Bạch Thước Thượng Thần


"Bùm", cỏ tranh bay tán loạn, củi gỗ, tàn lửa cháy đen bắn tung tóe khắp các cung điện, một bóng người chật vật không biết chui ra từ xó xỉnh nào của Hạo Nguyệt điện, chống nạnh rống giận với chủ điện phía trên.
"Đệ nhất điện Yêu giới gì chứ, ngay cả lò luyện đan cho ra hồn cũng không có!! Thợ rèn! Tỷ có thấy mất mặt không hả!"
Trên đỉnh điện, Hoa Hồng lười biếng ngậm cỏ dại, nhìn Bạch Thước hùng hùng hổ hổ mặt xám mày tro thập phần mất kiên nhẫn đáp một tiếng.
"Bổn quân mất mặt hay không không biết, có điều về mặt luyện đan, ta thấy muội không biết xấu hổ à?"
"Ta xấu hổ cái gì chứ!"
"Không xấu hổ? Lại đây, ta giúp muội đếm thử, từ khi muội đến Hạo Nguyệt điện chúng ta đã phát nổ tám tòa thiên điện, thiêu ba trăm hai lăm cây nhất phẩm linh thảo, phí một ngàn hai trăm ba mươi bốn cây linh mộc......"
"Ai aiz, dừng dừng, ta cẩn trọng mất ăn mất ngủ luyện đan dược còn không phải vì muốn giúp Hạo Nguyệt điện chúng ta tích cóp nhiều bảo bối chút, ước chừng tám mươi viên nhất phẩm linh đan, chất đầy nhà kho, tỷ còn muốn sao nữa!" Đôi mắt Bạch Thước trừng to như trâu, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.
"Cảm ơn, không cần đâu."
"Đây đều là bảo bối cứu mạng, đúng là không biết nhìn hàng!"
Hoa Hồng trưng vẻ mặt xem thường, nhảy xuống từ đỉnh điện, vô tình đả kích: "Nếu bán thần thật sự bị thương, ăn nhất phẩm đan dược cũng như trâu uống nước, có nghe qua bao giờ chưa? Muội luyện mấy món linh tinh đó không có tác dụng gì với điện chủ hết."
Bạch Thước sửng sốt, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một chút cảm xúc, xù lông hất cằm: "Ai nói là luyện cho hắn? Ta luyện cho huynh đệ Hạo Nguyệt điện chúng ta đó!"
"Ta đây thay huynh đệ đa tạ muội, muội cứ từ từ luyện đi." Hoa Hồng ngáp một cái, xua xua tay định đi.
"Ế từ từ."
"Lại sao nữa?"
"Đại yêu quái đâu? Sao mấy ngày nay không nhìn thấy hắn?" Bạch Thước ho khan một tiếng, nhìn trời hỏi.
Hoa Hồng nhếch mày: "Vòng vo nửa ngày mới hỏi.

Sao? Nhớ điện chủ rồi?"
"Ai nhớ hắn chứ, mỗi ngày đều trưng bộ mặt lạnh băng giống như ta nợ hắn cả phòng linh châu vậy.

Ta thấy trong kho hết linh thảo rồi nên muốn tìm hắn đòi vài cọng."
"À......" Hoa Hồng khặc khặc cười quái dị.
"Không nói nữa, ta luyện đan đây." Bạch Thước quay lưng bỏ đi.
"Tây cảnh Yêu giới có hơi thở của bồ đề, điện chủ đang đi tìm cây bồ đề đó!"
Giọng Hoa Hồng truyền đến từ phía sau, Bạch Thước dừng chân, lập tức quay đầu lại.
Cây bồ đề? Hóa ra đại yêu quái còn đang tìm cây bồ đề.

"Tiểu Hoa, điện chủ nhà ngươi đi khắp tam giới tìm cây bồ đề làm cái gì vậy?"
Bạch Thước tò mò, từ ngày đầu tiên quen biết Phạn Việt thì hắn vẫn không ngừng tìm kiếm cây bồ đề, nhưng rõ ràng hắn là yêu, tìm thần thụ làm cái gì?
Phạn Việt đã là bán thần, chẳng lẽ bồ đề thần mộc có thể giúp hắn gia tăng thần lực, sớm ngày thành thần?
"Muội ngốc à, đây là bí mật của điện chủ, sao ta biết được chứ, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa nên không dám hỏi." Hoa Hồng buông tay, thấy Bạch Thước cạn lời liền nhích lại gần trêu chọc: "Nếu muội tò mò thì tự đi hỏi đi, dù sao muội là hồ ly có chín cái mạng, không chết được......"
Hoa Hồng lắc đầu gật gù, đột nhiên biểu tình cứng đờ, dùng sức vả miệng mình một phát: "Ai kêu ngươi nói nhiều, nói toàn chuyện không tốt, lại còn nhắc tới con hồ ly ngu xuẩn kia......!Tiểu Bạch, giờ ta phải đi đây, nếu tên phiền phức kia hỏi thì muội nói ta chết rồi nha!"
"Tên phiền......?" Bạch Thước còn chưa hỏi xong, Hoa Hồng đã biến mất ở phía chân trời.
Một tiếng rầm vang lên, một cục đỏ rực nện trên mặt đất, Bạch Thước cúi đầu, hồ ly đỏ nhỏ xinh đáng yêu cong đuôi kiêu ngạo đi qua đi lại một vòng mới bằng lòng hóa thành thiếu niên.
"Tiểu Bạch, bộ dạng này của ta có tuấn tú không?"
Bạch Thước chớp chớp mắt, thập phần trái lương tâm: "Rất tuấn tú."
"Tiểu Hoa nhà ta đâu? Đã ba ngày năm canh giờ chưa được gặp nàng đủ để nhớ chết ta, nàng ở đâu rồi?" Mộ Cửu dựng mắt hồ ly, nhìn ngó khắp nơi.
"À, tỷ ấy nói tỷ ấy chết rồi." Bạch Thước buông tay, thập phần thành thật.
"Muội nói......!Nàng ấy chết rồi?" Mộ Cửu trừng mắt.
"Ừm." Bạch Thước gật đầu.
"Vậy nàng có nói nàng chết ở đâu hay không?"
Bạch Thước nhanh chóng chỉ về hướng Hoa Hồng bỏ chạy, cực kỳ chuẩn xác: "Phía đông nam cách trăm dặm có một rừng đào, nơi đó có rượu tỷ ấy giấu."
"Đến đây! Không hổ là huynh đệ của ta!" Mộ Cửu thân thiết vỗ vai Bạch Thước một cái, không chút nhiều lời móc ra một món đồ nhét vào tay Bạch Thước: "Mười cây linh thảo thượng phẩm, ngài vui lòng nhận cho, hẹn gặp lại!"
Lời còn chưa dứt, hồng hồ ly đã cuốn lên một trận gió, đi thẳng về hướng đông nam.
Hai kẻ dở hơi đi rồi, ngoài điện nhất thời an tĩnh lại, Bạch Thước nhìn đại điện trống rỗng, nhớ tới lời Hoa Hồng nói lúc nãy, linh thảo trong tay tức khắc mất đi sức hấp dẫn, nàng tùy tiện nhét linh thảo vào túi Càn Khôn, ba chân bốn cẳng bò lên nóc điện, hái lá cây che nắng, học theo Hoa Hồng lười biếng bắt đầu phát ngốc.
Cực Bắc giá lạnh, cho dù là lúc mặt trời treo cao cũng vẫn rét lạnh im ắng, đúng là nơi này nằm ở cung điện đúng ngay cực Bắc nhất tam giới.
Trước nay Bạch Thước không ngờ hóa ra Hạo Nguyệt điện thần bí nhất tam giới lại là nơi an tĩnh thanh bình như vậy, ngay cả tiểu phái Đông Hải Phiêu Diểu cũng phân nội môn ngoại môn, có cả đống đệ tử giữ đảo, nhưng Hạo Nguyệt điện ngoại trừ một tỷ tỷ thợ rèn cả ngày phơi nắng, một tên trầm mặc như núi, một con heo gỗ mập ú ồn ào và mấy thị nữ e ấp ngượng ngùng thì chẳng còn thấy bao nhiêu thứ còn sống.
Á, không đúng, còn có bán thần suốt ngày lạnh lùng trừng mắt ra sức nói móc nữa.
"Vẫn là Mộc Mộc tốt a......!Ngốc nghếch đáng yêu......"
Tuy ngoài miệng Bạch Thước nói như vậy nhưng khuôn mặt dần ửng hồng duyên dáng lại hoàn toàn không giống như vậy, nàng cúi đầu xem xét cung điện kim quang lập loè bên dưới, vuốt ve ngói lưu ly trên đỉnh điện, yêu thích không nỡ buông tay.
"Dù sao nơi này cũng không tồi, phú quý nhân gia a......"
Ngày tháng ở Nam Hải thành cũng tốt, nhưng có hơi thanh bần chút, mỗi ngày đều phải sầu não vì kế sinh nhai, ăn một con gà cũng phải lén lén lút lút, thực sự thảm hại.

Đâu giống Hạo Nguyệt điện, động thiên phúc địa, có trân bảo linh tài bất tận......

Không đúng, bây giờ mới có một năm mà linh thảo ở mấy ngọn núi phía Tây đã bị nàng hái trụi, ngày mai đến đỉnh núi phía Đông tìm thử xem sao......!Bạch Thước giơ ngón tay nhẩm tính, sửng sốt, hóa ra nàng vào Hạo Nguyệt điện lâu như vậy rồi.
Ngô đồng võ yến khiến tam giới phải dõi mắt theo dõi đã kết thúc trong thổn thức, thế mà đã là chuyện của một năm trước.
Thế cục tam giới cũng đã âm thầm xảy ra biến hóa.
Võ yến lần trước, hai vị điện chủ Hạo Nguyệt Lãnh Tuyền làm mất mặt mũi Tiên tộc, Kim Diệu tự mình ra tay bày ra thần ấn ở Nam Hải, đem động thiên phúc địa trăm dặm ở chỗ giao giới quy về Tiên giới, phân cho bốn vị chưởng môn tiên phủ bị thương dưới tay Trấn Vũ, chính nhờ quyết định này đã giúp bình ổn tranh chấp trăm năm giữa hai giới.
Trấn Vũ lấy cớ Tiên giới đoạt động thiên phúc địa trăm dặm, vi phạm ước định giữa hai tộc nên ba lần đánh vào Nam Hải, đoạt lại phúc địa ở Nam Hải, mà người thống ngự yêu nhân Lãnh Tuyền cung chính là vị tam cung chủ Lãnh Tuyền cung hung danh hiển hách danh tiếng vang dội một năm gần đây, Trọng Chiêu.
Một năm trước hắn bỏ tiên cốt đoạn tiên mạch ở Ngô Đồng Phượng đảo, chỉ còn một hơi tàn, ba lần đánh Nam Hải, Trọng Chiêu tái hiện thế gian, đã là Thượng quân đỉnh phong, hàng trăm đệ tử của tứ đại tiên môn chết dưới tay hắn, thủ đoạn tàn nhẫn, yêu lực cao tuyệt khiến tam giới gặp là khiếp sợ.
Nghìn năm qua tam giới chưa bao giờ có kỳ tài yêu dị đáng sợ như thế, Yêu tộc trọng võ, tuy thanh danh Trọng Chiêu ở Tiên tộc rất không ra gì nhưng lại trở thành đối tượng tranh nhau kết giao của cả đám Yêu tộc, thậm chí ngang hàng với Hoa Hồng, Tàng Sơn, Phục Linh.
Ngày sắp hết, ban đêm ở cực Bắc đến sớm hơn bất kỳ đâu, Bạch Thước dời lá cây ra, thở dài.
Ngày mà Trọng Chiêu bỏ tiên cốt đoạn tiên mạch, nàng liền biết rốt cuộc nàng đã không còn cách nào bảo vệ thiếu niên cùng nhau lớn lên đó nữa rồi.
Tam giới mênh mông, nàng như gốc lục bình nhỏ, chỉ có thể ở Hạo Nguyệt điện luyện đan, đấu võ mồm, cùng thợ rèn phơi nắng.
Thật ra cũng không đến nỗi nào, thậm chí Bạch Thước cảm thấy nếu mỗi ngày cứ vậy mà trôi cũng khá tốt.
Chỉ là vừa rồi thợ rèn nói......!nhất phẩm linh đan không có tác dụng gì với hắn sao?
Đại yêu quái đã là bán thần, hắn đi khắp nơi tìm kiếm bồ đề mộc tất là vì sớm độ thần kiếp, nhưng từ xưa đến nay có mấy ai có thể độ kiếp thành thần, lỡ như hắn không vượt qua được thần kiếp......
Bạch Thước đột ngột ngồi dậy, "huy" một cái nhảy xuống từ nóc điện, đi thẳng tới một nơi.
Tuy thủ vệ Hạo Nguyệt điện thưa thớt nhưng chưa từng có ai dám vào tẩm điện của Phạn Việt, Bạch Thước lại giống như con cá tiến lên, lặng yên không một tiếng động quen cửa quen nẻo đi vào.
Chủ nhân không ở đây, tẩm điện tối lửa tắt đèn, không biết móc từ đâu ra cái đèn lưu ly, nương theo ánh sáng yếu ớt lục tung cả phòng.
"Ủa, đi đâu rồi? Không thể nào, Mộc Trư nói trong điện này có cấm chế, nó không thể ra khỏi tòa điện này......"
Tìm một vòng khắp nơi trong điện vẫn không tìm thấy thứ đó, Bạch Thước chép miệng, đột nhiên vỗ đầu, đôi mắt khép lại, linh tức mỏng manh xông thẳng vào linh đài.
Nàng và đại yêu quái có thần hồn huyết khế, nơi này có cấm chế của đại yêu quái, nói không chừng có thể dùng huyết khế cảm ứng được tên kia trốn ở đâu.
Một luồng linh quang tỏa ra từ giữa trán nàng, chậm rãi bao trùm cả tòa nội điện, quả nhiên trong điện có âm thanh sột sột soạt soạt vang lên.
Bạch Thước trợn mắt nhìn con lừa đang vạch chiếc áo choàng màu xanh lá cỡ nhỏ lén lút ngồi xổm giữa điện.
Tìm được rồi!
Bạch Thước vui vẻ, đang chuẩn bị hét lên thì nhanh chóng che miệng lại.
Dưới chân con lừa gỗ ngu ngốc lập loè Thất Mang Tinh trận quỷ quyệt, Thất Mang Tinh trận sáng lên hai viên, năm viên còn lại ảm đạm không chút ánh sáng.
Linh lực mỏng manh tỏa ra từ hai ngôi sao sáng trong trận, đang dần tiến vào chân lừa, càng ngày càng nhiều đốm sáng, đáy mắt Long Nhị Lư lóe lên vẻ đắc ý.
"Ngươi làm gì ở đây?"

"Ngươi ngốc à, hút linh lực......" Long Nhị Lư lỡ miệng thốt ra, đột nhiên phản ứng lại, mắt lừa run lên, quay đầu, mắt to trừng mắt nhỏ với Bạch Thước.
"Ngươi ngươi ngươi......!Sao ngươi lại ở đây?"
"Ta ta ta......!Ngươi quản ta à." Bạch Thước híp híp mắt, ánh mắt dừng trên Thất Mang Tinh trận: "Long Nhị, ngươi hút linh lực của ai vậy?"
Lừa gỗ nhúc nhích bốn cái chân, vọng tưởng che mấy ngôi sao lấp lánh kia lại, mắt lừa quay tròn: "Hút linh lực gì chứ, ta là rảnh đến không có việc gì làm đi đi lại lại chút thôi."
"Ngươi lừa ai vậy, mau thành thật đi, nếu ngươi không nói, ta đi hỏi thợ rèn."
Long Nhị Lư khẩn trương, vội vàng hét: "Trở về!"
Thấy Bạch Thước dừng bước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mình, Long Nhị Lư đành phải nhận mệnh: "Nha đầu chết tiệt kia, chỉ cần ngươi không nói ra, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi nơi quỷ quái này, sao nào?"
"Dẫn ta rời khỏi?" Bạch Thước bĩu môi: "Nơi này ăn ngon uống tốt, vì sao ta phải rời khỏi đây?"
"Ngươi không muốn gặp thanh mai trúc mã kia của ngươi sao? Hiện giờ hắn ở Yêu giới thanh danh hiển hách lắm."
Bạch Thước lé mắt, tấm tắc hai tiếng: "Lừa ngốc, mỗi ngày ngươi đều bị nhốt trong điện, sao cái gì cũng biết hết vậy, thanh danh huynh ấy có hiển hách hay không thì liên quan gì tới ta?"
"Bớt đi, năm đó ở Nhân gian ta đã nhìn ra, hai người các ngươi......" Mộc Lư làm mặt quỷ: "Người kia nói sống chết có nhau, đường mật ngọt ngào, định sẵn là một đôi, đến Lãnh Tuyền cung thì ngươi chính là tam cung chủ phu nhân của Lãnh Tuyền cung, về sau hiên ngang đi khắp Yêu giới, sao bì được với việc ở đây làm tiểu đồng luyện đan?"
Mắt Bạch Thước sáng ngời, vờ như động tâm: "Ngươi thực sự có cách đưa ta ra khỏi nơi này?"
Trong điện, đột nhiên gió nổi lên, như bị ánh mắt nóng rực nào đó theo dõi.

Bạch Thước rùng mình một cái, nổi da gà hết cả lên, nhìn ngó khắp nơi, nhưng chẳng có một bóng người.
"Ngươi nhìn cái gì vậy?" Mộc Lư có tật giật mình, cũng nhìn khắp xung quanh.
"Không có gì, nơi quỷ quái này lạnh quá."
Mộc Lư thu hồi mắt, vỗ móng bảo đảm: "Yên tâm, nếu ta đã đồng ý với ngươi thì nhất định có thể dẫn ngươi đi."
"Ta không tin, trừ phi ngươi nói cho ta rốt cuộc Thất Mang Tinh trận này là cái gì?"
"Cái này không liên quan gì tới ngươi."
"Đương nhiên là có liên quan, thợ rèn nói, trong điện này có cấm chế của đại yêu quái, có thể nhốt ngươi, ngay cả tòa điện này ngươi cũng không trốn được thì dựa vào cái gì mà dẫn ta rời khỏi Hạo Nguyệt điện? Giao dịch giao dịch, dù sao cũng phải có tới có lui mới gọi là giao dịch......"
Long Nhị Lư cứng đờ, ánh mắt do dự.
Bạch Thước đứng dậy, phủi tay: "Ngươi không nói cũng được, ta đây liền ra cửa rống một cái......"
Bạch Thước vừa nói vừa hắng giọng, ngay lúc nàng muốn đẩy cửa điện đi ra thì phía sau vang lên âm thanh vội vàng của thiếu niên.
Đây là bản mạng pháp trận của Phạn Việt!"
Bạch Thước dừng chân, quay đầu: "Bản mạng pháp trận, là cái quái gì?"
Mộc Lư thấy nếu đã mở miệng, cũng không cần giấu: "Ngươi không hiếu kỳ sao, Phạn Việt đường đường là bán thần Yêu giới, Hạo Nguyệt điện chủ, vì sao phải đi khắp tam giới tìm bồ đề mộc?"
"Cái này đâu có liên quan gì tới ta, hắn rảnh quá sinh nông nỗi." Vẻ mặt Bạch Thước chẳng chút hứng thú nhưng lỗ tai lại dựng lên.
"Vớ vẩn, bí mật lớn như vậy, đừng nói một tán tiên nho nhỏ như ngươi, chỉ e là ngay cả Thượng tiên Cửu Trọng Thiên cung và Trấn Vũ cũng không biết đâu." Mộc Lư hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo mà đá đá móng lừa.
"Bớt khoác lác đi, bọn họ không biết, chẳng lẽ một tiểu lừa yêu như ngươi lại biết?" Bạch Thước khinh thường bĩu môi.
"Ai nói ta là lừa yêu! Ngươi mới là lừa yêu!" Nếu đầu gỗ có thể lên máu, chỉ sợ mặt của con lừa kia sắp bị chọc giận đến mức bốc khói: "Lão tử cũng là bồ đề mộc! Nếu lão tử có thể nuốt Phạn Việt thì Thất Mang Tinh trận này chính là bản mạng pháp trận của lão tử!"

Trong điện thoáng chốc an tĩnh, đột nhiên Mộc Lư che miệng lại, Bạch Thước cúi người nhìn chằm chằm nó: "Ngươi nói cái gì......?"
Mộc Lư quơ đôi chân như giò heo: "Không không không, ta chưa nói gì hết......"
"Ngươi nói......!Nếu ngươi có thể nuốt hắn, đây cũng là bản mạng tinh trận của ngươi......" Bạch Thước nheo mắt lại, buột miệng thốt ra: "Bản thể của đại yêu quái là bồ đề mộc?!"
Mộc Lư gục đầu, nó vốn định lừa Bạch Thước giúp nó bảo vệ bí mật, vậy mà chẳng hiểu sao chỉ dăm ba câu đã nói hết bí mật ra rồi.
Nhìn bộ dạng ngu xuẩn của Mộc Lư, Bạch Thước đã biết mình đoán không sai, nhưng nghi hoặc theo sau cũng càng lúc càng nhiều.
Bồ đề là thần mộc, bản thể Phạn Việt đã là thần mộc, vì sao lại tu luyện Yêu lực trở thành Yêu tộc? Nếu bồ đề sinh ra linh trí, vậy Phạn Việt sớm nên là thần, nhưng vì sao lúc nàng mới gặp hắn, hắn chỉ là Yêu quân đỉnh phong? Còn nữa......!rốt cuộc bồ đề mộc có mấy khối, vì sao thần mộc lại tách ra lưu lạc khắp tam giới?
Nhất định là con lừa này biết nguyên nhân, Bạch Thước cũng không thèm cân nhắc, lập tức hỏi.
"Tám khối." Mộc Lư thấy việc đã đến nước này, vậy mà lại rất thành thật: "Lúc ta thức tỉnh đã ở Mộc Khiếu sơn của Nhân gian, tuy bồ đề là thần mộc, nhưng nếu không có linh trí cũng không thể hóa thần, thần kiếp khó qua, chắc là bản thể kia của ta hóa thần độ kiếp thất bại, cho nên mới thần thể chia lìa, phân thành tám khối lưu lạc khắp tam giới.

Từ sau khi ta tỉnh lại, ta liền có thể cảm ứng được Phạn Việt ở đâu, nhưng ta lại không cảm nhận được những khối bồ đề mộc khác."
Mộc Lư gian nan dùng chân sờ cằm: "Ta đoán chỉ có bồ đề mộc đã sinh linh trí mới có thể cảm ứng được nhau.

Khối trên Hỏa Băng đảo thì không có, cho nên bị lão đạo sĩ Phiêu Diểu của các ngươi luyện hóa.

Còn vì sao Phạn Việt tu Yêu lực thì ta không biết."
Thì ra là thế, thần mộc chia lìa, mỗi một khối thần mộc đều chỉ là bản thể nhỏ, nhưng không biết nguyên nhân vì sao Phạn Việt lại trở thành cái cây mạnh nhất.

Bạch Thước cúi đầu, nhìn hai ngôi sao sáng trong Tinh trận, dường như đang suy tư gì đó.
Tinh Mang trận này là do Phạn Việt bày ra, tất nhiên bảy ngôi sao tương ứng với bảy khối bồ đề mộc, hắn đã lấy một cây ở Hỏa Băng đảo, con lừa này còn chưa bị đại yêu quái luyện hóa, vậy còn một khối bồ đề mộc kia lấy về hồi nào?
Bạch Thước vừa âm thầm cân nhắc, vừa nhìn về hướng Mộc Lư, híp híp mắt: "Lúc nãy ngươi trốn ở nơi này là đang hút linh khí của hai khối bồ đề Tinh Mang? Chẳng lẽ ngươi muốn......"
"Không sai." Mộc Lư đắc ý dào dạt: "Hạo Nguyệt điện chủ rất có năng lực a, tất nhiên bồ đề mộc lưu lạc khắp tam giới sẽ quy về tay hắn, mỗi lần hắn đoạt được một cây, sức mạnh của Tinh trận này sẽ mạnh thêm một phân, nhưng hắn lại không biết ta đã sớm lặng lẽ ký huyết khế với thần hồn Tinh trận, linh khí nơi này đã bị ta hút không ít, chờ đến khi thất tinh thắp sáng, thần mộc tề tựu, chính là ngày ta thành thần......"
Mộc Lư giương móng trước lên, khí phách hăng hái, phảng phất tam giới đều nằm trong tay hắn, đột nhiên nó trừng mắt, cả người run lên, ách.
Bạch Thước lạnh sống lưng, nhìn theo mắt lừa, ánh trăng thưa thớt lọt vào từ đỉnh điện, trên vương tọa cách đó không xa, không biết khi nào xuất hiện một người.
Người nọ áo đen tung bay, uyển chuyển hài hòa với màu điện, tay người nọ khẽ nâng, lười nhác búng một cái.
Trong nháy mắt, đèn lưu ly khắp điện sáng lên, Thất Tinh trận đồng thời sáng lên viên tinh mang thứ ba.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi......" Mộc Lư cứ lắp bắp mãi, nói không nên lời.
Người nọ nhìn Long Nhị Lư, khóe miệng khẽ nhếch.
"Tiếp tục đi, sao lại ngừng rồi, bổn điện còn đang hăng say nghe kế hoạch lớn sự nghiệp to lớn của ngươi đó."
"A a a a quỷ a! Ta chết rồi."
Nội điện, con lừa kêu rên một tiếng, lừa trừng mắt, giả chết lăn ra đất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận