao a?"




'Cô nương, nói vậy khác nào nói ngươi là người xấu?' Đương nhiên cái này tiểu thư chỉ nghĩ chứ không nói.




"Đúng rồi, cô nương lúc vào đây có thấy ai bên ngoài không?" Không muốn đối chất với người đang dán lên mình, nàng chỉ có thể đổi chủ đề một chút, nàng lo lắng cho nha đầu tiểu Niên, hiện tại không biết nha đầu kia ra sao, không biết có bị doạ đến chết không, vạn nhất bị cường hào ác bá thổ phỉ sơn tặc làm hại thì sao???




"Không thấy, bên ngoài còn có ai sao?" Người kia không chút suy nghĩ liền trả lời. Rõ ràng không có chút ý định ngồi dậy.




Lại nói, tối qua tiểu Niên kêu gào đập cửa làm loạn trước miếu hoang thật lâu sau đó không biết vì sao ngất đi, lúc mở mắt trời đã chạng vạng sáng, cửa miếu rõ ràng mục nát nhưng nàng dùng bao nhiêu lực vẫn không tài nào đạp đổ, mặc nàng kêu gào như thế nào bên trong một chút cũng không có động tĩnh, tiểu Niên thật muốn dùng dây cương ngựa thắt cổ chết đi. Nghĩ nghĩ một hồi lại thấy không được, mạng nàng so với mạng tiểu thư không đáng là gì, tiểu thư trước giờ đối với nàng càng không tệ, không thể cứ như vậy chết đi không giúp được gì, liền đứng trước cửa miếu nói vọng vào. "Tiểu thư, người đợi một chút ta về nói với lão gia kêu người tới giúp, tiểu thư ngươi vạn nhất cũng đừng bị gì. Đợi tiểu Niên đem người đến." 




Nói xong còn lặng lẽ lau lau nước mắt, leo lên ngựa thục mạng chạy về Thành Đô. Thành Đô có tam đại trân bảo. Một là Vọng Các Đài, hai là Hương Mộc Lâu, ba là Mộ Kỷ Vấn nữ nhi tâm cản bảo bối của Mộ viên ngoại, Mộ viên ngoại từ bỏ quan trường rời Tương Dương  đến Thành Đô  là không muốn vạn nhất có một ngày hắn nhịn không được ăn nói ngay thẳng đắc tội hoàng đế làm hại đến nữ nhi. Quan trường âm hiểm người mưu ta hại, vấn đục thô tục, hắn không muốn nữ nhi hắn trân quý lớn lên ở một nơi không sạch sẽ. Liền cáo lão từ quan an phận về Thành Đô làm một phụ thân tốt, Mộ viên ngoại cưng chiều Mộ Kỷ Vấn, khắp Thành Đô ai cũng biết, phàm là người vật hay điều gì Mộ tiểu thư muốn hắn cũng sẽ đoạt về cho nàng. 





"Phụ thân, nhi nữ muốn ở một chỗ thật cao ngắm trăng uống trà hàn quyên với ngươi, nhưng ở Thành Đô cao nhất cũng chỉ có Hương Mộc lâu. Thật đáng tiếc."




Vọng Các Đài ngày hôm sau khởi xây, bốn tuần sau liền trở thành nơi cao nhất Thành Đô, ai cũng có thể lên đây ngắm trăng bàn luận chuyện thiên hạ.

Hôm qua sau khi trở về Mộ viên ngoại liền đi tìm tâm cần bảo bối của hắn, tìm khắp phủ vẫn không thấy nàng, nha hoàn cận thân cũng không thấy mặt hắn liền đoán ra được nàng lên ra ngoài chơi. Việc nhi nữ trốn nhà đi chơi đã không còn lạ, nhưng lần này đi quả thật quá lâu rồi. Vạn nhất có chuyện gì...




Vừa nghĩ đến hắn liền hoảng hốt, phái cả đoàn người trong đêm lục sục khắp Thành Đô nhưng một chút tin tức cũng không có, làm hắn cả đêm không thể ngủ. Đám cận vệ một đêm cực khổ không tìm được người trong lòng liền than khổ, tiểu thư muốn chơi cũng đừng chơi lớn như vậy đi.




Tiếng ngựa dồn dập từ cổng thành chạy vào, ngựa hí vang dừng lại trước lính canh ngoài thành tiểu Niên từ trên ngựa ngã xuống rồi lồm cồm bò dậy, lính canh nhận ra tiểu Niên liền chạy lại đỡ nào ngờ chỉ thấy nàng ba ba nói mau báo với Mộ lão gia tiểu thư gặp nguy rồi.




"Cô nương, ngươi tên gì?" Mộ Kỷ Vấn đứng dậy chỉnh lại y phục, sau đó nhìn người kế bên hỏi.




"Tiểu nữ họ Nhan, tên một chữ Hạ." Nhan Hạ mỉm cuời lành lạnh nhìn Mộ Kỷ Vấn. Sau khi nói chuyện một hồi Mộ Kỷ Vấn đại loại cũng biết, Nhan Hạ bởi vì nghe tin người thân mất nên một đường từ trần nhỏ chạy về Thành Đô muốn nhìn thân nhân một cái cuối cùng, nàng nói ngoại trừ người vừa mất ra nàng không có thân nhân, phụ mẫu mất sớm được người kia nuôi dưỡng, sau đó người kia vì muốn nàng có cuộc sống tốt hơn liền gửi nàng ở nhà bằng hữu rời trấn lên Thành Đô phồn hoa tìm việc. Thật lâu thật lâu không nghe tin tức, khi có tin tức liền là tử tin.




Mộ Kỷ Vấn nhìn Nhan Hạ, nhìn kiểu gì cũng không giống như người thân của nàng vừa mất, một chút đau buồn cũng không thấy. Nhưng nếu là gạt người thì không nhất thiết phải nói lớn như vậy, ai lại rảnh rỗi trù ếm thân nhân của mình a?




"Nhan.." 




"Các ngươi mau phá cửa cho ta." Mộ Kỷ Vấn lời chưa dứt đã bị tiếng quát lớn dọa bay hồn phách tiếp đến rầm một cái, cửa miếu liền đổ ầm xuống. Một màn nhanh gọn này làm Mộ Kỷ Vấn thật muốn ngất lần nữa.




"TIỂU THƯ A, TIỂU TỔ TÔNG A~ Ô Ô Ô~" tiểu Niên thấy cửa bị phá liền lao vào, nhìn thấy Mộ Kỷ Vấn trong bụng trào ra một cổ ủy khuất, nắm lấy tay nàng bô bô vừa khóc vừa gào thét. Tiểu Niên nhát gan lại ba lần bốn lượt bị tiểu thư doạ sợ không chừng sẽ sinh tâm bệnh mà chết a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận