Bạch nhãn lang

Đêm tối chèo thuyền ở Yên hồ, trời đột nhiên mưa phùng to.
Pháo hoa Yên hồ ở Giang Lâm là tuyệt nhất. Hai người đi trên du thuyền. Sau đó lại chuyển qua ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ để ngắm pháo hoa.
Không nghĩ tới vận khí lại không tốt, thời tiết đột nhiên thay đổi, kế hoạch chỉ đành phải ngâm nước nóng.
Trong thuyền nhỏ không có gì che chắn, chỉ có ở giữa thuyền có cái đỉnh mái vòm hình cung, hai bên đầu thuyền thông nhau. Hai người ngồi ở trong thuyền, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu nước mưa rơi lùm bùm.
Tếng sấm nổ vang nơi xa, một đạo tia chớp lóe tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Toàn bộ trời đất trắng xóa một mảnh.
Tiêu Thành Diệp ngồi dựa vào mép thuyền, một tay ôm nương tử nhà mình đang co ro người như con nhím, bất đắc dĩ nói: “Nhắm mắt lại sẽ không sợ.”
Đôi mắt Tần Vãn được chữa khỏi tất nhiên là một chuyện rất tốt. Nhưng lại bởi vậy mà sinh ra cái tật xấu sợ tia chớp. Ngày thường ở trong phủ còn tốt, lúc này mưa gió tạt vào trên thuyền nhỏ, liền sợ tới mức run bần bật.
Nàng sợ hãi mà gắt gao ôm lấy eo thon hắn: “Nhưng mà nhắm mắt lại liền nhìn không thấy chàng.”
Ngoài thuyền vẫn mưa to nặng hạt, bóng đêm nặng nề.
Tiêu Thành Diệp tâm niệm vừa động, ôm lấy nàng đem nàng ngồi trên đùi hắn.
Thuyền nhỏ này thực chật hẹp. Không gian bị hạn chế làm đầu nàng không cẩn thận đụng phải đỉnh thuyền.
“A…”
Nàng nhíu mi kêu to một tiếng, duỗi tay muốn đi sờ đầu mình.
Tiêu Thừa Diệp cũng nhanh tay xoa đầu nương tử nhà mình.
Hắn nhịn không được cười nhẹ ra tiếng: “Đã quên, không chú ý.”
Bị hắn làm hại ném mất mặt mũi, nàng có chút đỏ mặt, đánh một cái vào đầu vai hắn: “Chàng đừng cười.”
“Ai da.”
Mới vừa bị nàng đánh một chút, Tiêu Thành Diệp liền rất khoa trương mà hô to một tiếng.

Nàng ngẩn người, nói thầm: “Ta nào có dùng sức lớn đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt Tiêu Thành Diệp vẫn thống khổ như cũ, lần này còn che kín vai mình.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới năm đó gặp hắn vừa bị thương. Bả vai hắn bị người đâm xuyên qua. Chuyện này cũng đã qua mấy năm, bình thường khi nàng bị hắn đè nặng hoan hảo thì liền có thể nhìn thấy vết sẹo ghê người kia.
Càng miễn bàn là bao nhiêu năm qua, trên người hắn còn lưu lại rất nhiều vết sẹo khác, có nông có sâu.
Nàng có chút hoảng sợ, lần này cũng không có tâm tư hoài nghi, liền vội đi sờ bả vai của hắn: “Chàng không sao chứ.”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Một mảnh u ám bên trong, bốn mắt vừa lúc nhìn nhau.
Đồng tử của Tiêu Thành Diệp nặng nề như đêm đen.
Tần Vãn còn không rõ đã xảy ra chuyện gì thì đã bị thân hình cao lớn của hắn ôm lấy.
Nàng bị hắn ôm chặt, cằm không thể không nâng lên, chống vai lên sườn hắn, chỉ lộ ra một khuôn mặt mê mang: “Làm sao vậy?”
Hắn ngửi mùi hương trên người nàng, cười cười: “Đùa nàng chơi thôi.”
Ban đầu chỉ là hắn nhìn thấy nàng phản ứng đáng yêu nên muốn đùa nàng chút. Nhưng mà chính mình lại bị lôi kéo vào.
Mặt nàng đỏ lên, nhận ra mình lại bị hắn đùa.
Nàng muốn tránh ra, lại bị hắn ôm đến càng chặt, căn bản là không thể nhúc nhích.
Lại một đạo tia chớp nhanh chóng cắt vỡ màn đêm u tối.
Thuyền nhỏ lắc lư lảo đảo, nam nhân ôm chặt người trong lòng ngực, cúi đầu hỏi nhỏ: “Còn sợ sao?”
Nàng ngẩn ra, nắm lấy vạt áo tay hắn thật chặt.
Hai người không biết đã ôm nhau bao lâu.

Lâu đến khi Tiêu Thành Diệp nhịn không được mà cắn vành tai nàng, tham luyến thân thể mềm mại của nàng: “Thật muốn ăn luôn Vãn Vãn.”
Tần Vãn cho rằng hắn lại muốn lôi kéo mình làm chuyện đó.
Nàng có chút xấu hổ, thấp thỏm mà nâng mắt nhìn xem chung quanh:
“Nơi này không quá thuận tiện đi…”
Thuyền nhỏ chật hẹp như vậy, cái đầu hắn lại cao. Bên ngoài mưa to tầm tã, thỉnh thoảng sấm sét ầm ầm, thấy như thế nào cũng không thích hợp để làm.
Vị kiều nương xinh đẹp này lại thật sự nghiêm túc đi suy xét chuyện đó.
Bên tai nàng truyền đến tiếng cười khẽ trầm thấp dễ nghe của hắn, tiếng cười mang theo vài phần trêu chọc.
“Vãn Vãn thật phóng túng. Lúc này mà còn muốn cùng vi phu làm chuyện đó.”
Giữa lúc hai người đang ôn nhu đưa tình thì lại bị hắn nhanh chóng dập tắt. Nàng lúc này mới phản ứng lại, mặt đỏ tới cần cổ: “Chàng im đi!”
Hắn vuốt sống lưng hơi gầy của nàng, sâu kín thở dài: “Phu nhân của ta càng ngày càng hung dữ.”
Lời này hoàn toàn là bậy bạ. Tần Vãn trời sinh tính tình ôn nhu. Nếu như nàng có thật sự nổi giận đi chăng nữa thì cũng là nhẹ nhàng, giống như một cục bông, căn bản chưa nói lời hung dữ.
Nhưng mà nữ tử bao giờ cũng sẽ luôn để ý hình tượng của mình trong mắt người mình thương.
Nàng ngẩng đầu, trộm mang theo một tia thấp thỏm: “Chàng không thích sao?”
Tiêu Thành Diệp ban đầu đối với tư thế ôm cả người nàng như vậy thực vừa lòng. Nhưng hắn vừa lơ đãng đã bị nàng thoát ra nên cảm thấy khó chịu.
Hắn lại lần nữa đem cả người nương tử nhà mình ấn ngồi lại vào trong lòng ngực hắn, lúc này dùng giọng uy hiếp: “Phu nhân ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích thì ta mới thích.”
Nghe được hắn nói vậy, Tần Vãn nhăn lại mày đẹp: “Ta lại không phải là con rối, như thế nào có thể không động, này thật là làm khó ta quá rồi.”
Tiêu Thành Diệp bị nàng nói đến nghẹn lời.
Nương tử nhà mình ngày thường nhìn thông minh. Nhưng mỗi khi đến loại thời điểm này thì liền ngốc đến kỳ lạ.
Hắn trầm mặc một lúc.

Tần Vãn kéo hắn: “Chàng sao lại không lên tiếng.”
Tuy rằng thành thân đã lâu như vậy, nhưng hắn thỉnh thoảng vẫn sẽ khiến nàng không đoán được tâm tư, có chút tâm tình không ổn định. Chờ tới khi từ từ hiểu nhau hơn, nàng mới phỏng đoán đại khái được là, những chuyện trải qua lúc trước làm hắn dưỡng thành thói quen không nói lên rõ tiếng lòng.
Theo lý thuyết loại người giống như Tiêu Thành Diệp ngày thường lạnh nhạt ngạo mạn, thích giấu tâm tư. Kỳ thật hắn lại là kẻ vô sỉ, vừa trong ngoài bất nhất lại khó hầu hạ, còn căn bản sẽ không dỗ người nguôi giận, không chiếm được lòng nương tử. Tỷ như Lục công chúa – vị hôn thê cũ của hắn chính là một cái ví dụ.
Cố tình, vận khí của hắn lại tốt nên lừa được Tần Vãn.
Tiêu Thành Diệp hừ lạnh một tiếng: “Không phải mới vừa rồi nàng bảo ta đừng nói chuyện.”
Tần Vãn: “…”
Tiêu Thành Diệp: “Nhưng mà ta cảm thấy phu nhân thật sự là quá ngốc nghếch, ai.”
Dứt lời còn làm bộ làm tịch mà thở dài một hơi.
Tần Vãn nhíu mày: “Vậy chàng thích ta không?”
Tiêu Thành Diệp: “… Đều đã lúc này rồi, phu nhân như thế nào còn đi hỏi ta cái vấn đề này.”
Tần Vãn sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Kia… Tóm lại là ta muốn biết nhưng chàng lại chưa từng nói qua.”
Nào có nữ nhi nhà ai lại cứ luôn thổ lộ tâm tình. Người thẳng thắn thành thực như nàng đều cảm thấy bản thân không biết e lệ.
Cái nàng muốn, đơn giản chính là câu đáp lại thiệt tình thành ý mà thôi.
Ngẫm lại dù có miễn cưỡng thì cũng không có ý nghĩa gì.
Nàng rũ mắt nói: “Chàng nếu thật sự không muốn nói, liền thôi đi.”
Mắt thấy nương tử nhà mình thật sự ủ rũ cụp đuôi, loại người sẽ không dỗ người như Tiêu Thành Diệp cũng vội vàng hôn nàng một cái: “Vãn Vãn có như thế nào thì ta cũng đều thích, thích nhất được không?”
Tần Vãn bị hắn hôn lập tức liền mau quên chuyện vừa rồi, nhịn không được nhoẻn miệng cười.
Lại nhận thấy chính mình không nên dễ bị dụ như vậy, nàng liền nỗ lực bày ra vẻ mặt lúc nãy, ra vẻ không vui: “Không có thành ý.”
Tiêu Thành Diệp khó khăn lắm ôm nàng, nhướng mày: “Vậy phu nhân nói xem nên như thế nào?”
Gương mặt trắng nõn của nàng đỏ ửng lên, dịu dàng nói:
“Lại hôn một chút.”
Vừa dứt lời, người nàng đã bị hắn khinh nhục.

Nàng ngồi ở trong lòng ngực hắn, eo nhỏ bị hắn gắt gao giữ chặt, môi lưỡi dây dưa. Trong thuyền nhỏ là một mảnh tình ý kiều diễm, cùng ngoài thuyền là mưa to gió lớn, thật là hoàn toàn bất đồng.
Mưa không biết khi nào thì nhỏ lại.
Bỗng nhiên có người vén tấm mành lên.
“Vương gia, phu nhân, đêm nay chỉ sợ trời sẽ còn mưa. Tiểu nhân tới đón các ngài trước … A, là tiểu nhân đường đột, mong ngài thứ tội!”
Người này ngàn vạn lần không dự đoán được sẽ thấy cảnh tượng Tin vương thân thiết ôm phu nhân. Sợ làm cho chủ tử tức giận, hắn căn bản không dám xem quá rõ ràng, liền vội vàng lui về.
Tần Vãn căn bản bị hắn hôn đến mơ mơ hồ hồ, lúc này đã thanh tỉnh lại.
Nàng thẹn đến mức muốn chui xuống đất, cuống quít đi trốn phía sau hắn.
Nàng cúi đầu nhìn xem, xác định xiêm y của mình còn mặc chỉnh tề ở trên người, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Sắc mặt Tiêu Thành Diệp lại sa sầm, mặt mày tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn vì bị người quấy nhiễu.
Hắn bình tĩnh nghĩ nghĩ, lại vỗ trán rồi nhắm mắt, ra lệnh: “Lên thuyền.”
“Đúng vậy.” Người nọ đứng ở đầu thuyền, mặt mày xám xịt.
Hắn ta một thân mặc áo tơi, khởi động mái chèo thuyền, mang thuyền nhỏ chậm rãi cập bờ.
Trên xe ngựa về phủ, hắn thấy trên tóc nàng dính nước mưa, thuận tay xoa cho nàng, lại cố ý lau tới trên mặt nàng.
Tần Vãn đang gắt gao bọc áo choàng, chợt nhận thấy trên gương mặt là một mảnh lạnh lẽo ướt át.
Nàng sửng sốt, đánh cái hắt xì.
Hắn không nói gì, vội vàng đi lau khô cho nàng.
Chỉ là xoa xoa liền biến thành sờ…
Tiêu Thành Diệp vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng, cất tiếng nói: “Lần sau vẫn đi xem bờ biển đi.”
May mắn đêm nay không có nổi gió lớn. Nếu có thì sẽ nguy hiểm, có thể xảy ra lật thuyền. Hắn tất nhiên là không sợ, chỉ là lo nương tử nũng nịu này của hắn sẽ bị nguy hiểm.
Nàng mặc kệ hắn vuốt ve. Bên trong xe ngựa, ánh nến được phản chiếu ngược ở trong đôi mắt lưu li của nàng. Một vài cọng tóc nhẹ nhàng rũ xuống, nàng chớp chớp mắt, ngước nhìn lên phảng phất sóng mắt lưu chuyển, tràn đầy ẩn tình.
Ngoài cửa sổ xe, tiếng mưa rơi tí tách.
Nàng gật gật đầu, hít mũi: “Đi chỗ nào cũng đều tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận