Long tộc đến từ Thượng Cổ, con rồng cổ xưa nhất thế gian chính là thần thú Thanh Long Tử Hàm của Thiên Khải.
Từ khi Mộ Quang đảm nhiệm vị trí Thiên Đế trong sáu vạn năm, phần lớn phong ấn cấm địa trên thế gian đều lấy long ấn làm chủ đạo.
Vì để Nhân gian không bị các cuộc tranh đấu tiên yêu liên lụy, khi hoàng đế Nhân gian chào đời, Mộ Quang đã tự tay bày ra Hộ Long đại trận ở chỗ Tử Vi Tinh.
Trong Kim Đan của Trọng Chiêu có long ấn, đúng là kim long ấn ký.
“Kim long ấn ký!” Hi Vân còn chưa nói gì, Thọ An đã kích động chỉ vào mặt Trọng Chiêu, ánh mắt sáng quắc: “Là hắn, chính là hắn đã xông vào Hộ Long trận, muốn ám sát Tử Vi Tinh!”
“Thọ An, lui ra.” Hi Vân khẽ quát một tiếng, buông Trọng Chiêu ra, liếc mắt nhìn sắc mặt khác nhau của chúng chưởng môn một cái, cuối cùng nhìn về phía Kim Diệu, hơi chắp tay: “Tiên tọa, ám sát Tử Vi Tinh, nhiễu loạn khí vận Nhân gian, đáng giết!”
Rừng ngô đồng nhất thời im ắng, sắc mặt Phục Linh đại biến, đang định mở miệng nhưng bên tai lại vang lên âm thanh cảnh cáo của Trấn Vũ.
“Nếu hắn không phản bội tiên, sao có ngày cùng ngươi chung đường?”
Thân hình Phục Linh cứng lại, thu hồi bàn tay đang nắm chặt, mím môi rũ mắt.
Trấn Vũ nhếch miệng, nhưng sắc mặt lại rất trịnh trọng, nhìn về phía Kim Diệu nói:
“Kim Diệu tiên tọa, nếu việc này là nội vụ Tiên tộc, bổn tọa không tiện ở đây, cáo từ.”
Trấn Vũ rất có thâm ý liếc mắt nhìn Trọng Chiêu một cái, đột nhiên mở miệng: “Tiểu tử Trọng Chiêu, Yêu tộc ta trước nay ân oán rõ ràng, không nhiều quy củ cứng nhắc như vậy, nếu Tiên tộc bất dung, đại môn Lãnh Tuyền cung của bổn tọa vĩnh viễn rộng mở!”
Trấn Vũ cười lớn một tiếng, vung tay lên, chúng yêu Lãnh Tuyền cung biến mất khỏi rừng ngô đồng.
Cách đó không xa, Mộ Cửu còn muốn xem náo nhiệt, Hoa Hồng lại nắm lấy cánh tay hắn, chắp tay với Kim Diệu phía xa xa.
“Nội sự Tiên tộc, Hạo Nguyệt điện ta cũng không tiện lưu tại đây.” Hoa Hồng nói xong, cùng Mộ Cửu biến mất tại chỗ.
Trong khoảnh khắc, hai phái Yêu tộc trước rừng ngô đồng biến mất sạch sẽ.
Yêu quang chợt lóe, Hoa Hồng và Mộ Cửu xuất hiện bên ngoài Tiêu Dao Các, Mộ Cửu bĩu môi chưa đã thèm: “Tiểu Hoa, náo nhiệt lớn như vậy, muội kéo huynh đi làm cái gì? Hơn nữa, dù sao Trọng Chiêu kia cũng là tiểu sư huynh của Bạch Thước, chúng ta đi rồi sẽ chẳng còn ai nói đỡ cho hắn nữa.”
Vẻ mặt Hoa Hồng như đang nhìn tên ngốc: “Có phải ngươi bị ngốc hay không, chúng ta nói giúp hắn, hắn sẽ càng mau chết.
Hôm nay hắn cứu Phục Linh, chỉ e Kim Diệu có lòng bảo vệ hắn, chúng ta ở bên cạnh sẽ chỉ làm Kim Diệu khó xử.”
Hoa Hồng nói xong đi vào trong viện, nội các rỗng tuếch, đã không còn khí tức của Phạn Việt, Tàng Sơn đau khổ đứng trong viện.
“Điện chủ đâu?”
“Chủ tử mới vừa rời khỏi Phượng đảo rồi.”
Lúc này rời khỏi Phượng đảo? Ắt đi Bất Ky thành.
Hoa Hồng nhíu mày, Trọng Chiêu ám sát Tử Vi Tinh, không chỉ không còn hi vọng được lên Thiên cung mà còn sắp bị phạt, cho dù Bạch Thước có thông minh hơn nữa cũng không có khả năng giúp Trọng Chiêu rút lui an toàn trong tình hình này.
Nha đầu kia thật quá cố chấp, chỉ e sẽ vì Trọng Chiêu mà dám chọc thủng trời……
Tâm niệm Hoa Hồng vừa động liền hóa ra một con hạc giấy thả vào không trung, hạc giấy bay lượn giữa không trung, bay thẳng đến Yêu giới.
“Trọng Chiêu, vì sao linh đài của ngươi lại có kim long ấn ký?”
Trước rừng ngô đồng, Kim Diệu trầm giọng cất lời, nhìn về phía Trọng Chiêu nửa quỳ trên mặt đất.
Chẳng đợi Trọng Chiêu nói, Nhĩ Quân đã chắn trước Trọng Chiêu, nôn nóng đáp lời.
“Tiên tọa, sư đệ một lòng hộ đạo, tuyệt đối sẽ không ám sát Tử Vi Tinh, trong này nhất định có hiểu lầm! Sư đệ, đệ nói gì đi!”
Trọng Chiêu rũ mi, khóe môi tái nhợt, chậm chạp chưa nói.
Tuy hắn vì báo thù mới bái nhập Phiêu Diểu, nhưng nhập tiên mấy năm nay, tâm nguyện tu nhập Cửu tiêu, đăng tiên hộ dân sớm đã khắc vào tâm hắn.
Nhưng tội ám sát Tử Vi Tinh là đại tội, hắn không thể cãi lại.
“Vớ vẩn, ấn ký long trận ngay trong linh đài hắn, không phải hắn thì là ai!” Nam Vãn trầm giọng hừ một tiếng: “Thế nào, ngươi che chở hắn như thế, chẳng lẽ Phiêu Diểu đã sớm biết việc này, có phần trong việc ám sát Tử Vi Tinh?!”
“Ngươi ngậm máu phun người!”
“Là ta xâm nhập hoàng thành Nhân gian, ám sát Tử Vi Tinh.”
Trước rừng ngô đồng, một âm thanh yếu ớt vang lên, đúng là Trọng Chiêu.
“Sư đệ!” Sắc mặt Nhĩ Quân đại biến, định ngăn cản Trọng Chiêu nói tiếp, nhưng Trọng Chiêu lại lắc đầu với nàng, đi tới trước mặt Kim Diệu.
“Việc Trọng Chiêu làm, toàn vì tư oán, việc này do một mình ta làm, không liên quan gì đến Phiêu Diểu, cho dù tiên tọa trừng phạt như thế nào, Trọng Chiêu cũng cam tâm tình nguyện, chỉ xin tiên tọa đừng giận chó đánh mèo Phiêu Diểu.”
“Một tên hạ quân như ngươi nào dám làm ra chuyện đại nghịch như thế, tiên tọa, việc này Phiêu Diểu không thoát được can hệ.” Hi Vân thờ ơ mở miệng.
Việc làm của hắn hôm nay đã hoàn toàn đắc tội Phiêu Diểu, tuy rằng hiện tại Phiêu Diểu đã xuống dốc, ai biết tương lai có thể chuyển mình hay không, còn không bằng nhân đại tội của Trọng Chiêu đuổi Phiêu Diểu khỏi Đông Hải, một khi sơn môn mất động thiên phúc địa, sẽ khó có ngày quật khởi.
Kim Diệu nhíu mi, nhưng lại không tiện trực tiếp mở miệng phản đối, lúc nãy Trọng Chiêu đã cứu Phục Linh, hắn lại bảo vệ Phiêu Diểu, chúng tiên môn nhất định cho rằng hắn thiên vị, thất uy với Tiên giới.
“Ngươi vào Phiêu Diểu mấy năm rồi?”
Cách đó không xa, Ngự Phong Thượng tiên nhìn Trọng Chiêu đột nhiên mở miệng.
“Hồi Ngự Phong Thượng tiên, sư đệ nhập Phiêu Diểu chưa đến bốn năm.” Nhĩ Quân vội vàng đáp.
“Bốn năm……” Ngự Phong cẩn thận đánh giá Trọng Chiêu, rồi quay lại chắp tay với Kim Diệu.
“Tiên tọa, người này ám sát Tử Vi Tinh, nhất định vì tư oán, không liên quan gì tới Phiêu Diểu.”
Lời vừa nói ra, rừng ngô đồng an tĩnh, chúng con cháu tuổi trẻ không rõ nguyên do, các chưởng môn lại nhìn nhau, cũng không có biểu hiện ngoài ý muốn gì với ý kiến chắc chắn của Ngự Phong, Hi Vân nheo mắt, thầm nghĩ không tốt, quả nhiên Ngự Phong lên tiếng lần hai.
“Đã là tư oán, cho dù không có ý họa loạn khí vận, tiên đạo chí thiện, người này có lỗi, không đến mức chết.” Ngự Phong nhàn nhạt mở miệng.
“Nếu Ngự Phong Thượng tiên cầu tình, Trọng Chiêu, vậy bổn tọa miễn tội chết cho ngươi……”
“Tiên tọa, Trọng Chiêu đã nhập tiên, cho dù là vì tư oán, cũng tuyệt đối không có chuyện được khoan hồng!” Nam Vãn tức giận mở miệng, thế mà ngắt lời Kim Diệu.
“Nam Vãn, làm càn!” Hi Vân tức giận quát, nhưng cũng kiên trì đợi Nam Vãn nói xong những lời này mới nhìn về phía Kim Diệu chắp tay tạ lỗi: “Tiên tọa, tiểu đồ lỗ mãng, mong tiên tọa chớ trách, có điều lời của tiểu đồ cũng không phải không có lý, cho dù là vì tư oán, nhưng hai tộc tiên yêu không can thiệp vào Nhân gian là thiết luật tam giới, Trọng Chiêu đã phạm phải đại sai, nếu không phạt nặng, mở ra tiền lệ này, ngày sau nếu có người trong hai tộc tái phạm xuống Nhân gian làm loạn, đều lấy một câu tư oán làm cớ, chẳng phải rối loạn căn cơ tam giới hay sao?”
Hi Vân vừa nói xong, chúng chưởng môn đồng thời gật đầu, Kim Diệu nhíu mày, nhìn về phía Hi Vân: “Theo như ý của Hi Vân chưởng môn, Trọng Chiêu có lỗi, nên phạt thế nào?”
Hi Vân nghiêm mặt: “Người này vi phạm thiết luật tam giới, lòng không chứa đại đạo, tuyệt đối sẽ không thể trở thành khôi thủ “Võ yến”, càng không thể vào Cửu Trọng Vân Tiêu.”
“Tuy tiên cốt tuyệt hảo, chung quy đạo tâm vẫn quan trọng hơn.” Kim Diệu gật đầu, thở dài một tiếng: “Trọng Chiêu, Thiên cung là căn cơ Tiên tộc ta, bổn tọa tước đi danh hiệu khôi thủ “Ngô đồng
Võ yến” của ngươi, ngươi có gì để nói không?”
“Trọng Chiêu không lời nào để nói.” Trọng Chiêu cúi đầu.
“Nếu như thế, ngươi hãy theo sư phụ ngươi về……”
“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Thỉnh tiên tọa giáng ba mươi sáu đạo lôi hình, dùng điển pháp Tiên tộc ta răn đe cảnh cáo.”
Hi Vân trầm giọng mở miệng.
“Hi Vân chưởng môn!” Kim Diệu khẽ biến sắc.
Trọng Chiêu đã bị thương linh đài, ba mươi sáu hình tiên, đủ để đoạn tiên cốt hắn, tu vi khó tiến thêm nữa.
Lời này của Hi Vân là muốn chặt đứt tương lai Phiêu Diểu.
Thấy Kim Diệu không đồng ý, đột nhiên Hi Vân nhìn về phía Trọng Chiêu: “Tiên đạo từ bi, tiên tọa tiếc tài, không đành lòng cũng bình thường, nếu như thế, bổn quân cũng không muốn ép người quá đáng.
Trọng Chiêu, chỉ cần ngươi nguyện ý tự mình nhận lỗi với Tử Vi Tinh trước mặt các vị chưởng môn, vậy bổn quân sẽ niệm tình ngươi đã cứu đệ tử tiên yêu ở Dị thành miễn đi ba mươi sáu tiên phạt cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Kim Diệu đã hơi nguôi giận, đang định mở miệng, Trọng Chiêu lại quả quyết cự tuyệt: “Không cần.”
Trọng Chiêu lạnh lùng, chúng tiên ồ lên, đáy mắt Hi Vân lại lộ vẻ đắc ý.
Hắn sớm đã nhìn ra tâm tính đệ tử Phiêu Diểu này rất quyết liệt, hắn đã dám ám sát Tử Vi Tinh, tất là huyết hận thâm thù, kêu hắn nhận sai với Tử Vi Tinh, tuyệt đối không có khả năng.
“Sư đệ……” Nhĩ Quân vội vàng mở miệng, còn muốn nói gì đó nhưng Trọng Chiêu đã nhìn về phía Kim Diệu: “Hạ quân nguyện chịu ba mươi sáu lôi hình, chẳng cần bận tâm sống chết, thỉnh tiên tọa giáng tội.”
Thấy hắn kiên quyết như thế, Kim Diệu khó nói thêm, trầm giọng phất tay áo.
“Trưa mai Trọng Chiêu chịu ba mươi sáu lôi hình, sau khi hành hình, bổn tọa lại cùng chư vị chưởng môn thương nghị về khôi thủ của “Ngô đồng võ yến”.
Người đâu, đưa Trọng Chiêu nhốt vào Phượng đường.”
“Vâng! Tiên tọa.”
Kim Diệu nói xong, để lại một tiếng thở dài, tiên quang chợt lóe biến mất tại chỗ, có tiên tướng tiến lên dẫn Trọng Chiêu đi.
Chúng tiên tốp năm tốp ba tản ra, Nhĩ Quân nôn nóng bay trở vào đảo.
Thanh quang chợt lóe, một đạo thân ảnh dừng ở ven hồ Tử Nguyệt, hắn nhìn thiếu nữ ngủ say trên mặt hồ, khẽ kêu một tiếng.
Vô số Tử Nguyệt thần tức vờn quanh Bạch Thước, thần tức hóa thành những đốm sáng nhỏ, tất cả đều đang tiến vào cơ thể nàng.
“Thần lực của Yêu thần Tử Nguyệt?”
Cùng lúc đó, trong linh đài Bạch Thước, trên chiếc cầu nối liền trời đất, thần quân áo tím chậm rãi quay đầu lại.
Bạch Thước không nhịn được tiến lên phía trước tìm kiếm, khoảnh khắc nàng trông thấy cặp mắt kia, một đạo hồng quang xẹt qua chân trời, bay thẳng vào Bất Ky thành nơi Yêu giới.
Trên mặt hồ, Bạch Thước đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt mê mang, dường như trong mắt có nguyệt ấn lóe lên, nơi xa Thanh Y giật mình trong lòng, đang định xem xét cẩn thận thì nguyệt ấn đã biến mất.
Đó là……? Không thể nào, từ sau khi Tinh Nguyệt Nữ thần mất, thế gian không ai có thể chưởng quản sao trời, một tán tiên như Bạch Thước sao lại có thần ấn?
“A a a a a!”
Thanh Y vẫn đang kinh nghi bất định*, Bạch Thước đã lấy lại tinh thần, thấy mình đang lơ lửng trên mặt hồ, hét lên một tiếng, ngã vào trong hồ.
Kinh nghi bất định*: bởi vì sợ hãi, nghi hoặc mà không xác định được.
Cre: fangcaoruan.wordpress.com
“Cẩn thận!” Thanh Y chém ra một đạo tiên lực nhưng đã có người còn nhanh hơn hắn, hồng quang hiện lên, Phạn Việt đạp nước ôm Bạch Thước vào lòng.
Hắn chuyển người ôm lấy Bạch Thước đáp trên cỏ.
Bạch Thước giương mắt, bắt gặp ánh mắt cổ quái của Thanh Y, vừa ngẩng đầu lại bắt gặp thêm ánh mắt xuyên thấu của Hạo Nguyệt điện chủ nên cảnh tượng vừa thấy trong giấc mơ lúc nãy đã quên sạch sẽ.
Má ơi, một tên bán thần Yêu tộc, một tên thủ đồ Đại Trạch sơn, nàng đã gặp oan nghiệt gì mà hai người này lại cùng nhau tới.
“Các ngươi quen nhau?”
Cùng câu nói, hai người đồng thời hỏi ra, một tên tò mò, một tên nghiền ngẫm.
Bạch Thước nhìn cũng chẳng nhìn đại yêu quái phía sau, nhảy một bước tới chỗ Thanh Y, dùng sức xua tay: “Thanh Y Thượng quân, không phải như huynh nghĩ, ta...!ta không có dính líu gì với Yêu tộc!”
Đêm qua nàng mới thề chắc nịch bảo đảm Trọng Chiêu tuyệt đối không cấu kết Yêu tộc, hôm nay nàng lại ở chung với Hạo Nguyệt điện chủ, nói ra đến cả heo cũng không tin.
Quả nhiên, Thanh Y đánh giá hai người, chẳng hề nói gì.
“Không dính líu?” Âm thanh lạnh lùng vang lên phía sau: “Không dính líu, một tán tiên như ngươi làm sao đến được Bất Ky thành của Yêu giới chỉ trong một đêm?”
“Đó chẳng phải do ngươi kiên quyết đưa ta tới đây sao?!” Bạch Thước buột miệng thốt ra, lập tức che miệng lại, vô thố mà nhìn Thanh Y.
Thấy Bạch Thước lo sợ, Phạn Việt nhíu mày, lạnh nhạt mở miệng: “Sợ hắn làm cái gì, một cái Đại Trạch sơn nho nhỏ bổn điện còn chưa để vào mắt.”
Bạch Thước vội vàng che miệng Phạn Việt, ngươi không sợ ta sợ a a a!
“Thanh Y Thượng quân, ngươi đừng nóng, tính tình hắn là vậy, tuy miệng có hơi độc chút nhưng tâm địa tốt!”
Bạch Thước run run rẩy rẩy giải thích, vốn dĩ Phạn Việt đang nhíu chặt mày nhưng đột nhiên môi lại chạm được lòng bàn tay ấm áp của thiếu nữ, không hiểu sao lại ngậm miệng, để mặc nàng cuồng ngôn loạn ngữ.
Thanh Y như gặp quỷ nhìn Phạn Việt vẫn không nhúc nhích, đột nhiên ngộ ra cái gì, thế mà lại gật gật đầu.
“Đúng rồi, bổn quân cũng nghe nói, tính tình Hạo Nguyệt điện chủ xưa nay luôn rất tốt.”
Gì? Đứa nhỏ này bị hâm à, nói chuyện tào lao gì vậy? Lúc này đến phiên Bạch Thước cạn lời, nàng cười gượng một tiếng, thật sự không biết nói gì nữa, vẫn là thủ đồ Đại Trạch sơn hiểu chuyện, thế mà ma xui quỷ khiến thốt ra một câu.
“Ta ở Phượng đảo cảm ứng được ngươi vào Yêu giới, mới đến liền gặp cô, nếu cô không có gì, ta đây không quấy rầy hai vị nữa.
Ngày mai Kim Diệu tiên tọa sẽ thụ linh, Bạch Thước, chuyện xưa của Trọng gia năm đó cô có……”
Thanh Y vừa mới chuẩn bị nhắc nhở, chợt một con hạc giấy bay tới từ phía chân trời, đáp lên lòng bàn tay Phạn Việt.
Không biết hạc giấy truyền đến tin tức gì, Bạch Thước tò mò nhìn qua, Phạn Việt lại mặt không đổi sắc nhanh tay hóa hạc giấy thành bụi đất, không chút để ý nhìn về phía Thanh Y.
“Trọng Chiêu sắp trở thành đệ tử của Kim Diệu, chuyện xưa của Trọng gia có liên quan gì tới nàng đâu?”
Đại Trạch sơn kế thừa từ thời Thượng Cổ, không giống với các tiên môn khác, cũng không coi trọng sự khác biệt giữa tiên và yêu, nếu không năm đó cũng sẽ không bởi vì thu nhận thiếu chủ Hồ tộc Hồng Dịch mà dẫn tới sơn môn yên lặng ngàn năm.
Thanh Y nhìn ra sự ăn ý ngầm giữa Phạn Việt và Bạch Thước, nhất thời không kiên quyết mang Bạch Thước đi, lúc đang khó xử chợt một mảnh tiên phù bay tới từ phía chân trời, dừng trước mặt hắn.
Thanh Y chỉ liếc mắt nhìn tiên phù một cái, thần sắc đột biến, Bạch Thước bất an trong lòng, vội vàng hỏi.
“Thanh Y Thượng quân, đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Y nhìn về phía Bạch Thước: “Chuyện Trọng Chiêu vào hoàng thành Nhân gian ám sát Tử Vi Tinh đã bị Thiên cung biết.
Trọng Chiêu chỉ chịu nhận tội, không muốn tạ lỗi với Tử Vi Tinh, Kim Diệu tiên tọa tước bỏ danh hiệu khôi thủ “Ngô đồng võ yến”, phạt ba mươi sáu đạo thiên lôi.”
“Tại sao lại như vậy! Quân thượng, huynh mau mang ta về Phượng đảo đi!”
Thanh Y gật đầu, giơ tay vung lên, một vòng tròn đáp trên không hồ Tử Nguyệt: “Không kịp quay về nữa rồi, đây là bí thuật Đại Trạch ta, có thể đi vạn dặm trong tích tắc.”
“Đa tạ quân thượng!” Bạch Thước quay lưng nhảy vào vòng tròn nhưng lại bị người khác giữ tay, nàng quay đầu, đụng phải ánh mắt giận dữ của Phạn Việt.
“Kim Diệu giáng hình phạt, một bán tiên như ngươi trở về có thể làm gì?”
“Tính tình A Chiêu quật cường như vậy, nhất định là chưa cãi lại câu nào, nếu huynh ấy biết Trọng gia bị giết không phải như huynh ấy nghĩ, thành tâm tạ lỗi với Tử Vi Tinh, có lẽ chưởng môn ra mặt có thể miễn hình tiên.”
“Quả thật là vậy, Phiêu Diểu xuống dốc, đệ tử ám sát Tử Vi Tinh, Tùng Phong có thể giữ được Phiêu Diểu không bị liên lụy đã là không tồi.”
“Ta đây cũng không thể không làm gì.”
“Ngươi còn có thể làm cái gì? Hỏa băng đảo, Phiêu Diểu tỷ thí, Dị thành tru tà, những gì ngươi làm vì hắn còn chưa đủ? Bạch Thước, ngươi thật sự cảm thấy ngươi là hồ ly có chín cái mạng, sẽ không chết sao?”
Thấy biểu cảm Phạn Việt lạnh băng, trong đầu Bạch Thước hiện lên ánh mắt tuyệt vọng khi tiểu đồ đệ thức tỉnh trong thạch điện Dị thành, đáy lòng nàng như bị bụi gai khứa một cái, rất đau rất đau nhưng lại không biết làm thế nào.
“Đại yêu quái, ta……” Bạch Thước thật cẩn thận lay tay áo Phạn Việt: “Lần cuối được không, nếu A Chiêu phải chịu lôi hình, tiên mạch huynh ấy sẽ đoạn tuyệt, chờ huynh ấy qua kiếp này, chúng ta cùng nhau về……”
Phạn Việt dứt khoát hất tay, khóe miệng nhếch lên một cách trào phúng mà lạnh băng.
“Ngươi nói chuyện này với bổn điện làm gì, Bạch Thước, trong mắt bổn điện, cùng lắm ngươi chỉ là con kiến, rảnh không có gì đùa chút thôi.
Ngươi muốn tìm chết, không liên quan gì tới bổn điện, đi mau!”
Phạn Việt quay lưng, tựa như đến liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn Bạch Thước nữa.
Bạch Thước run lên, sắc mặt trắng bệch, nàng vươn tay muốn kéo góc áo Phạn Việt, cuối cùng lại vô lực buông tay, rũ mắt.
“Một bán tiên cỏn con như Bạch Thước thế mà lại vọng tưởng bầu bạn với Hạo Nguyệt điện chủ, là tiểu tiên không biết trời cao đất dày, mạo phạm điện chủ.” Nàng chậm rãi giương mắt: “Tuy Bạch Thước bị Phiêu Diểu trục xuất nhưng đã từng bái tiên môn, cũng có căn tiên, cho dù sức yếu nhưng cũng muốn thử một lần.
Tiên yêu khác biệt, việc của Phượng đảo cũng không liên quan gì với điện chủ.”
Bạch Thước nhìn bóng dáng Phạn Việt, không nói thêm lời nào, xoay người nhảy vào vòng giữa không trung.
Tiên quang chợt lóe, Bạch Thước biến mất trong tiên vòng, nhưng Thanh Y vẫn chưa đi theo nàng, hắn nhìn Phạn Việt, đột nhiên cất lời.
“Hôm qua nàng ở Phượng đảo, ta phát hiện linh mạch nàng hỗn loạn, trong cơ thể có thương tích.
Thời gian tiểu Bạch tu tiên ngắn ngủi, tình hình vừa rồi hỗn loạn, e là ngay cả nàng cũng không phát hiện, chỉ trong một đêm, Tử Nguyệt thần tức nhập thể, nàng đã là Thượng quân.
Điện chủ, nếu đã quan tâm, cần gì phải……”
“Bổn điện ngược lại không biết thế mà người Đại Trạch sơn lại thích đoán bừa như thế.
Tiên yêu khác biệt, không phải Tiên tộc các ngươi ngày ngày treo ngoài miệng nói? Bán tiên cỏn con có tài đức gì khiến bổn điện lo lắng.”
Thấy khuôn mặt Phạn Việt lạnh băng, Thanh Y thở dài một tiếng, nhảy vào tiên vòng.
Mặt hồ bình tĩnh trở lại, giữa hồ Tử Nguyệt, Phạn Việt rũ mắt, khó phân biệt thần sắc.
Sau một lúc lâu, hắn quay lưng hướng về cực Bắc Yêu giới, chợt bước chân ngưng lại.
Phạn Việt rũ mắt, dưới chân, một cái túi hoa nằm lẻ loi trên mặt đất, lộ ra vài mảnh hoa lá khô quắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...