Cố Lập Quân vốn nghĩ thằng hai bay nhảy chẳng được mấy ngày nữa đâu, nên cứ cho nó bay nhảy cho đã. Thế nhưng sau khi mấy vị đầu bếp chủ chốt rời đi, thực đơn chủ lực của Tân Hồng Các chẳng xuống dốc tí nào mà ngược lại chất lượng còn càng lúc càng đi lên, thậm chí còn có thêm nhiều món ăn mới, trong đó có không ít món của bên Hoa Đình.
Được lắm, dám đào góc tường nhà ông đây.
Mẹ Cố thấy năm nay con thứ lại không về ăn Tết, tức giận cãi nhau một trận với ba Cố. Địa vị của Cố Lập Quân trong gia đình thấp, chỉ có thể tìm con cả kể khổ, Cố Hiểu nghe mà ngao ngán.
Cố Hiểu phát sầu, tự nhiên lại bị tai hoạ ở đâu giáng xuống đầu. Anh không muốn cấp dưới khó xử, vậy là lại trút giận lên người Nguyên Thành. Ai bảo anh mắt mù đi thích tôi, Cố Hiểu thẳng thắn nghĩ, có thể nói Cố Hiểu chính là điển hình của người được thiên vị đến mức không biết trời cao đất dày. Thế là chuỗi thức ăn tàn khốc cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm nhỏ lại bắt đầu.
Nguyên Thành đã bị vạ lây không biết bao lần, lúc này tỉnh táo lại đã thấy tôm hùm của mình bị Cố Hiểu ghét bỏ ném đi vì "Mắt to vừa to vừa lồi, xấu chết, nhìn là hết hứng ăn". Hắn tỏ vẻ vô tội hỏi: "Cố Hiểu, em có thấy mình bị thiếu 'chơi' không vậy?"
Cố Hiểu: "... Không, nhưng em cảm thấy thằng em em cần được ăn đòn."
"Nếu đánh Cố Duy một trận có thể làm em ăn cơm ngon miệng, vậy để anh thử xem sao."
Cố Hiểu: "... Không phải, chủ yếu là..."
Cố Hiểu giải thích vấn đề gia đình cho hắn nghe, Nguyên Thành hơi khó hiểu vì không biết tại sao rừng cây cháy ở nơi xa, ấy vậy mà lại làm liên luỵ đến con cá đang trong chậu cách tám trăm dặm là hắn đây. Lát sau hắn mới mở miệng: "...Em đang làm nũng với anh à?"
Cố Duy: "... Anh cút đi!"
"Ấy bớt giận bớt giận, để anh chỉ em nghe." Tâm trạng Nguyên Thành rất tốt: "Không đánh được đường thẳng, vậy ta đi đường vòng."
Do đó hôm nay, khi Bắc Sơn đang ngồi ăn ở hậu viện của Tân Hồng Các, Cố Duy nhận được một cuộc điện thoại tạm ra chỗ khác, có một người đàn ông đột nhiên đứng dậy đi đến ngồi đối diện Bắc Sơn. Bắc Sơn thẳng thắn nhắc nhở: "Chỗ đấy có người ngồi rồi ạ."
Người đàn ông mỉm cười: "Tôi biết, tôi nói với cậu mấy câu thôi."
Bắc Sơn: "Không nghe."
Cố Hiểu: "..."
Cố Hiểu: "Tôi có đồ ăn ngon này."
Bắc Sơn vùi đầu ăn một đống tôm hùm nhỏ đã được lột vỏ, miệng nhai nhồm nhoàm, chẳng thừa hơi đâu mà nói chuyện nữa. Mãi khi cậu ăn xong chỗ tôm Cố Duy đã bóc cho mình mới ngẩng đầu lên, hắng giọng: "Duy Duy không cho tui ăn đồ ăn của người lạ."
Cố Hiểu: "..."
Cố Hiểu đành mặc kệ thân phận sếp lớn của mình mà xắn tay áo lên lột vỏ tôm, vì thấy thằng nhóc này đang ăn không ngừng được mồm. Bắc Sơn chần chừ một lát rồi nghĩ đây là đồ Cố Duy mua cho mình, không tính là của "người lạ", do vậy tiếp tục ăn một cách vui vẻ.
Cố Hiểu nào đã tự bóc tôm bao giờ đâu, tốc độ bóc rất chậm, không thể đua nổi với tốc độ ăn của Bắc Sơn nên bị cậu ghét bỏ: "Anh ra chỗ khác đi, tui muốn Duy Duy cơ."
Cố Hiểu khóc không ra nước mắt, nghĩ đủ mọi cách để dụ dỗ cậu: "Em ăn thịt nướng bao giờ chưa?"
Bắc Sơn cảnh giác nhìn anh ta: "Chưa, tui sẽ bảo Duy Duy làm cho tui ăn."
Chủ nhân nhà tui rất là giỏi, cái gì cũng biết làm luôn đấy.
Cố Hiểu: "Bảo mẫu nhà anh biết làm bánh ga-tô nhỏ, bánh quy vị bơ vị sô-cô-la, vừa thơm vừa ngon vừa mềm, ở ngoài không có bán đâu."
Bắc Sơn: "Nhà hàng bọn tui có lò bánh mì."
Cố Hiểu: "Nhà anh có bốn đầu bếp, hai người Trung Quốc, hai người nước ngoài, ngày nào cũng đổi thực đơn."
Bắc Sơn: "Nhà tui có tám đầu bếp, mười hai người phụ bếp, có năm thực đơn."
Cố Hiểu: "Nhà anh có nhiều tiền, nguyên liệu nấu ăn đều nhập ở nước ngoài qua đường hàng không, vừa tươi vừa ngon."
Bắc Sơn: "Sau nhà tui có nông trại, thích gì làm nấy, nguyên liệu liền tay."
Cố Hiểu: Tự nhiên lại đi so ăn ngon hay không ngon với một hàng ăn, mình điên rồi hả trời!
Đúng lúc này Cố Duy cũng vừa về tới nơi. Hắn vừa nhìn đã thấy anh trai, do đó vội vàng ngồi xuống bên cạnh Bắc Sơn.
Cố Hiểu: "Em sao thế hả, xã hội pháp trị rồi, anh cũng chẳng thể cướp cậu ta được."
Cố Duy: "Không phải cướp người, bắt cóc cũng sẽ bị pháp luật trị tội đúng không?"
Cố Hiểu nghẹn họng: "Cố Duy! Sao em không tự nghĩ xem hộ khẩu em đang ở đâu, em không định kết hôn nữa à?"
Cố Duy: "Bắc Sơn không có hộ khẩu, cũng không kết hôn được."
Cố Hiểu: "..."
Ok, hai người chọc tôi tức sắp chết rồi.
Dù đang nói chuyện nhưng mười ngón tay Cố Duy vẫn thoăn thoắt lột vỏ tôm, nhanh đến mức chỉ thấy bóng mờ. Hắn đút cho Bắc Sơn ăn liên tục, Cố Hiểu lúc này không phục cũng phải phục. Chẳng bao lâu sau vỏ tôm trên bàn đã chất cao ngất, Bắc Sơn vỗ vỗ bụng, vui vẻ ngã người ra ghế.
"No chưa?" Cố Duy bỏ nốt con tôm cuối cùng vào miệng, rút khăn giấy lau nước trên tay: "Qua đây anh lau cho."
Bắc Sơn nghe lời, ghé mặt tới để Cố Duy lau miệng cho mình. Cậu sờ sờ bụng nhỏ: "Ăn no lắm rồi ạ."
"Sau khi ăn no thì phải làm sao nhỉ?"
Bắc Sơn nghiêm túc thơm một cái lên mặt Cố Duy: "Cảm ơn ông xã!" Cố Hiểu thấy má em trai mình bị ngoạm một miếng to, nhìn hơi bị đau.
"Ừm, đi chơi đi." Cố Duy hài lòng xoa đầu cậu.
Cố Hiểu ngồi đối diện sợ run cả người, bất giác tự sờ tay mình.
Sau khi Bắc Sơn đi rồi Cố Hiểu mới hỏi hắn: "Em chơi giả hay yêu thật vậy, đừng có đùa giỡn con trai nhà người ta."
Nhà họ nền nếp gia phong rất ngay thẳng, dù là con gái gả đi hay con dâu cưới vào thì đều yêu thương, hoà thuận với nhau. Truyền thống này được truyền thừa từ tổ tiên, đến nay vẫn duy trì tư tưởng "Mọi tình yêu không lấy hôn nhân làm đích đến thì đều là đùa bỡn lưu manh". Cố Hiểu chưa từng thấy Cố Duy qua lại với con trai hay con gái gì, lần trước thấy Bắc Sơn cũng chỉ hơi chú ý một chút, đến hôm nay mới cảm giác hơi bất an.
Cố Duy: "Ai bảo là đùa." Sức ăn như thế, tiệm nhỏ nhà hắn đùa được chắc?
Cố Hiểu: "Vậy em có tính kết hôn với người ta không? Làm hộ tịch cho cậu ấy cũng không khó đâu."
Cố Duy thấy hơi phiền, vì thế bắt đầu đối phó: "Anh đừng nhúng tay vào, anh không hiểu đâu."
Hắn đã tìm hiểu rất nhiều tư liệu và biết Tiểu Bắc Sơn không nói điêu, nhưng nếu thế thì sao họ có thể ở bên nhau được chứ? Bắc Sơn đã hơn một trăm tuổi rồi mà vẫn còn là thú non, còn hắn là con người hàng thật giá thật, sống đến trăm tuổi là đi đứt, phải làm sao đây?
Cố Hiểu bị chọc tức đến mức trợn trắng mắt, kí đầu hắn một cái rồi đi luôn.
Cố Duy ngồi một lúc nữa rồi mới vào nhà bếp. Bắc Sơn hay vào đây chơi, có ai hỏi phải nấu món này thế nào, cậu sẽ tận tình chỉ dạy, kể cả việc dùng bao nhiêu gia vị, độ lửa ra sao cậu cũng nắm lòng tất cả. Bình thường chú đầu bếp nấu món gì ngon cũng sẽ cho cậu ăn trước một miếng.
Từ phòng khách tới nhà bếp, từ nhà bếp tới sảnh chính, phàm là nơi làm ăn đều sẽ đặt mấy thứ như mèo chiêu tài, cá chép, cóc ngậm tiền cầu tài cầu lộc này nọ để xin thêm may mắn. Lúc đầu Tân Hồng Các cũng vậy, song mấy ngày này họ đã đổi hết thành Tỳ Hưu, thậm chí còn chưa mua được. Bắc Sơn rất chi phê bình tượng cóc ngậm tiền vì cho rằng đây là hành vi quá trớn, không có chút xíu tôn trọng nào.
Bắc Sơn vào bếp vừa lúc một nồi sủi cảo vừa hấp xong. Cậu đang cầm một cái thổi phù phù, mười ngón tay bị bỏng đến mức cứ phải chuyển qua chuyển lại, nhưng thổi được mấy cái đã kìm lòng không đặng mà cắn một miếng, cuối cùng bỏng luôn.
"Em từ từ thôi, không anh tranh với em đâu."
Cố Duy lấy sủi cảo trong tay cậu bỏ vào một cái bát nhỏ. Ở chung một tháng, Cố Duy chợt phát hiện ra mình là người duy nhất có thể cướp được đồ ăn từ tay Bắc Sơn, điều này khiến lòng hư vinh của Cố Duy vô cùng thỏa mãn.
Bắc Sơn xoa mấy ngón tay đỏ ửng, há mồm cho hắn xem: "Thổi thổi."
Cố Duy đành cúi xuống thổi cho cậu: "Được rồi."
Bắc Sơn: "Thổi thổi."
Vì thế trước ánh mắt của những người trong bếp, Cố Duy ngượng ngùng nói: "Ngoan, phù phù, cái đau biến đi cái đau biến đi."
Đúng là hắn có bệnh nên mới cho Bắc Sơn xem hoạt hình, xem mấy cái kiểu phim gay có khi tốt hơn đó!
Lúc này Bắc Sơn mới hài lòng ngậm miệng, tiện tay ôm cổ hắn thơm một cái. Cố Duy bị đầu lưỡi non nớt của cậu khiêu khích vẫn cứ nhịn mãi, lúc này bèn kéo cậu vào phòng nhỏ, nhẹ nhàng khom người đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của cậu. Hắn liếm hôn, ngậm mút, cảm nhận thấy đôi môi của đối phương đang dao động, Cố Duy bèn dùng lưỡi cạy mở môi cậu. Bắc Sơn rất ngoan, mở miệng bảo anh tiếp tục đi. Cố Duy dò xét từng chút từng chút một, sau lại chuyên chú quấn lấy lưỡi Bắc Sơn. Họ hôn nhau rất lâu, mãi đến khi Bắc Sơn không thở nổi nữa mà đẩy đẩy Cố Duy, hắn mới buông ra.
Cố Duy đứng thẳng người, thơm một cái lên má Bắc Sơn: "Thoải mái không?"
Bắc Sơn quệt môi, nơi đó ướt quá: "Thoải mái ạ... sủi cảo nguội mất..."
Cố Duy: "..."
"Đi ăn thôi đi ăn thôi."
Bắc Suy lạch bạch chạy ra ngoài, chẳng chút lưu luyến, bỏ lại Cố Duy đang hết sức ngờ đời: Mình không bằng một cái sủi cảo sao? Sao một cái sủi cảo lại hơn cả mình thế? Mình có chỗ nào kém cái sủi cảo? Làm sao để hơn cái sủi cảo đó đây? Ủa mà sao mình lại so sánh bản thân với cái sủi cảo? Mình... Sủi cảo... Hừm...
Bắc Sơn lại hồn nhiên không biết chuyện, cậu nếm một lượt các vị xong hào hứng cầm hai cái sủi cảo nhân rau cần chạy vào phòng tìm cố Duy đang suy ngẫm về cuộc sống: "Duy Duy ăn sủi cảo này đi! Cái này ngon nhất á!"
Cố Duy mừng rỡ: Quả nhiên mình vẫn hơn một cái sủi cảo!
Lại nói về Cố Hiểu, sau khi về nhà anh vào thẳng nhà bếp, quấn lấy các đầu bếp để làm vài trò gian trá, định lừa Bắc Sơn đến nhà... Bắc Sơn đến, còn sợ Cố Duy không đến chắc? Đầu bếp kêu khổ ầm trời, cảm thấy cậu chủ nhà mình khó hầu hạ thật mà.
Hôm sau Cố Hiểu tự tin tràn trề cầm một cái hộp giữ nhiệt rời nhà, len lén canh ở đoạn đường trong vườn mà Bắc Sơn hay đi bộ để tiêu thực. Qua một thời gian theo dõi và phân tích, thời điểm này Cố Duy sẽ ở Tân Hồng Các quán xuyến công việc hoặc nghiên cứu món mới, sẽ không ở cùng một chỗ với Bắc Sơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...