Bạch nhãn lang

1
Lý Triều Vũ lang bạt giang hồ đi vào Giang Lâm, thuận đường nên đi đến Ẩn Viên.
Nước chảy trong đình viện, thấy Tần Vãn cùng Tin vương hai người đang ngồi ở đình nhỏ đánh cờ.
Nàng liền nói: “Hai ngươi thực sự có nhã hứng nha.”
Đều thành thân đã hai năm, còn gắn bó keo sơn như vậy, cầm sắt hòa minh.
Khoe ân ái làm mù mắt chó nàng rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Vãn đặt một quân cờ trắng, hướng về phía nàng cười khanh khách: “Triều Vũ mau tới, đã sớm nghe nói muội đã đến Giang Lâm rồi, sao giờ mới tới cửa?”
Lý Triều Vũ cười tủm tỉm: “Này không phải mới vừa rảnh rỗi, muội liền chạy nhanh tới gặp Vãn Vãn đây.”
Nàng nhìn tới ván cờ bên cạnh hai người: “Vãn Vãn giống như sẽ mau thắng ai kia.”
Tần Vãn phi thường khiêm tốn mà cười.
Lý Triều Vũ: “Bất quá Vãn Vãn cư nhiên còn sẽ chơi cờ, tỷ học đã bao lâu rồi?”
Ngẫm lại Tần Vãn lúc trước nhìn không thấy, cũng không có khả năng học cái này.
Tiêu Thành Diệp mắt nhìn thẳng, vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ, mở miệng: “Một tháng.”
“Mới một tháng!?”
Lý Triều Vũ nghi hoặc: “Ngươi dạy ư?”
Ngẫm lại cũng chỉ có hắn.
Tiêu Thành Diệp không tỏ ý kiến, đặt quân cờ đen, nhàn nhạt nói: “Ta thua.”
Lý Triều Vũ hiện giờ có ấn tượng đối với hắn đã đổi mới không ít. Nhưng mỗi lần nàng nhìn thấy hắn vẫn là dáng vẻ người chết hờ hững này, liền giận sôi máu.
“Thủ hạ bại tướng liền mau tránh ra.”

Lại quay đầu hướng phía Tần Vãn: “Ta cũng muốn cùng Vãn Vãn chơi ván tiếp theo.”
Nàng cười đắc ý: “Ta lúc trước chính là cùng danh thủ quốc gia học qua mấy chiêu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một nén nhang sau.
Lý Triều Vũ bị thua.
Tiêu Thành Diệp cười nhạo: “Ngay cả sư phụ như ta đều đã mau thua nàng, mấy chiêu mèo cào ba chân kia thì tính là cái gì.”
Lý Triều Vũ ngẩng đầu: “Ngươi câm miệng lại cho ta!”
Tần Vãn thấy thế, có chút bất đắc dĩ: “Được rồi, hai người các ngươi như thế nào lại giống tiểu hài tử gặp mặt liền đấu võ mồm, đó chỉ là thời gian chơi cờ thôi mà.”
Này nguyên bản là chủ ý của Tiêu Thành Diệp.
Sau khi Tin vương về hưu, cả ngày rảnh rỗi liền lôi kéo Tần Vãn làm cái này cái kia, còn không cho nàng cự tuyệt.
Vừa lúc gặp được bằng hữu Giang Nam là Truất Trí Sử đưa tới một bộ bàn cờ phỉ mộc nổi tiếng ở Đông Dương, này lại có cớ.
Nguyên bản thật sự chỉ là chơi chơi, chỉ là Tần Vãn ngộ tính thật tốt, tiến bộ thần tốc.
Nàng từ lúc ban đầu dốt đặc cán mai, được hắn dạy qua hơn một tháng, nghiễm nhiên liền cùng hắn chơi đến có tới có lui, thậm chí có thể đuổi kịp và vượt qua hắn.
Nàng căn bản tưởng rằng hắn sẽ chán ghét bị như vậy, không nghĩ tới hắn ngược lại càng thêm hứng thú dạt dào. Nói cái gì mà nhân sinh phải có kỳ phùng địch thủ thì mới thú vị. Khi có thời gian rảnh liền lôi kéo nàng chơi cho bằng được, rất muốn cùng nàng chơi đến thiên hoang địa lão.
Nàng đều suy nghĩ nàng có phải hay không nên cố ý thua mấy ván.
Lý Triều Vũ suy tư một trận: “Nếu là không có việc gì, có thể đi Yến Tử Lâu ngồi chơi. Nơi đó có vị cầm sư đệ nhất thiên hạ, đàn hay hát tuyệt. Muội đã nghe qua, xác thật không tồi, muội gần đây đều ở nơi đó.”
Tiêu Thành Diệp vẻ mặt lãnh đạm: “Không có hứng thú, không bằng bồi phu nhân chơi cờ.”
Lý Triều Vũ: “…”
Lý Triều Vũ: “Hỏi ngươi sao? Ta hỏi chính là Vãn Vãn.”
Tần Vãn xin lỗi mà cười: “Hắn nếu không có hứng thú, ta đây cũng giống như vậy, ta còn phải chăm Mộ Trì.”

Lý Triều Vũ: “… Phu thê các ngươi cố ý đuổi ta đi sao?”
2
Nửa đêm, trăng lên đầu cành.
Tần Vãn đang ngồi ở trong phòng, hướng về phía ánh đèn mà sửa sang lại sổ sách.
Cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, là Tiêu Thành Diệp.
Nàng buông bút, có chút kinh ngạc: “Sao chàng lại tới đây.”
Y quán mới khai trương không lâu, có rất nhiều công việc cần yêu cầu xử lý. Cho nên nàng đêm nay liền tính không trở về phủ. Lúc nãy nàng mới vừa sai người đi truyền tin.
Hắn không có tới gần nàng, âm trầm nói: “Nàng không muốn ta lại đây?”
Nàng biết hắn đây là lại không vui vẻ, liền ôn nhu nói: “Sao lại như vậy được? Chỉ là sắc trời đã tối thế này, không nghĩ tới mà thôi.”
Hắn liếc nhìn nàng một cái, không nói gì, phất quần áo, lạnh lùng ngồi ở trên giường.
Tần Vãn đứng dậy đi qua, chủ động dựa đầu vào trong lòng ngực hắn. Lúc này, nàng mới cảm giác được sắc mặt của hắn hòa hoãn lại một chút.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Mộ Trì đâu?”
“Dỗ ngủ rồi.” Hắn tiện tay rút trâm cài tóc nàng ra. Tóc đen thật dài trút xuống, mỹ nhân tóc mây rối tung, sống lưng hơi gầy.
Tiêu Thành Diệp ý vị thâm trường nói: “Chúng ta cũng nên ngủ đi.”
Nàng chần chờ mà nhìn dưới thân: “Y quán chỉ có một cái giường như này, có phải quá chật hay không?”
Nàng dự định ban đầu là ngủ ở đây một mình.
Hắn lạnh nhạt nói: “Không sao, giường ở thôn Hoa Hòe so với cái này cũng không rộng hơn bao nhiêu. Lúc đó, chúng ta không phải cũng ngủ với nhau mỗi ngày hay sao?”
Nàng cười cười: “Ta chỉ là sợ chàng không quen thôi.”

Chắc rằng vị quý nhân Tiêu đại gia này đã quên, tám phần không nhớ rõ. Nhưng lúc ấy hắn thường hay kén cá chọn canh với Tần Vãn.
Tiêu Thành Diệp dựa sát vào người nàng: “Lúc trước Vãn Vãn đối với ta chính là một bước cũng không rời được. Hiện giờ nhưng thật ra lại quen đem vi phu ném qua một bên.”
Tần Vãn đỏ mặt: “Nào có khoa trương như vậy, cũng chỉ có ban đêm mà thôi.”
Nàng giải thích nói: “Ngày mai ta liền trở về.”
Lời này của hắn nhưng nửa câu đầu lại là sự thật. Khi đó ở thôn Hoa Hòe, nàng sống cô độc, thứ hai là thiếu nữ tình đậu sơ khai, mới có thể phá lệ mà dính lấy hắn.
Mấy năm qua đi, nàng cũng thành thục không ít, không thể không hề thay đổi.
Tiêu Thành Diệp nheo mắt ra vẻ nguy hiểm: “Cả đêm… Ngay cả khi ở Ninh An, vi phu có vội đến đâu cũng không có quên trở về ở bên nàng.”
Tần Vãn ôm lấy hắn, dịu dàng nói: “Là ta sai rồi, kỳ thật ta cũng không muốn cùng chàng tách ra.”
Hắn vuốt vòng eo nàng: “Phu nhân nói những lời này ta đã nghe chán rồi.”
Nàng bất đắc dĩ: “Ta đây về sau không nói nữa?”
Hắn ôm chặt nàng: “Không được.”
Tần Vãn nhẹ nhàng cười cười: “Hơn nữa cái y quán này không phải cũng là chàng thay ta chuẩn bị sao?”
Hắn nhướng mày: “Nhưng ta hiện tại hối hận rồi.”
Nàng gật gật đầu: “Đã biết đã biết, ta về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
Hắn trầm mặc mà nhìn nàng.
Tóc đen rũ xuống dính sát vào khuôn mặt, càng làm nổi bật làn da trắng tinh tế của nàng.
Đôi mắt lưu ly ánh nước hàm chứa tia sáng nhỏ.
Hắn xoay người đem nàng chặn lại.
Quần áo Tần Vãn bị cởi hết, khuôn mặt nàng ửng hồng, khó khăn ôm lấy người nam nhân.
Thời điểm hắn mạnh mẽ đâm từng cái một vào trong người nàng thì nàng uyển chuyển ngâm nga.
Hắn trầm giọng thở dốc, đi liếm nước mắt nàng chảy ra: “Khóc cái gì?”
Mỗi lần đè nặng nàng, phía dưới nàng liền chảy nước không ngừng cũng liền thôi đi. Đằng này, phía trên cũng chảy ra nước theo. Hắn thực hoài nghi nàng là được làm từ nước.
Tần Vãn lắc đầu, nhịn không được thẳng lưng càng thêm nghênh đón hắn. Nàng liền lập tức cảm giác được chỗ sâu trong hoa tâm bị hắn đâm cho cả người đều nhũn ra.

Nàng run run mở miệng, chỉ là vừa mở miệng liền tràn ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào: “A… Ta không phải cố ý…”
Hắn sờ khuôn mặt nàng. Tóc mai nàng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp mà dính ở bên má. Trong mắt nàng còn hàm chứa ánh nước, môi đỏ mọng nước giờ có chút khô khốc.
Hắn ngồi dậy, lấy cái ly trên cái bàn bên cạnh, đem ly nước uống một hơi cạn sạch rồi bóp cằm nàng hôn lên.
Tần Vãn còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác có dòng nước lạnh lẽo từ trong miệng hắn rót đổ vào.
Nàng kinh hoảng mà giãy giụa một chút, liền bị hắn càng cường ngạnh mà đè lại.
Chờ đến khi nàng đem nước đó ngậm hết trong miệng, hắn mới chưa đã thèm mà buông nàng ra.
Ngón tay hắn thon dài chậm rãi vỗ về khóe miệng nàng vừa mới tràn ra nước. Ánh mắt hắn có chút ác liệt: “Nuốt xuống đi.”
Yết hầu nàng nuốt một ngụm, thật sự nuốt xuống rồi.
Hắn vừa lòng mà cười cười: “Thật ngoan.”
Dứt lời, hắn liền hôn nàng, một lần nữa đè ép đi lên.
Hết sức triền miên.
Tần Vãn đổ mồ hôi mà ghé vào lòng ngực trần trụi của hắn, nhẹ nhàng thở gấp.
Hắn vuốt sống lưng trơn trượt của nàng, lười biếng mà để nàng thở đều.
Chờ nàng hơi thở ổn định, liền dán mặt vào ngực hắn, e thẹn nói: “Nếu buổi sáng ngày mai bọn họ nhìn thấy chúng ta ở chỗ này… làm sao bây giờ?”
Nàng nói “Bọn họ” là chỉ tiểu nhị của y quán.
Tiêu Thành Diệp cười nhạo: “Thấy được thì như thế nào? Vi phu đang có ý này.”
Nàng đỏ mặt lắc đầu: “Nếu không… Chàng vẫn là nên đi về trước đi.”
Nơi này rốt cuộc không phải trong nhà. Nếu cứ làm như vậy đến ngày hôm sau, nàng chỉ sợ cũng không còn mặt mũi gặp người.
Còn chưa chờ hắn trả lời, nàng lại liền đi dẹp bỏ ý định của mình: “Thôi vậy, chàng bôn ba đi tới đi lui như vậy cũng quá vất vả.”
Hắn không chút để ý nói: “Biết liền tốt, không có phu nhân ở bên, ta sao có thể ngủ được?”
Tần Vãn giật mình, nàng nhẹ giọng nói: “Ta cũng nhớ chàng.”
Nàng quyết định ngày hôm sau sẽ dậy sớm một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận