Bạch Thước Thượng Thần


Ngô đồng Phượng đảo yên lặng cả đêm.
Ngoài viện Tùng Phong, Nhĩ Quân nôn nóng dạo bước, từ khi nàng đem chuyện Trọng Chiêu ám sát Tử Vi Tinh nói cho Tùng Phong, Tùng Phong chẳng nói một lời, một bước cũng chẳng bước ra khỏi cửa phòng, mắt thấy thời gian Trọng Chiêu chịu hình gần kề, lòng Nhĩ Quân nóng như lửa đốt.
Tia nắng ban mai dần dần sáng tỏ, cửa phòng bị đẩy ra, Nhĩ Quân quay đầu, Tùng Phong mặc đạo bào chậm rãi đi đến.
“Nhị thúc, sư đệ……” Nhĩ Quân tiến lên đón, vừa định mở miệng, Tùng Phong lại xua tay.
“Quân Nhi, con không cần lo cho chuyện của Chiêu Nhi, nhị thúc đều có chừng mực.”
Tùng Phong vỗ về tay Nhĩ Quân, nâng bước ra ngoài viện, đi được hai bước, thân hình khựng lại.
“Quân Nhi, thời gian qua nhị thúc nghĩ, tiên đồ đằng đẵng, tiên môn hưng suy kỳ thật giống như mặt trời mọc mặt trăng lặn, cũng rất bình thường.

Về sau Phiêu Diểu chỉ cần quan tâm sơ tâm lúc lập môn, bảo hộ con dân Đông Hải là đã đủ rồi, có quay về tam sơn lục phủ hay không, thật ra cũng không quan trọng lắm.”
“Nhị thúc?” Nhĩ Quân sửng sốt.
“Đợi Chiêu Nhi trở về, con hãy nói cho nó nghe những lời này của nhị thúc.”
Tùng Phong nhẹ thở dài một tiếng, không nói thêm lời nào, nâng bước ra ngoài Tùng Phong viện.
Hình phạt đã đến, chúng chưởng môn dẫn đệ tử tốp năm tốp ba tiến vào chủ điện Phượng đảo.
Bước chân Hi Vân nhẹ nhàng, Nam Vãn đi theo sau ông cũng khó nén vẻ đắc ý.
“Vẫn là sư phụ cao minh, hôm qua chỉ cần hai ba câu đã làm cho Trọng Chiêu bỏ qua cơ hội miễn phạt.

Ba mươi sáu lôi hình của Sấm Sét Thượng tiên, cho dù không chết thì tiên cốt cũng sẽ vỡ vụn, khó tu đại đạo.”
Hi Vân hừ nhẹ một tiếng: “Đúng là trò hề, có tài đức gì trở thành khôi thủ Ngô đồng, thụ linh tại Thiên cung.

Côn Luân xưa nay độc lai độc vãng, Bắc Thần thân phận đặc thù, địa vị sánh ngang với chưởng môn Côn Luân, hắn sẽ không vào Thiên cung, không có người trẻ tuổi nào trong Tiên tộc có thể sánh bằng con, đợi lôi hình qua đi, vi sư liền tiến cử con vào Thiên cung thụ linh.”
“Đa tạ sư phụ.” Nam Vãn hớn hở, rồi lại nghi hoặc: “Sư phụ, đồ nhi có một chuyện không rõ.”
“Chuyện gì?”
“Đồ nhi không rõ, Trọng Chiêu ám sát Tử Vi Tinh, vốn là tội chết, vì sao hôm qua chỉ cần Ngự Phong Thượng tiên nói một câu, Kim Diệu chưởng tọa và chư vị chưởng môn đều tán thành hắn phạm phải sai lầm lớn như thế chỉ vì tư oán mà không phải họa loạn Nhân gian?”
Hi Vân dừng chân: “Con là tiểu bối, tất nhiên không biết, kỳ thật từ sáu vạn năm trước sau khi Mộ Quang bệ hạ làm chủ Thiên cung chưởng quản tam giới, Tử Vi Tinh lịch kiếp dưới Nhân gian đều do Thượng tiên Thiên cung hạ phàm lịch kiếp hóa thành……”
“Ý người là……?” Nam Vãn sửng sốt.
“Kiếp trước của Tử Vi Tinh chính là Ngự Phong Thượng tiên.”
“Thì ra là thế.” Nam Vãn bừng tỉnh đại ngộ: “Đồ nhi nghe nói thời gian trước Ngự Phong Thượng tiên hạ phàm lịch kiếp, hóa ra là hóa thành Tử Vi Tinh.

Sư phụ, người nói xem rốt cuộc Trọng Chiêu đã kết thâm thù đại hận gì với Tử Vi Tinh, thế mà tình nguyện bỏ tiên cốt cũng không muốn tạ lỗi với Tử Vi Tinh.”
“Tử Vi Tinh chưởng quản thiên hạ, có thể làm Tử Vi Tinh liếc mắt một cái nhận ra thân phận của hắn, tất lúc Trọng Chiêu ở Nhân gian xuất thân từ nhà huân quý, chết cũng không lùi bước, chỉ e là nợ máu diệt môn.

Như thế càng tốt, không cần Vân Tiêu chúng ta động thủ là đã có thể ngoại trừ tai hoạ ngầm này.”
Hi Vân hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên dừng chân, nhìn về phía cách đó không xa, nhíu mày.
“Sao bổn quân lại quên hắn.”
Nam Vãn theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Tùng Phong đang bước vào Chính Thủy điện nơi Kim Diệu tiên tọa đang ở.

Trong Chính Thủy điện, Kim Diệu đã biết được thân thế Trọng Chiêu từ miệng Ngự Phong, nhịn không được thở dài một tiếng.
“Thì ra là thế, cha hắn bị quyền lực che mờ lí trí, liên luỵ cả nhà, Trọng Chiêu tiên cốt tuyệt hảo, thật sự đáng tiếc.”
Ngự Phong trấn an nói: “Tiên đồ hắn còn ít, có thêm trắc trở, chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Kim Diệu gật đầu, khi có tiên tướng tới bẩm Phiêu Diểu chưởng môn cầu kiến, Kim Diệu Ngự Phong liếc nhau, để ông tiến vào.
Tùng Phong bước vào trong điện, thấy Ngự Phong cũng ở đây, mặt lộ vẻ hiểu rõ, chắp tay hành lễ với Kim Diệu: “Nếu Ngự Phong Thượng tiên đã ở đây, ắt hẳn tiên tọa cũng đã biết vì sao Trọng Chiêu lại vào hoàng thành ám sát Tử Vi Tinh.”
Kim Diệu sửng sốt: “Tùng Phong chưởng môn, ông đã sớm biết thân phận Trọng Chiêu trước khi nhập tiên ở Nhân gian rồi sao?”
Tùng Phong bình tĩnh: “Đúng vậy.”
Kim Diệu khó hiểu: “Nếu ông đã biết lòng hắn có chấp niệm, vì sao còn nhận vào Phiêu Diểu?”
Tùng Phong ngẩng đầu: “Tiên tọa, vừa vào tiên đồ, phàm trần đủ loại, đã là mây khói, hắn trải qua biết bao khó khăn tìm tiên đạo, nếu đã tới Phiêu Diểu, định sẵn có duyên với Phiêu Diểu ta, đại đạo là tối thượng, Phiêu Diểu sẽ không cự tuyệt một đệ tử thành tâm nhập đạo.”
Phiêu Diểu xuống dốc đã lâu, tiên cốt Trọng Chiêu tuyệt hảo, cho dù biết quá khứ của hắn ở phàm trần cũng sẽ không có một tiên phủ nào lại cự tuyệt hắn ngoài cửa.
Kim Diệu thở dài, ngược lại hiểu được Tùng Phong cũng tiếc tài năng của Trọng Chiêu.
“Tiên tọa, hạ quân nguyện lấy ngàn năm thanh danh của Phiêu Diểu ra bảo đảm, Trọng Chiêu ám sát Tử Vi Tinh chỉ vì thù riêng, tuyệt đối không cấu kết với Yêu tộc họa loạn thương sinh.”
“Việc này Ngự Phong Thượng tiên đã làm chứng cho hắn, mong chưởng môn yên tâm, bổn tọa tuyệt đối sẽ không vì việc này giận chó đánh mèo với Phiêu Diểu.”
“Tiên tọa hiểu lầm rồi, không phải Tùng Phong vì để tiên môn không chịu liên lụy mà đến.”
“Vậy chưởng môn là vì……?”
Tùng Phong khom người thật sâu: “Mong tiên tọa nể tình khổ lao Phiêu Diểu ta bảo hộ vạn dân Đông Hải nghìn năm qua, đồng ý một thỉnh cầu quá đáng của hạ quân.”
“Chưởng môn không cần như thế.” Kim Diệu vội vàng đỡ Tùng Phong dậy: “Rốt cuộc ở Dị thành, Trọng Chiêu đã cứu chúng đệ tử tiên môn, hôm qua lại cứu Phục Linh một mạng, về công nghĩa tư tình, bổn tọa đều không muốn làm hại đến tánh mạng hắn.

Chỉ là……” Kim Diệu ngập ngừng, trầm giọng nói tiếp: “Hắn đã phạm vào thiết luật Tiên giới, trọng phạt khó thoát, cho dù là bổn tọa có tâm bất công nhưng trước sự tức giận của chúng tiên môn, bổn tọa thật sự không thể miễn đi ba mươi sáu lôi hình này.”
“Hạ quân hiểu rõ, hạ quân không thỉnh cầu việc này.”
Kim Diệu sửng sốt: “Vậy chưởng môn cầu gì?”
Đột nhiên Tùng Phong bái Kim Diệu: “Tiên tọa!”
“Tùng Phong chưởng môn? Ông làm gì vậy?!”
“Tiên tọa, Tùng Phong có lời muốn nói.”
“Chưởng môn mời nói.”
“Trọng Chiêu đã mất thân thích trên thế gian, nó bái nhập Phiêu Diểu, Phiêu Diểu là gia môn nó.

Tuy lúc nó nhập môn bái dưới danh nghĩa sư huynh, nhưng tiên pháp và đạo tâm của nó trong ba năm qua đều do hạ quân truyền lại, tuy ta là sư thúc nhưng thật ra gánh trách nhiệm của sư phụ.

Không thể hóa giải chấp niệm của nó cũng là lỗi của hạ quân, Nhân gian có câu cách ngôn, con mất dạy là lỗi của cha, hạ quân hiểu rõ tội của Trọng Chiêu, trọng phạt không thể miễn, chỉ mong tiên tọa xem xét, để ba mươi sáu hình tiên của tiểu đồ cho đại đồ!”
“Tùng Phong chưởng môn! Việc này……!”
Kim Diệu biến sắc, Tùng Phong lại quỳ gối tiếp.
“Kim Đan Trọng Chiêu đã bị thương nặng, nếu lại chịu thêm ba mươi sáu đạo thiên lôi, tất linh đài tổn nặng, tiên mạch đoạn tuyệt, ngày sau khó tiến đại đạo, mong tiên tọa thương xót Phiêu Diểu, để lại một con đường sống cho Phiêu Diểu ta!”
Tùng Phong đầu tóc bạc phơ, dậo đầu dưới đất, rõ ràng trịnh trọng, trong điện Chính Thủy, châm rơi cũng có thể nghe.
Hồi lâu sau, Kim Diệu nâng Tùng Phong dậy: “Chưởng môn chân thành từ tâm, bổn tọa đồng ý với ông.”

Tùng Phong mắt hàm kích động, còn đang định bái tạ, Kim Diệu lại thở dài một tiếng.
“Trải qua chuyện này, bổn tọa tin tưởng, Trọng Chiêu nhất định có thể buông bỏ chấp niệm, trùng tu đại đạo, bổn tọa cũng không muốn Tiên giới ta mất đi kỳ tài như vậy.”
“Đa tạ tiên tọa!”
Tiên quang chợt lóe, Bạch Thước và Thanh Y đáp bên ngoài Cửu Hoa các, một bên Hoa Hồng đang xụ mặt đi ra từ Tiêu Dao Các, Mộ Cửu tung ta tung tăng đi sau nàng, rất giống cái đuôi nhỏ.
“Ai ai ai, Tiểu Hoa, muội cũng muốn đi xem náo nhiệt ở Phượng điện à……”
Hai người chính diện đụng phải Bạch Thước, Mộ Cửu che miệng lại, Hoa Hồng đờ ra.
Không phải nàng đã đưa tin cho điện chủ rồi sao, sao tổ tông này vẫn trở lại vậy?
Không chờ nàng mở miệng, Bạch Thước đã vội vã tiến lên.
“Tiểu Hoa, A Chiêu đâu? Huynh ấy ở đâu?”
Bạch Thước liên tiếp hỏi, Hoa Hồng nhíu mày chẳng nói gì, Mộ Cửu ở một bên mau miệng đáp:
“Ở Phượng đường, tiểu Bạch Thước, vị sư huynh kia của ngươi sắp phải chịu thiên lôi hình tiên rồi kìa, ta thấy thân thể đó của hắn tám phần chịu không nổi, còn chút thời gian, đi nói lời tạm biệt……”
Mộ Cửu còn chưa dứt lời, Bạch Thước đã xoay người vào Phượng đường.
“Ngươi nói cho muội ấy làm gì?” Hoa Hồng cả giận nói.
“Chúng ta không nói, nàng sẽ không gặp được Trọng Chiêu chắc? Ngay cả điện chủ nhà các muội cũng không giữ nàng lại được thì muội nên biết trong lòng nàng Trọng Chiêu quan trọng cỡ nào.”
Âm thanh chậm rãi của Mộ Cửu vang lên, Hoa Hồng sửng sốt, quay đầu, thiếu chủ Hồ tộc ngày thường cà lơ phất phơ híp mắt, giấu không được sự giảo hoạt nơi đáy mắt.
“Yên tâm đi, đừng sầu cho điện chủ nhà muội nữa, bọn học không đến được với nhau đâu.

Chấp niệm trong lòng tiểu tử Trọng Chiêu kia rất nặng, tâm tư sâu kín, những thứ khác trong lòng hắn luôn quan trọng hơn tiểu Bạch.

Chi bằng để tiểu nha đầu đâm đầu vào tường Nam*, nhìn rõ rồi thì dây dưa giữa bọn họ cũng nát theo.”
Đâm đầu vào tường Nam*: người Trung Quốc có câu: không đâm đầu vào tường Nam thì không quay lại, ý chỉ những người cố chấp, không chịu nghe ý kiến người khác, chưa tới phút cuối cùng thì chưa bỏ cuộc.

Cre: hinative.com.
“Ngươi……”
“Bọn họ không đến được với nhau nhưng chúng ta có thể.” Hoa Hồng còn chưa kịp nói gì, tiểu hồ ly cợt nhả đã tiến lên, một phen túm chặt tay nàng: “Đi đi đi, đến đại điện, Tiên tộc náo nhiệt, không xem uổng phí lắm…”
Bên ngoài Phượng đường canh phòng nghiêm ngặt, có Thanh Y ở đó, không ai dám cản Bạch Thước.
“Chưởng tòa đã dặn, chỉ cần Trọng Chiêu nguyện ý buông bỏ thù hận nơi trần thế, ba mươi sáu hình tiên này có thể miễn.

Bạch Thước, còn một nén nhang nữa là đến giờ hành hình, đây là cơ hội cuối cùng của hắn.”
Thanh Y dặn dò, Bạch Thước gật đầu, đi vào Phượng đường.
Bạch Thước đẩy cửa điện ra, dưới kim quang nhà giam, Trọng Chiêu quay đầu, gương mặt xám trắng, trông rất suy sụp.
“A Chiêu……”
Nhìn rõ người xông vào, đồng tử Trọng Chiêu co rụt lại, ngay sau đó mặt không chút biểu tình cúi đầu.
Bạch Thước tiến lên, tay chạm vào nhà giam, kim quang chợt lóe, Trọng Chiêu biến sắc: “Đừng đụng……”

Nào biết kim quang đánh vào trên người Bạch Thước, thế mà nàng chẳng mảy may bị gì, Trọng Chiêu sửng sốt, ngay cả Bạch Thước cũng ngẩn người.
“Ánh sáng này…… sao lại không có tác dụng gì với ta?”
“A Thước, muội……” Đáy mắt Trọng Chiêu không thể ngờ được: “Muội đã tấn Thượng quân?”
Pháp khí giam cầm của Phượng đảo, dưới Thượng quân nhất định bị phản phệ, Bạch Thước chẳng hề bị thương, tất đã là Thượng quân.

Nhưng hai ngày trước, rõ ràng nàng vẫn còn là một tán tiên.
“Thượng quân?”
Bạch Thước ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình, từ sau khi nàng tỉnh lại ở Tử Nguyệt hồ, trăm thứ chất chồng, cho đến lúc này nàng mới phát hiện vết thương cũ không ngừng tích tụ trong linh mạch đã khỏi hẳn, linh đài cũng tràn ngập linh lực.
Là Tử Nguyệt thần tức! Đại yêu quái mang nàng đến Bất Ky thành, không phải vì trả thù nàng mà là vì chữa thương cho nàng……?
Bạch Thước nóng lên trong lòng, tiếng Trọng Chiêu nhỏ giọng ho khan vang lên, suy nghĩ nàng ngưng lại, vội vàng nhấc tay muốn phá nhà giam.
“A Chiêu, ta cứu huynh ra.”
“Không cần.”
Bạch Thước còn chưa chém ra tiên lực, Trọng Chiêu đã nhỏ giọng cắt ngang, bàn tay Bạch Thước giơ lên giữa không trung khựng lại.
Trọng Chiêu nhìn về phía Bạch Thước: “A Thước, đây không phải chuyện muội có thể nhúng tay vào.

Ám sát Tử Vi Tinh là tội lớn, nếu ta trốn chạy, toàn bộ Phiêu Diểu đều sẽ chịu liên lụy.”
“Không phải ta muốn mang huynh đi trốn, ta muốn dẫn huynh đi thỉnh tội với Kim Diệu tiên tọa, chỉ cần huynh nguyện ý buông bỏ thù hận thì không cần phải chịu ba mươi sáu hình tiên nữa……”
“Không thể nào.” Trọng Chiêu ngẩng đầu, đáy mắt oán giận nặng nề: “A Thước muội đừng quên, ta tu tiên là vì báo thù, nếu ta từ bỏ mối hận diệt môn sao lại không oan uổng cả trăm tánh mạng Trọng gia ta! Hôm nay chỉ cần ta không chết, sớm hay muộn cũng có một ngày, ta tất tự tay tru sát Tử Vi Tinh!”
“Bọn họ không phải chết oan!” Bạch Thước buột miệng thốt ra, trong nhà giam, Trọng Chiêu sửng sốt, đỏ mắt nhìn Bạch Thước.
“Muội nói cái gì?” Hắn bước một bước hướng về phía Bạch Thước, mặc cho ánh sáng của nhà giam đập lên người, cả người đầy máu, hắn đi đến trước pháp lao, đôi tay nắm lấy nhà giam, bình tĩnh nhìn Bạch Thước.
“A Thước, cả trăm tánh mạng Trọng gia ta, sống sờ sờ oan uổng chết trước mặt ta, sao lại nói là không phải chết oan?”
Phượng đường yên lặng như chết, hồi lâu sau, Bạch Thước mới gian nan mở miệng: “A Chiêu, năm đó quả thực Trọng Tương có tâm mưu phản, chứng cứ vô cùng xác thực.”
“Nói bậy! Trọng gia ta ba đời làm tướng, cha ta trung quân ái dân, sao lại mưu nghịch!”
“Vụ án Trọng gia mưu nghịch...!là...là do Thượng tướng quân phủ điều tra.”
Bạch Thước rũ mắt, chỉ một câu này, Phượng đường lặng im như chết.
Trọng Chiêu khó tin nhìn Bạch Thước, thanh âm nghẹn ngào rách nát.
“Muội nói cái gì? Tội của cha ta, là ai định?”
“Thượng tướng quân phủ.” Bạch Thước giương mắt, đón nhận ánh mắt khiếp sợ của Trọng Chiêu, nhẹ giọng mở miệng.
Triều đại ở Nhân gian hiện giờ, chỉ có một người được phong Thượng tướng quân Trụ Quốc, Thượng tướng quân Bạch Tuân.
Trong ngoài nhà lao, Bạch Thước và Trọng Chiêu bốn mắt nhìn nhau, trong mắt ánh lên hình bóng đối phương.
Mười mấy năm làm bạn, cho tới bây giờ, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Rốt cuộc Bạch Thước cũng đã nói ra, ngần ấy năm, nàng canh giữ bên cạnh đơn ảnh cô kiết của Trọng Chiêu, cuối cùng cũng đã nói ra câu này.
Đại yêu quái hỏi nàng, nàng có mấy cái mạng mà trọng tình như vậy, vẫn luôn muốn che chở Trọng Chiêu.
Đại yêu quái không biết, nàng đối với Trọng Chiêu, không chỉ là tình nghĩa bầu bạn thuở thiếu thời, cũng không chỉ có sự áy náy khi đào hôn, việc chân chính làm nàng không tiếc hết thảy bảo vệ Trọng Chiêu là bởi vì người năm đó đích thân dâng chứng cứ Trọng gia mưu nghịch lên long án là phụ thân nàng, Thượng tướng quân Bạch Tuân.
Trọng gia mưu nghịch, phụ thân thân là thần tử, không hề sai, nhưng Trọng Chiêu thì sao, hắn đã làm sai điều gì? Nàng nợ Trọng Chiêu, ngoại trừ cho hắn cả tính mạng ra thì không làm được gì nữa.
Ánh mắt Bạch Thước áy náy mà thản nhiên, phảng phất đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn chờ ngày này.
Trọng Chiêu tu tiên mấy năm, tâm trí sớm đã không phải thiếu niên ngày xưa, nếu không có chấp niệm quá sâu, không muốn nhớ lại chuyện cũ, có lẽ hắn đã sớm tra rõ chân tướng rồi.

Hiện giờ chỉ vì một câu của Bạch Thước, hắn liền biết chân tướng án cũ năm đó của Trọng gia, kỳ thật không phải trong lòng hắn không cho rằng như vậy.
Người trên thế gian ai cũng có khả năng đổ oan cho Trọng gia, chỉ có Bạch Tuân là sẽ không.
Trước đây Phụ thân hắn có ân tri ngộ với Bạch Tuân, sau đó hai nhà Trọng Bạch lại có quan hệ thông gia, giao hảo mấy chục năm, Bạch lão tướng quân không có con trai, không có tâm tranh đoạt quyền vị, ngoại trừ hoàng mệnh, hắn không cần làm bất kỳ chuyện dư thừa gì.

Nhưng vì sao lại là Bạch Tuân đích thân tra ra hết thảy chuyện này?
“Thượng tướng quân phủ, Bạch lão tướng quân……” Đôi tay Trọng Chiêu bị lồng giam thương đến tràn đầy máu tươi, nhưng hắn không cảm nhận được một chút đau đớn nào, hắn nhìn Bạch Thước, lẩm bẩm hỏi nàng: “Vì sao tội của Trọng gia ta cứ nhất định phải do Bạch gia muội vạch ra! Vì sao? Vì sao!”
“A Chiêu.” Bạch Thước nói không nên lời, đáy mắt gần như bị áy náy bao phủ.
Đột nhiên, Trọng Chiêu ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn nàng: “Trọng gia mưu nghịch, bắt đầu từ việc tư binh của Mộc Khiếu sơn? Có phải hay không?”
Bạch Thước nghẹn ngào, gật đầu: “Phải.

A Chiêu, thực xin lỗi, là ta hại……”
“Muội đừng xin lỗi ta, Trọng gia mưu nghịch, sau đó ta phản nghịch, Bạch lão tướng quân cứu ta một mạng, giải trừ một chuyện, là ta nợ muội một mạng mới đúng.”
Tất cả mọi thứ đều do năm đó hắn tạo thành, nếu sớm biết chân tướng, không tùy tiện điều động tư binh, có lẽ……có lẽ hắn có thể khuyên phụ thân, có lẽ Trọng gia không phải chết.
Là hắn, là hắn làm hết thảy trở thành kết cục đã định, khiến Trọng gia không còn đường sống.
Trọng Chiêu lảo đảo vài bước thối lui vào lồng giam.
“Thật buồn cười, ta tu tiên tu đạo, tự xưng là người bị oan, còn đòi chém Tử Vi Tinh trả lại công bằng cho Trọng gia……” Hắn cúi đầu, khó phân biệt thần sắc, trông tự giễu còn khó coi hơn so với khóc.
“Kết quả là, ta mới là trò cười lớn nhất, ba mươi sáu hình tiên là cái gì, ta sớm nên chết đi.” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Thước: “Thượng tướng quân không sai, là Trọng gia ta có tội.

Nhưng cho dù như thế, cả trăm tánh mạng Trọng gia ở dưới nhìn ta……” Trọng Chiêu đánh thật mạnh vào ngực mình, phun máu.
“A Chiêu!” Bạch Thước kinh hoàng: “Huynh làm cái gì vậy!”
Ánh mắt Trọng Chiêu đỏ rực, thế mà có tà khí quanh quẩn, thô bạo mà vẩn đục.
Bạch Thước kinh hãi.
“A Thước, ta có thể nhận ân tình của bất kỳ ai trên đời này, chỉ có ân của Bạch gia muội, ta không nhận nổi.”
“Ân cứu mạng của Bạch lão tướng quân, tình nghĩa ba năm tương hộ, Bạch Thước, hôm nay ta trả cho muội!”
Trọng Chiêu nhắm mắt, một chưởng đánh vào linh đài của mình.
Tiên lực lập loè, theo kim quang càng ngày càng mạnh lao khỏi Phượng đường, ngoài điện, Thanh Y biến sắc đẩy cửa điện nhảy vào, lập tức sững sờ.
Ngục tù vây nhốt Trọng Chiêu bị xé nát, Bạch Thước cả người đầy máu ôm chặt lấy Trọng Chiêu, mà đôi tay hắn đang chém vào linh đài bị bả vai Bạch Thước cản trở, tiếng gân cốt vỡ vụn vang lên trong Phượng đường.
Cánh tay kia của Bạch Thước, thế mà đã bị bẻ gãy.
“Bạch Thước!” Thanh Y kinh hô, nhất thời không dám tiến lên.
Bạch Thước hồn nhiên mặc kệ cánh tay vô lực đang rũ xuống của chính mình, sợ hãi mà dùng một cái tay khác giữ chặt Trọng Chiêu.
“A Chiêu, không phải huynh sai, là ta, hết thảy đều là ta sai, huynh không nên trách chính mình, phải sống cho thật tốt được không, được không?”
Trọng Chiêu ngơ ngác nhìn Bạch Thước đầy mặt là máu, nước mắt chảy ròng ròng, tà khí nơi đáy mắt tan đi, thương tiếc buồn đau đan xen phức tạp, hắn vươn tay, muốn đụng vào cánh tay đã gãy của Bạch Thước nhưng lại run rẩy dừng lại, cuối cùng cứng nhắc gật đầu.
“Được, A Thước, ta đi nhận tội, ta sẽ gặp Kim Diệu tiên tọa……”
Ngay khi Trọng Chiêu nói ra những lời này, giữa Phượng đảo chợt vang lên tiếng chuông to lớn vang dội, ngay sau đó một đạo lôi điện xẹt qua trời cao, kinh lôi giữa ban ngày, toàn bộ Phượng đường đều rung lên.
“Sao lại thế này?”
Bạch Thước và Trọng Chiêu đều không rõ nguyên do.
“Thiên lôi hình tiên của Sấm Sét Thượng tiên!” Thanh Y hơi giật mình, nhìn về phía Trọng Chiêu: “Chẳng lẽ trong đại điện có người thay ngươi chịu phạt?”
“Sư thúc?!”
“Chưởng môn?”
Sắc mặt Trọng Chiêu đại biến, xoay người hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng vào Phượng điện.
Bạch Thước muốn đuổi theo, Thanh Y ngăn cản nàng: “Bạch Thước, thương thế của cô rất nghiêm trọng!”
Sắc mặt Bạch Thước tái nhợt, móc ra mấy viên đan dược lung tung từ trong túi Càn Khôn ăn vào vội la lên: “Quân thượng, ta không chết được, chưởng môn vẫn còn vết thương cũ trong người, nếu ông ấy chịu ba mươi sáu hình tiên của Sấm Sét Thượng tiên nhất định sẽ xảy ra chuyện!”
Thanh Y lúc này mới hiểu vì sao ngay cả Bạch Thước cả người đầy thương tích cũng không giữ được Trọng Chiêu, liền dìu Bạch Thước đi vào chính điện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận