Bắc sơn có thao thiết

 
Phải nói là số Cố Hiểu rất may.
 
Gần đây Cố Duy tra trên mạng các thôn tin về Thao Thiết và Tỳ Hưu nhiều, cực kỳ nhớ một câu này - "Tham ăn nên chết."
 
Tham ăn nên chết?
 
Chết no?
 
Cố Duy cảm thấy người mình không khỏe.
 
Vì thế Bắc Sơn hôm nay không được ăn no, tinh thần sa suýt ngồi thừ trên ghế... không được ăn no, còn tiêu thực gì chứ?
 
Cố Hiểu mặt mày lấm lét xuất hiện, lần này anh chưa cần nói gì Bắc Sơn đã tự giác quăng cái câu "không được ăn đồ của người lạ" ra sau đầu, gần như là nhào đến cướp hộp giữ nhiệt trên tay Cố Hiểu. Cậu nhóp nhép nhai sạch, thậm chí còn ai oán hỏi anh: "Có tí ti vầy thôi ạ?"
 
Cố Hiểu: ...
 
Anh tưởng thằng nhóc này chỉ thích ăn ngon mà thôi, chẳng ngờ nó có thể ăn được nhiều vậy.
 
Do đó Cố Hiểu đành hứa hẹn: "Mai anh lại mang nhiều hơn nhé."
 
Bắc Sơn đã lưng lưng bụng lại hơi do dự: "Không cần đâu ạ, mai Duy Duy sẽ nấu cho em ăn no, em ăn no rồi sẽ không ăn đồ của người lạ."
 
Cố Hiểu bị khí thế quả quyết của cậu làm cho chấn kinh.
 
Nhưng hôm sau anh vẫn đổi sang hộp cơm to hơn, chạy tới vườn hoa nhỏ. 
 
Tiểu Bắc Sơn cũng y theo ý nguyện của anh mà chạy tới để được "chăm sóc đặc biệt".
 
Mấy ngày nay Cố Duy cố ý khống chế lượng ăn của Tiểu Bắc Sơn, khi nào bụng cậu hơi phồng chút là sẽ không cho ăn nữa. Lúc đầu hắn còn lo làm thế thì Bắc Sơn có bị đói chết không, nhưng sau một thời gian ngắn quan sát thấy cậu vẫn vui vẻ như trước, do vậy Cố Duy chắc rằng bé nhà mình không phải là ăn không đủ no, mà đơn giản chỉ là nhìn thấy thức ăn sẽ không khống chế được bản thân mà thôi. Vì một tương lai không để Thao Thiết nhỏ nhà mình ăn no mà chết, Cố Duy đành sắm vai một chủ nhân ác độc vậy.
 

Thế nhưng hắn không biết rằng, vợ mình đã chạy theo kẻ khác luôn rồi.
 
Cố Hiểu "nuôi" Tiểu Bắc Sơn một tuần, thấy thời cơ cũng sắp chín muồi, vậy là khi đến vườn hoa cũng không đưa luôn đồ ăn cho cậu nữa mà dụ dỗ: "Hộp này quá nhỏ, nhà anh lại nhiều đồ ngon nên không mang đến hết được. Em có muốn đến nhà anh ăn không?"
 
Nhớ tới vẻ đề phòng ban đầu của cậu, Cố Hiểu nghĩ mình sẽ tốn chút sức mới dụ được người đi, do vậy đêm qua đã ngồi nghĩ cả một cái kịch bản, kinh nghiệm làm ăn giữ nhà các kiểu cũng mang ra xài hết, quyết không thất bại.
 
Nhưng anh không biết rằng Bắc Sơn đề phòng khi ấy là Bắc Sơn được ăn no thôi, bây giờ Bắc Sơn đang đói, cơ bản rất là khác nhau.
 
Bắc Sơn: "Được ạ, đi thôi."
 
Cố Hiểu: "Anh biết Duy Duy nấu ăn rất ngon, nhà anh không bì được, em có thể bảo Duy Duy dắt em tới ăn..."
 
Bắc Sơn: "Đi đi nào!"
 
Cố Hiểu: "..."
 
Khẩu vị thằng em mình lạ thật đấy.
 
Anh đành cố gắng cứu vãn: "Được rồi, bé ngoan không thể bỏ chồng chạy mất, em gọi Duy Duy đi cùng đi."
 
Bắc Sơn khóc thảm: "Gần đây Duy Duy cũng không cho em ăn cơm."
 
Bấy giờ Cố Hiểu mới hiểu vì sao kế hoạch của mình có thể diễn ra thuận lợi như vậy, lòng anh chợt có nỗi lo mơ hồ... Vẫn phải lén cho thằng hai ít tiền mới được, nhỡ ngày nào đó có kẻ mang bánh ga-tô tới dụ em dâu đi mất, lúc đấy chỉ có nước ngồi mà khóc.
 
Cố Hiểu bắt đầu nói điêu: "Em có biết vì sao Duy Duy không cho em ăn không?"
 
Bắc Sơn vô cùng tha thiết muốn biết: "Vì sao ạ?"
 
Cố Hiểu: "Vì sắp đến năm mới. Tết đến nhà anh nhiều đồ ngon lắm, mỗi ngày dậy đều ăn đến lúc ngủ luôn, Duy Duy muốn em để bụng tới nhà anh ăn đó."
 

Hai mắt Bắc Sơn sáng bừng: "Thật ạ?"
 
Cố Hiểu gật đầu: "Thật, vì thế em mau giục nó dắt em về nhà đi."
 
Bắc Sơn: "Vâng ạ!"
 
Cố Hiểu da mặt dày có thâm niên, lúc này cũng không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.
 
Bắc Sơn ăn xong mới lén chạy về nhà đánh răng, sau khi chắc chắn đã che hết mọi dấu vết mới chạy đến phòng ngủ của Cố Duy. Cố Duy đang nghĩ xem năm mới nên tổ chức hoạt động gì cho nhà hàng, bận đến sứt đầu mẻ trán thì Bắc Sơn nhào tới, ghé mặt vào bàn.
 
Ôm người vào lòng, Cố Duy chỉ tài liệu trên bàn: "Mai bảo dì Trương thổi kẹo đường thành hình đồ chơi cho em ăn nhé."
 
Bắc Sơn ôm cổ hắn hôn một cái, uốn tới ẹo lui làm nũng: "Không thích đồ chơi bằng đường đâu, về nhà cơ!"
 
Cố Duy hơi sửng sốt, sắc mặt lại trở nên khó coi: "Sao lại về? Cha mẹ em gọi về à?"
 
Bắc Sơn lắc đầu, ngồi dạng chân tên người Cố Duy, cái mông thịt núng nính cọ tới cọ lui trên đùi hắn: "Không về Bắc Sơn ạ, nhà em năm mới cũng chẳng có gì ngon, về nhà anh ý."
 
Cố Duy khẽ thở dài, đẩy đẩy Bắc Sơn đang cọ mông miết. Nhất định Cố Hiểu đã dạy hư cậu, hắn đã định nói với Bắc Sơn chuyện nhà rồi nhưng trông bộ dáng của cậu thì lại chẳng thể nói gì được nữa... đây nhất định cũng là Cố Hiểu dạy cậu!
 
Cố Hiểu: Trời đất chứng giám!
 
Đúng là chuyện này không phải Cố Hiểu dạy cậu, tốt xấu gì Cố Hiểu cũng là một chính nhân quân tử đấy. Nhưng mà lúc còn ở hình thú, Bắc Sơn vẫn hay lăn người làm nũng với Thao Thiết và Tỳ Hưu như vậy, bây giờ cậu chỉ linh hoạt vận dụng lại chút thôi.
 
Bắc Sơn bị đẩy ra vẫn không chịu bỏ cuộc, nói liên mồm: "Về nhà thôi về nhà thôi về nhà thôi về nhà thôi..."
 
Cố Duy: "..."
 
Bắc Sơn cảm thấy dưới mông mình hơi cộm, cậu hơi nhún xuống, muốn gạt nó sang bên thì Cố Duy vội vàng cản lại, hắn bị dọa sợ sắp chết: "Dừng tay dừng tay, cục cưng dừng tay" đây là chìa khóa hạnh phúc đấy, bị gãy rồi thì chơi kiểu gì được nữa?

 
Bắc Sơn: "Về nhà nha..."
 
Cố Duy: "Về về về về, em mau xuống đi."
 
Cố Duy sợ đến mức mềm nhũn. Bắc Sơn ngạc nhiên nhìn thứ cứ hết cứng lại mềm kia, rất chi hứng thú: "Đây là cái gì?"
 
Nghe vậy Cố Duy lại không sợ nữa, nhẹ nhàng nói bên tai cậu: "Đồ tốt, Bắc Sơn có muốn nếm thử không?"
 
Bắc Sơn ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía: "Có ăn được không ạ?"
 
Cố Duy: "..."
 
Cố Duy: "Không... Không được."
 
Sau này khi nhớ lại, Cố Duy luôn có cảm giác mình đã mất đi danh dự để làm công.
 
Sau đó khi suy nghĩ cách làm sao để cứu vãn danh dự, hiện tại cách duy nhất mà Cố Duy nghĩ ra chính là... "làm"! Làm cho em ấy vừa khóc vừa cầu xin tha thứ là tất cả mọi chuyện đều được giải quyết xong!
 
Cố Duy liếm liếm môi, mỉm cười.
 
Hư wá đi.
 
Nhưng bây giờ Cố Duy phải xử lý chuyện nhà trước. Thực ra không phải hắn không muốn về mà chỉ cảm thấy hơi ngượng. Hắn bôn ba bên ngoài ra sao thì khỏi nói, nhưng khi giáp mặt người nhà thì chẳng khác nào trẻ con, không tự nhiên nổi. Phải có Cố Hiểu đến nịnh Bắc Sơn bảo hắn về, hắn lại thuận thế bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ thì mới xong. Giờ cái thang này đã bày xong, vậy hắn cứ thế đi xuống thôi.
 
Hôm sau Cố Duy dắt Bắc Sơn đi mua sắm, mua quà năm mới cho bố mẹ với anh trai, rồi hai người dành hết thời gian buổi chiều trong siêu thị, chỉ còn kém nước gọi điện cho tài xế chở nguyên liệu buổi sáng ở nhà hàng đánh xe tải qua chở đồ về mà thôi.
 
Bắc Sơn đẩy giỏ mua hàng, vô cùng vui vẻ. Tài xế trông mà sợ: "Đại ca, anh mua nhiều vậy để ăn sang năm mới năm tới à?"
 
Cố Duy xua xua tay, cậu đánh giá thấp sức chiến đấu và lòng ham ăn của Bắc Sơn rồi. Lúc trong siêu thị đứa nhỏ này vui đến mức suýt thì bay lên, chỉ hận không thể gói hết kệ hàng mang về nhà. Cố Duy phải khuyên mãi cậu mới không xé đồ ăn luôn trong siêu thị. Khi ở Tân Hồng Các, Bắc Sơn chỉ ăn cơm và thức ăn chính, không có đồ ăn vặt mấy, do vậy khi vừa nhác thấy bánh pudding khoai tây chiên bánh quy kẹo que, cậu vơ hết luôn. Cố Duy khi ấy đành lo giải thích với những người qua đường đang trợn mắt kinh ngạc nhìn họ: "Công ty bọn tôi liên hoan năm, liên hoan cuối năm", rồi lúc quay đầu lại đã thấy Bắc Sơn chất đầy một xe.
 
Chắc lần sau mua đồ đi mua sỉ luôn quá.
 
"Không sao, mọi người cùng nhau ăn." Cố Duy nhỏ giọng nói: "Lát nữa tôi nói chuyện với em ấy."
 

Hơn hai mươi gói khoai tây chiên lận, có khi ba Bắc Sơn tới cũng ăn chẳng hết nổi không chừng. Cố Duy đành doạ cậu nếu không ăn hết sẽ bị đánh mông, thế nhưng Tiểu Bắc Sơn lại tỏ vẻ em không sợ bị đánh đòn, vậy là Cố Duy đổi biện pháp mạnh, dọa cậu sẽ bị đổi cơm mặn thành đồ chay.
 
Bắc Sơn chịu thua.
 
Do đó chạng vạng hôm nay ở cửa Tân Hồng Các, có một thiếu niên mặt tròn mắt to, vô cùng mũm mĩm ôm một đống đồ ăn vặt chạy tung tăng vào trong. Cậu ôm chạy nên vừa chạy vừa rớt, Cố Duy theo sau vừa đuổi vừa nhặt, còn phải hét bảo cậu cẩn thận không vấy ngã bây giờ. Bắc Sơn gặp nhân viên nào trong tiệm cũng nhét đồ ăn vặt cho họ, tươi cười xán lạn: "Năm mới vui vẻ ạ! Mọi người ăn nhiều vào nhé!"
 
Đây là cách chúc mừng chân thành, đặc biệt nhất của Bắc Sơn.
 
Cuối năm mở tiệc năm mới cũng chính là mùa làm ăn, Tân Hồng Các chật ních người, bãi đỗ xe sân sau cũng đầy xe, sảnh trước phục vụ đi qua đi lại. Nghe tiếng Bắc Sơn hô, tất cả quay lại nhìn rồi lại bị cậu làm cho bật cười. Có người còn đùa với nhân viên phục vụ, đãi ngộ của nhân viên ở đây tốt ghê ta?
 
Bắc Sơn ôm đồ chạy qua chạy lại phát cho mọi người, sau đó lại chạy về ôm thêm một đống nữa. Vừa đi cậu vừa nghĩ ban nãy có cô bé nói muốn ăn bánh pudding việt quất nên bước càng mau hơn, thế nhưng lần này cậu đụng phải một người đàn ông trung niên bụng phệ mặc áo sơ mi. Bắc Sơn da mềm thịt dày, đâm vào ông chủ núc ních mỡ khó mà tránh được, vậy là hai người lập tức ngã cái rầm.
 
Trong chốc lát cả sảnh nhao nhao tiếng kêu, có kinh ngạc cũng có sợ hãi. Mấy người gần đó chạy tới dìu người đàn ông kia. Ông ta thấy nhân viên tiệm đụng phải mình thì mất mặt lắm, tức giận mắng người. Bắc Sơn dù sao cũng chỉ là thần thú, ngã một cái cũng không sao. Cậu lí nhí nói "Xin lỗi" rồi nhặt đồ ăn vặt rơi vãi dưới đất của mình, thấy một túi cơm cháy bị vỡ, cậu chật vật quệt mũi.
 
"Ngại quá, đứa bé nhà tôi chạy hơi nhanh. Bắc Sơn, đứng lên xin lỗi người ta đi em." Tuy lòng chẳng nỡ nhưng Cố Duy cũng biết Bắc Sơn là người sai trước, chỉ cần cậu nhận sai thì hắn sẽ dỗ dành sau. Nào ngờ ông chú mập bắt nạt kẻ yếu, có lẽ trưa nay uống nhiều rượu nên tâm trạng không tốt, ở chỗ đông đúc ồn ào như vậy mà vẫn có thể mở mồm mắng chửi.
 
Mặt Cố Duy đen như đít nồi, lập tức gọi bảo vệ xách người lôi ra ngoài. Có cô bé gần đấy sợ hãi ghé tai Cố Duy nhỏ giọng bảo: "Ông chủ, đây là quản lý của công ty Nhân Hợp."
 
"Mẹ nó ai quan tâm, tôi còn là nhị thiếu gia Cố thị đây. Lôi ra ngoài cho tôi!" Phần nhân cách khác của Cố Duy bị tiếng "Nhị thiếu gia" này đánh thức, suýt nữa buột miệng gào "Chém!", may mà lưỡi hắn cản lại kịp. Nguy hiểm ghê, chưa nói ra.
 
Bảo vệ đâu biết Cố thị là gì, nhưng họ rất biết bao che khuyết điểm, chân chó "Vâng" một tiếng rồi xách ông chú mập ném ra ngoài.
 
Tất cả những người còn lại ngơ ngác nhìn Cố Duy.
 
Cố Duy cau mày kéo Bắc Sơn dậy: "Anh nói đừng chạy nhanh vậy mà, ngã đau không."
 
Bắc Sơn lắc đầu, cúi đầu vỗ vỗ đống đồ ăn vặt vừa nhặt rồi cắm đầu chạy về phòng. Cố Duy vội đuổi theo dỗ cậu, khi bóng lưng họ khuất sau cửa, trong phòng nổ "Ầm" một tiếng.
 
"Tôi không nghe nhầm chứ? Anh ta nói anh ta là ai? Không phải con thứ của Cố gia không có tiền đồ sao?"
 
"Nói điêu quá thể! Ê ê, ông chủ các cậu tên gì vậy?"
 
"Đúng rồi đúng rồi, con thứ của Cố tổng tên là Cố Duy, Cố Duy kia... Nếu là giả thì sao dám đối xử như vậy với quản lý Tôn cơ chứ, tập đoàn Nhân Hợp đó, dù là quản lý thì cũng không thể trêu vào được đâu..."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận