Tô Diên yên lặng thở dài, không còn cách nào, chỉ có thể hỗ trợ đi ra ngoài tìm.
Giữa hè nắng nóng chói chang, lại là buổi trưa, không chỉ có người sợ nắng mà gà cũng sợ.
Liên tưởng điều này, chẳng mấy chốc cô đã tìm được con gà trống đang ủ rũ héo úa bên trong đống đồ linh tinh ở góc tường.
Trương Lan Quyên vẫn luôn đi theo sau cô, khoảnh khắc nhìn thấy con gà, hai mắt bà tỏa sáng: “Diên Diên, con lợi hại quá! Nhà ta chỉ có con là thông minh nhất!”
Từ nhỏ đến lớn lời ca ngợi thế này Tô Diên nghe không ít, lúc đầu sẽ cực kỳ vui vẻ, mãi đến sau này việc được giao cho cô càng ngày càng nhiều, cô mới hiểu được cái gì gọi là “người tài giỏi thường nhiều việc”.
Ngay sau đó cô tìm dây thừng mỏng buộc chân gà lại, không đợi Trương Lan Quyên lên tiếng, nhận việc nói rõ trước: “Con không làm được chuyện giết gà đâu, mẹ vẫn nên chờ người khác về rồi xử lý đi.”
Trương Lan Quyên nhìn cô, bà mím môi nuốt lời vừa đến miệng vào lại, sắc mặt có chút không vui: “Diên Diên, mẹ không nghĩ thế, nói đến cùng con cũng là con gái, sao mẹ có thể để con giết gà chứ?”
Tô Diên nở nụ cười mờ nhạt đáp lại, không lên tiếng.
Nghĩ thầm: Gà này quá đắt nên chưa từng mua, còn cá thì trước đó cô đã phải giết rất nhiều.
Theo lý thuyết, bên trên cô có ba người anh, việc nặng như giết gà mần cá hẳn không đến lượt cô làm.
Nhưng nhà họ Tô chú trọng cái gọi là nam nữ bình đẳng, con gái cũng được nuôi như con trai, những việc như lên mái nhà quét tuyết, lấy bùn đắp tường hay gánh nước trồng rau, cô đã làm từ nhỏ đến lớn rồi, sớm đã thành thói quen.
Nhất là mỗi lần Trương Lan Quyên khen cô, chắc chắn có việc sắp xếp cho cô làm.
Tô Diên bỏ gà trống vào lại phòng bếp, sau đó hai người vào nhà chính.
Hôm nay là ngày vui con gái ruột nhà họ Tô quay về nhà.
Trong nhà ngoài sân sớm đã được quét tước sáng sủa hẳn lên.
Trên bàn ở nhà chính còn đặt mâm đựng trái cây và hạt dưa, mức độ quan tâm không thua gì lãnh đạo đến thị sát.
Thấy ánh mắt Tô Diên dừng ở chỗ kia, Trương Lan Quyên sờ sờ chóp mũi giải thích: “Tiểu Tuyết lớn lên ở nông thôn, chưa từng ăn đồ ngon gì.
Mẹ lấy năm viên kẹo sô-cô-la nhân rượu từ phòng của con, chỉ lấy năm viên thôi, con… không giận đâu đúng chứ?”
Số sô-cô-la nhân rượu ấy là Phó Mặc Bạch gửi đến từ phương nam, Tô Diên vẫn luôn không nỡ ăn.
Giờ phút này cô chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, có thứ gì đó không rõ sắp trồi lên khỏi mặt đất.
Nhưng nghĩ đến gia đình này có ơn dưỡng dục với cô, lại thoáng chốc không giận nữa.
“Mẹ, liệu lần sau mẹ lấy đồ của con có thể nói trước với con một tiếng không?”
Nhìn ra cô không chấp nhặt, Trương Lan Quyên lập tức cười tươi, gật đầu đồng ý: “Lần sau mẹ nhất định sẽ chú ý.
Đợi anh cả con đến phương nam công tác, mẹ bảo nó mua một hộp sô-cô-la trả cho con.”
Đây chỉ là nói cho có mà thôi, Tô Diên căn bản không coi là thật.
Ngay khi cô chuẩn bị về phòng ngủ nghỉ ngơi, Trương Lan Quyên bỗng giữ chặt tay cô lại, nhỏ giọng thương lượng: “Diên Diên à, mấy anh của con đề rất bận, không chừng mấy tiếng nữa mới về nhà.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Tuyết vào nhà ở, không bằng con đi đón con bé với mẹ đi.
Nếu đến cả con cũng không đi, mẹ sợ con bé sẽ suy nghĩ lung tung.”
Tô Diên ngẩn ra, theo bản năng hỏi: “Cô ta suy nghĩ lung tung cái gì?’
“Con bé sẽ… Con bé…”
Trương Lan Quyên ấp a ấp úng một lúc lâu mới chậm chạp trả lời: “Con bé lớn lên ở nông thôn, trước kia chịu bao nhiêu là khổ.
Thật ra đứa nhỏ đó rất mẫn cảm tự ti, càng cần người nhà quan tâm hơn.
Ôi con gái đáng thương của tôi ~ Chúng ta… chúng ta đều nợ con bé.”
Nói đến đây vành mắt bà đỏ hoe, nước mắt trực trào.
Thấy cảnh này, sâu trong lòng Tô Diên lướt qua một chút chua chát, đây là lần đầu tiên cô thấy mẹ khóc vì con cái, lại không phải vì cô.
Suy nghĩ một lát, cô cảm thấy có vài lời cần phải nói rõ ràng mới ổn.
Vì thế cô hít sâu một cái, đanh mặt nói: “Mẹ, câu cuối cùng mẹ nói sai rồi, con không nợ cô ta, con cũng là người bị hại.
Đến tột cùng chuyện năm đó là như thế nào cũng chỉ có bác gái là biết chân tướng.
Rốt cuộc chừng nào bác mới về thành?”
Trương Lan Quyên nghe xong, đầu tiên bà sửng sốt, ngay sau đó mặt lộ vẻ vô thố.
Trước kia Tô Diên tuy lạnh lùng nhưng không cứng rắn, còn bây giờ lại có chút thay đổi, khiến bà cảm thấy xa lạ.
Bình thường chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do chồng bà quyết định, bao gồm vấn đề giáo dục con cái cũng do chồng bà tự quản lý.
Mấy hôm trước chồng bà đến Đông Bắc không có ở nhà, trước mắt gặp được vấn đề khó giải quyết thì có hơi luống cuống.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Lan Quyên trả lời: “Cha con đi tìm bác con rồi, có lẽ hai người họ sẽ trở về nhanh thôi.
Đến lúc đó chắc chắn mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ! Diên Diên à, lời vừa rồi là mẹ nói sai, con đừng nghĩ nhiều nhé.
Bất kể về sau có xảy ra chuyện gì con cũng là con gái ruột của mẹ, điều này mãi mãi không thay đổi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...