Bạch Phú Mỹ Đi Xem Mắt Gặp Phải Phú Nhị Đại Dính Người


Bách Lý Giai Ninh cảm thấy vô cùng buồn bực, mới vừa nãy không khí giữa hai người vẫn còn thân mật, sau vài câu nói của Hán Đông Khuê bỗng nhiên thay đổi 360 độ.

Suy đi tính lại, dù sao người ta cũng vừa mới giúp mình, cô liền cố gắng nở nụ cười hoà hoãn nhất có thể.

“Không phải thế, chúng tôi rất biết ơn anh mà.”
“Ở trong mắt cô, tôi là gì? Là người thích thì gọi đến, không thích thì đuổi đi à?” Khi nói những lời này, khuôn mặt Hán Đông Khuê cực kì âm u doạ người.
“Tôi tìm anh khi nào? Đều là do anh tự tìm tới trước!” Bách Lý Giai Ninh trợn mắt nhìn Hán Đông Khuê.

“Đừng có ngậm máu phun người.”
“Thì ra trước giờ chỉ có tôi tự mình đa tình.

Cô căn bản không cần tôi, cũng không thèm đếm xỉa đến tôi!” Hán Đông Khuê thấy cô phủi sạch sự quan tâm của anh thì tức điên, nghiến răng nghiến lợi nói.
Bách Lý Giai Ninh càng nghĩ càng cảm thấy Hán Đông Khuê quá vô lí, khi không tự nhiên hờn dỗi vớ vẩn, tự ý gán tội danh lên đầu người khác rồi lại không cho người ta cơ hội giải thích.
“Dừng xe, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, tôi tự bắt xe về nhà.” Bách Lý Giai Ninh tức giận thở phì phò.
Hán Đông Khuê không những không dừng xe mà còn đạp mạnh chân ga tăng tốc độ, sau đó bật chế độ khoá chốt cửa xe, Bách Lý Giai Ninh không tài nào mở được.
“Hán Đông Khuê, mở cửa!”
“Tốc độ trên xe đang là 80km/h, tức là 22m/s, không biết tỉ lệ nhảy xuống xe bị ngã chết là bao nhiêu.

À không đâu, cô vừa từ đồn cảnh sát ra mà, lá gan chắc phải to lên mấy lần ấy chứ.

Tôi có thể mở chốt cửa cho cô tự mình chơi cảm giác mạnh.” Giọng nói châm chọc của Hán Đông Khuê lại vang lên.

“Còn tôi vẫn hi vọng cô biết quý trọng mạng sống.”
Bách Lý Giai Ninh đang nắm chặt cửa xe, nghe thấy vậy liền lặng lẽ thu tay về.

Tự do đáng quý thật đấy, nhưng tính mạng còn quý giá hơn.
Sau đó cô bám vào tay cầm giữ thăng bằng trên đỉnh đầu ghế phụ, bởi vì cô cảm thấy Hán Đông Khuê không phải đang lái xe ô tô, mà là đang lái máy bay.
“Hán Đông Khuê, anh rảnh rỗi quá nên muốn kiếm chuyện với tôi đúng không?”
“Đúng, tôi đang muốn gây sự đấy.

Đây là thái độ đối xử với ân nhân giúp đỡ của cô à?” Hán Đông Khuê cười lạnh.
“Làm ơn đi, tôi cũng không chĩa súng vào đầu anh bắt ép anh phải giúp tôi.

Hơn nữa, nếu tìm anh lúc rảnh rỗi thì không sao.


Xui xẻo làm phiền đúng lúc anh bận rộn, ảnh hưởng đến công việc của anh, anh lại quay sang trách móc tôi.” Bách Lý Giai Ninh nhịn xuống cơn giận, bình tĩnh phân bua.
“Cô nghĩ tôi là loại người đấy à? Cô có biết vừa nãy tôi bỏ cả đối tác quan trọng để chạy đến đây không hả? Tôi còn phải gọi điện cho Cục trưởng Cục cảnh sát Bắc Thần nhờ ông ta thả các cô đấy.

Cô lớn rồi, chắc cũng biết thừa đạo lí nhờ người ta một lần cũng chính là nợ người ta một lần.

Cô thì hay rồi, làm ơn mắc oán, qua cầu rút ván.”
“Tôi xin lỗi, tôi không có ý phủi bỏ hết công sức của anh.

Tôi cũng chưa từng nghĩ anh là người hẹp hòi.” Bách Lý Giai Ninh bị lời nói của anh dồn vào thế yếu, cúi đầu lẩm bẩm.
Hai người không ai nói thêm lời nào nữa, nhưng cũng nhờ một câu xin lỗi của Bách Lý Giai Ninh mà không khí đầy mùi thuốc súng trong xe rút cục cũng giảm bớt.
“Ban đầu cô nhận quà của tôi, sau đó tặng lại tôi món quà giá trị gấp mấy lần.

Tôi còn đưa cô đi gặp bố tôi, tâm sự với cô về chuyện quá khứ của tôi, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ tôi rất tin tưởng cô.

Còn cô thì sao? Một chút tín nhiệm tôi cũng không xứng đáng có được từ cô à?”
Hán Đông Khuê không nói chuyện giương cung bạt kiếm nữa, giọng điệu cũng có phần hoà hoãn hơn, tâm tình Bách Lý Giai Ninh cũng theo đó mà thả lỏng.
Bách Lý Giai Ninh cúi đầu nói nhỏ: “Trong cuộc sống làm gì có kẻ thù vĩnh viễn hay đồng minh vĩnh viễn.

Bất kì người nào tôi cũng không tin tưởng, tôi chỉ tin bản thân mình thôi.

Anh cũng vậy, không nên tin tưởng tôi.”
Hán Đông Khuê nhếch môi cười, ánh mắt lạnh nhạt như nước lã.

“Thì ra tôi cũng chỉ là ‘bất kì người nào’ của cô sao? Đồng minh? Kẻ thù? Cô coi chuyện tình cảm giữa người với người là một cuộc chiến cần phân định thắng thua à?”
Hán Đông Khuê giẫm mạnh chân ga, càng lái càng nhanh, hướng thẳng đến cầu vượt cao tốc.
Từ lúc xử lí xong vết thương, Bách Lý Giai Ninh chỉ biết gân cổ lên cãi nhau với Hán Đông Khuê, không có tâm trạng tận hưởng phong cảnh hai bên đường, càng không chú ý đường sá.

Đến lúc cô nhận ra, xe đã hoàn toàn rời khỏi nội thành, vừa ngước mặt lên đã thấy bảng chỉ đường đi đến thị trấn.

Vốn muốn đưa cô về nhà, bây giờ Hán Đông Khuê lại chở cô đến một thị trấn nhỏ nằm giữa thành phố Bắc Thần và Tân Thần.
“Này, đây đâu phải đường về nhà tôi.” Bách Lý Giai Ninh luống cuống nói.
“Tôi đâu có đưa cô về nhà.” Hán Đông Khuê không thèm đếm xỉa đến biểu cảm lo lắng trên khuôn mặt cô.
“Hán Đông Khuê, chỉ vì một chuyện vặt vãnh mà anh định giết người rồi vứt xác tôi ở nơi hoang vắng này à?” Bách Lý Giai Ninh nhăn mặt nói.

“Cô mà còn nói linh tinh nữa là tôi vứt cô từ trên cầu xuống thật đấy.”
Xe rẽ khỏi chân cầu vượt cao tốc, tiến vào trong thị trấn, ngoài cửa sổ xe là từng dãy nhà dân san sát, tất cả đều đã tắt đèn.
Hán Đông Khuê dừng xe trước một cửa tiệm tạp hoá vẫn còn mở.
“Xuống xe!” Hán Đông Khuê không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, thái độ vô cùng lạnh lùng xa cách.

Anh mở khoá chốt cửa xe, khuôn mặt hằm hằm ghét bỏ.

“Nhanh lên, đừng ngồi ì ra đấy nữa.”
Bách Lý Giai Ninh vừa rồi còn đòi xuống xe, lúc này lại khoanh tay ngồi bất động như cá chết.

“Không xuống, anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Có điên mới xuống.

Tôi xinh đẹp chứ không bị điên.”
Hán Đông Khuê mất kiên nhẫn tháo dây an toàn, vươn người sang bên cạnh mở cửa xe phía Bách Lý Giai Ninh, tháo dây an toàn của cô rồi dùng cả hai tay đẩy cô ra ngoài, mình thì ngồi trong xe nói vọng ra, không những thế còn gằn giọng nhấn mạnh từng chữ.

“Về nhà trước khi đi ngủ cô hãy vắt tay lên trán mà suy nghĩ cho thật kĩ, thái độ của cô ngày hôm nay đáng giận như thế nào.

Còn nữa, nghĩ xem tôi là gì của cô.”
Nói xong Hán Đông Khuê cũng không thèm nán lại, đóng sầm cửa rồi lái xe phóng đi như bay.
Nhìn làn khói xám từ đuôi xe Hán Đông Khuê phả ra, Bách Lý Giai Ninh tức đến muốn thổ huyết.

Cô đứng chống nạnh giữa đường giậm chân, chỉ tay về hướng chiếc xe Maybach màu đen vừa rời đi, không nhịn được quát mắng.

“Hán Đông Khuê cái đồ thần kinh này, anh 32 tuổi hay là 12 tuổi? Mẹ kiếp, đàn ông gì mà hơi tí là giận dỗi.”
Mới cãi nhau mấy câu mà Hán Đông Khuê đã vứt cô đến nơi hoang vắng cách xa nội thành cả mấy chục km.

Nếu cãi nhau to hơn nữa, cô không nghi ngờ anh sẽ ném cô vào trong rừng cho hổ báo sư tử ăn thịt.
Hán Đông Khuê lái xe đi được vài km, thấy ngoài trời tối đen như mực, trong đầu tưởng tượng đến mấy bài báo giết người cướp của hiếp dâm, nghĩ đến gương mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng của người phụ nữ đáng ghét kia, khẽ chửi tục một câu rồi cho xe quay đầu trở về.
32 mùa xuân của Hán Đông Khuê đều chôn vùi trong học hành và sự nghiệp, chưa từng yêu đương bao giờ.

Vào thời điểm anh còn là chàng trai trẻ 22 tuổi, độ tuổi có niềm tin mãnh liệt với tình yêu nhất trong đời, gia đình anh lại gặp phải biến cố lớn.


Bố anh biến thành người thực vật, mẹ anh sống như người vô hồn, hàng đêm ướt gối, mất mấy năm trời bà mới nguôi ngoai được phần nào.

Ông nội tuổi đã cao, lại đang đau lòng vì đứa con trai duy nhất nằm hôn mê bất tỉnh mà vẫn phải quay lại gánh vác tập đoàn.

Anh là cháu trai lớn trong nhà, sao có thể trơ mắt nhìn ông nội lao lực.
Anh chỉ còn biết đâm đầu vào công việc, thậm chí không có cả thời gian nghỉ ngơi, một lòng một dạ đưa Aurora vươn ra thị trường quốc tế theo nguyện vọng của bố.
Đến lúc Aurora bước đầu đã có chỗ đứng trong ngành công nghiệp thời trang thế giới, ngoảnh đi ngoảnh lại anh đã 32 tuổi rồi.

10 năm vào đời, trải qua biết bao thăng trầm, nhìn thấu lòng người ấm lạnh, thấy các cặp đôi xung quanh ta lừa ngươi lọc, anh không còn niềm tin vào tình yêu thuần khiết nữa.

Anh từng nghĩ chỉ cần tìm một người phụ nữ thích hợp, 35 tuổi kết hôn sinh con, hoàn thành nhiệm vụ nối dõi dòng họ Hán.
Nhưng anh không ngờ một ngày lại gặp được Bách Lý Giai Ninh, một cô gái xinh đẹp bí ẩn, ngoài cái tên ra thì anh không còn biết gì về cô.

Hán Đông Khuê từng cho người điều tra mới biết, cô không phải tên là Đồng Tĩnh Nghi mà tên là Bách Lý Giai Ninh, còn đâu tất cả thông tin và hồ sơ về cô đều trống trơn, dường như có một thế lực nào đó đã nhúng tay vào xoá sạch dấu vết.
Mỗi lần anh đối diện với Bách Lý Giai Ninh, đều cảm thấy tim đập chân run, nhưng chính tính cách trời sinh lạnh lùng cao ngạo của Hán Đông Khuê lại khiến cho lời muốn nói ra miệng đều nuốt lại, chỉ dám dùng khuôn mặt lạnh nhạt để che giấu cảm xúc rối rắm trong lòng.

Anh không biết nói lời ngon ngọt dỗ dành phụ nữ, anh chỉ biết dùng hành động quan tâm chăm sóc để chứng minh.
Chẳng lẽ cô muốn anh học theo nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình suốt ngày nói mấy lời yêu đương thề thốt hoa mỹ sao? Hay là cô muốn anh bắt chước mấy câu thả thính của giới thanh niên trên Weibo? Anh đã hơn 30 tuổi đầu rồi, làm sao có thể mặt dày nói ra những câu sến súa như thế?
Hán Đông Khuê quay xe lại, cùng lắm là mới mấy phút đồng hồ, vậy mà chỗ cũ đã không còn bóng dáng của Bách Lý Giai Ninh.

Cửa tiệm tạp hoá cũng đã đóng cửa, cả con đường rộng lớn dẫn vào thị trấn tối om không một bóng người, trong không gian yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi xào xạc và tiếng côn trùng kêu rả rích.
Hán Đông Khuê sợ cô đang đứng trốn đâu đó đợi taxi, liền xuống xe đi loanh quanh mấy vòng tìm người nhưng không thấy.

Sau đó anh đứng nhòm vào cửa tiệm tạp hoá qua khe cửa.

Bây giờ đã muộn, đây còn là thị trấn nhỏ, bắt taxi giờ này rất khó, biết đâu cô lại xin ngủ nhờ nhà người ta cũng nên.
Hán Đông Khuê đang định gọi cửa thì căn phòng trên tầng 2 cửa tiệm tạp hoá bỗng sáng đèn.

Một bà lão ngoài 60 đứng từ trên ban công ngó xuống, lớn tiếng hỏi: “Cậu tìm ai?” Giọng nói của bà lão có phần cảnh giác, trong tay còn lăm lăm cây gậy.
Ban nãy bà đang ngồi cạnh cửa sổ, nhờ ánh trăng sáng vằng vặc đến mức không cần bật đèn, đếm lại chỗ tiền hàng bán được trong cả ngày, chợt thấy dưới đường có bóng dáng một người đàn ông đi đi lại lại, sau đó còn đứng nhòm vào nhà bà một cách rất đáng ngờ.

Bà liền cầm sẵn gậy gỗ trong tay, bật đèn phòng lên, đứng trên tầng 2 gọi với xuống đánh tiếng.
Hán Đông Khuê như người chết đuối vớ được cọc, vội ngẩng đầu lên hỏi: “Bác gái, làm ơn cho tôi hỏi, tầm 5 phút trước có một cô gái rất xinh đẹp, tóc đen dài đến ngang eo, mặc váy màu đỏ áo khoác lông màu xám đứng ở đây.

Lúc đó cửa tiệm vẫn mở, bác ngồi trong nhà có thấy cô ấy đi đâu rồi không?”
“À, cô gái ấy lúc nãy vào mua một cái bật lửa, sau đó xin ngồi nhờ trong nhà tôi một lúc để đặt taxi trên điện thoại.

Đúng lúc ấy con trai tôi về nhà, nó chở đi luôn rồi.


Cậu cứ yên tâm, con trai tôi là tài xế taxi lâu năm, chạy cho hãng xe uy tín, đăng kí mã số quản lí đàng hoàng, chắc chắn sẽ đưa cô ấy về đến nơi đến chốn.

Bọn nó đi rồi, mới đi cách đây chưa đầy 1 phút.”
Hán Đông Khuê biết Bách Lý Giai Ninh đã lên xe về nhà thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không nhịn được nghi hoặc hỏi lại: “Cô ấy mua bật lửa?”
“Ừ, bảo là mua về đốt vía.

Các cô các cậu bây giờ yêu đương giận dỗi kiểu gì mà kì lạ quá, vứt bạn gái lại chỗ hoang vu này rồi còn quay lại sục sạo.

Đêm hôm khuya khoắt tôi còn tưởng trộm, đang định hô hoán lên rồi đấy.

Về đi, mai đến nhà người ta mà xin lỗi.”
“Vâng, cảm ơn bác gái.”
Không đón được Bách Lý Giai Ninh, Hán Đông Khuê quay lại trong xe, buồn bực không chịu nổi, cắn răng đấm thật mạnh vào vô lăng.
Càng nghĩ Hán Đông Khuê càng giận bản thân nóng nảy, giận cả Bách Lý Giai Ninh cứng đầu cứng cổ.

Người phụ nữ không tim không phổi này thật khiến người ta vừa yêu vừa ghét, chết cũng không chịu xuống nước gọi điện cầu xin anh quay lại đón.

Chỉ cần cô nhấc điện thoại lên gọi một cuộc thôi, anh sẽ không thèm chấp nhặt mấy lời vô tâm vô tình của cô mà ngay lập tức quay đầu xe.

Nhưng không, nửa đêm nửa hôm cô thà ngồi xe một người lạ mặt không hề quen biết chứ không thèm ngồi xe anh, lại còn dám mua bật lửa đòi đốt vía anh.
Lẽ nào cô thực sự không có một chút tình cảm nào với anh sao?
Hay là ngay từ đầu anh đã chọn sai cách thể hiện tình cảm? Hán Đông Vũ từng nói với anh, con đường nhanh nhất đi vào lòng phụ nữ chính là con đường âm đạo.

Lúc đó anh còn cảm thấy cả cậu ta và câu nói đó quá ghê tởm, nhưng bây giờ anh thấy niềm tin trong lòng bắt đầu lung lay.
Chẳng lẽ anh cần phải quyết liệt hơn, ném thẳng cô ấy lên giường lăn một vòng thì cô ấy mới chịu nhận ra tình cảm của anh?
Bách Lý Giai Ninh về đến nhà đã là hơn 1 giờ sáng ngày hôm sau.

Cô thấy anh con trai bà chủ tiệm tạp hoá tốt bụng nửa đêm còn đưa cô về, lại nghĩ đến chặng đường xa xôi từ trung tâm thành phố về thị trấn, trong túi còn đúng 4000 tệ tiền mặt, cô rất hào phóng đưa hết cho anh ta.
Ban đầu anh ta còn lắc đầu xua tay không dám nhận số tiền lớn như thế, nhưng Bách Lý Giai Ninh cứ nhất quyết dúi vào tay anh ta, anh ta đành phải nhận, trước khi cầm tiền còn xuống xe cúi gập người cảm ơn.

Vợ anh ta mới sinh em bé, chỗ tiền này phải mua được mấy hộp sữa cho con.

Anh ta đưa cho cô danh thiếp, nói rằng bất kì khi nào cô cần đưa đón, miễn là đang không có chuyến xe, anh ta sẽ lái xe đến tận nơi chở cô đi.
Bách Lý Giai Ninh thấy người ta nhiệt tình như vậy cũng không tiện từ chối.

Trùng hợp anh ta cũng hay chạy taxi xung quanh mạn trung tâm Bắc Thần, cô liền đưa tay nhận lấy danh thiếp, cất vào trong túi xách.
Về đến nhà, Bách Lý Giai Ninh thẳng tay chặn Hán Đông Khuê khỏi danh sách được phép xem vòng bạn bè trên WeChat của cô.
Đáng đời!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận