Bạch Thước Thượng Thần


“Ta khinh, thứ gì đâu không!”
Ước chừng Hoa Hồng đã chạy qua mười tám ngọn núi để trốn Cửu Vĩ Hồ, đội tuyết mò về Hạo Nguyệt điện, suýt chút nữa té sấp mặt trước cửa đại điện, vừa cúi đầu đã thấy con lừa ngu ngốc bị đông cứng thành băng nằm bất động dưới thềm đá, bông tuyết như bom dội xuống, xuyên qua lớp băng, mỗi một mảnh đều nện chính xác lên đỉnh đầu Mộc Lư, chấn động đến mức mắt nó xẹt sao.

Hoa hồng đi vòng quanh lừa gỗ đóng băng hai bước, sờ sờ cằm: “Ai làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy chứ?”
“Còn ai vào đây.

” Trên thềm đá, Long Nhất Trư ngáp, bĩu môi về hướng nội điện.

“Nha nha, con lừa kia, trộm linh lực bị phát hiện à.

” Hoa hồng huýt sáo, vui sướng khi người gặp họa.

Long Nhị Lư bị đập đến đầu óc choáng váng não phình to trừng mắt, khiếp sợ nhìn Hoa Hồng.

“Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi thật sự cho rằng chút tiểu xảo của ngươi có thể lừa được điện chủ à.

” Hoa hồng nhún vai: “Trong điện ít người, điện chủ nhàm chán, mỗi ngày xem ngươi làm trò quỷ, nếu không đã sớm đem ngươi ra luyện rồi.


Long Nhị Lư run lập cập, tai lừa rũ xuống, bốn vó mềm nhũn.

“Yên tâm đi, trước khi tìm thấy cây bồ đề mộc cuối cùng, ngươi không chết được đâu.

” Hoa Hồng ngáp một cái, nhìn Long Nhất Trư: “Không đúng a, bao lâu nay điện chủ vẫn luôn mặc kệ con lừa này nhảy nhót ra sao, sao hôm nay lại bị ném ra ngoài rồi?”
Long Nhất Trư lạnh lùng đáp: “Con lừa này bị Bạch Thước phát hiện trộm linh lực, nó hứa hẹn dắt nha đầu kia đến Lãnh Tuyền cung làm tam cung chủ phu nhân.


Hoa Hồng nhìn tuyết lớn bay múa đầy trời: “Khó trách tuyết lớn như vậy, hóa ra là tâm tình điện chủ không tốt.

” Nói xong đá cục băng lừa kia một cái, khiến Mộc Lư càng thêm hoa mắt: “Nha đầu kia mới tới Hạo Nguyệt điện một năm, cô điện hoàng kim lưu ly đều bị muội ấy cho nổ hết bảy tám tòa, kỳ trân dị bảo trên đỉnh núi đều bị muội ấy hái trụi, ngươi có từng nhìn thấy vị trong chủ điện kia nhăn mày lần nào chưa? Điện chủ thật sự nhặt muội ấy về để luyện đan à? Ăn gì lớn mà ngu dữ vậy.


Hoa Hồng tức giận bĩu môi, nắm Long Nhất Trư vào điện, để lại một mình Mộc Lư trợn mắt há mồm nghẹn ngào nhìn trời xanh.

Nội điện, ước chừng Bạch Thước đã đốt ba chậu than mới có thể xua tan đi hàn ý chấn động này.

Cũng không biết sao lại thế này, đêm nay cực Bắc lạnh đến mức kỳ cục, đường đường một Tiên quân như nàng vậy mà lại bị đông lạnh run cầm cập.


Sau khi con lừa kia giả chết đã bị đại yêu quái một chân đá ra ngoài, chết sống không rõ.

Phạn Việt như thể không biết trong điện còn có người, cứ như chốn không người lật sách ra đọc.

Bạch Thước tựa như người tàng hình đứng trong một góc, cho đến khi chân đã tê rần cũng không ai nhắc gì tới nàng hết.

Tiểu tán tiên bất đắc dĩ thở dài, đành mò túi Càn Khôn hóa ra một chén canh hoa đào nóng hổi mang đến cạnh vương tọa, lấy lòng đưa tới trước mặt Phạn Việt.

“Điện chủ, trời lạnh rồi, uống chén canh hoa đào cho ấm người đi.


Làm như không nghe thấy, Phạn Việt thong thả lật sách, mí mắt cũng không nhấc.

“Ta vì luyện đan nên mới âm thầm đi vào điện của ngài, tiểu tiên tuyệt đối không có lòng không phục với điện chủ.


Thái dương Hạo Nguyệt điện chủ nhếch lên, nén sự khó chịu vì nàng thoái thác đổ trách nhiệm hết chuyện này đến chuyện khác.

Nực cười! Toàn bộ kỳ trân dị bảo của Hạo Nguyệt điện nàng muốn thì cứ lấy, nàng muốn luyện đan gì chứ, còn muốn mò vào điện hắn.

“Thật đó!” Thấy Phạn Việt thờ ơ, Bạch Thước vội nhấc tay bảo đảm: “Linh thảo ở Tây sơn đã bị ta hái trụi, ta nghĩ con lừa đó do bồ đề mộc biến thành, nếu có thể lấy một miếng bồ đề mộc từ trên người nó, có lẽ có thể……”
“Sống chết có nhau?”
Lười nghe bán tiên này lừa dối, bàn tay lật sách của Hạo Nguyệt điện chủ dừng lại, hờ hững mở miệng.

Gì? Cái quỷ gì? Bạch Thước há hốc mồm, không biết làm gì mới phải.

Phạn Việt lại hừ ra bốn chữ: “Đường mật ngọt ngào?”
Bạch Thước sờ cằm, sao tám chữ này lại quen thuộc như vậy, có phải nàng mới nghe ai nói không?
“Tam cung chủ phu nhân Lãnh Tuyền cung, uy phong thật, có thể tung hoành khắp Yêu giới, ở ngôi miếu nhỏ này của bổn điện thật sự uất ức cho ngươi rồi.


Cuối cùng Phạn Việt cũng ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn, lời nói ra lạnh như ướp băng ngàn năm.

Đến rồi! Rốt cuộc Bạch Thước cũng đã nhớ ra, đây không phải là mấy lời lúc con lừa kia lừa nàng nói sao? Không phải đại yêu quái thật sự cho rằng nàng đã bị mê hoặc chứ!
“Điện chủ! Oan uổng quá đi, đó là ta đang lừa con lừa đó! Cái gì Lãnh Tuyền cung Nhiệt Tuyền cung, ta chính là tiểu dược đồng của ngài, Hạo Nguyệt điện thật tốt a, ăn no mặc ấm, không thua gì những ngày tháng thần tiên hết.

” Bạch Thước bắt lấy tay áo Phạn Việt: “Trừ phi ngài ở bên cạnh, nếu không ta sẽ không đi đâu hết, sống làm người Hạo Nguyệt điện, chết làm ma Hạo Nguyệt điện, nếu một ngày nào đó ngài không cần ta, ta sẽ tìm chỗ tự chôn mình! Đừng nói rời khỏi Hạo Nguyệt điện, cho dù cách xa ngài một trăm thước ta cũng không sống nổi!”
“Phụt!”
“Bịch bịch!”

Ngoài điện, Hoa Hồng nhịn không nổi nữa, cười khằng khặc, Long Nhất Trư ớn lạnh, cánh run lên, đập vào cột nhà.

Trời ơi, tên dở hơi từ đâu ra vậy nè, thật muốn nhìn xem biểu cảm bây giờ của điện chủ ha ha ha ha!
Trong điện, Bạch Thước liên thanh rống xong, đại điện lặng im không một tiếng động, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Phạn Việt đang nhìn mình giống như nhìn con ngốc.

Bạch bán tiên luôn luôn không biết xấu hổ hiếm khi ngượng ngùng, nàng gãi gãi đầu, thật cẩn thận kéo tay áo Phạn Việt.

“Điện chủ?”
Phạn Việt lấy lại tinh thần, theo bản năng muốn rút tay áo về, nhưng lại thoáng nhìn qua cánh tay tròn trịa đang khẩn trương níu lấy góc áo, động tác dừng lại, hừ nhẹ một tiếng, bưng canh hoa đào lên nhấp một ngụm.

“Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, bổn điện tin ngươi mới có quỷ.


“Thật mà thật mà, điện chủ, đối với ngài, ta tuyệt đối trung trinh như một, nhật nguyệt chứng giám!”
Khụ, cuối cùng Hạo Nguyệt điện chủ cũng nhịn không nổi, cả ngụm canh hoa đào sặc trong cổ họng.

“Ai nha ui ui ui, ngài chậm một chút chậm một chút……”
Bạch Thước vội vàng nịnh nọt bò lên, vỗ lưng cho Phạn Việt.

“Được rồi được rồi, bớt nịnh nọt đi, bồ đề mộc là thần mộc, với chút tiên lực này của ngươi không thể nào luyện được thần mộc.

” Phạn Việt bình tĩnh ngại ngùng đỏ hết cả lỗ tai, chuyển đề tài nhắc nhở.

Cánh tay đang vỗ lưng của Bạch thước khựng lại như bong bóng bị xẹp.

Phạn Việt nhìn bộ dạng ủ rũ cụp đuôi của nàng, híp híp mắt.

“Linh thảo ở Bắc cảnh này đủ để ngươi luyện ra một phòng nhất phẩm đan, ngươi còn không hài lòng, sao? Ngươi muốn dùng bồ đề mộc luyện thần đan?”
Đầu Bạch Thước trống rỗng, ánh mắt Phạn Việt trầm xuống, chút hứng thú mới vừa rồi không còn sót lại chút gì.

“Hiện giờ hắn đã là Yêu quân đỉnh phong, cả tam giới không mấy người có thể đả thương được hắn, ngươi không cần phí sức lực.


Gì? Bạch Thước sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Ta không phải vì……”
Phạn Việt ngắt lời nàng: “Lãnh Tuyền cung hành sự nham hiểm tàn nhẫn, hiện giờ trên tay hắn đã dính máu con cháu tiên môn bách gia, đã không phải Trọng Chiêu của năm đó nữa.


Huống hồ Yêu tộc không giống Tiên giới, chư môn đồng khí liên chi, Lãnh Tuyền Hạo Nguyệt Tĩnh U xưa nay bất hòa, bổn điện mặc kệ các ngươi ở Nhân gian Tiên giới có bao nhiêu tình nghĩa, hiện giờ ngươi đã là người của Hạo Nguyệt điện thì phải tuân theo quy củ của Hạo Nguyệt điện.


Kể từ sau khi Phạn Việt mang Bạch Thước về một năm trước, đây là lần đầu tiên hắn nhắc tới Trọng Chiêu trước mặt Bạch Thước, tuy lời nói lạnh nhạt, nhưng trong lòng Bạch Thước hiểu đại yêu quái có ý tốt.

“Ta hiểu rồi.

” Ánh mắt Bạch Thước có chút ảm đạm, lập tức phấn chấn tinh thần hỏi: “Điện chủ, mới vừa rồi ta thấy Thất Mang Tinh trận sáng lên viên thứ ba, ngài đã tìm được khối bồ đề mộc thứ ba ở Đông cảnh sao?”
Phạn Việt lười nhác ừ một tiếng.

“Vậy……” Bạch Thước nhỏ giọng mở miệng: “Vừa rồi những gì Mộc Lư nói đều là sự thật?”
Phạn Việt híp híp mắt, giương mắt: “Rốt cuộc ngươi muốn hỏi cái gì?”
Đôi mắt đen như mực của Phạn Việt như có sao trời, lời đến bên miệng Bạch Thước đột nhiên xoay một vòng.

“Mộc Lư không có ký ức lúc trước khi bồ đề thần mộc tách ra, ngươi có không?”
Phạn Việt nhất thời không hiểu: “Cái gì?”
Bạch Thước ma xui quỷ khiến giải thích: “Ý ta là…… Đại yêu quái, ngươi đã thành thân chưa?”
Thấy Phạn việt sửng sốt, đột nhiên Bạch Thước sực nhận ra mình vừa hỏi cái gì, quả thực muốn đập vào hai bàn tay mình, nàng bị ngốc rồi sao? Không phải nàng muốn hỏi đại yêu quái là thần mộc nhưng vì sao lại tu luyện Yêu lực? Nếu không gom đủ tám khối bồ đề mộc thì có hậu quả gì, câu hỏi ngu ngốc như vậy là nàng nói sao?
“Ta……” Bạch Thước hận không thể tìm cái bao chui vào, đang chuẩn bị vớt vát lại hai câu, đột nhiên một đôi tay nắm cằm nàng, Bạch Thước ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt mang tò mò pha lẫn chút vui sướng.

“Bổn điện đã từng thành thân hay không thì liên quan gì tới ngươi?”
“Ta……”
Khóe miệng Hạo Nguyệt điện chủ cong lên, dí sát thêm vài phần.

“Bạch Thước, vì sao ngươi muốn biết?”
Ánh trăng rơi xuống, hô hấp gần trong gang tấc, chiếc lưỡi dẻo như kẹo kéo của Bạch bán tiên cứng đờ.

“Ta ta……”
Gương mặt Phạn Việt ngày càng nhích tới gần, đột nhiên Bạch Thước ôm bả vai, nhíu mày.

“Làm sao vậy?” Phạn Việt sửng sốt.

“Lạnh, đau.


Bạch Thước vô cùng đáng thương ngẩng đầu, ánh mắt Phạn Việt dừng trên vai phải của nàng, ánh mắt sâu xa.

Một năm trước Bạch Thước bị trọng thương ở Phượng đảo, để lại di chứng ở vai phải, cho dù hắn là bán thần, nhưng dù sao cũng tu Yêu lực.

“A!”
Bạch Thước kinh hô một tiếng, rơi vào lòng ngực hơi lạnh.

“Đại đại đại yêu quái……” Mồm mép Bạch Thước đã không còn lanh lẹ nữa.

“Câm miệng.



Phạn Việt lạnh giọng mắng nhẹ, Bạch Thước đã nằm trên chiếc giường mềm mại, mắt thấy Phạn việt cúi người xuống, đột nhiên Bạch Thước che mắt lại.

Sau một lúc lâu không tiếng động, vai phải trở nên ấm áp, Bạch Thước mở mắt ra, sửng sốt, Phạn Việt ngồi bên giường, tay dừng trên vai phải nàng, thần lực cuồn cuộn không ngừng rót vào linh mạch nàng.

Má ơi, nhiều thần lực như vậy, nếu đại yêu quái biết nàng đang giả…… lương tâm Bạch Thước trở về trong nháy mắt, vừa định mở miệng nhận sai, Phạn Việt lại vươn một cái tay khác che mắt Bạch Thước.

“Ngủ đi.


Giọng Phạn Việt âm trầm nặng nề, Bạch Thước chợt buồn ngủ, nhắm mắt lại.

Cửa điện bị mở ra, Phạn Việt đi ra, gió tuyết dừng trong viện, không có miếng nào lọt vào điện được.

Long Nhất Trư canh ngoài điện cả đêm, khổ sở ngáp một cái, ngừng trước mặt Phạn Việt.

“Có chuyện gì?”
“Theo bổn điện đến Nam Hải một chuyến.


Long Nhất Trư chớp mắt: “Gì? Hơn phân nửa đêm, ngài đi dạo đêm hả?” Đột nhiên heo nghiệm ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi muốn đi lấy Bích linh thảo?”
Bích linh thảo sinh trưởng ở Long đảo Nam Hải, là thánh vật Long tộc, phàm là vết thương của tiên nhân đều có thể chữa khỏi tất cả.

Suy cho cùng Bạch Thước cũng là tiên, mặc dù Phạn Việt là bán thần, nhưng dù sao hắn cũng tu Yêu lực, tiên yêu chi lực không thể hòa hợp, hắn không thể chữa tận gốc bệnh cũ của Bạch Thước.

“Ngươi điên rồi, cho dù Long tộc xuống dốc nhưng Bích linh thảo có cấm chế do Mộ Quang để lại, bây giờ ngươi cùng lắm cũng chỉ là bán thần a a a a……”
Long Nhất Trư còn chưa gào xong đã bị Phạn Việt cuốn vào tay áo, một đạo lưu quang hiện lên, một người một heo biến mất ngoài điện.

Ngàn dặm ngoài xa, trong Lãnh Tuyền cung, Trọng Chiêu mặc một bộ đồ đen vội vàng đi ra từ chủ điện, Phục Linh chờ ngoài điện đã lâu, vội vàng tiến lên đón.

“A Chiêu!”
Trọng Chiêu dừng bước: “Chuyện gì?”
Cả người Trọng Chiêu đều là máu me, không biết vừa diệt tiểu tộc nào của Yêu giới, lời hỏi han đến bên miệng lại dừng, Phục Linh chỉ hỏi: “Lần này cung chủ lại kêu huynh đi giết ai?”
“Không phải, cung chủ kêu ta đi lấy một vật.


Vẻ mặt Phục Linh không tin: “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Không chỉ vậy, cung chủ có lệnh, phàm là người muốn đoạt vật ấy, giết.

” Trọng Chiêu quay đầu, thanh âm lạnh băng, đáy mắt không chút cảm xúc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui