Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người


(Lời tác giả: Cảnh H chương này không phải của cặp đôi nhân vật chính nên khá nhẹ nhàng thôi.)
Hán Đông Vũ đưa Đồng Tĩnh Nghi về nhà của anh, tự mình xử lí tất cả vết thương trên người cô.
Xong xuôi, Đồng Tĩnh Nghi hít một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp lại từ ngữ lộn xộn trong đầu, nhẹ nhàng nói: “Hán Đông Vũ, cảm ơn anh hôm nay đã đến bảo lãnh cho tôi.

Nhưng mà từ bây giờ chúng ta đừng gặp nhau nữa, anh cũng đừng đến tìm tôi.

Sau này chúng ta chỉ nên giữ mối quan hệ đối tác đơn thuần thôi, được không?”
Hán Đông Vũ nắm chặt hộp cứu thương trong tay, khuôn mặt đẹp trai đào hoa của anh lúc này cực kì lạnh lùng u ám.
Đồng Tĩnh Nghi nói xong liền cầm túi xách đứng lên muốn rời đi.
“Em đứng lại cho anh!” Hán Đông Vũ nổi giận quăng hộp cứu thương xuống đất, không thèm quan tâm đến vết thương trên người cô, trực tiếp nắm lấy tay cô, hung hăng ấn vào bức tường sau lưng.

Hai tay anh vươn ra chống vào tường, tạo thành một cái lồng vững chãi nhốt cô lại.

“Người phụ nữ đáng đánh này, em có lương tâm không hả? Ngủ với nhau rồi còn đòi đơn thuần, lại còn muốn rạch ròi quan hệ với anh.

Đơn thuần cái đầu em!”
Đồng Tĩnh Nghi nhìn khuôn mặt lạnh lẽo âm u của anh thì hơi hoảng hốt, hốc mắt không tự chủ được hồng hồng, nhưng vẫn mím chặt môi không chịu nói chuyện.
Hán Đông Vũ còn dám nói chuyện lương tâm với cô? Lúc anh dây dưa với Lâm Bối Bối, lương tâm anh để ở đâu? Để ở trong túi quần chắc? Chỉ cần Lâm Bối Bối lột được quần anh ra là lương tâm của anh cũng theo đó mà rơi một đống dưới chân sao?
“Đồng Tĩnh Nghi, mở miệng ra trả lời anh.” Hán Đông Vũ nhìn bộ dạng quật cường của cô, tức đến đỏ mặt tía tai.
Thân thể hai người dính sát vào nhau, Đồng Tĩnh Nghi có thể cảm nhận được vật căng cứng trong đũng quần của Hán Đông Vũ đang không ngừng cọ xát vào hạ thân cô.

Đồng Tĩnh Nghi thẹn quá hóa giận, há miệng quát: “Bỏ cái thứ đó cách xa tôi ra, anh có còn liêm sỉ không hả?”
Hán Đông Vũ dán sát môi vào tai Đồng Tĩnh Nghi, chậm rãi nói: “Anh vốn dĩ chưa bao giờ cần liêm sỉ, còn bây giờ anh chỉ cần làm tình với em.”
Nói xong câu đó, Hán Đông Vũ lập tức cúi đầu hôn cô.

Hán Đông Vũ trằn trọc mà ôn nhu gặm cắn bờ môi Đồng Tĩnh Nghi, dùng hành động trao đổi nước miếng thân mật này để bày tỏ nỗi nhớ nhung của mình đối với Đồng Tĩnh Nghi.
Kĩ năng hôn môi của Hán Đông Vũ quá cao siêu, gà con mới bước chân vào tình trường như Đồng Tĩnh Nghi làm sao có thể là đối thủ của anh.

Cả người cô rất nhanh đã nóng lên, thân thể cũng dần dần mềm nhũn vô lực, hơi thở ngày càng trở nên rối loạn, phía bên dưới có chút ẩm ướt chờ mong được yêu thương.
“Ưm…” Đồng Tĩnh Nghi vô thức rên lên một tiếng, hai tay ôm lấy cổ Hán Đông Vũ.
Hán Đông Vũ đã khó chịu lắm rồi, nhưng vẫn còn giữ được một chút lí trí.

Anh sợ cô chưa chuẩn bị sẵn sàng, ngay lập tức tiến vào sẽ làm cô bị đau.

Một bàn tay anh luồn vào váy cô, nâng một chân cô lên quấn vào thắt lưng anh, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khe hở giữa hai chân cô.
“A…” Đồng Tĩnh Nghi rùng mình, ngửa đầu há miệng thở hổn hển.
Hán Đông Vũ cũng hít thở nặng nề, anh buông môi cô ra, đưa ngón tay lên trước mặt cô, cười nói: “Nghi Nghi, thừa nhận đi, em đang rất muốn anh.”
Đồng Tĩnh Nghi mở to đôi mắt long lanh mơ hồ, nhìn thấy chất lỏng trong suốt trên đầu ngón tay anh, lại thấy nụ cười xấu xa quen thuộc trên môi anh, khuôn mặt xinh đẹp phút chốc đỏ bừng.
Cô vặn vẹo cơ thể nóng rực mới phát hiện ra tư thế của hai người đang rất ái muội, hai thân thể quấn chặt lấy nhau không thừa một khe hở.

“Hán Đông Vũ, anh buông tôi ra đã…”

Vừa mới dứt lời, cô đã muốn giơ tay lên tự tát vào mặt mình một cái.

Giọng nói mềm nhũn tràn đầy dục vọng này là của cô sao?
Ngay lập tức, tiếng cười khàn khàn quyến rũ vang lên bên tai cô.

“Em tự quấn lấy anh mà.”
Hán Đông Vũ không cho Đồng Tĩnh Nghi có thời gian nghĩ ngợi lung tung nữa, anh nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường.

Sau đó anh cởi phăng quần áo trên người vứt xuống đất, khoe trọn cơ thể cân đối cường tráng và vật khổng lồ nổi đầy gân xanh chằng chịt dữ tợn.

Hình ảnh gợi tình này làm Đồng Tĩnh Nghi cảm thấy miệng nóng lưỡi khô, xấu hổ quay mặt nhìn sang hướng khác.
Hán Đông Vũ nắm lấy cằm cô, bắt cô đối mặt với anh, cúi đầu áp trán mình vào trán cô, kéo hai tay cô vòng ra sau người anh, cưỡng ép cô ôm lấy anh.

“Nghi Nghi, ôm chặt vào.”
Bàn tay Hán Đông Vũ cách một lớp vải dính đầy rượu vang vuốt ve hai bầu ngực của cô.

Đồng Tĩnh Nghi không biết lấy dũng khí từ đâu ra, duỗi tay nắm lấy vật khổng lồ của anh đã ngẩng cao đầu từ nãy giờ, vụng về cầm nắm lên xuống.

Tuy động tác của cô vừa ngây ngô vừa trúc trắc nhưng vẫn khiến cho anh muốn nổ tung.
“Nghi Nghi, em học trò này ở đâu?” Một tay Hán Đông Vũ luồn ra sau lưng cô, kéo khoá váy xuống, sau đó tháo áo lót ren đen của cô vứt ra sau lưng, bầu ngực no đủ của cô lập tức nảy ra.

Tay còn lại của anh đẩy tà váy xòe lên đến tận bụng nhỏ trắng muốt bằng phẳng.

Không đợi cô kịp thích ứng, Hán Đông Vũ nhanh tay vén quần lót cô sang một bên, khẽ động eo tiến thẳng vào sâu bên trong.
Bị anh tiến vào quá đột ngột, Đồng Tĩnh Nghi chưa đủ độ ẩm ướt cần thiết khiến cô kêu lên một tiếng.

Rất nhanh sau đó, quần lót ren đen một bên cọ xát vào nơi mẫn cảm, bề mặt váy tiếp xúc với làn da trần trụi làm anh vô cùng thoả mãn với loại kích thích mới lạ này.

Hán Đông Vũ cúi đầu hôn lên ngực Đồng Tĩnh Nghi, môi lưỡi liếm mút làm hai nụ hoa dựng đứng cả lên, động tác bên dưới của anh càng lúc càng nhanh.
Cảm giác chặt chẽ đau đớn xen lẫn sung sướng khiến Đồng Tĩnh Nghi nhịn không được dùng sức cắn chặt vào vai Hán Đông Vũ đến mức chảy máu.

Chắc là do nửa tháng trời không làm tình, hai người đều nhịn đến khó chịu, toàn bộ cuộc hoan ái diễn ra vô cùng cuồng nhiệt.
Hán Đông Vũ mỗi lần lên giường luôn luôn dùng biện pháp phòng tránh, không bao giờ để lại hậu quả.

Vậy mà hôm nay, ngay tại thời điểm cao trào, anh bắn toàn bộ vào bên trong cô.
Đồng Tĩnh Nghi đột nhiên từ trong trạng thái kích tình mãnh liệt tỉnh táo trở lại, trợn tròn hai mắt nhìn Hán Đông Vũ.
“Ai dạy em mở mắt khi làm tình thế hả?” Hán Đông Vũ cười khàn khàn, hôn lên trán cô.
“Anh… không dùng cái kia à?” Đồng Tĩnh Nghi ngập ngừng nói.

“Trong nhà hết rồi, anh cũng không nhớ ra để đi mua, mà mua cũng không dùng, để đấy thổi bóng bay hả?” Hán Đông Vũ lấy tay lau mồ hôi trên trán Đồng Tĩnh Nghi, nở nụ cười trêu chọc.
“Anh bắn vào trong như thế, không sợ em dính bầu à?” Đồng Tĩnh Nghi ngước mắt lên dò hỏi.

“Hôm nay là ngày an toàn của em.” Hán Đông Vũ thản nhiên nói.
Trong lòng Đồng Tĩnh Nghi trùng xuống, Hán Đông Vũ quả nhiên là Hán Đông Vũ.

Bất luận vào thời điểm nào, cho dù cô có ý loạn tình mê thì anh vẫn luôn tỉnh táo đến đáng sợ.

Cho dù dục vọng có gào thét cắn xé dữ dội đến đâu, anh cũng không bao giờ để nó che mờ lí trí.
“Sao thế? Thất vọng vì câu trả lời của anh à?”
“Không có…” Đồng Tĩnh Nghi cụp mắt nói.
“Đồng Tĩnh Nghi, đến bao giờ em mới thôi khẩu thị tâm phi? Anh không phải là người chơi chán ra sản phẩm rồi phủi bỏ, nếu em thực sự có thai, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Đồng Tĩnh Nghi giật mình kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

“Nhưng anh có bạn gái rồi.”
“Nghi Nghi, từ khi anh xác định có cảm tình với em, anh đã cắt đứt mọi quan hệ với những người phụ nữ khác rồi.

Anh thừa nhận là mình từng qua lại với nhiều người, nhưng tất cả chỉ là bạn giường, đến tình nhân cũng không phải chứ đừng nói đến bạn gái.

Còn số tiền anh bỏ ra cho họ chỉ là một chút chi phí nho nhỏ để cả hai bên đều vui vẻ, hoàn toàn không phải mối quan hệ bao dưỡng.”
Đồng Tĩnh Nghi nhìn Hán Đông Vũ, ánh mắt mờ mịt ngây ngốc.
Hán Đông Vũ híp mắt, dùng hai ngón tay nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào anh.

“Nghi Nghi, em nghe ai nói linh tinh là anh có bạn gái hả?”
“Lâm Bối Bối không phải bạn gái anh à?” Đồng Tĩnh Nghi nhất thời cảm thấy bối rối.

“Cô ta mấy lần tìm em, đều tự xưng là bạn gái anh.”
Hán Đông Vũ cắn vào cổ Đồng Tĩnh Nghi một cái làm cô há miệng kêu đau.

“Anh nói lần cuối cùng, anh và Lâm Bối Bối đã kết thúc hoàn toàn.

Anh và cô ta đúng là có qua lại tầm nửa năm, thời gian dài hơn những người khác là do cô ta hiểu chuyện, không vòi vĩnh quà cáp tiền bạc.

Tài nguyên âm nhạc anh cho cô ta chỉ là vì lợi ích của Công ty Truyền thông Hoa Mộng, công ty quản lí của cô ta.

Gia đình anh có cổ phần trong Hoa Mộng, tất nhiên phải nâng đỡ cô ta thành con gà đẻ trứng vàng đem lợi nhuận về cho công ty.

Còn căn hộ cô ta đang ở là anh mua từ trước để đầu tư, trên giấy tờ vẫn đứng tên anh, thấy cô ta trước đây phải sống trong kí túc xá công ty chật chội nên mới cho cô ta đến ở.

Ngày mai anh sẽ đuổi cô ta ra khỏi đó.

Lần đầu tiên trong đời anh đi giải thích cho một người phụ nữ về mối quan hệ giữa anh và một người phụ nữ khác, em đã hài lòng chưa?”
Nghĩ đến cảnh Hán Đông Vũ và Lâm Bối Bối từng thân mật với nhau tận nửa năm trời, Đồng Tĩnh Nghi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên cảm xúc chua chát khó tả.

“Sao im lặng thế? Em ghen à?” Hán Đông Vũ cười khẽ.
“Đâu có, em chỉ thắc mắc tại sao tên cô ta trong điện thoại anh lại là Bảo Bối…”
“Nghi Nghi, em không cần phải ghen tuông với bất kì người phụ nữ nào cả.

Em là người đầu tiên anh thật lòng quan tâm.

Bảo Bối là do cô ta tự tiện lấy máy anh đặt tên, Bối Bối và Bảo Bối nghe gần giống nhau nên anh cũng mặc kệ.

Sau khi chia tay anh cũng chẳng còn nhớ để mà đổi lại.

Lần trước cô ta gọi chỉ để thông báo chuyện chung cư bị hỏng đường ống nước, nhờ anh báo cho ban quản lí toà nhà đến sửa.”
“Thế còn… cô gái anh đi shopping cùng?”
“Em họ anh đấy, anh muốn chọc tức em nên cố tình đưa nó đi lượn lờ mua sắm trước mặt em.”
Trong lòng Đồng Tĩnh Nghi đã nhẹ nhõm hơn nửa, ít nhất không còn cảm giác khó chịu nữa, nhưng cô vẫn cứng rắn nói.

“Anh quan tâm đến cơ thể em chứ không phải là bản thân em, lần nào gặp cũng đè ra giường.”
Hán Đông Vũ chơi đùa những lọn tóc đang xoã tung trên vai cô, cười mập mờ.

“Quan tâm toàn bộ con người em, tất nhiên bao gồm cả cơ thể em.”
“Thế thì em cũng đâu khác gì Lâm Bối Bối và cả những người phụ nữ trước đây của anh.” Đồng Tĩnh Nghi khịt mũi, bất mãn nói.
“Tiểu yêu tinh thích ăn giấm chua này, bọn họ đều chỉ là người để anh giải quyết nhu cầu sinh lí.

Còn em thì khác, em là người đầu tiên anh quan tâm, người đầu tiên anh đưa về nhà riêng, biết không hả?”
“Anh không có ý định kết hôn đúng không?” Đồng Tĩnh Nghi bỗng nhiên đổi đề tài.
Động tác của Hán Đông Vũ bỗng ngừng lại, anh chau mày hỏi: “Tại sao lại hỏi vậy?”
“Em cũng không muốn kết hôn.”
“Em muốn nói gì?” Hán Đông Vũ nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
“Em không cần danh phận, cũng không cần tiền.

Chúng ta… trên giường cũng khá hợp, đấy là theo cảm nhận của em.”
“Đồng Tĩnh Nghi, nói thẳng vào chuyện chính!” Hán Đông Vũ gằn giọng ra lệnh.
“Chúng ta có thể làm bạn giường chứ? Nhưng nói trước là em không cần tiền hay lợi ích gì cả, chỉ cần một tháng gặp nhau vài lần là được, đến nhà anh hay nhà em đều do anh quyết định.”
Hán Đông Vũ im lặng một lúc lâu, cuối cùng nhếch môi cười lạnh.

“Xem ra em rất hài lòng với kĩ năng của anh.

Vậy thì anh không ngại phục vụ em thêm một lần nữa.”
Hán Đông Vũ đè lên người cô, dùng sức xé toang váy trên người cô thành hai mảnh.
“Lẽ nào chúng ta không phải bạn giường sao? Người đào hoa như anh thích những người phụ nữ độc lập không cần chịu trách nhiệm lắm cơ mà?” Đồng Tĩnh Nghi quật cường khép chặt hai chân.

“Chẳng lẽ anh yêu tôi nên mới kéo tôi lên giường?”
“Sao em lại nghĩ anh chỉ muốn ngủ với em?” Hán Đông Khuê dùng đầu gối tách hai chân cô ra, đè chặt xuống giường.
“Hán Đông Vũ, anh có yêu tôi không?” Đồng Tĩnh Nghi không trả lời mà hỏi ngược lại anh.
Hán Đông Vũ không thèm làm bước dạo đầu, trực tiếp tiến thẳng vào bên trong.

Đồng Tĩnh Nghi đau đến chảy mồ hôi, hai tay nắm chặt drap giường, cắn chặt răng chịu đựng.
“Đồng Tĩnh Nghi, em muốn gì?” Mỗi một chữ là một lần thúc mạnh đến long trời lở đất.
“Tôi muốn tình yêu của anh, anh có cho tôi được không?” Đồng Tĩnh Nghi nhìn thẳng vào mắt Hán Đông Vũ, đôi mắt đen láy của cô bỗng dưng trong trẻo lạ thường.

Hán Đông Vũ cụp mắt xuống, không trả lời câu hỏi của cô.

Đồng Tĩnh Nghi nhắm mắt, trong lòng lạnh như băng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của anh vang vọng bên tai.

“Em dạy anh cách yêu được không?”
Đồng Tĩnh Nghi run rẩy mở mắt ra, thấy anh đang nhìn cô đắm đuối, giọng nói nam tính khàn khàn vô cùng hấp dẫn.

“Anh không biết yêu là gì, nhưng anh khẳng định anh nghĩ đến em.”
Trái tim Đồng Tĩnh Nghi bắt đầu đập loạn xạ.
“Còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, em làm đổ ly nước lên quần anh không? Cái đồ vụng về nhà em còn dám to gan lấy khăn thấm nước, làm cho anh không kìm nổi mà dựng đứng cả lên.

Trước đó chưa từng có người phụ nữ nào làm anh có phản ứng ngay từ lần đầu tiên gặp nhau cả.

Sau đó, anh liên tục gặp em ở tiệc chiêu thương và phòng tập.

Em nghĩ tất cả chỉ là trùng hợp thôi à? Cái công ty MiHu nho nhỏ của em đủ cho em có một vé tham dự buổi tiệc cao cấp sao? Cái phòng tập tầm trung em đăng kí xứng đáng để anh đặt chân vào sao? Đồng Tĩnh Nghi, mở bộ não bé tí của em ra suy nghĩ thử xem, tại sao một người như anh lại năm lần bảy lượt lượn lờ trước mặt em? Trước giờ chỉ có phụ nữ theo đuổi anh, phủ phục dưới chân anh, thậm chí có người còn lừa nhân viên khách sạn rồi trần truồng nằm trên giường anh chỉ để được ngủ cùng anh.

Tại sao anh lại phải hết lần này đến lần khác chạy theo một cô gái như em, cưỡng ép em lên giường với anh?”
“Anh… nói thật sao?” Đồng Tĩnh Nghi sửng sốt hỏi.
“Anh đã vô cùng kiên nhẫn với em, vì em mà cắt đứt tất cả những mối quan hệ vớ vẩn khác.

Một tuần vừa rồi em tránh mặt anh, trong đầu óc anh chỉ toàn xuất hiện khuôn mặt ngu ngốc và dáng vẻ nhát chết khẩu thị tâm phi của em.

Lúc phát hiện ra em đã đổi số điện thoại, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.

Anh lái xe như điên đến nhà em, lại chỉ nghe được câu nói của người giúp việc, em về nhà bố mẹ đẻ đã mấy ngày rồi.

Nghi Nghi, anh chưa từng yêu đương tử tế với ai, anh không biết đó có phải là yêu không.”
“Em cũng không biết.” Đồng Tĩnh Nghi cắn chặt môi dưới, lí nhí nói.
“Nếu em không tin anh, anh có thể tuyên bố với giới truyền thông em là bạn gái anh.

Đừng tra tấn anh bằng cách cắt đứt liên lạc nữa, anh không chịu được.

Nghi Nghi, ban nãy em nói em muốn tình yêu của anh đúng không?” Hán Đông Vũ dừng một chút mới nói tiếp.

“Em muốn cái gì anh cũng cho em hết, bản thân anh cũng cho em.”
Nói xong lời này, Hán Đông Vũ gầm nhẹ một tiếng, đem toàn bộ tinh hoa rót đầy vào bên trong cô, sau đó thì thầm.

“Con của anh, cũng cho em rồi đấy!”
“Thế còn Lâm Bối Bối, anh định tính sao?” Đồng Tĩnh Nghi cứng đầu hỏi, cô cần sự rõ ràng.
“Phong sát!” Hán Đông Vũ cắn mạnh vào cổ Đồng Tĩnh Nghi, sau đó anh lườm cô một cái.

“Đang làm tình đừng nhắc đến người ngoài.”
“Anh xong rồi mà…” Đồng Tĩnh Nghi yếu ớt phản kháng.
“Ai bảo em thế?” Hán Đông Vũ cười xấu xa, hai tay bế bổng cô vào trong phòng tắm.
Cuộc vui mới chỉ bắt đầu thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận