Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại


“Nè, mấy người nghe nói gì chưa? Con gái nhỏ nhà ông Tô hóa ra không phải con ruột! Bây giờ đã tìm được con ruột rồi, khó trách nhiều năm như thế mà trong cái nhà đó Tô Diên chẳng được yêu thương tí nào!”

“Còn chẳng phải sao? Tôi cũng nghe nói con bé ruột thịt kia trông cực giống người nhà họ Tô, còn chẳng cần lấy máu nghiệm thân cũng nhìn ra được là giống nòi nhà ông ấy, bà nghĩ sau này Tô Diên sẽ thế nào đây? Nhà họ Tô còn chứa chấp con bé nữa không?”

“Tôi thấy hơi khó rồi, mới sáng nay nhà ông Tô mua một con gà trống, nói là muốn chào mừng máu mủ ruột rà về nhà cơ.

Đứa nhỏ Tô Diên này… về sau chỉ có nước ngày càng gian nan mà thôi.”

“Ôi chao, mấy người cũng đừng nhọc lòng thay người ta.

Một cô gái xinh đẹp như thế có một đống thằng nhóc trong đại viện chúng ta nhớ thương kia kìa ~ dù là gả cho ai cũng có thể sống được thoải mái.

Nếu là tôi thì tôi đã nhanh chóng tìm một nhà chồng tốt, thoát khỏi hiện trạng lúc này mới là chuyện quan trọng!”

“Cũng đúng, trước kia là trèo cao không tới, còn hiện giờ… Nó chỉ là một con nhỏ không rõ lai lịch, mọi chuyện đều có khả năng ~”


“Ha ha ha, còn chẳng phải ư?”

Lúc này, dưới gốc cây hòe của viện gia chúc nào đó trong quân khu, mấy phụ nữ trung niên ngồi quây quần bên nhau nói chuyện phiếm, tám chuyện nhà ông Tô ôm sai con gái.

Nuôi nhầm mười tám năm, giờ oanh động toàn bộ đại viện!

Mà “Tô Diên” bọn họ vừa nhắc đến, giờ phút này đang đứng trước cửa hợp tác xã cung ứng, bị người khác cản đường.

Chỉ thấy cô mím chặt đôi môi anh đào, trong ánh mắt hạnh nhân lóng lánh kia lộ ra một chút không kiên nhẫn.

Tuy chẳng tươi cười nhưng khí chất vẫn vô cùng xuất chúng, đẹp đến động lòng người.

Tiêu Kỳ mất tập trung trong thoáng chốc rồi mới mở miệng: “Tô Diên, mấy hôm nay em suy nghĩ đến đâu rồi? Chỉ cần gả cho anh, sau này không ai dám bắt nạt em nữa.”

Nghe vậy Tô Diên khẽ nhíu mày, sắc mặt lạnh nhạt hơn vừa rồi vài phần: “Tôi không cần anh bảo vệ, cũng sẽ không gả cho anh, làm phiền tránh đường.”

Cô là người đẹp lạnh lùng có tiếng trong đại viện, Tiêu Kỳ yêu thầm nhiều năm, đã sớm đoán được cô sẽ không đồng ý dễ dàng, bởi thế cực kỳ kiên nhẫn.

Chẳng qua lòng tự trọng quấy phá, giọng điệu anh ta trở nên hơi khó nghe, cũng trở lại bộ dạng thiếu đứng đắn như bình thường, rất giống một tên du thủ du thực.

Đôi mắt đào hoa kia chứa đầy sự khinh thường: “Không cần anh bảo vệ? Ha! Thế em cần ai bảo vệ? Phó Mặc Bạch sao? Đừng vọng tưởng, nếu trong lòng nó có em thì trước đó đã không đến phương Nam tòng quân rồi! Anh nghe nói giờ nó có quan hệ mật thiết với một nữ quân nhân trong đoàn văn nghệ lắm, có lẽ là sắp có tin vui rồi thì phải? Anh khuyên em vẫn nên kịp thời ngăn tổn thất, gả cho anh mới là lựa chọn chính xác.”

Nghe người này nhắc đến cái tên ấy, một chút kiên nhẫn cuối cùng của Tô Diên bị mất sạch, ngay giây sau cô nâng cánh tay dùng sức đẩy anh ta ra, cũng căm tức nhìn đối phương, lạnh giọng cảnh cáo: “Nếu anh lại càn quấy nữa, coi chừng tôi la lên có lưu manh, đến lúc đó anh bị cha anh đánh đến mông nở hoa thì cũng đừng trách tôi.”

Tiêu Kỳ nhất thời không để ý bị đẩy lảo đảo.


Nghĩ rằng cô vì Phó Mặc Bạch mới làm thế với mình, anh ta tức giận đến hai mắt bắt đầu bốc hỏa, lòng tự trọng bị nhục mạ nặng nề.

“Được thôi, em giỏi lắm! Đừng tưởng rằng lôi cha anh ra uy hiếp là anh sẽ lùi bước.”

Nói rồi anh ta xoay người rời đi, còn không quên quát lớn: “Giờ anh đi nói với người nhà anh muốn cưới em làm vợ.

Em cứ chờ làm vợ của anh đi.”

Vốn tưởng rằng Tô Diên sẽ ngăn cản anh ta, cầu xin anh ta, nhưng đợi một lúc lâu đối phương chẳng có tí động tĩnh nào.

Tiêu Kỳ không kiềm được quay đầu lại nhìn, bấy giờ mới phát hiện trước cửa hợp tác xã cung ứng đã sớm chẳng còn ai…

Tức lại càng tức hơn!

Bên kia.

Tô Diên buông bỏ mọi cảm xúc buồn bực kia, xách đồ ăn đã mua về đến nhà.

Vừa vào nhà cô đã đụng phải mẹ Tô là Trương Lan Quyên đang vội vội vàng vàng.


Đã bốn năm mươi tuổi, bận áo trắng quần đen làm bằng sợi tổng hợp.

Làn da bà trắng nõn bóng loáng, có thể thấy rằng bình thường bảo dưỡng rất khá.

Tô Diên đã sớm quen với tính cách hấp tấp của bà, bình tĩnh lùi về sau một bước, hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”

Trương Lan Quyên nhìn thấy cô như thấy được tâm phúc, vội cầm lấy đồ trong tay cô, nôn nóng mong giúp đỡ: “Diên Diên, gà trống nhà ta biến mất rồi.

Con mau tìm giúp mẹ với.”

Nhà họ Tô một mình chiếm một nhà lầu hai tầng, tuy kém hơn nơi ở của thủ trưởng nhưng trong đại viện này cũng xem như một nơi ở tốt được người người hâm mộ, khuyết điểm duy nhất là tường quanh sân quá thấp.

Nếu gà trống không bị buộc chặt, muốn bay khỏi bức tường sẽ chẳng khó khăn gì.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận